Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 30



Editor: Chentranho

Giọng nói mơ hồ ái muội của Hạ Hoài văng vẳng bên tai Giang Sơ Tinh.

Không khí xung quanh được bao bọc bởi tin tức tố của Alpha. Bàn tay đặt sau đầu Giang Sơ Tinh gần như ép anh lại gần. Đầu lưỡi mềm mại chạm vào răng, cuối cùng Giang Sơ Tinh cũng tỉnh lại.

Bàn tay buông thõng bên hông tát vào mặt Hạ Hoài một cái.

“Em điên rồi!”

Giang Sơ Tinh đột ngột đứng lên, đưa tay lên lau vết máu trên khóe môi: “Vậy mà em cũng dám làm!”

Mặt Hạ Hoài bị tát, nghiêng sang một bên.

Cậu cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm má, ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh một hồi lâu, ánh mắt dần dần ảm đạm.

Ào một tiếng, Hạ Hoài từ trong nước đứng lên, bước ra khỏi phòng tắm không nói một lời.

Giang Sơ Tinh đứng lặng một lúc, anh rũ mắt nhìn xuống nước trong bồn tắm.

Máu dồn lên não lúc nãy cũng dần dần khôi phục lại sự minh mẫn.

Hạ Hoài vốn đã cảnh báo anh.

Trong tình huống này, là anh thần kinh thô không nhận ra.

Vừa rồi anh vì quá lo lắng, cũng không suy xét nhiều như vậy.

Giang Sơ Tinh vươn đầu lưỡi liếm môi dưới, dường như tin tức tố của Hạ Hoài vẫn còn lưu lại trên đó, nhưng đã sớm bị mùi vị của chính anh che mất.

Anh lầm bầm một câu: “Thằng nhóc thối này, còn cắn rất mạnh. ” Giang Sơ Tinh cúi xuống, nhặt khăn giấy trong bồn tắm ném vào thùng rác.

Sau đó rửa sạch bồn tắm bằng nước sạch, rồi tắm lại một lần nữa.

Sau khi tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ xong xuôi, Giang Sơ Tinh ngập ngừng bước đến trước cửa phòng Hạ Hoài.

Anh thử đẩy cửa một cái, không có khóa, mùi tin tức tố Alpha trong phòng đã phai nhạt đi rất nhiều, có vẻ như việc trấn an vừa rồi vẫn hữu dụng.

Trong phòng không bật đèn, anh lờ mờ nhìn thấy Hạ Hoài đang ngồi ở bàn học, trên sàn nhà vẫn còn tiếng tí tách của nước nhỏ giọt.

Giang Sơ Tinh vội vã mở đèn, quả nhiên, Hạ Hoài vẫn chưa thay quần, phần thân trên vẫn đang trần trụi.

“Muốn bị cảm lạnh sao? Mau thay quần áo nhanh đi.”

Anh sốt ruột hoảng hốt bước đến tủ quần áo, tùy tay cầm lấy một bộ, đi tới tròng lên người cậu: “Em có bị ngốc không!”

Hạ Hoài không nhúc nhích, thành thật ngồi đó, tùy ý hành động của Giang Sơ Tinh trên người mình.

Giang Sơ Tinh mặc áo cho cậu xong liền ném cái quần tới, xoay người, cất giọng ra lệnh: “Mau, thay vào đi.”

Một giây tiếp theo, Giang Sơ Tinh bị người phía sau ôm vào lòng: “Ca ca, em xin lỗi.”

Giọng Hạ Hoài có chút run rẩy nhè nhẹ, Giang Sơ Tinh nghe được mà tim như thắt lại.

Anh cũng hối hận vì sự bồng bột vừa rồi nên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Hạ Hoài dỗ dành: “Sau khi thay quần xong chúng ta sẽ nói chuyện này.”

Sau khi Hạ Hoài thay quần xong, Giang Sơ Tinh xoay người, phát hiện đuôi mắt Hạ Hoài ửng đỏ.

Anh áy náy đưa tay ra sờ lên bên má bị tát kia.

May mà không bị sưng.

Hạ Hoài nhìn chăm chú vào anh, hiếm khi tỏ ra ủy khuất.

Giang Sơ Tinh đưa tay sờ nơi bị đánh: “Đau không?”

Hạ Hoài lắc đầu.

Anh cúi người tới gần, trầm mặc nhìn cậu, thở dài: “Vừa rồi không trách em, anh cũng sai.”

Hạ Hoài vươn tay ôm eo Giang Sơ Tinh: “Anh không giận em sao?”

Giang Sơ Tinh trấn an mà xoa xoa tóc cậu: “Không.”

Hạ Hoài tách đôi chân dài ra, kéo Giang Sơ Tinh vào giữa, vùi đầu vào bụng anh, an tâm mà cọ cọ, “Vết cắn có đau không?”

Giang Sơ Tinh liếm môi dưới còn vương mùi máu, buồn cười nói: “Có một chút, sao thế, muốn anh cắn lại à?”

Hạ Hoài ngẩng mặt lên nhìn anh, tiếng nói có chút khàn khàn: “Ừ.”

Nghe được những lời này, trong lòng Giang Sơ Tinh khẽ run lên.

Anh cười, vươn tay vỗ trán Ha hoài: “Buông ra, bao lớn rồi không biết.”

Hạ Hoài lại vùi đầu vào bụng anh: “Em không muốn.”

Giang Sơ Tinh mỉm cười, xem ra Alpha trong giai đoạn mẫn cảm cũng rất thiếu cảm giác an toàn.

Đành phải để Hạ Hoài ôm anh một hồi, cảm giác không sai biệt lắm, Giang Sơ tinh mới vỗ vỗ đầu cậu: “Đủ chưa? Anh đứng mệt rồi.”

Anh vừa mới nói xong, cả người đột nhiên bị túm lấy, trực tiếp ngồi lên đùi Hạ Hoài.

Giang Sơ Tinh: “!”

Hạ Hoài đặt cằm lên vai anh, cúi đầu vùi vào hốc cổ anh cọ cọ hai cái: ” Không đứng sẽ không mệt.”

Giọng nói khàn khàn lộ ra một chút thỏa mãn: “Anh ơi, để em ôm thêm một lát.”

Giang Sơ Tinh nhịn không được muốn cười, cái bộ dáng này của Hạ Hoài quá quen thuộc với anh, tựa như trở về hai năm trước.

Có lẽ là do thời kỳ mẫn cảm, bộ dáng Hạ Hoài luôn muốn giấu đi rốt cuộc cũng lộ ra.

So với một Hạ hoài cả ngày lạnh mặt, Giang Sơ Tinh càng thích một Hạ Hoài như này hơn.

Anh đưa tay lên, luồn năm ngón tay vào tóc cậu, trấn an mà xoa xoa.

Hạ Hoài này đã mất tích lâu như vậy, đã để cho em ấy chịu nhiều ấm ức rồi.

Hạ Hoài yên lặng ở trong cổ Giang Sơ Tinh thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên liền phát hiện Giang Sơ Tinh đã dựa vào cậu ngủ mất rồi.

Hạ Hoài nhìn cái tư thế này trong chốc lát.

Giang Sơ Tinh dường như ngủ rất ngon, cũng không động đậy nhiều.

Hạ Hoài đưa hai tay qua đầu gối, một tay ôm lưng anh, dễ dàng bế anh lên.

Sau khi đặt anh lên giường, Giang Sơ Tinh theo thói quen cuộn mình như một chú mèo con.

Hạ Hoài nằm xuống bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của người con trai.

Lông mi rất dài, ngón tay khẽ đặt ở một bên sườn mặt, ánh mắt Hạ Hoài chăm chú nhìn vào cánh môi bị thương của Giang Sơ Tinh.

Vết thương không nông, còn có chút sưng đỏ, lúc đóng lúc mở, không khỏi khiến người ta muốn dày vò nó.

Hạ Hoài vươn tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng của Giang Sơ Tinh: “Ca ca, sao anh lại tốt với em như vậy?”

Ánh sáng ấm áp trong phòng rơi vào một bên mặt anh, Hạ Hoài yên lặng nhìn Giang Sơ Tinh, thanh âm có chút buồn: “Ca ca, anh đúng là xảo quyệt.”

Giang Sơ Tinh nhúc nhích, có lẽ là vì ngửi thấy mùi hương dễ chịu, anh cọ cọ vào người Hạ Hoài, chân tự nhiên đặt lên eo cậu, hai tay vô thức ôm lấy cánh tay Hạ Hoài.

Những hành động như vậy là quá thân mật.

Cũng quá ỷ lại.

Hạ Hoài duỗi tay đem anh ôm vào trong lòng, để anh rơi vào lồng ngực của chính mình.

Giang Sơ Tinh ở trong lồng ngực cậu lại ngọ ngậy, tìm một vị trí thoải mái xong mới chìm vào giấc ngủ.



Lần này Giang Sơ Tinh ngủ đặc biệt thoải mái.

Anh mơ mơ hồ hồ phát hiện ra dường như mình đang bị mắc kẹt bởi một thứ gì đó.

Anh mở mắt, sau đó ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng dáng khôi ngô của thiếu niên vọt vào trong tầm mắt.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại ầm ĩ từ cánh cửa đối diện.

Giang Sơ Tinh đem cánh tay ôm lấy eo mình bỏ ra, lặng lẽ rời khỏi giường.

Anh đi chân trần về phòng. Mở điện thoại xem ai gọi, hóa ra là Hạ Mạch.

Cuộc gọi vừa được kết nối, bên kia liền hét lên: “Tôi gõ cửa cả nửa ngày rồi. Ông có ở nhà không thế? Tôi tới đưa thuốc cho Hạ Hoài này.”

“Cậu chờ chút,” Giang Sơ Tinh thấp giọng nói: “Bây giờ tớ xuống mở cửa cho cậu.”

Nói xong liền xuống lầu mở cửa, Hạ Mạch vừa vào đã vội vàng chạy vào phòng bếp.

Giang Sơ Tinh thấy mặt hắn nóng đến đỏ bừng, khả năng là đã chờ rất lâu.

“Cậu từ từ một chút,” Hạ Mạch cầm một ly nước đá khi từ phòng bếp đi ra, giọng điệu than thở: “Còn từ từ nữa là có thể ăn thịt thỏ nướng rồi.”

Giang Sơ Tinh giả vờ không hiểu, giải thích: “Vừa mới ngủ thiếp đi.”

“Hạ Hoài đâu?” Hạ Mạch bỏ một cái túi trắng trong cặp lên bàn: “Đây là thuốc ức chế của nó. Lát nữa nhớ bảo nó tiêm đấy.”

Hạ Mạch nghênh ngang nằm trên sô pha, giống như đang ở nhà mình. Hắn cảm thấy mình đã lâu không đến đây, ánh mắt đảo hết cả căn nhà.

Nhìn thấy chiếc đệm hai người bên cạnh ghế sô pha và hai cái ly uống nước giống hệt nhau trên bàn, lại nhìn lên bệ cửa sổ thấy hai bộ đồng phục học sinh đang bị gió thổi dán vào nhau.

Sau một thời gian không tới, cái gì cũng đều có đôi.

Hạ Mạch bĩu môi, cảm khái nói: “Thằng nhóc Hạ Hoài này thật đúng là hạnh phúc, tôi cảm giác nó sẽ bị ông chiều thành hư cho xem.”

Giang Sơ Tinh nghĩ lại đoạn thời gian ở chung cùng Hạ Hoài, cảm giác Hạ Hoài bây giờ giống như cũng rất nhân nhượng với anh.

Giống như lần trước khi anh say, đòi hỏi một điều quá đáng như vậy, còn làm bừa bộn cả phòng của em ấy, mà ẻm vẫn không bỏ lại anh một mình.

Trên môi Giang Sơ Tinh nở một nụ cười ấm áp: “Em ấy đã trưởng thành rồi.”

“Nó đó hả?” Hạ Mạch ăn ngay nói thật: “Lúc không có ông thì giống như một người có thể tự lo được cho bản thân. Nhưng khi vừa nhìn thấy ông một phát liền biến thành một con báo nhỏ chưa trưởng thành.”

Giang Sơ Tinh: “Như vậy cũng khá tốt.”

Hạ Mạch không nói nên lời.

Lẽ ra hắn không nên thảo luận vấn đề này với Giang Sơ Tinh, ai chả biết Giang Sơ Tinh có bệnh cưng em trai.

Hạ Mạch đặt cốc lên bàn, quay đầu nhìn vết thương trên môi Giang Sơ Tinh.

Tự chỉ chỉ môi mình ra hiệu, nghi ngờ hỏi: “Miệng ông bị sao thế?”

Giang Sơ Tinh giơ tay sờ sờ, nghĩ đến hôm nay trong phòng tắm xảy ra chuyện gì, tùy tiện nói: “Không cẩn thận cắn phải.”

“Ông tự cắn cũng có chút tàn nhẫn nha.” Hạ Mạch nhìn hình dạng vết thương kia: “Không biết còn tưởng ai cắn ông đấy”.

Nghe vậy, Giang Sơ Tinh chột dạ mà rũ mắt, sợ lộ ra biểu hiện gì khác thường.

“Đúng rồi.” Hạ Mạch nghĩ tới điều gì đó, đi tới khoác vai Giang Sơ Tinh, cúi người nói nhỏ bên tai anh: “Có vài nữ sinh ở trường số 2 đang định tổ chức tiệc, có một chị gái đích danh mời ông tới đó, nghe nói cô ấy là một Alpha thuần huyết. Là một tuyệt phẩm, có muốn đi cùng không? “

Mặt Giang Sơ Tinh không biểu tình nói:”Tớ không có hứng thú, cậu tự đi đi.”

“Xem đi, lại cự tuyệt.” Hạ Mạch vừa khuyên bảo vừa xúi giục: “Ông gần như cũng sắp trưởng thành rồi đúng không? Thật sự tính đến kỳ giao phối tới bệnh viện tiêm thuốc vượt qua à?

Hạ Mạch vỗ vỗ bả vai anh, giống như một người đã từng trải: “Dạng người như ông ấy hả, đi ra ngoài thế này nhất định sẽ bị người ta chê cười. Đầu năm nay ai còn tiêm thuốc nữa? Đừng cứng nhắc như vậy nữa được không?”

Giang Sơ Tinh liếc hắn một cái, nhưng không nói gì.

Đột nhiên, họ nghe thấy có tiếng cửa mở trên lầu.

Cả hai cùng nhìn lên.

Là Hạ Hoài từ trong phòng đi ra.

Hạ Hoài kéo dép lê xuống lầu, nhìn thấy cánh tay của Hạ Mạch, hơi nheo mắt.

Cậu đi đến bên cạnh Giang Sơ Tinh, cực kỳ bá đạo lại ngang ngược kéo Giang Sơ Tinh về phía mình.

Ánh mắt hung hăng lộ ra tính công kích nhìn về phía Hạ Mạch, nhe răng báo gằm gừ.

Hạ Mạch: “………”

Đứa em trai này thực sự thuộc về nhà người khác rồi phải không, thế mà dám nhe răng nanh với anh trai ruột của nó.

Đúng là nhóc con ăn cây táo, rào cây sung.

Thấy cậu như vậy, Giang Sơ Tinh cười cười, vỗ vỗ đầu Hạ Hoài: “Làm sao vậy?”

“Không.” Hạ Hoài thu lại răng nanh của mình về, cúi đầu xuống, ở sau cổ Giang Sơ Tinh nhẹ nhàng ngửi ngửi, như thể đánh hơi xem con mồi có còn nguyên vẹn hay không.

Giang Sơ Tinh cảm thấy hơi thở mềm mỏng của cậu lướt qua trên da thịt mình, mang theo ý vị triền miên cùng lưu luyến.

Hạ Mạch thậm chí còn không muốn nhìn tiếp cái cảnh này, đây là đã trưởng thành trong miệng Giang Sơ Tinh nói đó hả?

Hắn ghét bỏ mà lắc đầu.

Có khác nào một thằng nhóc dính người chưa cai sữa đâu.

Khóe miệng Hạ Mạch giật giật, không quan tâm đến Hạ Hoài nữa, tiếp tục xúi giục Giang Sơ Tinh: “Chỉ còn mấy tháng nữa là ông thành niên rồi. Ông đi không?”

Hạ Hoài đột nhiên ngẩng đầu, ôm chặt Giang Sơ Tinh hơn. Nhìn chằm chằm Hạ Mạch trả lời thay anh: “Anh ấy không đi.”

“Tao không hỏi mày, hơn nữa tao là đang vì cậu ấy mà suy nghĩ, thằng nhóc mày thì biết cái rắm gì.” Hạ Mạch cùng Hạ Hoài từ nhỏ đã luôn khắc khẩu, hiện tại vẫn vậy.

Hạ Mạch hừ một tiếng: “Vậy kỳ giao phối mày có thể giúp cậu ấy vượt qua chắc?”

“Không được sao?” Hạ Hoài hỏi ngược lại.

Hạ Mạch nghi ngờ nhìn bọn họ.

Bởi vì cùng nhau lớn lên, Hạ Hoài dựa vào Giang Sơ Tinh như một thói quen hình thành từ nhỏ nên hắn cũng không nghĩ nhiều, cũng không mấy quan tâm đến bầu không khí giữa bọn họ.

Lúc này nghe thấy lời nói của Hạ Hoài hết sức nghiêm túc, hắn nheo mắt nhìn lại, cách ở chung này khác gì với những cặp đôi đã ở bên nhau nhiều năm.

Giang Sơ Tinh lật tay xoa xoa đầu Hạ Hoài: “Không được, anh tự mình đến bệnh viện.”

Trầm mặc hai giây, Hạ Hoài không nói gì, một lần nữa lại đem đầu chôn vào sau cổ Giang Sơ Tinh, không hé răng.

Hạ Mạch cảm thấy chính mình có thể đã nghĩ quá nhiều, dù sao bọn họ khi còn bé đều vẫn luôn như thế này. Đây nên là một sự ỷ lại tự nhiên.

“Quên đi, không nghe lời bô lão thì chỉ có hại ở trước mắt thôi.” Hạ Mạch thấy xúi giục vô ích liền đứng dậy: “Buổi tối còn có tiết tự học, tôi về trước đây. “

“Ừ.” Giang Sơ Tinh cũng không tiễn hắn, chủ yếu là do vẫn còn một người đang quấn lấy anh ở phía sau.

Sau khi Hạ Mạch rời đi, Giang Sơ Tinh để Hạ Hoài ôm trong chốc lát. Năm phút sau, anh hỏi nam sinh đang treo sau lưng mình: “Đói không, muốn ăn gì?”

Mái tóc ngắn của Hạ Hoài cọ xát vào cổ Giang Sơ Tinh, tiếng nói rầu rĩ: “Em muốn ăn mì.”

“Được.” Giang Sơ Tinh vỗ nhẹ tay cậu: “Vậy em có thể thả anh ra chưa?

Hạ Hoài bất động.

Giang Sơ Tinh thở dài, cũng liền tùy ý cậu treo trên người mình.

Hạ Hoài theo anh vào phòng bếp, tựa cằm vào vai Giang Sơ Tinh, nhìn nước trong nồi nổi lên từng đợt bọt khí.

“Ca ca,” Hạ Hoài ghé vào lỗ tai anh chần chừ nói, “Kỳ giao phối, em thật sự có thể giúp anh, dùng đánh dấu tạm thời.”

Giang Sơ Tinh sững sờ một giây, cuối cùng có nề nếp dạy bảo cậu: “Em không thể đánh dấu lung tung người khác, cái là dành riêng cho bạn đời tương lai của em, không thể đem cái đặc quyền này sử dụng cho người khác.”

“Anh không phải người khác.” Hạ Hoài siết chặt tay ôm anh.

Đồng tử Giang Sơ Tinh hơi co lại, cảm giác một khắc rung động, không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, thuận miệng nói: “Nói sau đi, còn có mấy tháng nữa lận.”

Cơm nước xong, hai người ngồi trên ghế sô pha.

Hạ Hoài vẫn luôn duy trì tư thế treo trên người Giang Sơ Tinh. Giang Sơ Tinh cũng mặc kệ cậu, anh lấy thuốc mà Hạ Mạch mang đến mở ra nghiên cứu một chút, bên trong có tờ giấy ghi hướng dẫn sử dụng.

Giang Sơ Tinh đem ống tiêm lấy ra, dựa theo bản hướng dẫn trên mặt, đem thuốc bơm vào ống tiêm.

“Hạ Hoài,” Giang Sơ Tinh nói, “Đưa tay cho anh.”

Hạ Hoài ngoan ngoãn đưa tay ra. Giang Sơ Tinh châm kim vào da mu bàn tay của Hạ Hoài, nhắc nhở một câu: “Kiên nhẫn một chút, khả năng sẽ có chút đau.”

Hạ Hoài không hé răng, nhưng hẳn là nghe được.

Giang Sơ Tinh nhẹ nhàng đâm kim vào da rồi từ từ đẩy thuốc xuống.

Thuốc ức chế cho Alpha khác với thuốc ức chế của Omega, bởi vì Alpha nói chung không cần sử dụng cho thứ này, vì vậy không sản xuất hàng loạt, đều là cần thiết lắm mới mua.

Giang Sơ Tinh đã xem hướng dẫn ở trên, thuốc ức chế của Alpha thế mà còn có tác dụng phụ.

Thuốc ức chế Alpha có tác dụng rất chậm, khi mới tiêm vào cơ thể sẽ cực kỳ khó chịu, dường như bị ngàn cây kim chọc vào, bên tai thì như một quả bóng bay bị chọc thủng phát nổ, rất khó chịu.

“Em không sao chứ?” Giang Sơ Tinh trầm giọng hỏi.

Anh vừa dứt lời, sau cổ Giang Sơ Tinh đã tê rần, anh cảm giác được người phía sau đang dùng răng nanh gãi gãi sau gáy mình, dường như đang muốn tìm một nơi thích hợp để mãnh liệt xâm nhập.

“Hạ Hoài?” Giang Sơ Tinh hơi trợn to mắt, nghiêng đầu, thấy Hạ Hoài để răng nanh trên tuyến thể của mình, giống như con mồi đến miệng rồi lại không nỡ.

Cuối cùng biến thành một vết nhẹ nhàng gặm cắn nhưng mạnh mẽ.

Một chút lại một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.