“Có tiến bộ.” Chủ nhân diện vô biểu tình ăn xong, bình tĩnh đáp.
Đoàn Tử nhăn mi: “Em biết khó ăn, anh đừng nuốt, nhổ ra đi.”
“…” Vậy ngươi nấu những thứ này … để làm gì?
“Nếu không thể ăn đồ ăn, vậy anh ăn tạm em đi.” Đoàn Tử đoạt lại đôi đũa, nói tha thiết.
“…”
Mắt thấy mặt chủ nhân không vui, Đoàn Tử õng ẹo, ngồi phắt lên đùi chủ nhân, cọ vào cổ chủ nhân, không quên ngoe nguẩy đuôi quanh đùi chủ nhân: “Chủ nhân, chủ nhân, anh thực sự không thích em sao?”
Chủ nhân thở dài: “Đoàn Tử ngươi biết mà, ta không muốn…”
“Không muốn hại em đoản mệnh có đúng hay không?” Đoàn Tử từ cậu nhóc dịu ngoan nằm trong lòng bỗng biến thành tên côn đồ giật giật cổ áo chủ nhân.
Chủ nhân không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt Đoàn Tử.
Tất cả khí thế của Đoàn Tử bỗng chốc tiêu tan, lẩm nhẩm trông cổ họng: “Em không muốn sống mấy trăm năm, sống mấy nghìn năm, em chỉ muốn sống cùng anh, mặc kệ là già đi, chỉ cần sống cùng anh thôi. Nếu em thấy anh già, rồi thấy anh chết, nhất định em sẽ rất đau, em không muốn sống lâu hơn anh, nghĩ cũng không muốn nghĩ na.”
Hai người rơi vào trầm mặc, hồi lâu, chủ nhân bỗng nhiên ôm chặt Đoàn Tử, nhỏ giọng nói: “Đoàn Tử .”
“Ân.”
“Ta rất thích ngươi.”
Đoàn Tử ôm lại chủ nhân còn chặt hơn nữa, hạnh phúc ngập tràn.
“Thế nhưng ngươi có thể buông tay ra không, ta sắp bị ngươi siết chết rồi.”
Lúc này Đoàn Tử mới buông tay, nhìn chủ nhân bằng đôi mắt chan chứa tình cảm, đá mắt mèo long lanh, đúng là không thể bình tĩnh được nữa, nâng mặt chủ nhân, nói mãnh liệt: “Chủ nhân ta yêu ngươi chết mất!”
Đoàn Tử quá sốt sắng, cọ qua cọ lại, làm rách cả quần áo. Chủ nhân không tránh được, than thở: “Quần áo là để cởi, không phải đê xé a.”
Đoàn Tử dùng đuôi cong cong gãi lỗ tai: “Em sợ anh đổi ý thôi.”