Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 56: Hai người kết hôn đi!



Edit: Tiệm Bánh Sò

Kỳ Anh Anh nói xong câu này, toàn bộ mọi người ở đây và người xem đều trầm mặc hai giây. Rồi mắt đầu bùng nổ.

"Mẹ ơi! Tui mới nghe thấy gì vậy? Hóa ra đại thiếu gia nhà họ Kỳ yêu thầm Văn Tâm sao?"

"Tui không tin, Kỳ Trưng là tình nhân trong mộng của tui đó! Oa oa oa, chồng ơi không được đâu!"

"Khó trách đột nhiên Văn Tâm bắt đầu nổi hơn, khó trách Giải trí Kỳ Thị luôn cao lãnh lại bắt đầu ký hợp đồng với nghệ sĩ, hóa ra là nhờ đại thiếu gia nhà họ Kỳ."

"Nhưng mà khoan đã, vừa nãy không phải Văn Tâm nói cô ấy không quen biết Kỳ Trưng sao?"

"??? Sao lại thế này? Sao trong đầu tui lại nghĩ đến cảnh đơn phương tương tư zậy?"

Có thể đoán được, không riêng gì trêи khung bình luận, phỏng chừng ngay cả trêи Weibo không bao lâu sau cũng sẽ bị nhấn chìm. Ai bảo Kỳ Trưng chính là con rùa vàng lấp lánh chính hiệu chứ? Thiếu nữ nào mà không có tâm tư được gả cho Kỳ Trưng để trở thanh phu nhân nhà giàu chứ, đừng nói thiếu nữ bình thường, ngay cả những nữ thần giới giải trí nhìn thấy Kỳ Trưng cũng có tâm tư muốn leo lên. Nhưng mọi người làm thế nào cũng không đoán được, đã nhiều năm như vậy mà Kỳ Trưng vẫn luôn giữ mình trong sạch. Vậy mà hôm nay anh ta lại bị em gái phơi bày chuyện yêu đương!

Văn Tâm ngốc tại chỗ, nhất thời, cái gì mà hình tượng diễn viên, cái gì mà quản lý đời tư, toàn bộ đều vứt ra sau đầu hết. Tuy cô biết Kỳ Trưng quả thực có thể đang yêu thầm mình, nhưng mà... nhưng mà... em gái Anh Anh à sao em lại có thể nói ra trước Livestream thế chứ! Em nói ra như vậy thì mặt mũi anh của em để ở đâu chứ? Huống chi, anh trai em còn đang được chị ôm đây nè!

Lúc này Văn Tâm đã không dám nhìn mèo đen nữa, cứ ôm tiếp cũng không được, thả xuống cũng không xong, chỉ có thể căng da đầu cười gượng hai tiếng, vớt vát nói: "Không ngờ anh trai Kỳ Trưng của em cũng là fan của chị ha, vậy có cần chị ký tên cho anh ấy không?"

Mèo đen: "..." Cũng mệt cho cô nghĩ ra được.

Đương nhiên lý do này đã lừa được Kỳ Anh Anh. Người xem hả... mới không tin. Ngay lập tức trong khung bình luận đầy dấu chấm hỏi, hiện trường như đang đại hình khảo vấn. Bên kia, tuy Kỳ Anh Anh còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ đã sống trong môi trường đặc biệt, tự nhiên cũng hiểu fan là gì. Nhưng mà, anh Kỳ Trưng thật sự chỉ là fans của Văn Tâm sao? Kỳ Anh Anh nghi hoặc nhìn Văn Tâm, không tin lắm. Chỉ là fan mà khi bị tai nạn xe hôn mê lại ngày nào cũng nghe giọng Văn Tâm, xem video về Văn Tâm sao?

"Tiểu thư..." Quản gia kịp thời đi đến nhắc nhở Kỳ Anh Anh một câu.

Chuyện Kỳ Trưng bị tai nạn xe là bí mật của toàn bộ nhà họ Kỳ, nếu bí mật này bị công khai thì hậu quả gánh chịu không chỉ Kỳ Trưng mà thậm chí toàn bộ nhà họ Kỳ đều không thể tưởng tượng được. Trước khi tham gia chương trình, Kỳ Anh Anh đã bị ông nội dạy bảo một trận, không bao giờ được nhắc đến chuyện Kỳ Trưng trước ống kính, nếu không thì cũng không cần quay tiếp nữa, lập tức về nhà ngay. Bị nhắc nhở, Kỳ Anh Anh bẹp bẹp miệng, hiển nhiên không vui tí nào.

Dĩ nhiên là Kỳ Anh Anh không muốn về nhà, nhưng cô bé lại không có tâm tình ôm mèo đen, dù mục đích ban đầu cô bé tham gia chương trình này chính là vì con mèo đen trong điện thoại ông nội này. Vì thế, cô bé bắt đầu đưa mắt nhìn về những con mèo khác trong biệt thự. Ngoại trừ mèo đen, trêи ghế sofa màu vàng nhạt còn có một con mèo Ragdoll lông trắng. Bé Ragdoll này có đôi mắt màu xanh ngọc như đang cất chứa biển sao mênh ʍôиɠ, cùng cả bộ lông dài trắng như tuyết... Hệt như công chúa đi ra từ truyện cổ tích vậy! Kỳ Anh Anh lại khôi phục tinh thần. Chỉ cần có thể ôm bé mèo tiên nữ này, cái gì mà mèo đen, cái gì mà anh Kỳ Trưng chớ, cô bé đều có thể quẳng ra sau lưng hết.

Nhưng khi Kỳ Anh Anh vui vẻ phấn chấn chạy về hướng Ragdoll thì Cung Hàm Dịch đang trộm vuốt bé Ragdoll tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng mà Anh Anh à, Em gái cũng là mèo của Văn Tâm đó nha."

Kỳ Anh Anh: "..."

Dáng vẻ ấm ức tủi thân khiến người xem cách màn hình cũng đau lòng chết mất. Cũng có không ít người xem đưa ra chủ ý xấu xa.

"Anh Anh đừng khóc, có nhìn thấy con mèo rừng bên kia không, nó cũng rất đáng yêu đó~"

"Nếu mèo rừng còn không được thì trong ổ mèo còn có một con mèo quýt con, nhưng mà bé mèo quýt quá nhỏ, có thể sẽ cào Anh Anh bị thương đó!"

"Lầu trêи xấu xa quá đi, tui muốn tố cáo mấy người bắt nạt Anh Anh!"

Kỳ Anh Anh vẫn thông minh lắm, sau khi đụng phải hai vách tường Văn Tâm, cô bé đã có được bài học, không hành động lỗ mãng nữa mà là trực tiếp hỏi Cung Hàm Dịch: "Chị gái tiên nữ, em có thể hỏi cái này không, trong biệt thự này còn có thú cưng nào không phải của Văn Tâm không?"

Cung Hàm Dịch cười ha ha, vừa nghe thấy hai chữ tiên nữ này thì lập tức có cảm giác trẻ ra mấy tuổi liền, chỉ đường cho Kỳ Anh Anh: "Đương nhiên là có chứ, em xem bên kia kìa, là Tiểu Bát nhà chị đó."

Kỳ Anh Anh nhìn thoáng qua, Tiểu Bát là một con vẹt. Cô bé thích động vật có lông xù, nhưng lại rất sợ các loài chim, cả người cô bé cứng đờ vì sợ, xua tay cự tuyệt.

Cung Hàm Dịch cũng không buồn bực, tiếp tục giới thiệu: "Không thích vẹt hả, vậy chó thì sao? Trong biệt thự còn có một con Husky, giờ nó đang nghịch phía sau vườn ấy."

Lần này không đợi Kỳ Anh Anh chủ động cự tuyệt, quản gia đã lắc đầu. Hình thể Husky hơi lớn, hơn nữa chỉ số thông minh lại... Không được không được, quá nguy hiểm!

"Vậy thì chịu, trừ hết ra thì chỉ còn lại Quy Quy." Cung Hàm Dịch bất đắc dĩ nhún vai.

Quy Quy là một con rùa đen rất có linh tính, vẻ ngoài thì thôi rồi, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí[1]. Ít nhất trong mắt cô gái nhỏ Kỳ Anh Anh thì nhất định không đáng yêu bằng những con động vật nhỏ lông xù rồi. Không ôm được mèo, Kỳ Anh Anh tủi thân đến mức sắp khóc luôn.

Lúc này, một người bị mọi người trong biệt thự, thậm chí người xem sắp quên mất, yên lặng đứng dậy. Nguyễn Thu biết, nếu cô ta còn đứng yên không làm gì, đắc tội nhà họ Kỳ, rất có thể ngày mai sẽ bị đuổi ra khỏi chương trình. Thậm chí, không chỉ chương trình này mà cả giới giải trí không chừng cũng không có chỗ cho cô ta đặt chân. Vậy nên Nguyễn Thu cố gắng nhịn cơn sợ hãi xuống, nở nụ cười tiến lên: "Anh Anh à em đừng buồn, em xem Đoàn Đoàn nhà chị cũng là mèo con nè, em có thích nó không?"

Vừa nghe vậy, hai mắt Kỳ Anh Anh sáng rực. Nhưng sau khi nhìn thấy Nguyễn Thu... Kỳ Anh Anh lắc đầu, vẻ mặt héo hon.

Nụ cười trêи mặt Nguyễn Thu cứng đờ.

____________________

Là một thiên kim tiểu thư, Kỳ Anh Anh đến tham gia chương trình này hiển nhiên không phải vì cát xê hay là sự nổi tiếng. Cô bé chỉ vì muốn chơi với mèo thôi! Nhưng hôm nay không nhưng không được sờ mèo mà còn phải phối hợp với tổ chương trình hoàn thành các nhiệm vụ. Kỳ Anh Anh thế nào cũng không vui nổi. Còn nữa, mọi người có biết nhìn đám mèo lắc lư trước mặt lại không thể nào sờ được là cảm giác gì không! Vô cùng thống khổ, còn khó chịu hơn làm một trăm đề toán nữa! Trêи khung bình luận sôi nổi đồng tình, vì bọn tui cũng thế mà.

Nhưng Kỳ Anh Anh vẫn tương đối có cốt khí. Nói không ôm mèo của Văn Tâm là không ôm, dù đám mèo có lật bụng trước mặt cô bé thì cũng sẽ không...

Hả? Từ từ? Chuyện gì thế này? Khoe bụng?

Kỳ Anh Anh không thể tin vào mắt mình.

Con đang lật bụng hiển nhiên là mèo rừng. Nhưng hành vi này lại không phải là ý riêng của mèo rừng mà là thông qua sự đồng ý nhất trí của đám mèo trong nhà. Thân là người nuôi dưỡng trêи danh nghĩa của bọn chúng, các Đại lão kỳ thật không thể đứng nhìn Văn Tâm chịu ấm ức được, huống chi còn là bị ghét bỏ chói lọi như vậy nữa. Vì vậy, sau khi biết chuyện này, mấy con mèo không thể ngồi yên được.

"Mặc kệ thế nào, tui không cho phép có bất cứ ai không thích Văn Tâm." Bé Ragdoll dậm dậm móng vuốt, hơi tức giận. văn tâ lương thiện như vậy, tham gia chương trình còn con không quên trộm mang đồ ăn vặt cho mình, sao có thể có người không thích Văn Tâm chứ?

Mèo rừng xoay tại chỗ hai vòng, kỹ xảo thuần thục bắt đầu ném bài: "Đều do Kỳ Trưng! Nhất định là Kỳ Trưng đã nói gì trước mặt con bé kia rồi!"

Mèo đen trừng mắt liếc hắn một cái: "Mi đang vu khống hả?"

Mèo rừng cười lạnh: "Nếu không thì phải giải thích thế nào? Hay là mi chính là Kỳ Trưng, mi biết chân tướng mọi việc hả?"

"..." Mèo đen chẳng còn lời nào để nói.

Bé mèo quýt rất bình tĩnh, cẩn thận phân tích: "Đầu tiên chúng ta biết, Kỳ Anh Anh vì coi Văn Tâm như tình địch giả tưởng của mình nên mới ghét Văn Tâm, dẫn đến không muốn đến gần chúng ta."

"Cô bé cũng đâu làm gì sai, nhưng chán ghét Văn Tâm là không đúng!" Bé Ragdoll vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình.

Bé mèo quýt tiếp tục nói: "Anh trước tiên đừng vội, chúng ta cùng nhau ngẫm lại biện pháp giải quyết."

Mèo rừng xen mồm: "Nếu ngôn từ có thể giải quyết thì chỉ cần Văn Tâm nói một câu: Không, chị không thích Kỳ Trưng tí nào. Vầy chắc đủ rồi chớ?"

Bé mèo quýt: "..." Cậu ba à là gan của anh cũng to thiệt đó, chẳng lẽ anh không tháy ánh mắt Nhóc đen đã sắp như muốn giết người rồi sao?

Để tránh ngày mai trêи Livestream xuất hiện một con mèo rừng bị phơi khô, bé mèo quýt đã sớm đoán được chân tướng sự thật nhanh chóng bổ sung: "Không không, em còn chưa nói xong, chẳng lẽ mọi người không phát hiện Kỳ Anh Anh rất thích mèo sao?

"Cái này cũng rõ lắm..." Bé Ragdoll chớp chớp mắt. Vừa nãy nếu không phải Cung Hàm Dịch mở miệng thì phỏng chừng Kỳ Anh Anh đã lao về phía mình rồi. Cô gái nhỏ ở tuổi này nhất định rất thích động vật lông xù đáng yêu, nếu không thì cũng sẽ không tham gia chương trình này đâu.

"Vậy nên, chúng ta sẽ ra tay từ điểm này!"

"Ý của em là..."

Vì thế mới có cảnh này trước mặt Kỳ Anh Anh.

Kỹ năng kinh điển của mèo rừng: Lật bụng!

Đừng nói nhiều, toàn thân mèo rừng đều mang dã tính, duy chỉ có cái bụng mềm mại kia phá lệ đáng yêu vô cùng, lại vì ngày nào cũng được ăn ngon, phình phình, mềm mềm, vừa nhìn đã biết sờ rất tuyệt rồi. Kỳ Anh Anh đâu chịu nổi mê hoặc này, hoa đầu căng não, thiếu chút nữa không kiềm giữ được bản thân.

Không được không được! Cô bé phải kiên định, phải nhớ lại những lời giáo ɖu͙ƈ thường ngày của ông nội! Kỳ Anh Anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.

Nhưng cô bé nào thể ngờ, khiêu chiến khó khăn hơn còn ở phía sau. Đi ngang qua mèo rừng, con Ragdoll bị cô bé liếc một cái đã nhìn trúng cũng không biết từ đâu chạy đến kêu meo meo, cọ cọ cẳng chân cô bé. Nhìn gần Ragdoll, nhan sắc càng thêm bạo kϊƈɦ, cả người Kỳ Anh Anh run rẩy, che ngực. Xinh đẹp quá! Ngoan quá! Muốn... muốn ôm quá đi!

Còn chưa xong đâu. Vất vả lắm Kỳ Anh Anh mới vượt qua Ragdoll, nhẫn tâm chạy về phòng ngủ của mình. Đột nhiên, trong ổ mèo bên góc tường lại có thứ gì đang giãy giụa bò ra. Kỳ Anh Anh tò mò ngồi xổm xuống nhìn thì...

____________________

Văn Tâm đang chuẩn bị cơm trưa cho mọi người trong bếp, đột nhiên nhìn thấy Kỳ Anh Anh hai mắt hồng hồng chạy tới. Kỳ Anh Anh xinh xắn trời sinh, khuôn mặt vừa trắng vừa mịn, đôi mắt to tròn như thủy tinh, lại còn vừa mới khóc nữa, nước mắt còn ngân ngấn. Cũng không biết ai lại nhẫn tâm như vậy, lại không biết xấu hổ chọc một cô bé đáng yêu như vậy khóc nữa.

Văn Tâm căm phẫn: "Ai bắt nạt em vậy, nói cho chị nghe, chị báo thù cho em!"

Kỳ Anh Anh oa một tiếng khóc òa lên: "Em nhường anh Kỳ Trưng cho chị đó, hai người kết hôn đi, em không tranh với chị nữa đâu!"

VănTâm: "?"

_______________________

[1] Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: nghĩa là bậc nhân đức nhìn gì cũng thấy nhân, bậc trí tuệ nhìn gì cũng thấy trí. Nghĩa bóng là cùng một sự vật hiện tượng, mỗi người có góc nhìn khác nhau, nhận thức khác nhau và cách lĩnh hội, lí giải khác nhau. Ý câu này ở đây là Kỳ Anh Anh có nhận thức suy nghĩ khác, có thể không hiểu được cái hay cái đẹp của rùa đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.