Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 60: Chiến tranh vì chân ái



Edit: Tiệm Bánh Sò

Sau trận chiến này, định lý độ dài chân của Schrodinger[1] một lần nữa được chứng minh: Bạn không thể xác định chân bạn ngắn đến bao nhiêu, trừ khi bạn đặt thước đo lường lên nó, hơn nữa lại còn so với một sinh vật được công nhận là chân ngắn.

Sự thật là tàn khốc. Lòng người là hiểm ác.

Liên Văn Bách không thể nào đoán được mình chỉ ngủ một giấc mà đã từ một phái chân dài được toàn dân công nhận thái hóa thành một con mèo chân ngắn còn không bằng một con rùa nữa. Cậu ta càng không thể tưởng được khi con số này được Tả Tuyết Phong công bố, tất cả người xem bao gồm cả fans của cậu ta lại không một ai đồng tình cho cậu ta cả. Để lại chỉ có một đống... "Hahahahahahahahaha!!!"

Liên Văn Bách tuyệt vọng quay đầu nhìn những người bạn đồng nghiệp với mình, người xem không dựa vào được rồi, mấy người ít nhất phải ủng hộ tui chút chớ?

Người đầu tiên mở miệng là em gái hậu bối cùng công ty, Cung Hàm Dịch. Cô ấy là một cô gái rất dễ đồng cảm, đồng tình nhìn bé chân ngắn, nói: "Mọi người đừng cười lớn quá, dù sao thì chân ngắn như vậy cũng đâu phải ý muốn của nó đâu, ai bảo đặc điểm chủng loại trời sinh của nó như vậy chứ. Đúng không, bé chân ngắn?

"..." Vậy nên cô liền đặt biệt danh cho tôi?

Kế đó chính là Tả Tuyết Phong, anh ta thành thục ổn trọng, là tiền bối mà Liên Văn Bách vô cùng tôn trọng. Tuy trước kia hai người không biết nhau, nhưng ở chung mấy ngày nay, Tả Tuyết Phong nghe nói Liên Văn Bách có ý định gia nhập giới diễn viên đã lập tức giới thiệu một vài đạo diễn đáng tin cậy cho cậu ta. Liên Văn Bách cô cùng cảm kϊƈɦ anh ta, cũng muốn duy trì tình bạn này sau khi kết thúc chương trình. Nhưng mà...

Tả Tuyết Phong có vẻ như vui lắm: "Hóa ra Quy Quy nhà ta lợi hại như vậy, chân mèo còn không dài bằng chân nó, xem ra là do trước kia tôi xem thường Quy Quy rồi, hôm nay phải thêm cơm cho Quy Quy mới được."

Tả Tuyết Phong và Cung Hàm Dịch đều không dựa vào được rồi. Liên Văn Bách đương nhiên càng không thể trông cậy vào Nguyễn Thu và Kỳ Anh Anh. Bình thường Nguyễn Thu lúc nào cũng trong sáng ngoài tối tính kế Văn Tâm, lòng dạ hẹp hòi, những người tham gia chương trình cũng không muốn nhìn mặt cô ta, ngay cả mèo cũng không thích, Liên Văn Bách hiển nhiên cũng tránh xa cô ta. Kỳ Anh Anh là con nít, thích động vật có lông, chỉ cần có lông mềm là sẽ thích ngay, đặc biệt thích nhất là con mèo đen nhà Văn Tâm. Mà mèo đen là đối thủ sinh tử của Liên Văn Bách, vì vậy cậu ta đoán thẩm mỹ Kỳ Anh Anh có vấn đề, ít nhất là trong giới mèo.

Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ còn lại Văn Tâm. Văn Tâm là người Liên Văn Bách thích nhất, có tay nghề nấu ăn tuyệt hảo, tính tình lại dịu dàng, dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, nếu là Văn Tâm thì nhất định sẽ ôm vỗ về tâm hồn bị tổn thương của mình, đúng không? Đặc biệt là, giờ cậu đang là một con mèo nữa.

Nếu nói Văn Tâm ôm người có lẽ hơi khó, nhưng giờ cậu ta là một con mèo đó. Mèo con lông xù đáng yêu quá nè, Văn Tâm à chẳng lẽ cô không muốn ôm một cái sao? Liên Văn Bách bất giác đến gần Văn Tâm, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy kỳ thật biến thành mèo cũng không phải chuyện gì tệ lắm, vì có Văn Tâm ở đây, Văn Tâm sẽ chăm sóc cậu thật tốt... A, mau xem nè, Văn Tâm duỗi tay, cô ấy muốn bế mình!

Cả người Liên Văn Bách kϊƈɦ động, đang định nhảy phốc vào lòng Văn Tâm... Bộp! Nhảy vào một bức tường. Hả, một bức tường màu đen!

"Meo meo meo!" Sao mi có thể như vậy!

Liên Văn Bách cực kỳ tức giận. Lúc là người thì mi quấy rầy ta yêu đương với Văn Tâm, biến thành mèo rồi mà mi vẫn còn quấy rầy ta? Còn có thiên lý không hả!

Mặc kệ nó nổi giận thế nào, mèo đen vẫn vững vàng như núi. Liên Văn Bách định vòng qua khỏi người mèo đen, kết quả mèo đen đứng yên một chỗ lại có một con mèo khác nhảy lên, là tùy tùng của con mèo đen kia, mèo rừng. Biểu cảm mèo rừng thiếu đòn khinh khủng, khinh miệt nhìn Liên Văn Bách.

"Này, cái tên chân ngắn kia!"

"Ta không gọi là chân ngắn." Liên Văn Bách nổi trận lôi đình. Chuyện gì cậu ta cũng có thể tiếp thu, chỉ duy cái xưng hô này là điểm mấu chốt của cậu ta. Cậu ta chính là thần tượng, thần tượng đó! Chân ngắn như vậy sao còn có thể làm thần tượng hả?

"À, vậy thì tên mèo lùn bên kia." Mèo rừng không thèm để ý.

"..." Liên Văn Bách thiếu chút nữa giận đến xỉu luôn. Ban đầu cậu ta chỉ cảm thấy mèo đen đáng ghét thôi, không nghĩ tới con mèo rừng này còn đáng ghét hơn cả mèo rừng nữa.

Mèo rừng cũng mặc kệ tâm tình của cậu ta thế nào, chặn đầu xong bắt đầu đề ra nghi vấn: "Mi bao lớn rồi, từ đâu tới đây, sau này định sống ở đâu?"

"Liên quan gì đến mi." Liên Văn Bách lạnh lùng trả lời.

Mèo rừng cười: "Nhóc con, hình như mi vẫn còn chưa hiểu tình hình hiện tại nhỉ? Bên bọn ta nhiều mèo như vậy, mỗi con đánh mi mười cái, mi xác định không trả lời ta sao?"

"Ta..." Liên Văn Bách rụt về sau hai bước, chung quy vẫn hơi nhát. Nếu tùy tiện ra tay thì nhất định không kiếm chác được gì tốt hết, nói không chừng còn bị thương nữa, không cẩn thận bị đánh chết nữa. Cậu ta còn muốn tìm phương pháp khôi phục thành người rồi cưới Văn Tâm về nhà nữa kìa, không thể chết ở đây được đâu!

"Cái gì ta cũng không biết, do tổ chương trình tìm tới." Liên Văn Bách thẳng thắn.

"Đơn giản như vậy?" Mèo rừng không tin lắm lý do thoái thác của Liên Văn Bách, dạo quanh người mèo chân ngắn, làm bộ dùng mũi ngửi ngửi: "Đúng là không có gì dị thường thật."

Bé Ragdoll vạch trần trò xiếc của mèo rừng: "Anh làm vậy mà có thể nhìn ra mới lạ!"

Mèo rừng bốc hỏa: "Có bản lĩnh thì mi tới đi, mi hỏi đi!"

Bé Ragdoll ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tới thì tới!"

Trong lòng Liên Văn Bách mắng thàm, đám mèo này sao cứ như đầu óc có vấn đề vậy, cứ mãi vây quanh cậu ta hỏi tới lui làm gì vậy. Rất nhanh, mèo Ragdoll lắc cái đầu đáng yêu nhìn về phía cậu ta hỏi: "Cậu là do người xuyên tới đúng không?"

Mèo rừng: "..."

Mèo đen: "..."

Thấy người ngốc rồi, nhưng chưa từng thấy con Ragdoll ngu như vậy nữa! Hỏi trực tiếp như vậy, chỉ cần đối phương không phải kẻ ngốc nhất định sẽ chẳng nói cho mi đâu. Mi cho là ai cũng thành thật như ta hả? Hơn nữa hỏi vậy, nếu đối phương là người thật thì nhất định sẽ sinh lòng cảnh giác, nói không chừng còn bắt đầu giả ngây giả dại, không tóm được chứng cứ. Mèo rừng ảo não nghĩ, sớm biết vậy không để Ragdoll hỏi, với chỉ số thông minh của cô ả thì sao có thể phá án chứ, biết ăn là không tệ rồi, giờ thì hay rồi, hỏng hết...

"Đúng vậy, đúng vậy, các người cũng vậy hả?" Hai mắt Liên Văn Bách sáng rực, ánh mắt lập tực thay đổi, nhìn đám mèo như thấy người thân vậy, hưng phấn nói.

"Meo~" Không phải hỏi ra rồi sao. Bé Ragdoll ngọt ngào kêu một tiếng, vô cùng vừa lòng với biểu hiện của mình.

"..." Mèo rừng câm nín nửa ngày nói không nên lời.

Liên Văn Bách đã bắt đầu sung sướиɠ lăn lộn tại chỗ: "Thật tốt quá thật tốt quá, biết tui không phải người duy nhất biến thành mèo là yên tâm rồi, vậy giờ tình huống của chúng ta là thế nào đây, chúng ta đều là do người hành tinh mèo phái đến nằm vùng hả?"

"Mi hoạt động não nhiều quá rồi đó." Mèo đen liếc Liên Văn Bách một cái thật sâu.

Lúc này Liên Văn Bách cũng không chọc giận mèo đen nữa, đặc biệt nhiệt tình đu đưa trước mặt mèo đen, bắt đầu lôi kéo làm quen: "Đại ca mèo đen, hình như anh biết gì đó thì phải, anh có thể nói cho tui không? Nếu có thể giúp tui khôi phục thành người thì anh muốn gì tui cũng có thể cho anh."

"Nhóc con, khẩu khí lớn nhỉ." Mèo rừng chậc chậc hai tiếng, một lần nữa đánh giá con mèo chân ngắn trước mặt: "Trước kia mi làm gì, trong nhà có tiền hả?"

"À không, không có tiền, tui là minh tinh." Liên Văn Bách lắc đầu, đặc biệt ngay thẳng nói.

Mèo rừng con mèo chân ngắn hai mắt lấp lánh, lại nghĩ đến tư thế chạy như bay đến chỗ Văn Tâm của nó, trong lòng đột nhiên có một suy đoán lớn mật: "Mi là Liên Văn Bách?"

Liên Văn Bách kinh ngạc: "Sao mi biết?"

"Xong rồi xong rồi." Mèo rừng đau đầu. Ai cũng được, sao cứ cố tình là tên này chứ! Vì tên nhóc thúi này tỏ tình lung tung với Văn Tâm mà mấy ngày nay Nhóc đen cứ như ăn thuốc nổ vậy, hở chút là nổ banh xác. Vất vả mãi tên nhóc túi đó đi rồi, tâm tình Nhóc đen mới tốt hơn chút, vậy mà giờ cậu ta lại quay về. Mẹ nó chơi hắn hả!

Xuất phát từ lòng quan tâm nhân đạo, mèo rừng nhắc nhở cậu ta một câu: "Nếu mi thật là Liên Văn Bách thì ta khuyên mi nên từ bỏ việc theo đuổi Văn Tâm đi, tuy giờ Văn Tâm đang độc thân nhưng cô ấy không phải người mà mi có thể theo đuổi đâu."

"Không." Ngay cả thời gian chần chừ nghi hoặc cũng không có, Liên Văn Bách kiên quyết lắc đầu.

Mèo rừng khϊế͙p͙ sợ: "Mi không sợ chết sao?"

Hai mắt Liên Văn Bách mờ mịt: "Theo đuổi Tâm Tâm sao lại chết chớ, điều kiện của tui cũng không tệ mà?"

"Haizz..." Cảm nhận áp khí xung quanh mèo đen ngày càng thấp, mèo rừng thở ra một hơi thật dài: "Tên nhóc ngốc, mi đang tranh giành phụ nữ với đại ca của chúng ta đó, nếu không thì mi đánh một trận với anh ta, đánh thắng thì mi cứ theo đuổi."

Theo hướng móng vuốt mèo rừng chỉ, Liên Văn Bách không bất ngờ gì nhìn thấy mèo đen. Hiện tại mèo đen đối với Liên Văn Bách giống như một tòa núi lớn vậy, Liên Văn Bách hoài nghi móng vuốt của nó còn lớn hơn đầu mình nữa. Nhưng mà, vì theo đuổi Tâm Tâm. Vì có thể mang đến hạnh phúc cho Tâm Tâm, cái gì cậu ta cũng không sợ! Không phải chỉ là một con mèo đen thôi sao? Không phải chỉ là chân dài hơn tí thôi sao? Anh ta làm sao có thể hơn được độ linh hoạt và trí thông minh của cậu chứ!

Kết quả là, mọi người nhìn thấy một con mèo chân ngắn hạ chiến thư: "Ta không sợ mi, có bản lĩnh thì đường đường chính chính đánh một trận đi!"

Chuẩn bị xong, mèo đen phóng mạnh tới chỗ mèo đen. Động tác mèo chân ngắn không chậm, tốc độ vung vuốt cực nhanh. Móng vuốt nó đập trêи chân mèo đen, ngay sau đó lại cùng cái đầu cứng như đá của mình đâm vào ngực mèo đen.

"Cố lên cố lên!" Bé Ragdoll bị tinh thần dũng cảm này của nó làm cảm động, nhịn không được ủng hộ.

"Mau mau mau, mau đánh tiếp đi!" Mèo rừng cũng phảng phất thấy được hình bóng ngạo khí của bản thân trêи người nó.

Mèo chân ngắn nghe thấy những lời cổ vũ, dũng khí trong lòng càng tăng, lại tiếp tục một vòng công kϊƈɦ. Mèo đen dù lớn thì cũng là mèo, là mèo thì sẽ có nhược điểm. Lần tiếp này sẽ thử nhảy lên vồ lỗ tai anh ta, tai mèo đen khá lớn, tương đối yếu ớt, công kϊƈɦ nhất định sẽ hiệu quả. Nhưng mà, mèo chân ngắn dù có dùng hết khí lực bυ" sữa nhảy thì cũng chỉ đủ với tới cằm mèo đen.

"Thêm tí nữa!" Mèo chân ngắn tuyệt đối không từ bỏ hy vọng, lại nhảy lên lần nữa, chuẩn bị công kϊƈɦ tiếp.

Bộp! Rốt cuộc mèo đen cũng mất kiên nhẫn nâng móng lên.

"Chơi đủ chưa?"

Lăn long lóc lăn long lóc lăn long lóc...

Mèo chân ngắn bị mèo đen đánh cái bụp rớt xuống đất lăn trêи thảm mấy vòng, cảm giác cứ như mình bị ném vào máy giặt quay vậy.

"Meo..." Chênh lệch thực lực lớn như vậy sao? Cậu ta phải từ bỏ Văn Tâm thật sao?

Khi mèo chân ngắn đang bi phẫn muốn chết thì đột nhiên có một đôi tay ấm áp xuất hiện, bế nó lên, sau đó ôm nó vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, anh trai không cố ý đâu, ở đây có đồ hộp nè, bé Trà sữa có muốn ăn thử không nè?"

_______________________

[1] Định lý Schrodinger còn được gọi là nguyên ký bất định. Nội dung nguyên lý này là ta không bao giờ có thể xác định chính xác các chỉ số đo lường của một hạt vào một lúc, nếu ta biết một đại lượng càng chính xác thì ta biết đại lượng kia càng kém chính xác. Hiểu nôm na là một sự vật sự viện nếu nhìn bằng mắt thường quen rồi thì ta sẽ chắc chắn diễn biến hoặc bản chất của sự việc đó, nhưng thực tế khi phân tích lượng tử lại có những xác suất diễn biến khác nhau. Có thể tham khảo thêm thí nghiệm "Con mèo của Schrodinger" để hiểu thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.