Mèo hoa nhỏ dốc sức cuốn lấy anh không cho đi, móng vuốt câu lên ống quần anh, gắt gao bám lấy, cái đuôi cũng quấn chặt, hoàn toàn không để ý anh kinh hoàng thế nào, ỉu xìu nhắm hai mắt lại.
Khương Hiên đầu tiên vẫn chưa thể tin nổi mà ngồi xổm xuống, nhìn cái bụng nhỏ đang phập phồng của nó, xác định nó đang ngủ. Sau đó anh buông túi xách, thử chạm vào lỗ tai nó, lỗ tai nhọn nhọn mẫn cảm run rẩy, cổ họng theo bản năng phát ra một tiếng meo tinh tế.
Anh nâng mèo hoa nhỏ lên, thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhúc nhích hai cái, ở trong tay anh tìm được tư thế thích hợp, rốt cuộc cũng thoải mái một chút.
Một ngày mưa dông bốn năm trước, anh nhặt một con mèo nhỏ nằm ven đường về nhà. Con mèo nhỏ ướt sũng đã dầm mưa rất lâu, sốt cao, ở bụng còn có một lỗ chảy máu, phần lông quanh miệng vết thương bị cháy đen.
Anh đem con mèo nhỏ đang hôn mê đi bệnh viện thú y, vốn tưởng nó không sống nổi, không ngờ ý chí sống của tiểu tử kia phi thường ngoan cường.
Miệng vết thương của nó được khâu lại, ngày thứ ba mới tỉnh lại. Đó là một tiểu tử tính tình rất xấu, lúc Khương Hiền nhìn nó, nó đang ghé vào trong lồng sắt không thể động đậy, còn muốn nhe răng trừng mắt hung dữ với anh.
Khương Hiền vẻ mặt dịu dàng, ngón tay gãi gãi cằm nó: “Cưng tiêu của anh bao nhiêu tiền, sao lại không lễ phép với anh chút nào vậy?”
Còn mèo nhỏ ngoe nguẩy đầu, nhưng không trốn khỏi ngón tay anh, bực mình cắn cho một ngụm. Nó không có chút sức lực nào, da cũng không bị in dấu răng, Khương Hiền không nhịn được cười lên.
Một tuần sau anh đem con mèo nhỏ về nhà, đặt nó vào ổ mèo ấm áp tự tay anh chọn. Con mèo nhỏ không chút cảm động, trên người còn thương tích vẫn nghĩ đến việc chạy trốn, lúc mệt thì lui vào ổ không động đậy, khỏe lên một chút liền bắt đầu phá phách xung quanh. Có một lần Khương Hiền chứng kiến nó nhảy lên bệ cửa sổ, có ý muốn mở chốt cửa sổ, vội vàng bắt nó ôm xuống.
Con mèo nhỏ gắng sức vô ích, lập tức xù lông, giương vuốt để lại trên cánh tay anh ba đường.
Khương Hiền rất kiên nhẫn, bắt nó thả lại vào ổ, lại cho nó chút đồ ăn ngon. Con mèo nhỏ lui tít vào bên trong, dùng tiếng kêu rất có khí thế mà cảnh cáo anh không được tới gần.
Dưỡng một thời gian anh mang con mèo nhỏ đi cắt chỉ, nắm cái tai và cái đuôi lốm đốm vàng của nó, gọi nó là Khúc Kỳ.
Khúc Kỳ sinh mệnh ngoan cường, sau khi vết thương lành, sức phá hoại ngày càng mạnh, thường xuyên tiêu diệt một cái ly một cái chén, còn đem từng cánh cửa của từng phòng cào một đường y đúc nhau. Mỗi lần Khương Hiền vào phòng, nó sẽ cảnh giác lui đến một xỏ xỉnh nào đó trong phòng, giống như muốn tùy cơ bỏ chạy, thân thể nho nhỏ cuộn thành một hình dáng đẹp đẽ.
Khương Hiền ngồi xổm xuống, việc đầu tiên làm là lôi ra đồ ăn nó thích.
Nó buông lỏng một chút, tới gần từng bước một, sau đó lại gần hơn chút nữa, đột nhiên nhảy vài bước ngậm lấy đồ ăn rồi nhảy trở về, trốn sau lưng ghế dựa thưởng thức. Sau đó Khương Hiền tìm được nó, nó mới có thể an tĩnh một lát, sau đó lại khôi phục bộ dáng cao ngạo chạy về phòng.
Khương Hiền mất hai ba tháng mới làm nó buông lỏng cảnh giác, cuối cùng cũng đồng ý để anh gần gũi một chút.
Lúc Khương Hiền luộc thịt cho nó, nó sẽ ghé vào vai Khương Hiền, tựa như thúc giục mà thu lại móng vuốt dùng đệm thịt vỗ vỗ mặt anh. Lúc Khương Hiền mua đồ chơi mới cho nó, nó sẽ rất ghét bỏ mà đẩy sang một bên, chờ người mang đồ chơi đến chơi với nó, mới miễn cưỡng chơi được một lúc.
Nó còn học được cách mở cửa phòng Khương Hiền, lúc anh đang vẽ, nó liền mai phục chui vào, bá đạo nhảy lên máy tính giẫm đạp một trận.
Trước kia anh ghét nhất bị người quấy rầy khi đang vẽ, nhưng con mèo nhỏ làm vậy, anh không tức giận được, chỉ là ôm lấy nó đặt qua một bên bàn. Khúc Kỳ không thích điều này, cái đuôi ngoe nguẩy phủi mặt anh, mãnh liệt nhảy tới muốn anh đỡ lấy.
Khương Hiền dở khóc dở cười vuốt bụng nó, Khúc Kỷ trở mình meo một tiếng ghé vào lồng ngực anh cọ cọ.
Thời gian đó Khương Hiền và bố mẹ cãi nhau rất căng, lại vừa tốt nghiệp không bao lâu, có một con mèo nhỏ bên cạnh trong lòng rất nhẹ nhõm, chỉ còn có sức mạnh và động lực. Lúc thân thiết hơn một chút, Khúc Kỳ bắt đầy bám lấy hắn, cũng ngoan hơn rất nhiều, lúc anh đang vẽ sẽ an tĩnh nằm trên đùi anh, lúc anh đi ngủ sẽ biết điều nhảy đi, chui vào trong ổ.
Nửa năm trôi qua, Khúc Kỳ vẫn không hề lớn lên, vẫn cứ là dáng dấp lúc trước, chỉ là hơi béo một chút, màu sắc bộ lông cũng sáng hơn. Nó biếng nhác nằm trên giường trở mình, Khương Hiền với tay đến, từ cái bụng mò lên cằm, mèo nhỏ được sờ trong cổ họng meo một tiếng khoan khoái.
Lông tơ trắng muốt của nó dưới ánh trăng như phủ một tầng ngân quang, thoạt nhìn không cưng không chịu nổi. Khương Hiền nhéo lỗ tai nó, giọng nói rất khẽ: “Có thể cùng cưng sống mãi thì tốt biết mấy.”
Con mèo nhỏ cúi đầu, liếm liếm ngón tay anh, tựa như đáp ứng.
Chính là lại qua nửa năm, nó đột nhiên biến mất, cánh cửa ban công bị mở ra, nắm tay cửa có vết móng mèo. Khi Khương Hiền phát hiện suýt nữa lật tung cả nhà lên, lại đi tìm ở khu xung quanh hai tuần, không hề gặp được bóng dáng của nó.
Từ đó về sau, những lúc Khương Hiền đi trên phố, sẽ rất lưu ý nhưng con vật nhỏ màu trắng. Anh thu nuôi Cà Rem cũng vì lí do này.
Cà Rem là một con mèo trắng, lúc được anh tìm thấy, cái bụng bị đứa nhỏ ranh mãnh nào quấn cho một sợi dây thép, hấp hối ngã vào ven đường. Bộ dạng kia quá mức giống Khúc Kỳ, Khương Hiền cứu sống nó, sau đó nuôi ở cái ổ từng nuôi Khúc Kỳ.
Cà Rem so với Khúc Kỳ ngoan ngoãn hơn nhiều, tính tình rất mềm mại, nuôi nửa năm béo lên một vòng. Khương Hiền nhìn thấy nó, thường sẽ hoài niệm con mèo được cưng chiều kia, một con mèo dường như không lớn lên.
Anh không ngờ bọn họ lại gặp lại nhau trong tình cảnh này.