Mèo Nhỏ

Chương 23: 23: Chạy




Trên đường về học, Tiêu An ghé qua siêu thị mua chút đồ để về nấu ăn.

Thật ra cậu cũng chỉ biết nấu mấy món ăn đơn giản thôi, mọi chuyện còn lại thì vẫn phải để mẹ hướng dẫn rồi làm.
Vấn đề bản thân cậu vẫn luôn lo lắng trong đầu: là sẽ đi mượn tiền ở đâu để cho mẹ làm phẫu thuật.

Tiêu An biết nhà của Trạch Lan có tiền, và chắc chắn sẽ giúp được cho mẹ, nhưng cậu sẽ không nhờ vả đâu.

Ai cũng được, xã hội đen hay gì cũng đều được, nhưng không phải là Trạch Lan.

Bằng mọi giá, cậu sẽ đi mượn tiền để cho mẹ được làm phẫu thuật.

Mẹ là người thân duy nhất của cậu, nếu mất mẹ rồi thì cậu sẽ không còn ai nữa.

Cuộc sống này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Tiêu An được mẹ hướng dẫn tỉ mỉ, cũng từ từ làm được đồ ăn, tuy một số chỗ tay chân vẫn còn chút luống cuống.

Suốt quá trình làm, mẹ đều quan sát để chỉ bảo cậu từng chút một.

Cuối cùng thì mâm cơm cũng đã được nấu xong và dọn lên bàn.
Lâm Mặc nhìn các món ăn trên bàn thật hài lòng, "Tiêu An của mẹ giỏi quá ta, sau này ai mà lấy được con, chắc chắn sẽ rất may mắn đây."
Tiêu An không lấy làm tự hào, cậu nói: "Đều do mẹ hướng dẫn con làm hết, con chỉ là làm theo thôi mà."
Lâm Mặc tự hào nói: "Con của mẹ vốn rất giỏi, học gì cũng rất là nhanh.

Mẹ chỉ hướng dẫn sơ sơ thôi, mà con đã làm tốt như vậy rồi."
Tiêu An xới cơm ra chén đưa cho mẹ trước, "Mẹ mau ngồi xuống ăn thử xem con nấu có được không nha."
Lâm Mặc ngồi xuống ghế, bà lấy đũa gắp thức ăn vào chén rồi ăn thử, trên mặt hài lòng nói: "Ngon lắm, mới có lần đầu nấu ăn mà con đã nấu ngon như vậy rồi, thử hỏi khi con biết nấu và nấu thành thạo rồi, sẽ còn ngon như thế nào nữa."
Tiêu An nghe được lời khen này từ mẹ liền rất vui, cậu sẽ cố gắng nấu thật ngon, để khi Trạch Lan qua nhà thì sẽ được ăn đồ ăn do cậu nấu rồi.

Nếu mà mẹ đã khen như vậy, chắc chắn lúc đó Trạch Lan cũng sẽ khen cậu.

Tiêu An gắp thêm thức ăn vào chén cho mẹ, "Hôm nay Trạch Lan nói sẽ qua thăm mẹ đó, cậu ấy nghe con nói mẹ bị bệnh nên muốn qua thăm mẹ."
Lâm Mặc nghe vậy thì vui, không gặp Trạch Lan mới một tuần thôi mà bà đã nhớ đứa nhỏ này lắm rồi, "Mẹ nhớ Trạch Lan lắm, không gặp mới mấy hôm thôi, mà mẹ đã nhớ nó lắm rồi."
Tiêu An nhớ đến chuyện phẫu thuật thì lại thấy buồn không muốn nói, nhưng rồi cũng phải nói đến, cậu không thể phớt lờ chuyện quan trọng này đi được.
Cậu có chút buồn khi nói: "Mẹ à, mẹ phải phẫu thuật thật sớm nha.


Tiền chúng ta có thể đi vay ngân hàng, hay mượn ai cũng được hết, miễn là cần có tiền để cho mẹ làm phẫu thuật là được rồi."
Lâm Mặc nghe vậy, sắc mặt cũng không khá hơn Tiêu An là bao, vấn đề nan giải này bà chẳng muốn nhắc đến nó chút nào, "Mẹ sợ sẽ rất tốn kém tiền, hay là để một thời gian nữa nha, rồi mình tính xem sao nha con."
Tiêu An nghe vậy vội cắt ngang, "Không được mẹ à, bác sĩ đã nói phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, để lâu về sau sẽ càng nguy hiểm.

Con sợ lắm, tính là tính đến bao giờ hả mẹ? Con không muốn mất mẹ đâu."
Lâm Mặc im lặng không biết nói gì nữa, nghĩ đến vấn đề này, bà chỉ biết đau lòng cùng tuyệt vọng.

Ông trời đúng thật là bất công, bà chỉ mong cùng con có một cuộc sống yên ổn thôi, cũng không được hay sao? Từ nhỏ Tiêu An đã chẳng mấy được vui vẻ rồi, khi con thay đổi tính tình bà vui lắm.

Nhưng rồi, vì căn bệnh mà bà mắc phải lại làm thay đổi hết, có nghiệt ngã không chứ?
Giờ đây, bà chẳng thấy con vui vẻ được nữa rồi, lúc nào cũng chỉ gắng cười để làm cho bà vui mà thôi.

Tiêu An thấy mẹ cũng không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, cậu cũng im lặng không nói gì rồi ăn cơm.

Nếu còn nói nữa, mẹ sẽ chỉ thêm âu lo rồi buồn nữa, như vậy cũng không tốt cho sức khỏe của mẹ.
Gần sáu giờ tối, Tiêu An ra ngoài đổ rác, cậu nghĩ chắc đi đổ rác về thì Trạch Lan cũng sắp đến rồi.
Tiêu An mới đi thôi, Lâm Mặc ngồi xem ti vi đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Bà đoán chắc là Trạch Lan đến rồi nên vội đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa ra bà sẽ được nhìn thấy gương mặt năng động vui vẻ của Trạch Lan rồi, đúng là nhớ nó quá đi.

Nhưng mà, gương mặt xuất hiện sau khi cánh cửa được mở ra lại không phải là gương mặt mà Lâm Mặc trông mong.

Lâm Mặc hốt hoảng lùi về sau vài bước, đôi mắt của bà liền rưng rưng không tin người mà mình nhìn thấy trước mắt đây có phải là thật không.
Tiêu Phong Trác vội vàng tiến lên phía trước ôm chặt lấy Lâm Mặc, "Mặc Mặc! Anh nhớ em!"
Lâm Mặc vẫn không tin người đó đang ở trước mặt của bà, đang ôm chặt lấy bà, còn đang gọi cái tên thân mật vẫn hay gọi bà vào mỗi ngày khi còn sống chung với nhau.

Rất lâu rồi, lâu rất lâu rồi, cái tên này chỉ còn trong những mảnh kí ức của bà.

Giọng nói này, vòng tay này, không thể sai được, đây không phải là mơ.

Lâm Mặc không kìm được nước mắt cứ rơi xuống không thể nào ngừng lại được, tay bà ôm chặt Tiêu Phong Trác.

Bà không biết làm gì lúc này nữa, kí ức bao tháng năm qua bỗng lại ùa về trong đầu.


Những tháng ngày hạnh phúc lại hiện lên rất rõ ràng.

Mười năm rồi, đã mười năm rồi.

Không ngày nào mà hình bóng người này phai mờ trong tâm trí của bà được.
Bà nhớ gương mặt này, nhớ giọng nói này lắm.

Bà rất muốn được gặp lại, muốn được nghe lại giọng nói đó.

Không ngờ, ước muốn này cũng đã thành sự thật rồi.

Lâm Mặc không biết vì sao Tiêu Phong Trác lại ở trước mặt của bà, nhưng lúc này đây, thứ duy nhất bà có thể làm lúc này chính là chỉ biết khóc.

Khóc vì những tháng năm dài đằng đẵng kia.

Khóc vì người mình yêu thương nhớ nhung ở ngay trước mặt của mình.

Một tia hy vọng được lóe lên trong màn đêm tăm tối kia suốt mười năm của bà.
Tiêu Phong Trác buông Lâm Mặc ra, đưa tay lau nước mắt cho bà, "Không được khóc, từ giờ không gì có thể ngăn cách anh với em, và cả con của chúng ta nữa.

Không được khóc nữa, bệnh của em không được xúc động, biết chưa?"
"Tại...!tại sao anh lại ở đây? Mọi chuyện...!rốt cuộc là như thế nào vậy?" Lâm Mặc lúc này cũng chẳng để tâm đến việc vì sao bệnh của mình bị phát hiện.

Mười năm rồi, mọi chuyện đột nhiên xảy ra trước mặt như vậy khiến bà không thể nào tin được, nó bất ngờ đến nỗi mà bà không thể tưởng tượng ra được.
Tiêu Phong Trác: "Anh sẽ kể cho em nghe hết mọi chuyện."
"Ừm..." Lâm Mặc vẫn chưa khôi phục được cảm xúc.
Tiêu An đi đổ rác về thấy có một chiếc xe màu đen đậu ở gần nhà, tuy không rành về xe, nhưng cậu cũng có thấy qua trên mạng.

Đây là chiếc xe bản giới hạn chỉ có hai mươi chiếc duy nhất, giá rất cao, con số đó cậu cũng không bao giờ nghĩ tới được.

Không ngờ lại có thể thấy được nó ở ngoài đời, chắc hẳn đó là xe của nhà hàng xóm, đúng thật là giàu có.

Tiêu An bước tiếp về nhà, cậu hơi thấy có chút lạ khi cửa không đóng, nhưng sau đó cậu nghĩ chắc là Trạch Lan đã đến rồi.


Tiêu An đứng im khi nhìn thấy người ngồi ở sofa đằng kia với mẹ.

Điều mà khiến cậu im lặng không nói gì, chính là gương mặt của người đàn ông này, và người chụp hình chung với mẹ, lại là cùng một người.

Cậu chắc chắn rằng, mình không hề nhìn lầm.
Mọi chuyện là sao đây?
Tại sao người này lại xuất hiện trong nhà của cậu?
Tiêu An nắm chặt tay.

Không thể nào.
Đây không phải sự là sự thật!
Mười năm rồi, tại sao chuyện này lại xảy ra chứ?
Gương mặt Tiêu An trở nên lạnh lùng, tay cậu nắm thật chặt, giọng nói hơi có chút run nhẹ mà vang lên: "Mẹ, đây là ai...!mà lại ở trong nhà của chúng ta vậy?"
Tuy đã cố gắng che giấu, nhưng Tiêu An vẫn không thể nào che giấu được cảm xúc trong lời nói của mình.
Lâm Mặc và Tiêu Phong Trác cùng đứng dậy.

Tiêu Phong Trác nhìn thấy Tiêu An, ông không giấu được nét vui vẻ trên gương mặt, nhưng mà, Tiêu An lại không hề nhìn ông lấy một cái.
Lâm Mặc đã nhận thấy sự khác thường của Tiêu An, bà có chút ấp úng: "Đây là, là...!con, con lại đây với mẹ đi nha."
Tiêu An biết vừa rồi mẹ đã khóc rất nhiều, nhưng lúc này, đôi chân của cậu muốn bước lại chỗ mẹ, nhưng không thể.

Cậu không muốn lại gần đó.
Tiêu An không nghe lời mà chỉ đứng im.
Tiêu Phong Trác bước đi định lại chỗ của Tiêu An, nhưng ông lại bắt gặp ngay ánh mắt phòng bị của con dành cho mình.

Tiêu An lùi về sau.

Lúc này thì Tiêu Phong Trác cũng đã hiểu, ông dừng lại bước chân đang định đi lại chỗ của con.

Trên mặt ông không giấu được mà hiện lên một tia buồn bã.
Lâm Mặc thấy Tiêu An như vậy, mười phần thì chín phần bà cũng đoán được trong đầu là con đã biết rồi.

Đúng thật là không thể che giấu điều này được, hai bố con của Tiêu An rất giống nhau.

Lâm Mặc lại chỗ của Tiêu An thì con không có lùi lại.

Bà để tay lên vai con, dịu dàng nói: "Nghe mẹ nói nha, người này...!thật ra...!người này...!chính là bố của con."
Tiêu An trong đầu đã biết được đáp án rồi, nhưng cậu vẫn rất sốc khi nghe mẹ nói ra, cậu chỉ mong những gì mình nghĩ không phải là sự thật, nhưng nó đúng là như vậy thật.

Nghe xong, cậu vẫn cố gắng bình tĩnh không xúc động, giọng nói cậu lạnh lùng mà vang lên: "Từ nhỏ, con đã không có bố rồi."
Tiêu Phong Trác cũng biết trước được tình hình sẽ như thế này rồi.


Tuy biết rồi, nhưng ông đau lòng lắm, ông thật chẳng xứng để nhận lại Tiêu An, nghe con nói như vậy, ông không biết nói gì hơn.

Con nói rất đúng, ông đã bỏ rơi con, từ ngày mà nó chỉ vừa mới chào đời.
Tiêu Phong Trác tiến lại đằng sau Lâm Mặc, vì sợ con sẽ lại giống như khi lẫy, nên ông giữ khoảng cách hơn, "Là lỗi của bố, là bố không lo được cho mẹ và con.

Nhưng mà từ giờ, bố sẽ chăm sóc cho hai mẹ con của con thật tốt, bố sẽ bù đắp lại cho hai mẹ con những ngày tháng qua."
Tiêu An vẫn không giấu được cảm xúc nữa, lúc này đây cậu chỉ thấy tức giận, đôi mắt đỏ lên, "Là ai đã bỏ mẹ và con suốt mười năm trời? Bây giờ nói bù đắp là bù đắp được sao? Con không cần! Trước giờ con chỉ có mẹ! Con không có bố!"
"Bố..." Tiêu Phong Trác không nói được lời nào, vì những lời đó hoàn toàn là sự thật.

Lâm Mặc giọng nói đầy yêu thương cùng an ủi: "Tiêu An à, đừng như vậy.

Đều là do tình cảnh ép buộc, bố rất thương mẹ và con.

Ngồi xuống đây với mẹ đi, mẹ nói chuyện với con, có được không?"
Tiêu An lấy hai tay ôm đầu không muốn nghe, "Không! Con không muốn!"
Tiêu An hai tay ôm đầu nắm thật chặt lại, cậu ngẩng đầu lên nói: "Nếu thương mẹ thì tại sao phải để mẹ bao nhiêu năm sống khổ cực như vậy cơ chứ? Nếu thương mẹ và con thì tại sao lại không xuất hiện trong lúc chúng ta đang rất cần chứ?"
"Con không có bố!"
Nói xong, Tiêu An mở cửa chạy thật nhanh ra ngoài.
Tiêu Phong Trác nắm chặt tay, Tiêu An nói rất đúng, ông thật tồi.

Không đâu, so với tồi thì còn hơn thế nữa, ông rất vô dụng, vô dụng đến nỗi không bảo vệ được cho vợ và con của ông.
Tiêu Phong Trác để tay lên vai Lâm Mặc, giọng nói mang theo sự hối hận và áy náy, "Đều tại anh vô dụng, tất cả là tại anh hết."
Lâm Mặc hai mắt đỏ hoe vì những lời mà Tiêu An nói, "Không đâu, không phải lỗi của anh mà."
Tiêu An chợt dừng lại khi nhìn thấy Trạch Lan, Trạch Lan rất bất ngờ khi thấy sắc mặt và tâm trạng của Tiêu An rất tệ như vậy.

Từ lúc là bạn với nhau, chưa bao giờ cậu thấy Tiêu An như vậy bao giờ hết.
Lúc này đây tâm trạng của Tiêu An rối bời, cậu không muốn chấp nhận sự thật này.

Nhìn Trạch Lan trước mặt, nhất thời cậu không biết nói gì, cậu không biết làm gì, cứ thế không suy nghĩ gì mà cậu quyết định bỏ chạy đi.
Trạch Lan không biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, cậu bèn hối hả đuổi theo Tiêu An, "Nè, cậu có chuyện gì mà lại bỏ chạy như vậy? Cậu mau đứng lại đi mà."
Tiêu An chỉ muốn chạy, cậu không muốn dừng lại, cậu chỉ muốn chạy thật xa.

Tai cậu hoàn toàn bỏ qua lời nói của Trạch Lan.
"Cậu không được chạy nữa!" Trạch Lan đuổi theo đằng sau nói như vậy, nhưng Tiêu An vẫn không chịu dừng lại nghe lời của cậu.

Vì đuổi theo Tiêu An nên Trạch Lan không nhìn xuống đường, bất thình lình chân đạp vào cục đá làm cậu trượt chân té.

"A...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.