Rất nhanh, Bạch Hào liền không có thời gian bận tâm đến thú cưng nhỏ của Nguyên soái, thứ Lôi Khải Hoành muốn chế tạo cần lượng số liệu giải toán và thí nghiệm bắt chước cực lớn, làm AI rằng buộc với ý thức của hắn tất nhiên phải trợ giúp, điều này gần như chiếm hết bộ nhớ của Bạch Hào.
Cho nên, con mèo nhỏ kia đang làm gì..
Lôi Khải Hoành ngẫu nhiên ngẩng đầu lên là có thể thấy.
Nhưng bức tranh vẽ bậy của mèo lại càng thu hút sự chú ý, đôi chỗ còn phối hợp một ít dấu chân mèo, ai kia trừ việc động đậy khóe miệng thì hoàn toàn không để ở trong lòng.
Còn Vu Hiểu Thao chăm chỉ dùng móng vuốt vẽ bùa bảo vệ lên gần như mọi chỗ trong phòng mà cậu có thể chạm đến.
Kết quả của việc cố gắng luyện tập chính là, Vu Hiểu Thao trước khi dùng chu sa rửa móng xong thì cuối cùng cũng vẽ được bùa bảo vệ hoàn hảo to bằng bàn tay.
Vu Hiểu Thao nhảy nhót chạy đến chỗ đồ ăn đóng gói, cắm đầu ăn một bữa, sau đó lôi hai tờ giấy vàng và viên chu sa ngàn năm ra, chuẩn bị khởi công.
Đầu tiên, Vu Hiểu Thao trải giấy vàng ra rồi dùng vuốt mèo ướt xoa nắn viên chu sa, đến tận khi nhiễm hồng móng vuốt mới đặt đầu móng vuốt lên trên giấy vàng, điêu luyện vẽ ra một tấm bùa bảo vệ, rất hoàn mỹ!
Trừ việc nét hơi thô.
Vu Hiểu Thao: Ừm..
Thật ra dùng càng nhiều chu sa ngàn năm thì không chừng hiệu quả sẽ lớn gấp đôi!
Vu Hiểu Thao rất tự tin, cái bùa bảo vệ thứ hai vẽ cũng rất thuận lợi.
Nhìn hai tờ bùa bảo vệ mới ra lò, Vu Hiểu Thao hài lòng lắc móng vuốt mèo của mình, cậu quay người đi rửa sạch sẽ móng vuốt, thuận tiện thu lại nước rửa móng, rồi cậu ngồi xuống ngửa đầu nhìn Lôi Khải Hoành đang tập trung làm việc.
Tuy trước kia cậu đã đi theo Lôi Khải Hoành khắp chợ đen, cũng là một nơi kiếm tiền, nhưng cậu cảm giác bùa bảo vệ của mình ở đó hình như sẽ không có thị trường, bên kia tất cả đều là những thứ như kim loại và chip gì đó.
Vì thế, Vu Hiểu Thao sau khi suy nghĩ trước mặt Lôi Khải Hoành một lúc lại quay sang bùa bảo vệ ở trước mặt.
Gọi AI thừa kế, chuẩn bị hỏi một chút đề nghị của nó.
AI thừa kế nào đó được thả ra ngay lập tức, nhất thời không biết nên nói gì.
Tác phong của hoàng đế bệ hạ lần này hoàn toàn khác với người thường, nó giờ cũng không biết phải phò tá ra sao.
Không cẩn thận nói sai còn sẽ bị chặn.
Vu Hiểu Thao thấy lạ, cái AI thừa kế lắm lời này lần này thế nhưng không vừa mở miệng đã gọi cậu là hoàng đế bệ hạ.
"À, AI thừa kế, cậu còn ở đó không?"
AI thừa kế lập tức trả lời.
【Thưa bệ hạ tôn kính, tôi đây.
】
"Được rồi, tôi có đồ vật muốn bán đi, lại không muốn lộ địa chỉ thì cậu có biết nên bán như thế nào không?"
【Thưa bệ hạ tôn kính, trên Tinh Võng của đế quốc có một mạng lưới buôn bán chuyên để giao dịch, ngài có thể đưa đồ yêu cầu bán lên.
】
"Tính bảo mật thì sao? Nếu giao hàng thì tôi có bị lộ không?"
【Thưa bệ hạ tôn kính, nếu có người đặt hàng, tôi sẽ thông báo trước với ngài, ngài chỉ cần để đồ ở một chỗ nào đó, sẽ có người máy đến giao hàng giúp ngài, khi giao có thể cho hàng hóa đi qua mấy tinh cầu rồi mới đến tay người mua.
】
Nói tóm lại là, AI thừa kế tôi đây có thể giúp ngài che giấu một chút hoạt động!
Nên thưa hoàng đế bệ hạ tôn kính, ngài nhất định sẽ thấy được khả năng phò tá đắc lực của tôi!
"Nghe ổn đấy."
【Thưa bệ hạ tôn kính, theo quy định pháp luật cao nhất của đế quốc, cho dù giao dịch nào trên Tinh Võng đều phải sử dụng hệ thống tên thật, tôi là AI thừa kế có lập trình cố định, không thể phạm pháp, mà thân phận hợp pháp duy nhất ngài có chính là hoàng đế của đế quốc.
】
Vu Hiểu Thao: .
【Ngài xác định muốn lấy danh nghĩa hoàng đế bệ hạ bán đồ sao? 】
Vu Hiểu Thao đập móng vuốt lên trên bùa bảo vệ, "Bán! Chính là lá bùa này, bán cho tôi!"
Mèo ta đây tuyệt đối không phải ăn bám!
Không phải là sau này phải thừa nhận thân phận hoàng đế mèo của mình sao, trẫm đồng ý.
Vì thế, AI thừa kế dựa theo yêu cầu của hoàng đế bệ hạ, chụp mọi góc độ tờ giấy vàng, bỏ đi tất cả các cảnh không phải giấy vàng.
Xong việc, AI thừa kế lại cung kính hỏi.
【Thưa bệ hạ tôn kính, vật phẩm này của ngài định giá như thế nào ạ? 】
Vu Hiểu Thao không rõ lắm về giá trị của tinh tệ, tuy có thể tham khảo giá Lôi Khải Hoành bán đồ nhưng hai loại vật phẩm chả liên quan gì đến nhau cả, hoàn toàn không có giá trị tham khảo.
Thế nên Vu Hiểu Thao hỏi: "Cậu nói cái cơ giáp thừa kế kia đáng giá bao nhiêu tinh tệ?"
【Thưa bệ hạ tôn kính, giá trị của cơ giáp thừa kế là không thể đong đếm được, nếu thật sự muốn dùng tinh tệ để tính thì 900 trăm triệu tinh tệ.
】
Vu Hiểu Thao: "Meo, thật muốn lôi nó đến đây bán đi!"
AI thừa kế hoảng sợ.
【Bệ hạ xin hãy suy nghĩ lại! 】
Cơ giác thừa kế đã đi theo hoàng đế các thời đại được 700 năm, là cơ giáp có khả năng trưởng thành duy nhất của đế quốc, nếu bị hoàng đế lần này bán, nó..
đúng là không thể nói gì.
Vu Hiểu Thao không quan tâm vẫy móng, vỗ vỗ lá bùa dưới móng vuốt, "Thứ này của tôi nên định giá bao nhiêu cho hợp lý?"
AI thừa kế tận trách lật tìm số liệu.
【Thưa bệ hạ tôn kính, giá bản vẽ của hoàng đế các đời trước có thể làm nguồn tham khảo cho vật ngài muốn bán, bản vẽ của hoàng đế đời trước cách đây 200 năm bây giờ có giá là 500 vạn tinh tệ.
】
Vu Hiểu Thao duỗi móng vuốt tính tính, cậu dùng chu sa ngàn năm, giấy vàng được tạo từ dâu tằm trăm năm và vỏ cây ngô đồng ngàn năm, tính theo thời gian thì xa xăm hơn đế vương đời trước nhiều.
Mà dù sao thì lá bùa này cậu mới vẽ ra nên, "Vậy trẫm liền để giá cả ưu đãi chút, 100 vạn tinh tệ đi."
AI thừa kế: .
Đối với đế quốc loạn trong giặc ngoài bây giờ, hoàng đế tự tin là một chuyện tốt!
Vì thế, vài giây sau, trên nơi bán hàng của Tinh Võng, có một vật phẩm mà người bán tên là hoàng đế đế quốc được đưa lên.
Tên hàng hóa: Bùa bảo vệ, số lượng vật phẩm: 1.
Giá bán là 100 vạn tinh tệ, giao hàng trong vòng 3 ngày.
Bản thân đồ vật không làm mọi người chú ý, nhưng tên người bán nháy mắt liền tạo nên sóng to gió lớn trên Tinh Võng.
- -Hoàng đế bệ hạ? Là hoàng đế bệ hạ kia sao? Tôi cảm thấy tôi đã không còn quen biết bốn chữ này nữa rồi!
- -Nếu không phải Tinh Võng có hệ thống tên thật, tôi đã nghĩ mình hoa mắt.
- -*, cái này không phải là bản vẽ tay của hoàng đế bệ hạ đi! Mua..
má, tên nào nhanh vậy, đã bị mua mất rồi?
- -Mà sao hoàng đế bệ hạ chưa lộ diện đã bán bản vẽ tay vậy?
- -Hoàng đế bệ hạ vẽ cái gì vậy, nhìn có vẻ rất trừu tượng.
Vật phẩm vừa mới cho lên đã được mua.
AI thừa kế: .
Có một số việc, quả nhiên không phải dùng số liệu có thể tính ra.
Vì thế, AI thừa kế tận trách thông báo điều này cho hoàng đế bệ hạ.
Vu Hiểu Thao nghĩ: "..
Thì ra người ở đây thích phù văn như vậy."
Vậy sau này cậu không phải là phát tài rồi?
AI thừa kế: .
Thật ra cũng không phải, đó là bởi vì người bán là hoàng đế bệ hạ ngài nên mới vậy!
Đế quốc kiến quốc mấy ngàn năm, chưa từng có đế vương nào bán đồ trên Tinh Võng.
Sự uy nghiêm của hoàng đế đều sắp sụp đổ rồi!
Nhưng AI thừa kế bị chặn hai lần không dám nói thẳng.
Dù sao, bệ hạ vui là được.
Vu Hiểu Thao tạm thời cất hai tờ bùa vào không gian, chuẩn bị tìm cơ hội bán ra.
Vu Hiểu Thao vốn trợn mắt há hốc mồm nhìn cao thủ thủ công khoa học kỹ thuật kiếm tiền, lúc này cái đuôi đều nhếch lên tận trời.
Cao thủ kiếm tiền lại nhanh hơn nữa thì có nhanh bằng cậu không?
Cậu bán một lá bùa liền thu được 100 vạn tinh tệ.
Sau này, nếu cậu lại moi được thứ gì từ trong không gian Thao Thiết ra thì cậu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người giàu có số một vũ trụ trước khi kế thừa ngôi vị hoàng đế!
Vu Hiểu Thao sung sướng ngáp một cái, nhảy lên trên bàn của Lôi Khải Hoành, tìm một chỗ trống rồi cuộn tròn cơ thể, nhắm hai mắt lại.
Cậu không phải muốn quấy rầy Lôi Khải Hoành, mà là ánh nắng buổi trưa rất hợp để ngủ, đây là nơi ánh nắng tốt nhất trong căn phòng này.
Nắng vàng chiếu lên bộ lông cam trắng của mèo con, phát ra màu ấm nhìn rất thoải mái.
Lôi Khải Hoành bất tri bất giác đã bị dời đi lực chú ý, giơ tay cầm chân của mèo nhỏ.
Bạch Hào dừng lại một chút đột nhiên nói, "Nguyên soái, bên hoàng đế bệ hạ chưa kế nhiệm lại có tin tức mới."
Tay Lôi Khải Hoành hơi cứng lại, "Nói."
Bạch Hào trả lời: "Vài phút trước, hoàng đế bệ hạ đến nay vẫn chưa đến đế tinh để tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, đột nhiên ở trên Tinh Võng lấy giá 100 vạn tinh tệ bán ra một thứ."
Bạch Hào nói xong, cho Lôi Khải Hoành xem vật phẩm hoàng đế bệ hạ bán ra trên Tinh Võng.
Lôi Khải Hoành hơi nhíu mày, "Đây là cái gì?"
"Thưa Nguyên soái, trên Tinh Võng có rất nhiều suy đoán về vật phẩm hoàng đế bệ hạ bán ra, ngài muốn xem không?"
Lôi Khải Hoành lắc đầu, nói thẳng: "Phóng to chi tiết vật phẩm."
"Vâng, thưa Nguyên soái."
Vì thế, hình ảnh càng rõ ràng xuất hiện trước mắt lôi Khải Hoành.
Từ một góc độ nào đó, vật phẩm có thể coi như một bức tranh trừu tượng.
Nhưng Lôi Khải Hoành từ ánh mắt đầu tiên đã phát hiện sự kì lạ, bức tranh này hơi quen quen.
Lôi Khải Hoành chiếu ảnh lên trên hình vẽ bậy của mèo nhỏ ham ăn trên tường.
Sau đó, một việc kì lạ đã xảy ra.
Bức tranh không lớn vẽ trên giấy vàng gần như ăn khớp với hình vẽ bậy của mèo nhỏ nằm bên tay hắn.
Bạch Hào bỗng nghĩ ra một ý tưởng rất kinh động.
"Nguyên soái, hoàng đế bệ hạ kế nhiệm có thể chính là chủ nhân trước kia của con mèo này hay không? Bởi vì chủ nhân trước thường vẽ loại tranh này, nên nó nhớ chủ nhân mới bắt chước lại như điên?"
AI thừa kế nào đó:.
Điên? Mi nói ai điên hả?
Tên AI cấp thấp này, đợi bệ hạ tỉnh, ta sẽ nói chuyện riêng với mi!
Lôi Khải Hoành không trả lời, tuy suy luận này rất hợp lý, nhưng hắn vẫn cảm thấy có vài phần kì lạ.
Bạch Hào lý trí phân tích, "Nguyên soái, nếu hoàng đế bệ hạ kế nhiệm chính là chủ nhân vứt con mèo này từ trên cao xuống, thì tâm lí của vị hoàng đế bệ hạ kế nhiệm này hơi có xu hướng bạo lực."
Lôi Khải Hoành không phát biểu ý kiến, ngón tay hắn ung dung sờ lỗ tai mèo nhỏ.
Mèo nhỏ ngủ say giật giật lỗ tai, không chịu được giơ chân lên che lỗ tai, mơ hồ kêu meo một tiếng.
* * * Không được làm phiền trẫm ngủ!.