Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 17: 17: Trẫm Không Cần Thứ Này!





Vu Hiểu Thao rất buồn bực, buồn bực đến mức ăn không còn ngon miệng nữa rồi, sự trưởng thành của cây tiêu nhỏ ảnh hưởng đến việc từ nay về sau cậu có thể ăn no hay không.

Cậu cần phải nói chuyện với Lôi Khải Hoành.

Sau đó, cậu mới đột nhiên ý thức được mấy ngày nay ăn uống no đủ, hình như đã mấy ngày rồi không nhìn thấy bóng dáng của Lôi Khải Hoành.

Vu Hiểu Thao từ vật chứa lớn trồng tiêu nhỏ trượt xuống, từ khoang riêng của người nào đó chui ra ngoài, đi dạo trong phi thuyền.

Cảnh tượng mà cậu đi khắp nơi tìm người rất kỳ lạ, mỗi một người cậu gặp phải dường như ai cũng hứng thú với cậu, những ánh mắt sáng rực đó hận không thể cố định luôn trên người cậu.

Ban đầu Vu Hiểu Thao rất lễ độ mà chào hỏi với mỗi một vị binh sĩ mình gặp, "Meo!"
Nhân tiện hỏi một câu, "Meo?"
Nguyên soái của mấy người đang ở đâu?
Nhưng cứ hễ cậu đến gần, những binh sĩ mặc đồng phục đó đều đồng lòng lùi về sau một bước, tránh cậu thật xa.

Đối với hành động này, Vu Hiểu Thao không thể hiểu nổi.

Trẫm hiện tại là mèo, một con mèo nhỏ đáng yêu không gì sánh bằng màu cam trắng!
Nếu mấy người nhìn thấy bộ dạng bản thể Thao Thiết của tôi thì còn náo loạn đến mức nào?
Tuy rằng không hy vọng những binh sĩ này nghe hiểu tiếng mèo, nhưng mà phản ứng của người bình thường không phải là lúc gặp được thú cưng đi lạc thì nên giúp nó tìm chủ nhân sao? Vậy mà đám người này lại dùng ánh mắt vô cùng đề phòng nhìn cậu.

Trẫm rất không thoải mái!
Sau đó, Vu Hiểu Thao không chào hỏi nữa, dạo bước loanh quanh trong phi thuyền.

Nhiều lần đi đến mơ hồ thì lại quay về nơi mình đã đi qua.

Vu Hiểu Thao lại càng không thoải mái hơn nữa, vốn dĩ vì chuyện cây tiêu nhỏ không chịu lớn, trong lòng đã chất chứa lửa giận và lo lắng, lúc này càng trừng to đôi mắt mèo hơn, khí thế lúc bước đi có chút hung hăng.

AI thừa kế đã nhịn rất lâu thử hỏi một câu.

[Bệ hạ tôn kính, Ngài muốn tìm Nguyên soái phải không? ]
Chân mèo của Vu Hiểu Thao dừng lại một lát, "Cậu biết cách làm sao tìm được hắn?"
[Bệ hạ, Lôi soái đang ở phòng thí nghiệm vũ khí của mình, ở hành lang phía trước quẹo trái rồi quẹo phải đi thẳng rồi đi xuống.

]
Vu Hiểu Thao: Còn đi xuống.

.

hèn chi.


Vu Hiểu Thao đi theo chỉ dẫn của AI thừa kế, cuối cùng đã đến trước thang máy đi xuống của phi thuyền.

Thứ này là cửa thông minh cao cấp, chỉ có người đã thông qua xác thực thân phận mới có thể mở cửa được, mà vị trí để xác thực thân phận lại cao một mét rưỡi so với mặt sàn trên phi thuyền.

Mèo Thao Thiết nào đó quan sát khắp nơi một vòng, vốn không hề có chỗ nào nhờ vào đó để đặt chân lên.

Vu Hiểu Thao:.

Đây là muốn kiểm tra khả năng bật nhảy của trẫm sao?
Vu Hiểu Thao quay đầu đi trở về, lúc AI thừa kế cho rằng cậu sẽ bỏ cuộc, đột nhiên cậu dừng lại, xoay người xông thẳng về phía trước, chân mèo đạp vào cánh cửa cố gắng bám vào mà trèo lên.

Sau đó, trượt thẳng một đường xuống sàn.

Mèo nhỏ rơi xuống dẹp lép như miếng bánh liền lật người lại, ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng thí nghiệm rất cao ở phía trên cánh cửa trơn nhẵn.

"AI thừa kế, cậu có thể mở cánh cửa này không?"
[Bệ hạ tôn kính, trước khi ngài vẫn chưa chính thức kế nhiệm làm hoàng đế đế quốc thì quyền hạn của thần không đủ.

]
Vu Hiểu Thao: Thật vô dụng, vẫn là phải tự trẫm tự nghĩ cách.

Vì vậy, Thao Thiết nào đó kêu meo rồi giơ móng vuốt ra, cào xước cánh cửa trơn nhẵn đó, mang theo âm thanh chói tai, Vu Hiểu Thao không ngừng phẫn nộ mà kêu, "Meo meo! Meoooo!"
Quan hót phân kia, cho trẫm vào trong!
Hoặc là: "Meo meo! Meooo!"
Quan hót phân, anh ra đây cho trẫm!
Sau đó, chuông cửa vì gặp phải công kích bạo lực mà vang lên chuông cảnh báo, các binh sĩ tuần tra xuất hiện.

Một đám đông binh sĩ tuần tra nhìn bảo bối của Trưởng quan họ, rồi nhìn nhau ngơ ngác không biết nên xử lý thế nào.

Vu Hiểu Thao nghe được tiếng bước chân, xoay người lại, ngẩng đầu nhìn đội tuần tra mà lúc nãy cậu vừa tình cờ gặp, cậu thu chân lại ngồi ngay ngắn, kêu một tiếng, "Meo!" mở cửa!
Các binh sĩ tuần tra:.

Thái độ này thật ngạo mạn, cái chân trắng này thật dễ thương!
Vu Hiểu Thao nhìn cánh cửa không bị lay động kia, giận dữ xoay người, tiếp tục lấy chân cào, vừa cào vừa kêu, "Meo! Meo meo!"
Lôi Khải Hoành, trẫm cần anh, ngay bây giờ!
Cảnh tượng này khiến cho các binh sĩ tuần tra trao đổi ý kiến một lát.

"Cảm giác như mèo nhỏ muốn tìm Nguyên soái.

"
"Xem bộ dạng của mèo nhỏ dường như rất sốt ruột, hay chúng ta nên báo cáo với đội trưởng?"

"Tôi thấy hay là ôm nó quay về đi?"
Người nói câu cuối cùng đó trong phút chốc bị tất cả binh sĩ nhìn bằng con mắt khác, vì vậy đám đông binh sĩ trăm miệng đồng thanh nói, "Cậu làm đi.

"
Binh sĩ nào đó: "Không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Có gì khó đâu.

"
Vì vậy, binh sĩ đó đeo lại vũ khí lên lưng, bước vài bước qua đó, ngồi xổm trước mặt mèo nhỏ đưa tay, chậm rãi nói, "Tao đưa mày về được không?"
Vu Hiểu Thao tất nhiên là từ chối, cậu linh hoạt né tránh tay của người lạ, tiếp tục cào cửa.

Bây giờ cậu quay về thì làm sao ăn nói với cây tiêu nhỏ!
Có một binh sĩ ho một tiếng, nói trúng tim đen, "Theo tôi thấy thì nó muốn ở cùng với chủ nhân, mọi người đừng quên đây là bảo bối của Trưởng quan.

"
Vị binh sĩ ngồi xổm dưới sàn đó quyết đoán đứng dậy, kết nối với màn hình của đội trưởng, "Báo cáo đội trưởng, mèo của Trưởng quan muốn gặp Trưởng quan.

"
Đội trưởng hộ vệ:.

Cậu hiểu tiếng mèo ư?
Sau đó, binh sĩ tuần tra truyền đến chỗ đội trưởng hình ảnh mèo nhỏ đang cào cửa.

Đội trưởng hộ vệ nhìn chân mèo đang vùng vẫy với tần suất cao thì cũng hiểu tiếng mèo rồi.

Đây là việc cấp bách đó, là rất nhớ chủ nhân rồi nhỉ.

Đúng vậy, Trưởng quan của họ vùi mình trong phòng thí nghiệm đã mấy ngày không ra khỏi đó rồi.

Theo kinh nghiệm trước đây, trước khi vũ khí được thiết kế vẫn chưa tiến hành thử nghiệm kiểm tra trên mục tiêu thật thì Nguyên soái của họ sẽ không ra khỏi phòng thí nghiệm đâu, cũng không thích bị quấy rầy, nhưng mà, bây giờ đối tượng muốn gặp Trưởng quan lại là bảo bối của Ngài
Miễn bàn.

Đội trưởng hộ vệ quyết đoán liên lạc với AI Bạch Hào ràng buộc với Trưởng quan, báo cáo tình huống mèo nhỏ thiết tha muốn tìm Trưởng quan.

Mà Lôi Khải Hoành lúc này đang tiến hành lần thử nghiệm vũ khí mới, hắn đang chế tạo những vũ khí hắn từng chế tạo ở tinh cầu trước kia để mở rộng quy mô, lấy nó lắp vào phi thuyền.

Lúc Bạch Hào đột nhiên báo cáo tình trạng của mèo nhỏ cho hắn, Lôi Khải Hoành mới bất tri bất giác nhận thức được rằng, từ sau cái lần ăn xương sườn trước, hắn hình như không quay về khoang riêng của mình nữa.

Rất nhiều thông tin được truyền đến, nhưng mọi thứ lại diễn ra trong vòng một phút.


Sau đó, cửa thang máy trước mặt Vu Hiểu Thao được mở ra rồi, Lôi Khải Hoành ở bên trong.

Chân cào cửa của Vu Hiểu Thao dừng lại, nhảy lên bám lấy ống quần của Lôi Khải Hoành, "Meoooo! Meo meo meo!"
Lôi Khải Hoành trẫm có việc gấp muốn tìm anh!
Lôi Khải Hoành khom người nhấc mèo nhỏ lên, gãi gãi cằm nó.

Vu Hiểu Thao đã mấy ngày không được gãi cằm, thoải mái tít cả mắt, sau đó trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.

Vu Hiểu Thao:.

Meo ơ!
Trẫm là muốn đưa anh đi xem cây tiêu nhỏ của trẫm, bây giờ anh lại muốn đem trẫm đi đâu?
Trong phòng thí nghiệm vũ khí, rất nhiều đám mây nano robot đã hoàn thành việc hợp thành các bộ phận, bây giờ lúc tiến hành lắp ráp vũ khí cuối cùng.

Lôi Khải Hoành tùy ý điều khiển một đám mây nano robot loại nhỏ, trong vài phút đã tạo thành nhà cây cho mèo cao hai mét rất sang trọng cho Vu Hiểu Thao.

Vu Hiểu Thao:.

Trẫm không cần thứ này!
Lôi Khải Hoành đưa tay di chuyển mèo nhỏ đến cái kệ leo trèo cho mèo đặt bên cạnh cây trụ cào móng ở nơi cao nhất, tay đặt trọn lên đầu mèo nhỏ xoa mạnh, "Tự chơi một mình trước một lát đi.

"
Vu Hiểu Thao:.

AAAAAAA, trẫm cào!
Lôi Khải Hoành liếc nhìn mèo nhỏ đang chuyên tâm thô bạo dùng lực mà cào trụ cào, trong đáy mắt không giấu được một chút ý cười vừa thoáng qua, dời tầm mắt tiếp tục bận rộn làm nốt công việc còn dang dở.

Lôi Khải Hoành một mình điều khiển linh kiện thu nhỏ ảo mà vốn dĩ nên do một đoàn đội nghiên cứu và phát triển vũ khí mới có thể điều khiển và khống chế được, từng linh kiện được lắp ráp một cách tinh chuẩn.

Vu Hiểu Thao chuyển từ cào trụ sang đạp lên võng mèo lắc lư, lúc mắt mèo nhìn lướt qua cảnh tượng hoành tráng bên đó, trong lòng cậu tĩnh lặng như tờ.

Cậu một lòng nghĩ đến cây tiêu nhỏ của mình.

Nhưng mà, quan hót phân cậu ngự dụng, đoán chừng lắp ráp xong món đồ này cũng không chắc sẽ có thời gian nào khác.

Vu Hiểu Thao từ cái võng nhỏ xoay người, quay mông về hướng quan hót phân.

Cứ như vậy mà đợi rồi đợi, Vu Hiểu Thao duỗi chân ra nằm trên võng nhỏ mà ngủ thiếp đi.

Cho đến khi có một âm thanh đột nhiên vang lên, "Báo cáo Trưởng quan, đã đến nơi cần đến.

"
Vì thế Vu Hiểu Thao đang chìm trong giấc mộng bị giật mình tỉnh giấc, nhấc đầu lên, đôi mắt mèo sáng rực nhìn người hình như đã hết bận kia.

Lôi Khải Hoành hướng về cậu mà vẫy tay.

Vu Hiểu Thao vui mừng nhảy lên vai hắn, bám vào rồi phe phẩy cái đuôi, vô cùng mong chờ muốn biết nơi cần đến kia là một nơi thế nào, không biết có phù hợp với cây tiêu nhỏ mà cậu yêu quý hay không.


Sau đó, Vu Hiểu Thao liền ở trước cửa sổ phòng thí nghiệm vũ khí nhìn tình hình bên ngoài.

Cái gọi là nơi cần đến, là một nơi trơ trụi, nhìn như là một tinh cầu nhỏ không có chút sự sống, hay là nói là một tiểu thiên thể.

Vu Hiểu Thao: Nơi này.

.

cây tiêu nhỏ sẽ thích chứ?
Ngược lại nếu cắm rễ ở đây, sẽ không bị những thực vật khác tranh giành tài nguyên.

Trong lúc mà Vu Hiểu Thao đang suy nghĩ, một âm thanh cơ giới từ phía sau truyền đến, "Hành tinh hệ là khu bãi rác, không có dấu hiệu của sự sống, là một thiên thể có thể tiêu hủy hợp pháp.

"
Sau đó, một bức ảnh chi tiết về bề mặt của thiên thể được hiển thị trong phạm vi tầm nhìn của phòng thí nghiệm.

Vu Hiểu Thao: ".

.

Meo!"
Đây hoàn toàn là một đống rác!
Cây tiêu nhỏ của trẫm chắc chắn không thích nơi này, trẫm tuyệt đối không đồng ý định cư ở đây.

Lúc này, Lôi Khải Hoành hạ lệnh khởi động tàu chiến trang bị vũ khí tiến hành cuộc thử nghiệm thử nghiệm đầu tiên.

Một luồng ánh sáng cực mạnh được bắn ra từ phía bên dưới vị trí của họ, gần như trong chớp mắt đã che phủ toàn bộ thiên thể.

Ngay sau khi vầng sáng lóe lên, toàn bộ thiên thể ngoại trừ cấu trúc thiên thể ban đầu, những rác thải từ nơi khác đến đều bị hủy diệt thành một mảnh trống không.

Vu Hiểu Thao sợ hãi, cong lưng lại, lông sắp nổ bay lên rồi.

OMG, đây là lực tấn công gì vậy!
Mà vị Nguyên soái nào đó thiết kế và chế tạo loại vũ khí này, cũng kinh ngạc như cậu.

Theo tính toán của kết quả kiểm tra lực tấn công của loại vũ khí mà hắn thiết kế trên tiểu hành tinh đó, lực tấn công của vũ khí sau khi được phóng to lắp ráp ở trên phi thuyền, nhiều nhất chỉ gây ra một phần nghìn độ thương tổn cho thiên thể, nhưng để đạt đến hiệu quả như hiện tại mà loại vũ khí này đã thực hiện, cần ít nhất trên trăm ngàn lần thử nghiệm và không biết sẽ tiêu hao bao nhiêu tài nguyên hoặc thậm chí phá hủy để điều chỉnh ra được.

Đồng thời, hiệu quả thử nghiệm của loại vũ khí mới được nghiên cứu và chế tạo này, cũng gây chấn động cho toàn bộ binh sĩ trên phi thuyền, sự tôn sùng của họ đối với Nguyên soái lại tăng thêm một bậc.

Ai nói thể chất và lực tinh thần của họ sau khi bị giảm xuống thì quân đoàn 7 của họ sẽ suy bại chứ.

Trưởng quan của họ trong vài phút đã có thể nghiên cứu và phát minh ra loại vũ khí có thể hủy diệt cả một thiên thể, có thấy hay không!
Loại vũ khí này lúc đối đầu với trùng thú, không những có thể phá hoại tinh cầu mà bọn trùng thú đang chiếm đóng, mà còn có thể quét sạch loài ngoại lai bao gồm cả trùng thú, đơn giản mà nói đây là loại vũ khí thần đầu tiên của đế quốc, có thấy hay không!
Vu Hiểu Thao nhìn dòng chữ "Thử nghiệm đã hoàn thành" hiển thị trong phạm vi tầm nhìn phòng thí nghiệm, đột nhiên phản ứng được, đây là ý trên mặt chữ sao, quan hót phân đã hết bận rồi ư?
Vu Hiểu Thao thuận theo quần áo của Lôi Khải Hoành mà trượt xuống, chạy về phía trước vài bước rồi quay đầu lại kêu, "Meo!"
Đi theo trẫm! Cây tiêu nhỏ của trẫm cần anh!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.