Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 11



Ngày hôm sau, Cố An nhìn thấy hai người bước vào phòng học, hắn đánh giá bầu không khí giữa hai người, có vẻ không tệ như trong tưởng tượng.

Chẳng lẽ không có đánh lộn?

Ngày hôm qua đều là ảo giác?

Cố An quay đầu, thật sự to gan lớn mật hạ giọng hỏi: “Hai người không có việc gì chứ?”

Giang Sơ Tinh nhướng mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Không sao.”

Ngày hôm qua anh cũng tưởng sẽ có chuyện, nhưng không ngờ thái độ của Hạ Hoài lại tốt đến bất ngờ.

Cố An lại xác nhận một lần nữa: “Thật không?”

Giang Sơ Tinh lại một lần nữa gật đầu.

Cố An thở phào nhẹ nhõm: “Ngày hôm qua anh không biết là hù cho tụi em sợ hãi đến chết đi sống lại thế nào đâu. Hai người hùng hổ đi ra ngoài, không biết còn tưởng rằng định hẹn đánh nhau đấy.”

Hẹn đánh nhau, Giang Sơ Tinh nghe thấy lời này, ghé mắt nhìn nghiêng sang nam sinh đang nằm trên bàn. Bọn họ từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau, nếu có cơ hội thật ra anh cũng muốn thử một chút.

Tiêu Thời thu hồi di động, ở dưới bàn đá đá hắn: “Không có việc gì thì tốt.”

Cố An phản ứng nhanh, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, hòa khí sinh tài, hát một bài mà thôi…… Ưm ưm ưm……”

Tiêu Thời một phen che lại cái miệng của Cố An, hắn cũng đến phục cậu ta luôn.

Thật sự sợ cậu ta nói nhiều sai nhiều, Tiêu Thời đối với Giang Sơ Tinh ngượng ngùng cười cười, sau đó bẻ đầu Cố An xoay trở lại.

“…………”

Khi kỳ thi hàng tuần đến gần, tiết đầu tiên giáo viên dạy tiếng Anh của lớp phải đi sắp xếp phòng thi, nên để học sinh tự học.

Giang Sơ Tinh nghĩ đến việc Hạ Hoài cố ý thi kém trong bài kiểm tra phân lớp, miễn cho cậu lại lấy cớ, anh chủ động nói: “Chúng ta tiếp tục giảng đề đang phụ đạo lần trước đi?”

Hạ Hoài không từ chối, còn nhàn nhạt đáp ứng.

Trước đây, thi tuần chỉ đơn giản là một phúc lợi trời cho đối với học sinh lớp 13.

Lần này lại là ngoại lệ, trong phòng học yên tĩnh không một tiếng động, bọn họ không dám phát ra một chút thanh âm, bởi vì hàng phía sau có hai anh lớn đang học tập.

Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài dành 20 phút trong tiết học để hoàn thành một đề thi tiếng Anh.

Giúp Hạ Hoài sửa xong bài thi, Giang Sơ Tinh nhìn con số ba mươi sáu điểm, nhất thời sửng sốt: “Em không nghe anh giảng à?”

Hạ Hoài lười biếng chống đầu, thờ ơ xoay bút, trông đến thực tuân thủ nguyên tắc, thành thật nói: “Nghe mà.”

“…” Giang Sơ Tinh nhìn toàn quân bị diệt, sợ rằng không phải là bởi vì không nghe.

Anh híp híp mắt, quay đầu, gượng ép mà cười một chút: “Không sao, thế này đã là tiến bộ rất lớn rồi.”

Giang Sơ Tinh cười đến vô hồn, thậm chí có chút nguy hiểm.

“Ừm.” Hạ Hoài vô tri vô giác, đè bút khoanh tròn điểm số, “Cùng điểm khi phân ban giống nhau, còn tốt.”

Cậu còn đang thưởng thức kiệt tác của mình một cách chân thực nhất, thì đột nhiên một chiếc tai nghe không dây được đặt trước mặt.

Nhìn tai nghe trên bàn, Hạ Hoài nhướng mày, hai mắt sâu thêm.

Mấy ngày nay cậu đã tra xét rất nhiều về thói ở sạch, người có thói ở sạch sẽ giống nhau, đều không thích người khác chạm vào đồ vật của mình, trừ phi là chính họ tự nguyện.”

Thấy cậu bất động, Giang Sơ Tinh chọc chọc cánh tay cậu, thần sắc trên mặt trở nên đứng đắn: “Đeo vào.”

Nhìn chằm chằm tai nghe trong vài giây, Hạ Hoài mới cầm lấy nó đeo lên.

Nghe thấy giọng đọc tiếng Anh quen thuộc đến từ bên trong. Hạ Hoài ngẩn người.

Giang Sơ Tinh luôn tin chắc chắn rằng Hạ Hoài đang diễn. Quả nhiên, anh thoáng thấy vẻ mặt lúng túng của Hạ Hoài.

Giang Sơ Tinh đây là không tiếng động muốn thầm cảnh cáo cậu.

Nhưng Hạ Hoài hiển nhiên không hiểu được lời cảnh cáo của anh, vẫn bình tĩnh tiếp nhận, ngoan ngoãn nghe tiếng Anh.

Giang Sơ Tinh: “………”

Vài phút trước khi ra khỏi lớp, Lão Hứa từ ngoài lớp bước vào kêu họ đổi vị trí: “Hàng bên cửa di chuyển ra hành lang, ở giữa là một bàn.”

Trường trung học số 1 Hoàn Xuân thực hiện mọi kỳ thi rất nghiêm túc. Kỳ thi hai tuần một lần là đặc điểm của ngôi trường này. Cảnh báo học sinh không được chểnh mảng học hành.

Đổi vị trí xong, 20 phút sau khi tan học. Giang Sơ Tinh vẫn đang suy nghĩ nên đi Tinh Quang ăn hay là ở nhà ăn trường, ăn tạm cái gì đó.

“Sơ Tinh ca, Hoài ca, cùng đi nhà ăn đi.” Cố An lôi kéo Tiêu Thời ra khỏi phòng học: “Nghe nói hôm nay ở nhà ăn có thêm cơm, còn thêm món mới nữa, chúng ta đi thử đi.”

Giang Sơ Tinh nhìn thoáng qua Hạ Hoài: “Em mang theo thẻ cơm không?”

Hạ Hoài: “Ừm, có mang theo.”

Bọn họ đến muộn, nhà ăn cũng không có nhiều người, đồ ăn đã lên đến đợt hai.

Sau khi lấy xong đồ ăn, có người ở hàng phía sau kêu một tiếng: “Sơ Tinh bên này bên này!”

Giang Sơ Tinh nhìn sang thì thấy là Hạ Mạch và đám bạn học ở lớp thực nghiệm cũ.

Mọi người cùng nhau ngồi xuống.

Hạ Mạch bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Hạ Hoài: “Ngày mai mày có về ăn sinh nhật không? Cơ mà ba mẹ đều trực đêm rồi, khả năng không về được đâu, chỉ có hai chúng ta thôi, nếu mày muốn cùng bạn học đi ra ngoài ăn sinh nhật thì anh hoàn toàn không ngại đâu.”

Cố An xen vào: “Hạ Mạch ca, bọn em đã đặt phòng rồi nè, anh có thể đến chung với Hoài ca mà.”

Hạ Mạch rất tự nhiên gắp một miếng thịt vào bát của Giang Sơ Tinh: “Không được, anh còn muốn học bù, mấy đứa tự chơi đi.”

Hạ Hoài nhìn miếng thịt đẫm sốt trên mặt cơm trắng của mình, cậu hơi mím môi, gạt hết thịt trên đĩa sang một bên.

Cố An nhìn thấy động tác của Hạ Hoài, nghi hoặc hỏi: “Hoài ca, cậu không ăn thịt à? Cậu không phải là động vật ăn thịt sao? Hiện tại cậu cao lớn như vậy, tớ còn đang nghi ngờ có phải là do cậu ăn quá nhiều thịt rồi không đấy?”. “

Hạ Hoài nhàn nhạt nói: “Không muốn ăn.”

“Thế thì cho tớ đê.” Cố An đẩy đĩa thức ăn về phía trước: “Tớ sẵn lòng trở thành trạm tái chế rác của cậu nè.”

“Hoài ca.” Tiêu Thời để điện thoại xuống, và lấy hai miếng cơm nói: “Nam ca hỏi đặt cái bánh mấy tầng”.

Hạ Hoài: “Sao cũng được.”

Tiêu Thời cảm thấy tâm trạng của Hạ Hoài không đúng, cùng Cố An nhìn nhau liếc mắt một cái. Cố An nhét miếng thịt vào trong miệng nhún vai, tỏ vẻ tôi đây cũng không biết gì hết.

“Bảo cậu ta đừng đặt bánh trước.” Giang Sơ Tinh ở bên cạnh mở miệng nói: “Tôi đã đặt trước ở Tinh Quang rồi.”

“À, được.” Tiêu Thời cầm điện thoại gõ gõ: “Vậy để em nói với Nam ca ngay.”

“Ai da, vẫn là Sơ Tinh ca tốt với Hoài ca của chúng ta.” Cố An vừa nói vừa duỗi đũa vào bát Hạ Hoài. Vừa rồi hắn còn chưa lấy hết thịt về bát của mình nữa.

Ngay khi vừa kẹp được miếng thịt, Hạ Hoài đã dùng đũa hất bay đũa của hắn sang một bên.

Cố An ngơ ngác mà nhìn cậu ta: “Hoài ca, cậu làm cái gì thế?”

Hạ Hoài gắp lại thịt vào bát mình: “Ăn.”

Cố An: “……..”

Không phải vừa nói không muốn ăn sao?

Cảm xúc biến hóa cũng thật là nhanh như chớp, chả nhẽ nam sinh tuổi dậy thì đều làm người đoán không ra vậy sao?



Trong ngày thi, buổi sáng có tiếng Trung và Toán, buổi chiều là Tiếng Anh và Vật lý.

Ba kỳ thi khó khăn nhất đã qua, nhiệm vụ ngày hôm sau đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hoàn Xuân luôn chủ trương cạnh tranh tiến bộ nên các phòng thi đều dựa theo thành tích mà phân lớp.

Buổi chiều 3 giờ, Giang Sơ Tinh tiến vào lớp thực nghiệm 1, anh tiến thẳng vào vị trí đầu tiên.

Vị trí này đã được anh bao trọn kể từ khi bước vào trường trung học số 1 Hoàn Xuân, ba năm đều không ngoại lệ.

Giang Sơ Tinh là một đối thủ tài năng, có cách học riêng nhưng anh cũng là người nghiêm túc nhất, sẽ không bao giờ rời khỏi phòng thi cho đến phút cuối cùng của mỗi môn thi.

Nhưng mà hôm nay, lúc hãy còn đang trong giờ thi, anh lại nhìn thời gian tận ba lần.

Từ khi bước vào lớp, anh đã suy nghĩ muốn quay lại lấy quà sinh nhật cho Hạ Hoài nên liền nhanh chóng hoàn thành môn hóa học trong nửa giờ.

Khi anh nộp bài rồi ra khỏi lớp, thì nghe thấy một học sinh ở hàng ghế sau “đậu” một tiếng. Sơ Tinh liếc nhìn bài thi của nam sinh kia, mới làm được đến câu thứ ba mở đầu.

Giang Sơ Tinh sờ sờ mũi.

Hình như mình nộp bài hơi sớm.

Khi rời khỏi lớp học, anh lập tức lấy di động ra, cho dù Hạ Hoài đã thay đổi ảnh đại diện hay tên hiển thị bao nhiêu lần, anh vẫn luôn có thể tìm thấy WeChat của cậu đầu tiên.

Anh gửi một tin nhắn cho Hạ Hoài.

[Mộng giả]: Sau khi kiểm tra, em đến KTV trước đi, anh sẽ qua sau, anh trở về lấy chút đồ.

Giữa những hàng chữ đều mang theo ám chỉ tinh tế.

Giang Sơ Tinh nhìn ảnh đại diên đen ngòm của Hạ Hoài.

Nghĩ đến hai năm qua, bọn họ thực sự như những người xa lạ, rõ ràng có WeChat của nhau nhưng không ai liên lạc với ai.

Nhưng tưởng tượng đến năm nay có thể đưa quà sinh nhật cho Hạ Hoài, trong mắt anh hiện lên một nụ cười.

Đúng lúc này, một giọng nam ôn hòa kéo lại suy nghĩ của Giang Sơ Tinh.

“Tinh Tinh.”

Cái tên quá thân mật, Giang Sơ Tinh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn người tới, đuôi mắt cong cong chậm rãi kéo thành một đường thẳng tắp.

“Cậu thật sự không quen biết tôi sao?” Lâm Hòa khẽ cười với anh: “Tôi còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.

Giang Sơ Tinh nhìn đi chỗ khác, lạnh giọng nói: “Đã nói cậu nhận sai người rồi.”

Trong phòng học bên cạnh đã có học sinh lục tục nộp bài thi đi ra, Giang Sơ Tinh không muốn ở đây với hắn ta nên nhấc chân đi lướt qua hắn.

Vừa lúc Giang Sơ Tinh đi đến đầu cầu thang, ánh mắt Lâm Hòa rơi vào sau lưng anh, trầm giọng nói: “Lý Thái Khi cũng không quen biết sao?”

Giang Sơ Tinh dừng bước chân.

Năm giờ chiều, chuông tan học vang lên.

Cố An chạy từ phòng học cuối sang phòng học cách vách, vừa bước vào đã thấy Hạ Hoài đang chăm chú nhìn điện thoại.

“Nhìn gì mà tập trung vậy?” Cố An nghiêng người, còn chưa kịp nhìn rõ Hạ Hoài đã tắt màn hình điện thoại.

“Đi thôi.” Hạ Hoài cất điện thoại vào túi, đứng dậy đi ra ngoài.

“Đi đi đi đi.” Cố An vui vẻ như chó con đi theo sau: “Giờ chúng ta đến Tinh Quang lấy bánh đi. Tiêu Thời đã đợi sẵn ở cổng trường rồi.”

“Ừ.” Hạ Hoài nhàn nhạt đáp lại.

Cố An, người không mấy khi được đáp lại, thực sự hôm nay đã nghe được câu trả lời từ Hoài ca, hơn nữa nghe có vẻ như … cậu ta đang rất vui.

Cố An ôm lấy vai Hạ Hoài, chân thành nói: “Ước gì ngày nào cũng là sinh nhật của Hoài ca nhờ.”

Giống như trước đây, không có áp lực gì.

Bọn họ cầm bánh kem đi vào phòng đã đặt trước, trong phòng rất là náo nhiệt.

Tưởng Nam cùng mấy người khác đang cùng nhau chơi nhạc, bao toàn bộ phòng.

Tưởng Nam thấy bọn họ đẩy cửa đi vào, liền dùng micro hét lên: “Ôi, sinh nhật ngôi sao của chúng ta đến rồi, mau chơi bài chúc mừng sinh nhật nào.”

Ngay sau đó, trong phòng vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật mà họ đã cải biến.

Hạ Hoài: “………”

Tưởng Nam cầm lấy bánh trong tay, nhìn về phía cửa: “Anh của cậu đâu?”

Hạ Hoài ngồi trên ghế sô pha, không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi bài hát hay không, tâm tình rất tốt đáp: “Đợi lát nữa sẽ tới.”

Nhưng cậu đợi đến giờ cắt bánh mà vẫn chưa thấy ai xuất hiện.

Cố An cố ý hỏi, “Hoài ca, hay cậu gọi điện cho Sơ Tinh ca xem có phải bị tắc đường hay không vậy?”

Hạ Hoài nhìn hai tin nhắn hiển thị trên giao diện trò chuyện như không nghe thấy gì.

Một tin là Giang Sơ Tinh gửi tới lúc bốn giờ chiều, tin còn lại là cậu gửi vào hai giờ trước.

【 Tới chưa? 】

Đèn trong phòng mờ ảo, ngũ quan sắc bén của Hạ Hoài càng thêm vẻ lập thể, đôi mắt đào hoa thon dài càng nội liễm, ánh mắt chìm xuống từng chút một. Tin tức tố thuộc về Alpha bị ức chế đến mức đáng sợ trong cơ thể.

Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại trong mười phút, sau đó cất điện thoại vào túi, mở hộp bánh trên bàn.

Cố An đang định mở miệng hỏi “Không đợi nữa sao?” đã trực tiếp bị Tiêu Thời bịt lại.

Tiêu Thời lắc đầu với hắn, Cố An thở dài. Sự việc ca hát lần trước thật vất vả mới không phát sinh mâu thuẫn gì, hiện tại lại tới vụ này, hai anh em nhà này thật đúng là……

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn.

“Sinh nhật mười bảy, phải cắm mười bảy cái nến chứ.” Cuối cùng vẫn là Tưởng Nam run run đôi tai sóc sin-sin của mình, đi qua phá vỡ đống băng: “Cậu cắm mỗi hai cái là sao? Sao lại không biết xấu hổ đi cắm mỗi hai cái như vậy. “

Vài người có nhãn lực cũng ở bên phụ họa:”Đúng đúng, không đủ nến thì để tớ ra ngoài mua cho”.

Nhưng cũng có người không biết cái gì, mở miệng ra liền nói: “Bánh này Tinh Quang làm trông ngon thật á, hoa quả nhiều ghê cơ.”

Mọi đôi mắt trong phòng đều đồng thời trừng trừng liếc nhìn nam sinh kia.

Nam sinh: “………”

Ăn bánh kem xong ai cũng muốn được chơi đến say.

Nhưng trên mặt Hạ Hoài lại vẫn bày ra biểu tình vô cảm như ngày thường, lột ra kẹo của KTV đưa tới bỏ vào trong miệng.

Bình thường đến gần như bất thường.

Hơn mười một giờ Hạ Hoài nhận được tin nhắn của Hạ Mạch. Không biết từ khi nào cậu và Hạ Mạch đã không còn liên lạc với nhau qua WeChat mấy.

Phải nói rằng cậu luôn che chắn mọi thứ của mình khỏi thế giới bên ngoài.

Hạ Hoài không định xem, lại cất vào túi, điện thoại lại rung lên.

Cuối cùng, cậu vẫn mở khóa màn hình.

[Thỏ manh manh]: Sơ Tinh có đi cùng mày không?

[Thỏ tinh tinh]: Xem cái Tieba này đi, anh có việc muốn nói với mày, [ link Tieba ]

Bên kia còn đang nhập tin nhắn, vì vậy Hạ Hoài nhấp vào Tieba trước.

Ngày thường cậu sẽ không xem những thứ này, nhưng cái tên tiêu đề đã khiến cậu nhấp vào.

Lâu chủ: Tinh ca rời đi với học sinh chuyển trường lớp thực nghiệm 2? Đây có phải là anh trai đang ép Hoài ca đến cùng không [photo.jpg]

Hạ Hoài bấm vào bức ảnh, đó là bức ảnh Giang Sơ Tinh đang ở cùng một nam sinh. 

Ánh mắt cậu nhìn vào bức ảnh đó thêm hai giây, đôi môi hơi mím lại. Đây là lý do Giang Sơ Tinh không đến được sao?

Tâm tình ngày càng trở nên tồi tệ, cậu vốn định lui ra ngoài, lại vô tình trượt xuống dưới khu bình luận.

[Học sinh chuyển trường này đã đi khắp nơi để hỏi về Tinh ca, tôi liền biết cậu ta động tâm động tâm rồi! ]

[Tinh ca không phải lúc nào cũng dứt khoát từ chối sao? Nội tình của bí ẩn này là gì, Hoài ca của tôi phải làm sao bây giờ? Thật vất vả mới bắt đầu đu theo biển sao, xin đừng ngược tôi mà ô ô ô ô ô ]

[Hôm nay tôi thấy họ nói chuyện bên ngoài lớp học, tôi cũng thấy Tinh ca đỏ mặt nữa, thật đấy! Tôi đã tận mắt chứng kiến đó, lần này CP biển sao kết thúc chắc rồi! ]

Ánh mắt Hạ Hoài nhìn chằm chằm vào những bình luận ngày càng mờ đi, cho đến khi màn hình tự động tắt.

Điện thoại lại sáng lên.

Hạ Hoài vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích,  Cố An bên cạnh thấy di động của cậu nhảy lên một cái tên, vội vàng lay lay bả vai Hạ Hoài.

Không phản ứng.

Phòng quá ồn ào, Cố An ở bên tai cậu ta nói to hơn: “Này, Hoài ca, mau nhấc máy đi, Sơ Tinh ca gọi đó, có lẽ ảnh đến rồi.”

Hạ Hoài bị gọi hoàn hồn, thấy rõ tên trên màn hình, do dự vài giây, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Bấm kết nối, giọng nói đằng kia có chút vô lực: “Hạ Hoài, thực xin lỗi, anh…”

Đầu lưỡi Hạ Hoài chạm vào hàm trên, thanh âm lãnh đạm: “Không cần tới, anh cứ bận đi.”

Dường như không ngờ rằng cậu sẽ nói những lời như thế qua điện thoại, cả hai im lặng một lúc thì Hạ Hoài cúp máy.

Trong lúc trả lời điện thoại, Hạ Mạch đã gửi thêm mấy tin nhắn nữa, nhưng Hạ Hoài không thèm đọc, bật chế độ máy bay, quay vào trong phòng.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Hoài cầm một chai bia lạnh rót một cách vô cảm.

Những người trong phòng đều nhận ra tâm trạng cậu đang không tốt, nhìn nhau nhún vai.

Mười phút sau, Hạ Hoài bóp bóp chai rượu, lạnh mặt lấy di động ra, tắt chế độ máy bay, tin nhắn tích góp đã lâu tinh tinh tinh dồn dập bắn ra.

[Thỏ manh manh]: Trả lời mau! Anh không thể gọi được cho Sơ Tinh!

[Thỏ manh manh]: Tên Lâm Hòa kia rất kỳ quái, anh cảm thấy không bình thường, rốt cuộc mày có đi cùng Sơ Tinh không vậy?

[Thỏ manh manh]: Đến cả mày cũng không nhận điện thoại, ông đây chết mất, cả hai đứa đều muốn bức điên anh mày hả!!

“Cạch” một tiếng.

Hạ Hoài đặt nặng chai rượu xuống bàn trà, xoay người đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.