Mèo Nhỏ

Chương 14: 14: Sợ Sâu




Cuối tuần, Lâm Mặc được nghỉ làm hai ngày nên có thời gian với Tiêu An hơn, nghe con nói hôm nay Trạch Lan sẽ đến nhà chơi, bà rất vui mừng.

Trông mong bao nhiêu ngày, thì cuối cùng bà cũng được thấy mặt của đứa nhỏ này rồi.

Hôm qua trên đường đi làm về, Lâm Mặc thấy có một tiệm bánh ngọt liền ghé vào mua một ít bánh về, bà nghĩ rằng những đứa nhỏ thì sẽ thích ăn bánh ngọt, nên không nghĩ ngợi liền mua nó.
Sáng nay Lâm Mặc đi chợ sớm để mua đồ nấu ăn, vì đi sớm mua sẽ được đồ tốt và tươi ngon hơn.

Lâm Mặc quyết định hôm nay sẽ nấu một bàn ăn thịnh soạn để chiêu đãi Trạch Lan.

Trước giờ thì chỉ có hai mẹ con, nhưng hôm nay lại có thêm một người nữa, dĩ nhiên là bà phải chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt rồi.

Trạch Lan nói với mẹ hôm nay sẽ qua nhà bạn của mình chơi, cậu dự định chắc đến chiều mới về đến nhà.

Kiều Thiên Nguyệt như mọi lần vẫn vui vẻ đồng ý cho Trạch Lan đi chơi, bà vẫn không quên phải dặn dò con mấy câu trước khi đi: “Qua nhà người khác, con nhớ cũng đừng tự nhiên như ở nhà của mình, con biết chưa hả?”
Trạch Lan biết thế nào mẹ cũng dặn như vậy mà, cậu gật đầu dạ với mẹ một cách thật qua loa, xong rồi sau đó chào tạm biệt mẹ bắt xe buýt đi đến nhà của Tiêu An.
Lâm Mặc đang loay hoay ở trong bếp, nghe thấy có tiếng chuông cửa vang lên, bà nghĩ rằng chắc là Trạch Lan cũng đã đến rồi.
Tiêu An ngồi ở sofa nghe thấy tiếng chuông nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa.

Mở cửa ra thì không thể nào là gương mặt nào khác ngoài Trạch Lan được.
Trạch Lan gương mặt tươi cười đưa tay lên chào.

Tiêu An thừa biết đó là ai rồi, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Trạch Lan thì cậu đều sẽ vui như vậy.

Không biết từ lúc nào, mà cậu muốn mỗi ngày đều sẽ được nhìn thấy gương mặt tươi cười này của Trạch Lan.
Lâm Mặc tuy đang dở tay nhưng cũng phải ra khỏi bếp để xem thử mặt mũi của Trạch Lan như thế nào, lọt vào mắt của bà là một cậu bé trắng trẻo, nhìn rất năng động dễ thương, nhìn thôi, Lâm Mặc cũng biết đứa nhỏ này rất hoạt bát rồi.
Thấy mẹ của Tiêu An, Trạch Lan vội cúi đầu chào: “Con chào dì ạ.

Con là Trạch Lan, bạn của Tiêu An.”

Lâm Mặc trên mặt hiện lên tia vui mừng không thôi, bà đi lại chỗ hai đứa nhỏ ngồi, “Con cái nhà ai mà nhìn đã thế này.

Con mới đến, để dì lấy nước cho con uống nha.”
Trạch Lan vui vẻ nói: “Dạ, con cảm ơn dì.”
Lâm Mặc ấn tượng ngay với Trạch Lan từ lần đầu gặp mặt đầu tiên, nhìn gương mặt dễ thương lém lỉnh này, bà rất thích và có rất nhiều thiện cảm.

Bà đi lại chỗ tủ lạnh đổ nước ép cam đã ép sẵn ra ly để mang lên.
Tiêu An nói: “Mẹ của mình rất thích cậu đó.”
Trạch Lan nghe vậy thì vui vẻ: “Mình cũng thấy như vậy đó, mẹ của mình nói là, ai mà gặp mình cũng đều như vậy đó nha.”
Tiêu An không nhịn được, mà nói: “Cậu đáng yêu như vậy, ai mà lại không thích chứ?”
Trạch Lan hơi xấu hổ, “Mình, mình không có đáng yêu à nha.”
Tiêu An nhìn Trạch Lan như vậy liền nhếch môi nhẹ, “Như vậy còn không đáng yêu thì là gì chứ?”
Trạch Lan lại xấu hổ nhìn Tiêu An không nói gì, cậu sợ sẽ lại bị trêu nữa.
Tiêu An cười thầm, thì ra là Trạch Lan rất dễ xấu hổ, nếu bị cậu trêu trọc như vậy.

Cậu lại biết thêm một bí mật nhỏ thú vị của Trạch Lan nữa rồi.
Lâm Mặc cầm hai ly nước ra để trên bàn, “Hai đứa uống nước đi này.”
Trạch Lan nhận lấy vui vẻ uống, miệng luôn mực khen ngon.

Lâm Mặc thấy đứa nhỏ Trạch Lan này rất là biết ăn nói và dẻo miệng, càng làm cho bà thích hơn nữa.

Đúng là khen kiểu con nít, nhưng lại rất dễ mến.

Đang còn dở tay ở trong bếp, nên Lâm Mặc không ngồi ở đây lâu nữa, “Con ở đây chơi với Tiêu An đi nha, dì hãng còn đang dở tay ở trong bếp.”
Trạch Lan: “Dạ, dì cứ đi làm việc của mình đi, con sẽ ở đây chơi với Tiêu An ạ.”
Tiêu An: “Hôm nay mình định sẽ đi dọn dẹp lại khu vườn, cậu có muốn đi theo cùng mình không?”
Trạch Lan trả lời rất nhanh: “Được được, vậy hai chúng ta đi đi.”
Đây là lần thứ hai Trạch Lan đến nhà của Tiêu An, nhưng bây giờ cậu mới hoàn toàn để ý đến mảnh vườn nhỏ này.


Đây là một mảnh vườn nhỏ xinh xinh, những cây cảnh được trồng khá nhiều ở đây, nhưng do không được cắt tỉa đàng hoàng nên nhìn cũng không còn đẹp mắt nữa.

Vì thế lúc đến đây cậu cũng không có chú tâm đến nhiều.

Trạch Lan không ngờ ở đây cũng trồng cả hoa hồng nữa, nhưng chúng cũng đã tàn rồi, điều này khiến cậu có chút tiếc nuối.
Tiêu An lấy một con dao, trước tiên cậu định đi làm cỏ cho sạch.
Trạch Lan thấy vậy cũng muốn làm, “Sao cậu chỉ lấy có một con dao thôi vậy? Mình cũng muốn làm nữa mà.”
Tiêu An ban đầu chỉ là kêu Trạch Lan ra xem mình làm thôi, cậu cũng không có ý định sẽ kêu Trạch Lan đi làm vườn chung với mình, vì có ai mời bạn đến nhà chơi, mà lại bắt bạn đi làm vườn đâu chứ.

Sau khi nghe Trạch Lan nói như vậy, Tiêu An đành đi vào nhà lấy thêm một con dao nữa ra, cậu nghĩ rằng Trạch Lan cũng chỉ lúc đầu thấy hứng thú làm cho vui thôi, nhưng không ngờ Trạch Lan làm rất nghiêm túc, và còn như đã từng làm nhiều lần rồi.
“Mình tưởng cậu không biết làm cơ đấy? Không ngờ cậu làm còn tốt hơn mình tưởng đó.”
Trạch Lan nghe Tiêu An nói như vậy, không khỏi đắc ý nói: “Cậu đừng xem thường mình nha, thật ra nhà ông nội của mình có một mảnh vườn to hơn như vậy nhiều lắm luôn.

Mỗi lần đến thăm ông, mình đều thấy ông đang loay hoay ở trong vườn không.

Mình cũng hay giúp ông làm vườn lắm, nên riết rồi cũng biết làm thôi mà.”
Tiêu An nhìn Trạch Lan cúi đầu chăm chú làm cỏ, phải chi cả hai ngày nào cũng được như vậy thì tốt quá.

Đôi khi những điều đơn giản, cũng khiến cho cậu cảm thấy rất vui.

Tiêu An nhìn Trạch Lan, trên môi cong lên một nụ cười nhẹ.
Cả hai ngồi làm cỏ nói chuyện rất vui vẻ với nhau, mỗi lần nhìn thấy gương mặt tươi cười năng động của Trạch Lan, thì Tiêu An đều rất vui vẻ, cảm giác vui vẻ đó khiến cậu cũng khó giải thích rốt cuộc là làm sao.

Bắt đầu từ lúc biết mình thích Trạch Lan, Tiêu An cảm thấy điều đó rất rõ ràng.
Sau một hồi cắm cúi mệt mỏi, cuối cùng cỏ đã được Tiêu An và Trạch Lan làm sạch sẽ hết, mảnh vườn nhìn cũng thuận mắt hơn rất nhiều, khi không đầy rẫy những cây cỏ dại lớn nhỏ.
Tiêu An tiếp đó cùng Trạch Lan cầm kéo tỉa những cái cây cho thật đều và đẹp, dĩ nhiên là còn phải nhổ đi bụi hoa hồng, vì nó cũng đã tàn hết và sẽ không thể nào nở hoa được nữa.

Trạch Lan tiếc những cây hoa hồng lắm, cậu cũng không nỡ nhổ chúng đi, nhưng mà Tiêu An đã nói là nhổ đi để trồng hoa mới, Tiêu An nói đã mua hạt giống hoa hết rồi, vậy nên cậu mới không tiếc nữa, mới cùng với Tiêu An nhổ những cây hoa hồng đi.
Sau khi nhổ xong mấy cây hoa hồng, chỉ còn gom đi nữa, đúng lúc đó, tiếng của Lâm Mặc từ trong nhà nói ra: “Hai đứa làm mệt lắm rồi, vào đây uống nước nghỉ ngơi rồi ăn cơm đi nha.

Đồ ăn đã nấu xong hết rồi này, mau bỏ ở đấy vào nhà đi, chỗ đấy để tí mẹ làm cho.”
Tiêu An nói: “Dạ, con biết rồi.”
Tiêu An và Trạch Lan nghe lời nhanh chóng vào nhà rửa tay chân cho sạch sẽ, mặt mũi cả hai ai cũng mồ hôi nhễ nhại hết cả ra.
Lúc này, Tiêu An phát hiện ở trên áo của Trạch Lan có một con sâu nhỏ, chắc là do lúc lẫy làm vườn không để ý, nên bị bám vào người.

Cậu định kiếm thứ gì đó để lấy xuống cho Trạch Lan, “Cậu đứng yên nha, trên vai của cậu có con sâu, để mình tìm đồ lấy xuống cho cậu nha.”
Nghe Tiêu An nói thế, Trạch Lan như bị sét đánh ngang tai, gương mặt cậu hiện lên sự sỡ hãi cùng hoảng loạn.
Đôi mắt của Trạch Lan hơi đỏ lên nhìn Tiêu An, cậu vội nắm chặt lấy tay của Tiêu An, “Cậu...!cậu nhanh lên đi.

Mình, mình...!mình sợ sâu lắm!”
Tiêu An thấy được sự sợ hãi trên gương mặt của Trạch Lan, còn giọng nói thì yếu ớt như sắp khóc đến nơi vậy.
Trạch Lan nhìn qua vai của mình, gương mặt đã sợ hãi giờ lại càng thêm sợ hơn nữa, cậu không chịu đựng được nữa rồi, cậu vội ôm chặt lấy Tiêu An mà khóc, “Hức...!cậu nhanh lấy ra đi mà.

Nhanh lên đi mà.

Hức...”
Vừa lẫy Tiêu An thấy Trạch Lan sợ đã sắp khóc đến nơi rồi, cậu không ngờ rằng, thế mà Trạch Lan lại khóc thật luôn rồi, điều này khiến cậu không khỏi giật mình.

Trước giờ cậu chỉ thấy một Trạch Lan vui vẻ, năng động, vui tươi, trừ lần lo lắng cho cậu mà xém khóc.

Thế nhưng lần đấy vẫn chưa có khóc thật.

Còn lần này cậu lại thấy Trạch Lan với dáng vẻ như bây giờ, ôm cậu mà khóc.

Nhìn thấy Trạch Lan như vậy, Tiêu An vừa thích, nhưng cũng vừa đau lòng không muốn thấy Trạch Lan khóc như vậy, cậu chỉ muốn Trạch Lan được vui vẻ thôi.

Mặc dù trong thâm tâm rất muốn Trạch Lan cứ mãi như vậy với mình, nhưng Tiêu An không nỡ lòng được.

Tiêu An cảm thấy trên áo của mình có cảm giác ươn ướt rồi, chắc hẳn chính là nước mắt của Trạch Lan.


Cậu lấy tay của mình vỗ nhẹ vào lưng của Trạch Lan một cách hết sức dịu dàng mà dỗ dành.
“Được rồi được rồi, cậu nín đi, đừng khóc nữa nha.

Mình lấy xuống ngay cho cậu mà.”
Nói rồi Tiêu An bẻ một cành cây nhỏ ở bên cửa sổ, lấy con sâu trên vai của Trạch Lan xuống.
Trạch Lan giọng nói yếu ớt hỏi: “Sao, sao rồi? Cậu lấy nó đi chưa?”
Tiêu An vứt con sâu ra ngoài cửa sổ, cậu nói: “Mình lấy đi rồi.”
Nghe Tiêu An nói như vậy, gương mặt của Trạch Lan mới đỡ hơn, tay của cậu vẫn còn đang ôm Tiêu An chưa chịu buông ra.
Tiêu An không nói gì hết, khi nào Trạch Lan buông cậu ra thì thôi, cậu muốn như vậy.

Tính chiếm hữu đối với Trạch Lan của cậu, không biết từ khi nào mà đã bắt đầu từ những việc như thế này rồi.
Trạch Lan dần ổn định lại tâm trạng, rồi buông tay đang ôm Tiêu An ra.

Tiêu An chỉ cảm thấy hơi mất mát, nhưng dù sao cũng phải vậy thôi, thấy khóe mắt của Trạch Lan còn vương lại nước mắt, cậu lấy tay lau đi, “Không sao nữa rồi, cậu rất sợ sâu đúng không?”
Trạch Lan đã ổn định tâm trạng lại, cậu gật đầu, giọng nói vẫn có một chút yếu ớt do mới vừa khóc xong: “Mình rất sợ, mỗi lần nhìn thấy nó thôi là mình đã ớn hết cả người lên rồi, huống chi nó còn ở trên người của mình nữa.

Hồi nhỏ mình ham chơi, đi chọc vào một ổ sâu ở trên cây, sau đó bị sâu rớt vào người.

Lúc đó mình chỉ biết ngồi khóc thôi, mình không biết làm gì hết.

Cũng may mà mẹ nhanh chóng phát hiện rồi lấy xuống hết trên người của mình.

Hên mà mấy con sâu đấy không có lông, cũng không có ngứa, nhưng mà kể từ lúc đấy là mình đã rất sợ sâu rồi, chỉ cần là nhìn thấy thôi, cũng sẽ sợ.”
Tiêu An: “Bảo sao lúc lẫy mình thấy cậu khóc luôn, trước giờ mình chưa thấy cậu khóc và sợ hãi như vậy bao giờ.”
Trạch Lan xấu hổ, tự nhiên nghe Tiêu An nói xong cảm thấy lúc lẫy bản thân đúng là xấu hổ quá đi mà, “Không có nha, lúc đấy mình...!mình, mình chỉ là, mình...”
Trạch Lan định kiếm một lý do gì để biện minh, nhưng nghĩ mãi không ra được.
Tiêu An biết là Trạch Lan xấu hổ không muốn thừa nhận đây mà, cậu nhất thời cảm thấy Trạch Lan lại đáng yêu nữa rồi, “Mình mình mình, thế nào hả? Mình đang đợi cậu nói cho mình nghe đây.”
Trạch Lan xấu hổ, hình như là Tiêu An đang cố ý trêu chọc cậu, “Cậu...!cậu không được trêu mình nữa.”
Tiêu An nhìn Trạch Lan mà cười, cậu vốn muốn trêu trọc Trạch Lan thêm một tí nữa cơ, nhìn cái cách nói chuyện xấu hổ kia của Trạch Lan, càng ngày càng khiến cho cậu không nhịn được mà phải muốn trêu trọc thật nhiều.
Đúng lúc đó, tiếng của Lâm Mặc vang lên: “Hai đứa làm gì mà lâu vậy hả? Mau rửa tay nhanh lên rồi ra đây cơm này.”
Tiêu An và Trạch Lan nghe vậy đồng thanh: “Dạ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.