Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 30: Lội ngược dòng



Edit: Tiệm Bánh Sò

Nghe nói Hoắc Khang sắp xuất hiện, toàn bộ những người mê xe đều bùng nổ. Là truyền kỳ của giới đua xe, rất nhiều người đến xem chương trình này chỉ vì muốn nhìn thấy Hoắc Khang, cho dù Hoắc Khang không tham gia thi đấu mà chỉ là khách mời thôi. Nhưng vừa rồi đạo diễn đã công bố, Hoắc Khang dùng thân phận tuyển thủ tham gia trận đấu này. Toàn bộ người xem đều không thể tin được.

"Tui không nghe lầm chứ? Hoắc Khang? K thần của chúng ta?"

"Aaaa!!! K thần muốn đua xe sao! Tui đến đây chỉ vì muốn xem K thần thi đấu thôi, còn tưởng rằng đời này không thể xem anh ấy đua xe nữa chứ!"

"K thần đến tham gia thì không phải là gia nhập đội nào thì đội đó sẽ thắng sao, đúng là không công bằng đâu?"

"Cũng đâu có ai quy định đây là một trò chơi công bằng, vốn dĩ thiên phú giữa người này với người kia khác biệt, tui mặc kệ, dù sao K thần ở đâu thì tui theo đội đó."

Cùng lúc đó, khung bình luận trực tiếp hiện lên một khung bình chọn.

Bạn nghĩ K thần Hoắc Khang sẽ gia nhập đội nào đây? Có ba sự lựa chọn:

A, "Ý" hướng vô địch

B, Tuyệt địa cầu "Thành"

C, "Tâm" động thình thịch

Ngay khi khung bình chọn hiện lên, toàn bộ bình luận trong phòng trực tiếp đã bị đáp án A lấp đầy, hiển nhiên, đa số mọi người đều cảm thấy Hoắc Khang là buff do vầng hào quang của Văn Ý.

Nhưng khi ống kinh chuyển đến Hoắc Khang, đôi mắt màu nâu xám của hắn sáng ngời, cười nói: "Có một đội đang thiếu người mà, tôi bổ sung vào đó là được."

"???"

"Thôi rồi, K thần mất trí rồi, chọn một đội không có khả năng chiến thắng nhất."

"Có lẽ anh ấy muốn khiêu chiến bản thân chăng?"

"Vậy cũng không khỏi quá..."

Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào thì đội của Văn Tâm trước mắt chỉ là đệm lót của ba đội. Đây là một trò chơi đoàn đội, dù có thêm một Hoắc Khang thì cũng chẳng thể làm nên chuyện lớn gì. Vì thế nhóm Lúa mạch cũng nhẹ người.

"Đừng gấp gáp, cứ tin tưởng vào vận may của Ý Ý chứ."

"Đúng, đoàn xe cuối cùng có năm người, dù Hoắc Khang có mạnh thế nò cũng đâu thể bao cả bốn người kia chứ?"

"Ý Ý cố lên! Nghiền nát bọn họ! Hoắc Khang cũng đâu phải không thể thắng được chứ!"

Mà lúc này, Hoắc Khang trêи sân khấu đã lướt qua MC đi đến trước mặt Văn Tâm. Hoắc Khang đưa tay ra, khóe môi nhếch lên: "Cô Văn, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt."

"Đúng vậy, thật trùng hợp..." Trùng hợp cái con khỉ! Anh không phải đang ở nhà sao! Còn nữa, sao anh lại gửi bản thân đến nhà tôi chứ, có phải anh âm mưu để ý đến Nhóc con nhà tôi không?

"Tôi cầm cái này đi, không ngại chứ?" Hoắc Khang lại hồn nhiên coi chuyện mình xuất hiện ở đây chẳng có gì lạ cả, thậm chí còn chủ động cầm lấy bộ đồng phục cuối cùng trong đội Văn Tâm.

"Tôi tin là nó là vì anh mà tồn tại." Nghĩ đến chương trình còn đang Livetream, Văn Tâm càng cười xán lạn hơn.

Huấn luyện viên Nhậm Nhã đã hoàn toàn mê muôi, trong mắt tỏa sáng như ánh sao: "Là K thần, cuối cùng tôi cũng có thể lại gặp được K thần, lại còn có thể chung đội với K thần nữa."

"Huấn luyện viên Nhậm, cô có nghĩ K thần có thể kéo đội của chúng ta lên không?" Thừa dịp ống kính quay sang chỗ khác, Văn Tâm nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi.

Nhậm Nhã cười thần bí, chỉ vào huấn luyện viên đội Văn Ý đang trưng vẻ mặt nghiêm túc ở không xa: "Cô cứ nhìn sắc mặt của ông ta là biết."

Lúc này Văn Tâm mới phát hiện, huấn luyện viên đội tuyển quốc gia Đặng Phong vốn đã nắm chắc phần thắng, từ sau khi Hoắc Khang xuất hiện, vẻ mặt đại biến.

Đội "Ý" hướng vô địch. Huấn luyện viên Đặng Phong gạt bỏ danh sách tuyển thủ tham gia đã được Văn Ý chọn xong, thay vào đó chọn người mình tin tưởng. Đặng Phong cau mày giải thích: "Trận đầu tiên rất quan trọng, chúng ta nhất định phải thắng."

"Chỉ là..." Văn Ý chớp chớp mắt: "Tôi cảm thấy chọn những người này sẽ được."

Đặng Phong khinh thường ý kiến của cô: "Cô căn bản không biết trình độ của đối thủ, chỉ bằng mấy người cô vừa chọn sẽ bị Hoắc Khang xoay vòng hết, tôi không nói quá đâu."

"Đương nhiên tôi biết chứ, cô ấy là chị của tôi." Văn Ý liếc nhìn Văn Tâm phía bên phải, gương mặt trắng nõn ửng đỏ.

"Chị?" Mày Đặng Phong nhíu càng sâu.

"Là Văn Tâm đó, chị ấy đẹp lắm đúng không?" Văn Ý khoe khoang.

"Đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là, chúng ta phải thắng." Đặng Phong nhìn Văn Tâm một cái, cũng không đặt cô trong lòng: "Mà Hoắc Khang là chướng ngại lớn nhất trêи đường thắng lợi của chúng ta."

"Được rồi, vậy tôi nghe theo ông..." Nụ cười của Văn Ý dần tắt, không hứng thú đáp lời.

Bạn bè của Văn Ý đều bảo cô phải tránh xa cô chị Văn Tâm này ra, nhưng Văn Ý lại nhịn không được muốn tiếp cận Văn Tâm, dù lần nào cũng bị cự tuyệt cả. Lần này cũng vậy, nghe nói Văn Tâm sẽ tham gia chương trình này nên Văn Ý đã không hề nghĩ ngợi đồng ý lời nhờ vả của Mục Thi Hàm ngay. Không sai, Mục Thi Hàm không hề bị bệnh mà là cô ta cố ý nhờ người khác thay. Nhưng đến trường quay Văn Ý mới phát hiện, hóa ra mình không phải cùng tham gia chương trình với chị mà là trở thành đối thủ của chị ấy. Nhưng sao cô có thể thắng chị được chứ? Chị thông minh như vậy, lại xinh đẹp như vậy... Chỉ sợ là lần này huấn luyện viên Đặng Phong phải thất vọng rồi, Văn Ý tiếc nuối nghĩ.

____________________

Sau nửa giờ khẩn trương chuẩn bị, trận đấu chính thức bắt đầu. Quy tắc rất đơn giản, mỗi đội chọn ra bảy tuyển thủ tiến hành đua tiếp sức, đội nào về đích đầu tiên sẽ giành chiến thắng. Chiến thắng lần này, đội thắng sẽ được đi tiếp với trọn vẹn hai mươi người trong đội, mà hai đội còn lại chỉ còn mười bảy người. Hiện thực rất tàn khốc, đội thua sẽ bị loại người ngay lập tức. Không ai dám đảm bảo người bị loại có phải là mình hay không, vì vậy trận đầu này tất cả tay đua đều liều mạng thể hiện.

Vòng đua đầu, tuyển thủ của đội Văn Ý dẫn đầu, còn tuyển thủ của đội Văn Tâm lại về đích cuối cùng, theo sau đến một phút. Khung bình luận chưa thiên về ai cả, dù sao cũng chỉ mới bắt đầu, cơ bản đều cổ vũ cho các đội. Tuy số người cổ vũ cho Văn Ý nhiều hơn, nhưng Văn Tâm cũng không phải không có. Đến vòng đua thứ hai, đội của Văn Ý càng dẫn xa hơn, đừng nói Văn Tâm, ngay cả đội của Thẩm Thành cũng bị dẫn xa. Rồi vòng thứ ba, vòng thứ tư... Văn Tâm dựa theo bí quyết của huấn luyện viên Nhậm Nhã cho cô, lén quan sát biểu cảm của huấn luyện viên Đặng Phong. Cô phát hiện, ý cười trêи mặt ông ta không thể giấu nổi rồi. Trêи khung bình luận cũng vậy.

"Xông lên! Xông lên đi! "Ý" hướng vô địch!"

"Thảm quá, thảm quá đi, chênh lệch lớn như vậy, dù có là K thần cũng không thể xoay ngược lại rồi."

"Thôi thì Văn Tâm cứ loại K thần đi, tui cứ nghĩ đến anh ấy còn trong đội này là cứ sốt ruột, huhu, K thần, sao lại không nghe lời chúng tui chứ!"

Thấy sĩ khí đội mình đã thấp đến cùng cực, Văn Tâm không thể nhịn được nữa.

"Cố lên cố lên! Đừng từ bỏ!"

Tiếng kêu thanh thúy này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Nhưng những đội viên nhìn Văn Tâm vẫn kiên trì cổ vũ đội mình, trong lòng cảm động vô cùng lại không thể làm gì hơn, dù sao chỉ cần có chút hiểu biết về đua xe là sẽ biết cục diện trước mắt không còn cách nào cứu chữa rồi, trừ phi...

"Là Hoắc Khang! Hoắc Khang đang chuẩn bị xuất phát!" Nữ bình luận viên kϊƈɦ động.

Trêи màn hình lớn, Hoắc Khang bình tĩnh ngồi trêи ghế điều khiển, dẫm chân ga, chiếc Ferrari màu đỏ như mũi tên lửa rời cung, thiêu cháy cả tim người xem. Dù mọi người đều biết, khả năng theo kịp vô cùng nhỏ, nhưng chỉ cần Hoắc Khang ngồi đó đã khiến người ta có một loại cảm giác mọi chuyện đều có thể xảy ra. Tất cả mọi người như ngừng thở, chỉ nghe nữ bình luận viên không ngừng hò hét.

"Hoắc Khang tăng tốc, trời ạ, sắp đến khúc cua mà anh ấy còn tăng tốc, anh ta là quái vật không sợ chết sao? Khoảng cách chênh lệch chỉ còn năm mươi giây, đối thủ của anh ta đang cách đó hai kilomet... Vượt qua hạng nhì rồi, anh ấy làm được rồi, anh ấy thật sự làm được rồi! Anh ấy còn đang tiến đến dẫn đầu!"

Một trăm mét cuối cùng, Hoắc Khang cắn chặt hạng nhất, điểm đích gần ngay trước mắt.

Khung bình luận điên cuồng nhảy.

"Tui không tin không tin không tin, chênh lệch lớn như vậy lại có thể thắng sao?"

"Đây là sức mạnh của K thần sao, khủng bố quá đi! Người khác không làm được, để K thần làm cho!"

"KKKK! Vĩnh viễn là thần! Sau này ai không tin K thần, tui sẽ cho hắn ta xem trận đấu này!"

Đoàng! Một tiếng súng vang.

Số liệu cuối cùng hiện trêи màn hình lớn. Nhưng trêи thực tế, không cần số liệu mọi người cũng đã thấy rõ ràng hai chiếc xe một trước một sau cán đích, chiếc Ferrari màu đỏ dùng khoảng cách mỏng manh đạt được chiến thắng cuối cùng.

Khán giả trợn tròn mắt, nhóm Lúa mạch cũng há hốc mồm. Bọn họ luôn nghĩ rằng những vòng trước đã kéo giãn khoảng cách lớn như vậy, dù có là ai đua cuối thì cũng chẳng làm được gì. Nào có thể nghĩ đến, Hoắc Khang lại... một gánh năm... Còn thắng!

Trận đầu kết thúc. Đội của Văn Tâm dùng một cú lội ngược dòng tuyệt hảo đạt được chiến thắng đầu tiên. Theo luật chơi, các thành viên trong đội Văn Tâm không những có thể vào trọn vòng sau, hơn nữa Văn Tâm còn có thể đưa ra luật phạt cho bên thua trong trận tiếp theo. Phạm vi của quy tắc rất lớn, không thể hạn định bằng chữ được, chỉ cần đội trưởng đủ tàn nhẫn, hoàn toàn có thể lợi dụng quyền lợi này để tạo ra ưu thế mạnh hơn cho mình vòng tiếp theo. Đương nhiên, điều này cũng tương đương với việc phải chấp nhận áp lực bị mắng nhiếc từ đội đối thủ và công chúng.

Văn Tâm không thích Văn Ý, đây là điều tất cả Lúa mạch đều công nhận. Vì vậy khi thua trận này, kỳ thật trong lòng họ đều nghĩ Văn Tâm nhất định sẽ nhắm vào nhà mình. Đã thua thì phải chịu, dù bọn họ có hận ngứa răng thì cũng không có biện pháp nào. Nhưng khi nhóm Lúa mạch cho rằng Văn Tâm sẽ tàn nhẫn xuống tay thì lại thấy cô chỉ cười nhẹ: "Vậy thì phạt các tuyển thủ xem video mèo nhà tôi mười lần nhé~"

Đám Lúa mạch, người xem, đạo diễn: ???

Văn Tâm vẫn vô cùng bình tĩnh: "Đợi lát nữa tôi sẽ gửi video cho mọi người."

MC trêи sân khấu cười như hoa: "Xem ra Tâm Tâm của chúng ta thật sự rất thích mèo nhỉ, một lần nữa chúc mừng chiến thắng của đội "Tâm" động thình thịch. Tiếp theo, xin mời..."

Hả, Hoắc Khang đâu rồi?

____________________

Phòng nghỉ trong hậu trường.

Lý Tinh Tinh bị một nhân viên công tác gọi ra ngoài hỗ trợ, vì thế trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình mèo đen đang chăm chú nhìn video trực tiếp. Đột nhiên, lỗ tai mèo đen khẽ nhúc nhích, phát hiện có người rón ra rón rén đẩy cửa vào.

"Hì hì hì... Mèo con, đã lâu không gặp."

Mèo đen: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.