Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 96: Đây đâu phải đường về nhà



Edit: Tiệm Bánh Sò

Dưới ánh mặt trời, chú mèo nhỏ bằng ngọc sáng trong, sinh động như thật. Văn Tâm cẩn thận đeo nó lên cổ, sau đó nhét dưới áo đua, cảm giác khi miếng ngọc chạm vào làn da cứ có cảm giác như đệm thịt mềm mại đàn hồi của Nhóc con vậy. Khoảnh khắc đó, sự run rẩy vì sắp đấu trận đầu tiên dần dịu xuống, an tâm vô cùng.

Cảnh tượng này được cameras ghi lại, được truyền đến toàn bộ người xem. Mọi người đều chú ý đến chi tiết này.

"Tâm Tâm đúng là yêu mèo thật đó, ngay cả mặt dây chuyền cũng có hình mèo!"

"Fans hèn mọn cầu mong có một cái y hệt. Trông đáng yêu qua đi ui ui ui~"

"Cùng ý kiến +1! Nhưng sao tôi cứ cảm thấy mặt dây chuyền này hơi giống Nhóc con, quả nhiên Nhóc con mới là chú mèo Tâm Tâm yêu nhất."

"Nè nè nè, nói bậy gì đó, tôi thấy giống Em gái nhà tôi mới đúng đó!"

Khung bình luận biến thành màn tranh luận xem rốt cuộc là Văn Tâm thích con mèo nào nhất. Người xem không biết gì thắc mắc không thôi, thầm nghĩ, chỉ là một miếng ngọc hình mèo thôi mà, vầy cũng nói được hả? Thay vì bàn tán chuyện này, chi bằng lo xem lát nữa thần tượng nhà mấy người có thua thảm không kìa.

Đúng vậy, đối với người ngoài, thực lực của Văn Tâm là yếu nhất trong số các đội trưởng. Tuy thành viên đội cô khó khăn lắm mới lấy lại được ưu thế, nhưng nếu Văn Tâm thua Thư Mạn Nhiên thì toàn bộ nỗ lực của đội đều đổ sông đổ biển. Một số người còn ác ý đoán vậy, một số người lại hy vọng Văn Tâm sẽ lật người khiến mọi người bất ngờ.

Nhưng, ngay cả fans cũng chưa từng nghĩ đến, sau khi tiếng súng báo hiệu vang lên, xe của Văn Tâm đã lao lên khỏi hàng ngũ, từ khi khởi động đã vươn lên dẫn đầu.

Đám antifans không thể nổi vào mắt mình: "Đây là Văn Tâm à, không phải là tìm người nào tới làm thế thân chứ?"

Fans lại càng khiếp sợ đến mức há hốc mồm: "Úi mẹ ơi đây là cục cưng bé nhỏ của chúng ta sao? Sao mà có thể đẹp trai vậy chứ!"

Thông qua hình ảnh phát trên màn hình lớn, MC kích động bình luận giải thích cho mọi người màn khởi động của Văn Tâm, vì trong các tuyển thủ bước khởi động của Văn Tâm đạt tiêu chuẩn nhất, không khác gì tuyển thủ chuyên nghiệp. Hiển nhiên, đây không phải động tác mà người chưa từng huấn luyện có thể làm được. Lúc này mọi người đã nhao nhao bình luận nghi ngờ không biết Văn Tâm có lén huấn luyện không. Nhưng vẫn có một số người mạnh miệng.

"Mới bước khởi động thì tính cái gì? Đường đua còn dài, chỉ mới dẫn dầu có một chút, rồi cũng nhanh bị vượt thôi?"

Giây tiếp theo, Văn Tâm bình tĩnh giẫm chân ga, tăng tốc lần thứ hai. Chiếc Maybach màu bạc dẫn đầu lao nhanh như tia chớp, bỏ mấy chiếc xe phía sau mất tăm. Thứ Mạn Nhiên xếp thứ hai tức đến mức lệch tay lái, chiếc Lamborghini màu hồng ánh kim phát ra tiếng rít. Hưa Tiêu Dương đứng thứ ba càng kinh ngạc đến trừng lớn mắt: "Úi đệt!" Sao nói là yếu đuối mỏng manh?

Mấy lời hoài nghi trên khung bình luận biến mất tăm. Đám người xem bụm mặt, đau quá đi!

"Sau này ai mà nói Văn Tâm yếu thì tôi liều mạng đó!"

"Đột nhiên cảm thấy fans của Tâm Tâm đúng là khỏe mà, sao cái gì cô ấy cũng biết vậy?"

Văn Tâm càng phát huy tốt hơn nữa, cứ như là cá gặp nước vậy, tăng tốc, giảm tốc, bẻ cua, lên núi... mỗi một thử thách cô đều dùng kỹ thuật chuẩn xác nhẹ nhàng vượt qua. Ngay cả ban giám khảo do tổ chương trình mời đến cũng kinh ngạc cảm thán: Với trình độ lái này, cô ấy hoàn toàn có thể suy xét chuyện thi bằng lái chuyên nghiệp nữa.

Ngay từ đầu, mọi người đều cảm thấy vòng đấu này chẳng có thể để tranh luận cả. Dù sao chỗ dựa của Thư Mạn Nhiên cũng là người có tiếng trong giới đua xe, cô ta cũng thường xuyên khoe video mình lái xe đua, hiển nhiên là khán giả sẽ cảm thấy cô ta mạnh hơn hẳn. Nhưng ai ngờ, vòng này đúng là không cần tranh luận thật, nhưng tiêu điểm lại biến thành người khác. Từ khi bắt đầu đến giữa vòng, từ giữa vòng đấu đến kết thúc, cả đường đè áp, mạnh đến mức đối thủ không thể nói được nửa câu không phục. Có fans còn nói đùa: "Tâm Tâm đang thể hiện thực lực thống thị trong giới này đó, cứ như nhìn thấy K thần vậy."

Tất nhiên đây chỉ là lời nói đùa, vì càng lên cao độ khó sẽ càng tăng. Nhưng điều này cũng chứng minh biểu hiện của Văn Tâm trong vòng đấu này quả khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Vòng đấu kết thúc, Văn Tâm vừa xuống xe, thành viên trong đội cô lập tức ùa lên. Các thành viên trong đội hiểu Văn Tâm đã trả giá nhiều đến thế nào, mọi người rất cảm động, bọn họ không quá quan trọng chuyện thắng thua, chỉ có bọn họ mới biết đằng sau chiến thắng này là bao nhiêu mồ hôi và nước mắt. Mọi người bao lại xung quanh Văn Tâm, có cô gái còn òa khóc nhào vào lòng cô. Niềm vui chiến thắng và lòng tự hào khiến mọi người kích động không thôi, chỉ duy nhất hai người trong đội có sắc mặt phức tạp.

Lúc Văn Tâm và các thành viên khác ôm nhau, Hoắc Khang chỉ đứng ngoài nhìn. Bộ dạng hắn vẫn như vậy, vừa phóng khoáng vừa thong dong, khóe miệng luôn treo nụ cười khẽ, cữ như trận thắng này không quan trọng gì mấy với người đã trải qua nhiều trận đấu như hắn. Chỉ là, đợi lúc Văn Tâm đến chỗ hắn, hắn lại lơ đãng gọi cô: "Cảm giác thắng lợi thế nào?"

"Nói thật, sướng rơn!" Văn Tâm thẳng thắn không chút giấu giếm.

Hoắc Khang cười cười: "Thật là, chỉ là một trận giải trí thôi."

Văn Tâm không để ý: "Vậy thì cũng là do tự tôi lấy được quán quân."

"Cảm giác đạt quán quân đúng là không tệ." Dưới ánh hoàng hôn, Hoắc Khang lười biếng ưỡn dài người như mèo.

"K thần?" Văn Tâm sửng sốt, cứ cảm thấy hình như Hoắc Khang còn có gì đó muốn nói.

Sau một lúc lâu, Hoắc Khang quay đầu nhìn cô, nói: "Tôi vừa mới đăng ký tham gia giải đấu thế giới lần này, chắc phải một thời gian dài không gặp mặt rồi."

"..."

Nhất thời, Văn Tâm vẫn chưa phản ứng kịp. Sau một lúc lâu, cô mới nhận ra, có phải ý nói là Cậu ba sắp đi sao?

Tất nhiên là mèo rừng không đi đâu rồi. Chỉ là sau khi hắn quyết định dự thi, đột nhiên hắn lại phát hiện một chuyện rất thần kỳ, hình như cơ thể mình có gì đó không đúng. Cứ như được... [1]thoát thai hoán cốt vậy.

Mới đầu hắn chỉ hơi ngờ ngợ thôi, nhưng sau đó, thấy đã đến thời gian hạn chế khôi phục rồi, Hoắc Khang đang định tìm cớ trốn thì lại bất ngờ phát hiện những hạn chế từng khiến hắn bối rối đã biến mất. Không chỉ kéo dài thời gian khôi phục thôi mà biến mất hoàn toàn luôn, cảm giác giống hệt như Ragdoll từng kể.

Ragdoll là thành viên đầu tiên trong số bọn họ khôi phục thành người hoàn toàn. Cô ấy cũng không rõ rốt cuộc nhân tố gì khiến cô ấy có thể khôi phục được, càng đừng nói tới để người khác noi theo. Hoắc Khang dám khẳng định, nguyên nhân mình khôi phục không giống Sở Tịch chút nào. Dù sao Sở Tịch cũng đâu có ý định tham gia thi đấu gì. Vậy thì nguyên nhân ở đây là gì? Hoắc Khang có nghĩ trăm lần cũng không ra.

Vì câu nói kia của Hoắc Khang, sau khi trận đấu kết thúc, Văn Tâm cứ rầu rĩ không vui, ngay cả tiệc ăn mừng với các thành viên cũng không có tinh thần tham gia. May mà các thành viên cũng không ép, hôm nay mọi người cũng mệt rồi, không bằng về nhà nghỉ ngơi sớm, đợi nghỉ ngơi khỏe lại tụ hội.

"Vận tốc cuồng phong" kỳ hai cuối cùng cũng kết thúc. Có người tiếc nuối, có người vui mừng, có người không thể nuốt trôi... Nhưng mặc kệ thế nào, trận đấu đã kết thúc, có làm thế nào cũng không thể thay đổi kết quả. Chỉ là tuy trận đấu này không phải thi đấu chính quy, nhưng lại tạo thành dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng rất nhiều tuyển thủ.

Từ sớm Moore đã chuẩn bị về nước, hắn ta định dồn hết tâm lực chuẩn bị cho giải đấu thế giới tiếp theo. Lần này thua, hắn ta muốn thắng lại Hoắc Khang trên đường đua giải thế giới. Hoắc Khang cũng về nhà, nếu hắn đã muốn tham gia thi đấu thì sắp tới có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, còn phải tập hợp đoàn xe, thực lực của đoàn cũng không thể yếu được, ít nhất không được kéo chân hắn, thời gian này phải bận rộn rồi.

Các tuyển thủ trong đội Văn Tâm vẫn rất bận, có không ít tuyển thủ thể hiện xuất sắc như Tiểu Hân, sau khi trận đấu kết thúc, cô ấy được một vài đoàn xe ngỏ ý chiêu mộ, từ nay về sau cô ấy có thể chính thức bước vào giới rồi. Đương nhiên, tuyển thú khác như Từ Uy không có kết cục tốt như vậy. Hắn ta bị tổ chương trình và hiệp hội đua xe chính thức tổ chức điều tra, nếu chuyện nhận tiền bán độ là thật thì hình phạt dành cho hắn ta không hề nhẹ tí nào.

Sau khi chương trình kết thúc, Văn Tâm không đợi được muốn về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay quay phim từ sáng sớm đến tối muộn, giờ mà không được ôm mèo hít hít mấy cái, chắc cô mệt đến suy sụp mất thôi. Ai ngờ, Hạ Lệ và Lý Tinh Tinh vốn phải nên đợi cô trong phòng ngủ lại biến đâu mất. Văn Tâm vừa định gọi hỏi thì chuông điện thoại đã vang lên, người gọi đến là Kỳ Trưng. Giọng nói trầm thấp từ tính của anh vang lên trong điện thoại: "Chúc mừng cô giành được quán quân."

Văn Tâm bất giác nghĩ đến miếng ngọc hình mèo kia, trong lòng ấm áp: "Ít nhiều cũng nhờ mèo con của Tổng giám đốc Kỳ bảo vệ tôi, tôi cảm thấy rất an tâm."

Kỳ Trưng ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, hai thính tai trong tối nóng dần lên: "Cô thích là được."

"Nó tinh xảo quá, giống hệt Nhóc con nhà tôi, đáng yêu vô cùng." Văn Tâm cảm thấy khắc mặt trang sức ngọc theo hình mèo con quả là rất ý nghĩa, cô còn muốn làm thêm trang sức theo hình mấy bé mèo khác nữa. Nhưng mà, xét đến thuộc tính ghen tị của Nhóc con nhà mình, Văn Tâm rất thông minh không nói ra.

Được khe, giọng điệu Kỳ Trưng vui hơn không ít: "Xuống dưới đi, tôi ở bãi đỗ xe chờ cô."

Văn Tâm ngơ ngác: "Cái gì?"

"Tôi bảo Hạ Lệ và Lý Tinh Tinh đi trước rồi, tôi đưa cô về."

Văn Tâm: "..." Anh nói thật đi, anh muốn làm gì tôi hả?!

Tuy nghĩ vậy, nhưng Văn Tâm vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Chiếc Bentley màu đen đậu trong một góc vắng, hệt như chủ của nó, vừa khiếm tốn vừa quý khí. Văn Tâm tìm được xe, ngồi lên ghế, động tác rành mạch lưu loát, chẳng có chút mất tự nhiên nào cả. Liếc thấy Kỳ Trưng vẫn luôn nhìn mình qua kính chiếu hậu, mặt cô hơi nóng lên, may mà trong bãi đỗ xe tối không nhìn thấy gì. Cô xấu hổ mở lời: "Cảm ơn Tổng giám đốc Kỳ đưa tôi về."

Kỳ Trưng khởi động xe, không nói gì. Trong xe tối đen, Văn Tâm đột nhiên cảm thấy làn da bị miếng ngọc hình mèo chạm vào nóng như lửa đốt.

Hai người ăn ý không nói gì với nhau, mãi đến khi xe đi càng lúc càng xa, Văn Tâm đột nhiên phát hiện...

Từ từ đã! Hình như đây không phải đường về nhà!

Tác giả có lời muốn nói:

Tâm Tâm: Xuống xe xuống xe, mau cho tôi xuống xe!

Nhóc con: Muộn rồi.

_____________________

[1] Thoát thai hoán cốt: có hàm ý cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn, đồng nghĩa với câu thay da đổi thịt.

P/s: Vừa edit vừa đọc nên không biết trước câu chuyện, qua chương này mình cũng có suy đoán sơ sơ yếu để để biến thành người hoàn toàn. Mỗi nhân vật bị biến thành mèo đều là những người thành đạt, mình để ý họ có một điểm chung là vì đã thành công nên cuộc sống của họ cứ bình bình, dường như không có mục tiêu, chưa dứt khoát làm điều mình thích, theo đuổi lý tưởng của mình. Một khi họ nhận ra lý tưởng sống của mình là gì và nỗ lực theo đuổi nó thì tự nhiên sẽ khôi phục thôi. Có ai đồng quan điểm không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.