Mèo Nhỏ

Chương 39: 39: Cùng Lớp




Chủ nhiệm bước vào lớp mặt đầy vui vẻ, “Chào các em học trò thân yêu, cô là Tôn Hảo Băng, sẽ là chủ nhiệm của lớp chúng ta năm nay.”
Một tràng pháo tay liền vang lên.
Tôn Hảo Băng tiếp tục: “Cô nhìn thấy thì có vẻ các em đã tìm được chỗ ngồi cho mình hết rồi, thế nên cô sẽ không cần sắp xếp lại nữa.

Cô sẽ để cho các em tự chọn chỗ ngồi của mình nhé, vậy có ai muốn đổi chỗ ngồi khác không hở?”
Không có cánh tay nào dơ lên, khi nghe xong lời giáo viên chủ nhiệm cả đám trong lớp vui như được mùa, năm nay xem như sống rồi, giáo viên chủ nhiệm siêu dễ.

Tiêu Thừa Minh cứ cảm thấy từ lẫy đến giờ có hơi thiếu thiếu gì đó thì phải, nhưng mãi mà cậu không biết rốt cuộc là thiếu gì, phải mãi sau Tiêu Thừa Minh mới nhớ ra đến Tiêu An, “Biết lắm mà, cũng may là giáo viên chủ nhiệm dễ đó anh trai may mắn của tôi.”
Nói xong Tiêu Thừa Minh không khỏi có hơi ghen tị, Tiêu An anh cậu luôn may mắn trong bất kì hoàn cảnh nào.
Tôn Hảo Băng nói: “Còn bây giờ thì đến lượt của các em lần lượt lên trên đây giới thiệu nha.”
Mọi người lần lượt lên đứng trên bục giảng giới thiệu, mọi thứ vẫn đơn giản, chủ yếu là nói ra tên tuổi, sở thích, tính cách...!Đa số cả đám ở đây đều học chung cấp hai với nhau nên cũng quen mặt nhau hết, điều khiến cả bọn thêm tò mò cũng chỉ có những học sinh chuyển từ trường khác đến như nhóm của Trạch Lan.

Nhóm Trạch Lan được để ý hơn hẳn, khi ngày đầu mới xuất hiện đã nổi ở trên mấy bài post tám nhảm buôn chuyện trên diễn đàn của trường.

Cả đám ở đây người nào người nấy ai mà chẳng mới từ trên đó buôn dưa về.
“Ê bà, cái cậu ngồi ở bàn cuối ấy, tôi biết cậu ta tên là gì luôn rồi, thấy tôi có ghê không hả?”
“He he tôi cũng biết hôm bữa rồi, sức mạnh của đi tám chuyện đó.

Tôi muốn qua chỗ cậu ta ngồi quá, nhưng mà ngại quá hông dám qua, hu hu.”
“Yes! tôi cũng như bà thui.”
...
Hôm qua uống rượu, sáng sớm Tiêu An vẫn chưa kịp tắm rửa lại thì đã vội đi mua đồ nấu bữa sáng chỉ để kịp nấu cho Trạch Lan.

Về đến kí túc xá Tiêu An quyết định tắm rửa cho sạch sẽ, dù cũng cố tắm nhanh nhưng rốt cuộc vẫn trễ.
Trạch Lan sau khi giới thiệu xong thì về chỗ gục đầu xuống bàn ngủ như lúc lẫy, mặc dù hôm qua Trạch Lan cảm thấy mình ngủ rất ngon, nhớ lại hôm qua cậu xem Tiêu An như gối ôm mà ôm chặt không chịu buông.

Muốn đập đầu chết mất thôi!
Tôn Hảo Băng nhìn lớp học đầy đủ, nên cũng không định điểm danh làm chi.


Nhưng mà nhìn lại mới để ý, Tôn Hảo Băng thấy lớp dư ra một ghế, cô nhớ lớp có bốn mươi học sinh, thì hai mươi bàn phải đủ hết, dư ra một ghế thì là thiếu mất một người rồi.
Tôn Hảo Băng đang tính điểm danh thì nhìn ra phía cửa lớp thấy ngay Tiêu An.
“Thưa cô, cho em xin vào lớp.”
Tôn Hảo Băng tươi cười không làm khó hay trách phạt, “Được rồi, em mau vào lớp đi.”
Tiêu An bước vào lớp nhìn thoáng qua một cái, thật may, chỗ của Trạch Lan vẫn trống.
Tôn Hảo Băng: “Em giới thiệu bản thân với các bạn nhé.”
Tiêu An nói: “Mình tên là Tiêu An.”
Tất cả mọi người đang chờ thêm vế sau, nhưng mà không có, đợi mãi mà không có, cả cô và trò ai cũng đều điếng hình mất vài giây.
“Tiêu An có vẻ ít nói, không sao hết, dần dà rồi các em sẽ làm quen hết được với nhau thôi mà.” Tôn Hảo Băng tiếp tục: “Vậy Tiêu An em ngồi ở bàn cuối nhé.”
Tiêu An nghe lời về chỗ.
Cả đám vẫn còn đang bàng hoàng chưa thoát khỏi, làm quen sao, chắc sẽ không ai dám.

Chỉ mỗi câu giới thiệu tên thôi, trên mặt Tiêu An biểu hiện rất rõ ràng.
Không có cảm xúc.
“Trời ơi, cậu ta cao thế, tôi đứng tới nách người ta còn không được.”
“Ê ê nè bồ, có phải người đeo khẩu trang bữa chúng ta đi tám thấy trên diễn đàn không vậy?”
“Mọe! Đúng đúng, chính xác rồi.

Sao cậu ta trông khó gần quá đi, tui bị sợ á.”
Tiêu Thừa Minh biết thừa tính Tiêu An, quả nhiên không ngoài dự đoán, anh không làm cậu thất vọng.
Trạch Lan cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống bèn ngẩng đầu, cậu dụi dụi mắt ngáp, sau đó quay sang.

Trạch Lan ngơ ngác đứng hình, “...Hhảả, cậu...”
Nhìn Trạch Lan úp úp mở mở không nói ra lời, Tiêu An ban đầu không ngờ đến, “Sao thế? Cậu bất ngờ đến vậy à?”
Trạch Lan rất nhanh đã bình thường lại, “Sao cậu không nói với mình là chúng ta học chung lớp chứ? Thì ra là cậu sớm biết rồi sao.”
Tiêu An chỉ là muốn tạo một chút bất ngờ cho Trạch Lan nên ban đầu mới giấu, “Mình muốn cho cậu bất ngờ thôi.”
Tiêu Thừa Minh quan sát Tiêu An đến trố mắt.

Ôi má cậu có nhìn lầm không? Trời đất quỷ thần, thế mà Tiêu An anh cậu nói chuyện với người khác trông vui vẻ một cách tự nhiên.


Đúng lạ đợi thật, trước giờ đi học Tiêu An ngồi kế cậu vốn ít nói, với người khác thì luôn kiệm lời.
Thời thế bỗng thay đổi rồi chăng?
“Ơ kìa, hai cái người giúp chúng ta đánh cướp kia kìa.” Trạch Yến Nhu hớn hở: “Không ngờ lại học chung lớp với mình, trời ơi trông soái quá đi.”
Trần Tiểu Cường trên mặt chán nản, “Hứ, thấy trai thì sáng cả con mắt, đầu cậu chỉ chứa những thứ đó thôi à Nhu Nhu.”
Trạch Yến Nhu nghĩ thầm trong lòng, có khi nào Trần Tiểu Cường cũng thích cô không? Cứ lần nào cô khen người khác đẹp thì mặt lúc nào cũng chê bai, trông còn khó chịu nữa chớ.

Trần Tiểu Cường dạo này càng ngày càng đáng ghét khó ưa thêm.
...
Giờ ra chơi Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên có rất nhiều điều muốn nói với nhau, mới nghe tiếng chuông hết tiết, sau khi chào giáo viên cả hai đã chạy đến hớn hở như mới xa cách bao năm gặp lại.

Ánh mắt chỉ nhìn nhau một cái là hiểu nhau nghĩ gì, đúng là bạn thân lâu năm có khác.
Nhìn Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên vui vẻ, Trạch Lan với Trần Tiểu Cường cũng biết, không về trai thì cả hai đập đầu vào tường ngay.
Tiêu An biết thế nào Trạch Lan cũng sẽ lại ngồi ăn chung với Nhu Nhu kia, nghĩ đến đây cậu liền không vui nổi.
Trạch Lan rủ Tiêu An đi chung, “Cậu đi với mình ra căng tin không?”
“Ừm.” Gương mặt u ám của Tiêu An miễn cưỡng hòa hoãn trở lại.
...
Tiêu An đứng sau Trạch Lan cầm khay lấy đồ ăn.
Lúc xếp hàng, mọi ánh mắt của chị em đều đổ dồn lên người Tiêu An và Trạch Lan, không để ý đến cũng không được, Tiêu An và Trạch Lạ cao ráo, ngoại hình đều ưa nhìn, danh xưng ‘soái ca’ khỏi cần tranh cũng tự có người gọi.
“Cậu ta vừa xuất hiện thì tim tôi liền rung động mất tiêu rồi.”
“Suỵt, nhỏ miệng thôi bà ơi, liêm sỉ rớt đầy kia kìa.”
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên mải mê buôn chuyện trên trời dưới đất đến lúc xếp hàng cũng vẫn còn nói.
Mãi cho đến khi ngồi vào bàn rồi, Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên lại cứng họng không biết nói gì, cả hai ánh mắt ra hiệu cho nhau, nhìn thôi cũng đủ hiểu trong lòng nhau đang nghĩ cái gì.

Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên cảm thấy sự tình cờ này thật may mắn, bàn của mình bỗng dưng lại có Tiêu An ngồi.

Khoái muốn chết luôn.
Tiêu Thừa Minh cảm thấy quái làm sao khi thấy Tiêu An ngồi ở đằng đó, trước giờ Tiêu An anh cậu vốn thường kiếm chỗ nào có cậu rồi ngồi, không thôi thì kiếm một chỗ trống khác, chứ nào có vụ bon chen vô bàn của người khác ngồi.

Tiêu Thừa Minh nhìn lại chỗ đó lần nữa, “Khoan nha, sao lại là cái nhóm này nữa vậy? Anh mình chắc chắn là đang để ý một trong hai cô bạn này rồi.

Pha này thì hơi căng à nha.

Bộ đang tính đập chậu cướp hoa hay gì đây?”
Thấy Tiêu An đã ngồi ở đây rồi, Tiêu Thừa Minh cũng lại đó, “Tôi ngồi ở đây có được không?”
Tiêu An nhìn Tiêu Thừa Minh trên mặt tỏ ra vẻ như không hề quen biết người này.
Trương Nghi Niên tủm tỉm, rất nhanh đã đổi sang hình tượng thùy mị, “Được, cậu ngồi đi.”
Trạch Lan thấy đồ ăn lại có cà rốt thái sợi liền không ăn ngay, cậu phải tống hết đi mới được, Trạch Lan lấy đũa gắp hết cà rốt từ phần rau xào ra, chắc là do thói quen hồi nhỏ không bỏ được không, Trạch Lan gắp hết cà rốt sang khay cơm cho Tiêu An.
Trần Tiểu Cường cùng Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên nhìn nhau, thật là không ổn, sao Trạch Lan lại gắp cà rốt cho Tiêu An không quen biết như vậy?
Tiêu Thừa Minh thấy sắp có chuyện đến nơi rồi, cậu thầm nói với chính mình, “Thôi xong rồi, cậu ta lấy đâu ra can đảm mà lại làm như vậy chứ?”
Nhưng lại chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả, Tiêu An ăn thức ăn cà rốt mà Trạch Lan đã gắp cho, cả bọn trố mắt vì mọi chuyện lại không như những gì đã nghĩ.
Trạch Yến Nhu không nhịn được mà hỏi: “Anh à, sao anh lại không gắp cà rốt cho em chứ? Em thích ăn cà rốt cơ mà.

Giận anh rồi đó nhen.”
Tiêu An tay đang động đũa bỗng khựng lại.
“Em ngồi ở đấy anh với không tới nên đành gắp qua cho cậu ấy thôi.” Trạch Lan tiếp tục: “Già cái đầu rồi mà suốt ngày cứ giận dỗi anh.”
Trần Tiểu Cường nói: “Nhưng như vậy không ổn lắm đâu, lỡ cậu ta không thích ăn cà rốt thì sao?”
Trạch Lan vô tư nói: “Không biết sao nữa, chắc là do thói quen không bỏ được thôi.

Tối nhớ là hình như cậu ấy đâu ghét ăn cà rốt đâu mà.”
Cả đám lại một phen há mồm vì lời này.
Trạch Lan lúc này mới nhớ ra là chưa nói cho mọi người biết chuyện, lúc này cậu mới giải thích mọi chuyện, “À à tôi quên mất chưa nói với mọi người, Tiêu An cậu ấy là bạn cũ của tôi.”
Tiêu Thừa Minh rớt cả miếng sườn trong miệng xuống vì giật mình, “Hả? Cậu nói cái gì?”
Trạch Lan có chút hơi khó nói: “Thì là bạn cũ với nhau lúc tôi sống ở thành phố B, sao mọi người lại trầm trồ thế vậy?”
Tiêu Thừa Minh sốc toàn tập, trước đến giờ Tiêu An anh cậu không hề để lộ mấy chuyện này ra cho cậu biết, sở thích cậu đây còn không biết được là gì nữa mà.

Tiêu Thừa Minh chỉ nghe mẹ nói lúc trước anh có một người bạn rất thân nhưng cũng chả được nghe Tiêu An kể gì cho, và cậu cũng không có hỏi mẹ thêm.

Thật không ngờ người bạn đó của anh thế mà lại là Trạch Lan, trái đất đúng là tròn thật chứ.
Trạch Yến Nhu nhõng nhẽo: “Anh không gắp cà rốt cho em nha, em giận anh rồi đó.”
Chơi với nhau từ trước đến giờ, tính của Trạch Yến Nhu vẫn hay thích nhõng nhẽo với Trạch Lan như vậy, cả nhóm ai cũng đều biết, nhưng có người thì lại không thấy như vậy.
Trạch Lan biết Trạch Yến Nhu giỡn chơi nên cũng nói cho lấy lệ: “Để bữa nào anh mua trà sữa cho em, được chưa hả?”
Nghe vậy Trạch Yến Nhu cười vui vẻ, “Thế thì còn tạm được nha.”

“Đây này cô nương, tôi chưa đụng vào đâu.” Trần Tiểu Cường nói: “Cậu thích cà rốt thì gắp hết rau xào của tôi này.”
“Sao nay tốt bụng thế ta ơi.” Trạch Yến Nhu vui vẻ, “Tôi không khách khí đâu nhen, cảm ơn đồ đáng ghét nha.”
Tiêu An nhìn Trạch Lan và Trạch Yến Nhu anh anh em em như thế không hề vui vẻ chút nào.

Trong đầu Tiêu An luôn luôn có cái suy nghĩ chỉ muốn Trạch Lan là của mỗi riêng một mình cậu.

Nếu Trạch Lan biết con người Tiêu An suy nghĩ như này, chắc chắn sẽ ghê tởm tránh xa, cậu phải ngụy trang cho tốt để Trạch Lan không biết.
Tiêu An cố gắng kiềm chế bản thân hết mức, bàn tay đang nắm chặt đôi đũa của Tiêu An thả lỏng, cậu đặt đũa xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Mình no rồi, nên đi trước đây.”
Tiêu An nói xong liền đi ngay, cậu không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, cậu phải đi ngay lập tức, cậu sợ nếu mà ở đây sẽ phát điên lên mất thôi.

Nếu ở đây thì cậu sẽ lại nhìn thấy Trạch Lan với Trạch Yến Nhu kia nói chuyện vui vẻ thân thiết với nhau nữa.
Tiêu Thừa Minh thấy vậy cũng bỏ đũa xuống đuổi theo hướng Tiêu An bỏ đi.
Trương Nghi Niên nói: “Người bạn này của cậu có vẻ rất khó gần à nha, lúc lẫy bước vào lớp là tôi cảm thấy như vậy rồi, trông khó gần thấy sợ luôn ấy.”
Trạch Yến Nhu thấy rất đúng, “Đúng rồi đó, trông bạn của anh nhìn em có gì đó lạ lắm, hình như là rất ghét em vậy.”
Trạch Lan nghe vậy bèn cười, “Nào có chuyện đó đâu Nhu Nhu, Tiêu An chỉ là khó gần hơn trước thôi, chứ đâu đáng sợ như những gì mọi người nói đâu.”
Trần Tiểu Cường nói: “Ê mà, cái người còn lại kia chắc là bạn thân hay sao á, tôi thấy cả hai hay đi chung lắm.”
Trạch Lan không nghĩ gì nhiều mà nói: “Tôi nghĩ chắc là như vậy thật.”
...
Tiêu Thừa Minh đuổi theo Tiêu An đằng sau, “Này này, anh đi nhanh thế, đợi em cái nào.”
Tiêu An quay đầu lại nhìn Tiêu Thừa Minh, “Theo anh có chuyện gì?”
Thấy sắc mặt anh mình trông rất tệ, Tiêu Thừa Minh giả vờ lợ chuyện khác, “Anh có bạn sao lại không nói với em chứ? Thế mà còn là bạn học chung lớp luôn ta, ghê quá ghê quá.”
Thấy Tiêu Thừa Minh lại nói chuyện gì đâu nên Tiêu An mặc kệ mà bỏ đi.
...
Trong giờ học, Trạch Lan thấy Tiêu An có cái gì đó rất lạ, lúc mới vào học và bây giờ hoàn toàn như hai con người khác nhau, trông cứ như đang tức giận.
Trạch Lan lấy bút chọc chọc tay Tiêu An, “Cậu sao vậy hả?”
Tiêu An nghe giọng nói quen thuộc thì liền bình thường trở lại, “Mình đâu có bị sao.”
Trạch Lan không tin, cậu nhìn rõ được tâm trạng của Tiêu An đang rất tệ, “Mình trông cậu rất tệ luôn, thật là không sao á?”
“Mình không bị sao.” Tiêu An nói: “Trước giờ mình luôn như vậy rồi.”
Nói rồi Tiêu An quay lên bảng nghe giảng bài.
Nghe Tiêu An nói như vậy Trạch Lan cũng không hỏi thêm.

Trước giờ luôn như vậy luôn sao, lúc trước Tiêu An vốn đâu có như vậy đâu mà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.