Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 39



Editor: Chentranho

Sau kỳ thi giữa kỳ, điểm của Hạ Hoài đã tăng từ hạng 1.000 lên hơn 400 hạng. Mọi người ở lớp thực nghiệp số 1 vẫn rất hy vọng rằng cậu ấy sẽ được chuyển về.

Thời tiết ngày càng lạnh hơn, trong phòng học có máy sưởi, bên ngoài trời có sương mù.

Sau tiết học chính, Hứa Hằng đến lớp gọi Hạ Hoài lên văn phòng.

“Hôm nay thầy gọi cho em vì có chút chuyện muốn nói.”

Hạ Hoài đứng bên bàn.

Lão Hứa đánh giá vẻ mặt của cậu: “Lúc trước thầy nghe Tiêu Thời nói em còn thành lập ban nhạc đúng không?”

Hạ Hoài giống như đoán được, đánh đòn phủ đầu: “Thưa thầy, em sẽ không tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường đâu.”

“Đừng từ chối nhanh như vậy.” Lão Hứa thở dài, cố gắng thuyết phục.

“Em xem, ban nhạc của em cũng có chút danh tiếng. Thầy nghe nói em còn đang bán các bài hát nữa. Tài khoản xã hội cũng đều có sẵn, tại sao em không tận dụng cơ hội này để quảng bá bài hát mới hoặc một cái gì đó khác, điều này tốt hơn nhiều so với việc em tìm một ngày để phát hành. “

Nghe vậy, Hạ Hoài lâm vào trầm mặc.

Quả thực, cậu không thể chỉ nghĩ về bản thân mình, bọn họ là ban nhạc “mùa hè”.

Lão Hứa thấy cậu có dấu hiệu buông lỏng, tiếp tục nói: “Khi trường chúng ta tổ chức lễ kỷ niệm, sẽ có rất nhiều quan khách và học sinh từ các trường khác đến xem, nếu em tham ra, thầy sẽ để cho em một suất. “

“Thầy cũng không thúc giục em nữa, em tự mình cẩn thận suy nghĩ đi.”

Hạ Hoài rời văn phòng trở lại lớp học. Giang Sơ Tinh nhìn biểu hiện của cậu, cũng đoán được một chút, nhưng vẫn hỏi: “Chủ nhiệm lớp kêu em tham gia lễ kỷ niệm trường à?”

Hạ Hoài ừ một tiếng.

“Anh có nghe bọn Cố An nói,” Giang Sơ Tinh nói:” Kỳ thật em cũng có thể suy nghĩ một chút, gần đây không phải đã viết một ca khúc mới sao? “

Hạ Hoài kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh.

Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của cậu, Giang Sơ Tinh mỉm cười: “Anh đoán thôi, từ khi đi nghỉ ở suối nước nóng trở về, em vẫn luôn xuất thần, cũng thường viết viết gì đó vào sổ tay, nên anh liền nghĩ có thể là em đang viết một ca khúc mới. “

Hạ Hoài chăm chú nhìn thật sâu vào sườn mặt Giang Sơ Tinh, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, em đang viết.”

“Thật sao?” Giang Sơ Tinh hai mắt sáng lên: “Có thể cho anh biết trước bài hát nói về cái gì không?

Ánh mắt anh quá sáng, Hạ Hoài nhìn đi chỗ khác, trầm mặc một hồi: “Về tình yêu.”

“Tình yêu?” Giang Sơ Tinh khó hiểu, nhưng đồng thời cũng có chút chột dạ.

Thật ra trong khoảng thời gian ở chung này, anh cảm thấy hình thức ở chung của mình với Hạ Hoài ít nhiều có chút thay đổi, cảm giác là em trai ỷ lại vào anh trai, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại không giống.

Anh vừa mở miệng định hỏi thì đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên.

Tiết này là tiết tiếng Anh, sau khi lớp 13 bắt đầu vào học chính thức, phong cách dạy của giáo viên tiếng Anh đột ngột thay đổi, trong giờ học rất nghiêm khắc, cũng không được phép ngủ.

Trong lớp, Giang Sơ Tinh tự nhiên ngồi hướng về phía Hạ Hoài bên cạnh, đây hoàn toàn là hành vi trong tiềm thức của anh, chỉ cần có Hạ Hoài ở bên cạnh, anh sẽ nhịn không được muốn lại gần.

Đây không phải là do tin tức tố, mà là thói quen từ khi còn nhỏ.

Hạ Hoài cảm thấy đầu gối của anh chạm vào đầu gối mình, nửa người cũng dựa vào trên người cậu, hương hoa nhàn nhạt thoảng qua, như mây mù vây quanh chóp mũi.

Cậu nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Giang Sơ Tinh bên cạnh, bởi vì khoảng cách gần, cậu có thể nhìn thấy hàng lông mi mỏng của Giang Sơ Tinh và một nốt ruồi nhỏ trên vành tai anh.

Giang Sơ Tinh là loại hình càng nhìn càng thấy đẹp, ngũ quan nhu hòa, làn da trắng, lông mi dài và đuôi mắt hẹp dài tinh xảo.

Mái tóc dưới ngọn đèn chuyển sang màu nâu nhạt, bộ dạng thoạt nhìn khiến người ta rất muốn che chở.

Nhưng chỉ khi tiếp xúc mới nhận ra rằng anh rất độc lập, cơ bản đều là anh bảo vệ người khác.

Giáo viên tiếng Anh trên bục giảng ngừng nói, nhìn chằm chằm vào hàng phía sau đến ba bốn giây.

Cuối cùng chịu không nổi nữa liền nói: “Hạ Hoài, trên mặt Giang Sơ Tinh có từ vựng tiếng anh hay là có đáp án cho câu hỏi trắc nghiệm này? Em đã nhìn chằm chằm hơn nửa tiết học rồi đấy, em có thể đem sự chú ý trở lại bên bảng chỗ cô được không? “

Cả lớp nghe vậy đều đồng loạt quay mặt lại nhìn thì thấy Hoài ca của bọn họ thực sự rất nhập tâm, bất kỳ âm thanh nào cũng không thể kéo cậu ta về.

Cố An ở hàng bên trên nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Hoài rõ ràng nhất, lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Tình hình đến nỗi này rồi sao? Cậu ta muốn ăn Sơ Tinh ca trong lớp luôn hả?!”

Lại nghĩ đến “người anh em” của mình trong lớp thực nghiệm, lặng lẽ móc di động ra meo meo chụp một bức ảnh, chia sẻ cho Y Văn Thiến.

Hạ Hoài vẫn không nhúc nhích, Giang Sơ Tinh thấy cô giáo phía trước thật sự đang rất tức giận liền vội vàng đá đá chân cậu dưới gầm bàn.

Hạ Hoài tỉnh lại.

Nhưng giáo viên trên bảng đã cực kỳ khó chịu: “Nếu trên mặt Giang Sơ Tinh đã có đáp án, vậy để Hạ Hoài nói cho chúng ta biết câu hỏi thứ mười tám, chọn đáp án nào?”

Hạ Hoài liếc nhìn tờ đề, đứng lên nhẹ giọng nói: “Chọn C.”

Giáo viên: “Vì sao?”

Hạ Hoài nhướng mi, dưới ánh mắt mong đợi của cả lớp, mở miệng nói: “Cái này còn phải hỏi vì sao cái gì?”

Giọng điệu của cậu vừa thiếu đánh lại tràn đầy tự tin, cả lớp đều ngưỡng mộ ném cho cậu ánh mắt sùng bái.

Tâm thầm nói, không hổ là đại ca chỉ trong vòng mấy tháng đã từ vị trí đội sổ đếm ngược lên hơn 400 hạng.

Giáo viên tiếng Anh hiếm thấy nở nụ cười, sau đó để cậu ngồi xuống.

Giang Sơ Tinh: “………”

Khi Hạ Hoài ngồi xuống, Giang Sơ Tinh nghiêng người thấp giọng hỏi: “Sao em biết?”

Anh nhớ rằng tiếng Anh vốn là điểm yếu của Hạ Hoài.

Hạ Hoài thấy bộ dáng nghi ngờ của anh, hơi cong mắt: “Em không biết.”

“Vậy em …” Giang Sơ Tinh thoáng nhìn thấy nụ cười trên môi cậu, chính mình cũng cười theo.

Buổi chiều tan học, Hạ Hoài đến văn phòng của lão Hứa, đồng ý tham gia lễ kỷ niệm trường.



Còn một tuần nữa là đến lễ kỷ niệm trường, mấy ngày kế tiếp Giang Sơ Tinh đều thấy Hạ Hoài thường nhốt mình trong phòng.

Anh biết Hạ Hoài đang tập trung viết ca khúc, nên cũng không bận tâm nhiều.

Sáng thứ bảy, Giang Sơ Tinh mua bữa sáng, lên lầu gọi Hạ Hoài dậy thì nghe thấy tiếng nói từ phòng tắm truyền ra.

Là Hạ Hoài cùng Tưởng Nam đang nói chuyện.

“Thích anh ta đến vậy? Tôi một chút cơ hội cũng không có sao?”

Hạ Hoài: “Cúp đây.”

“Được rồi, được rồi, đùa thôi.”

“Nhưng mà, nghe giọng đầy mùi tình yêu này của cậu, là thật sự có ý định tỏ tình sao?”

Hạ Hoài im lặng.

“Thôi bỏ đi, tôi sẽ không hỏi nhiều.”

“Nhân tiện, cậu sẽ hát ở đâu? Bài hát viết xong chưa? Cho tôi xem với.”

Hạ Hoài: “Còn đang viết.”

“Được rồi, chờ cậu viết xong nhớ cho tôi xem đầu tiên đấy, tôi giúp cậu kiểm duyệt.”

Cúp điện thoại xong, Giang Sơ Tinh vẫn còn đứng ở nơi đó hai giây, vừa định xoay người xuống lầu, cửa phòng tắm đã bị mở ra.

Hạ Hoài nhìn thấy Giang Sơ Tinh đứng ở cửa, đồng tử hơi co lại.

Hai người nhìn nhau trong vài giây.

Giang Sơ Tinh có chút xấu hổ khi nhìn nhau lâu như vậy, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Sau khi phản ứng lại, anh liền nói: “Xuống lầu ăn điểm tâm đi.”

Ánh mắt Hạ Hoài xẹt qua trên mặt anh, đáy mắt có một tia cảm xúc khó lường: “Ừ.”

Hai người lần lượt đi xuống cầu thang.

Giang Sơ Tinh bưng mì tới cho cậu, thấy cậu nằm trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, anh không nhịn được đưa tay lên sờ sờ: “Em đừng thức khuya, xem quầng thâm của em rõ thế nào này. “

Hạ Hoài mở to hai mắt, thật sâu nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh, trong ánh mắt tối sầm có một tia nước xoáy, khiến Giang Sơ Tinh suýt nữa rơi vào đó.

Hạ Hoài đứng dậy: “Em đi rửa mặt.”

“Ừa, đi đi.”

Giang Sơ Tinh kéo ghế ngồi xuống, điện thoại bên cạnh bỗng rung lên.

“Hạ Hoài, điện thoại của em nè.”

Giọng Hạ Hoài từ trong phòng bếp truyền ra: “Anh nghe giúp em đi.”

Giang Sơ Tinh cầm điện thoại lên thì thấy là Lâm Thanh Linh.

Nhấn nhận cuộc gọi để kết nối.

“Này, con trai.” Giọng của Lâm Thanh Linh phát ra từ đầu dây bên kia.

Giang Sơ Tinh cười nói: “Dì ơi, Hạ Hoài đi rửa mặt rồi. Dì có chuyện gì cứ nói với cháu.”

“Ồ,” Thanh âm Lâm Thanh Linh mang theo ý cười: “Hôm nay không phải là đông chí sao? Buổi tối cháu cùng A Hoài trở về ăn cơm. Dì làm cơm gừng, ăn xong sẽ không cảm thấy lạnh nữa.”

Giang Sơ Tinh đáp ứng: “Được ạ.”

Lâm Thanh Linh còn dặn dò: “Thời tiết bên ngoài hôm nay lạnh lắm, cháu cùng A Hoài nhớ mặc thêm quần áo cho ấm nhé. Nhân tiện, nhớ mang theo quần áo để tắm rửa luôn. Buổi tối ở lại đây đừng về nữa.”

“Dạ được dì.”

Sau khi cúp điện thoại, WeChat của Hạ Hoài hiện lên.

Giao diện vẫn đang trong cuộc trò chuyện với Tưởng Nam.

[Tưởng Nam]: Có phải tên bài hát về mối tình đầu kia của cậu sẽ được đặt theo tên của anh ấy không?

Mối tình đầu?

Ánh mắt của Giang Sơ Tinh dừng trên hai chữ này.

Người mà Hạ Hoài thích.

Sẽ là ai …

“Ai vừa gọi vậy?” Vài sợi tóc ngắn trên trán Hạ Hoài đẫm nước, cậu vén tóc ra phía sau, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, càng làm cho khuôn mặt của cậu trở nên sắc nét.

Giang Sơ Tinh để điện thoại di động xuống, súc tích nói: “Là mẹ của em, bảo chúng ta buổi tối trở về ăn cơm.”

Hạ Hoài kéo ghế ngồi xuống, cả hai đều không nói chuyện trong bữa ăn.

Hết lần này đến lần khác, Giang Sơ Tinh nhướng mắt nhìn chàng trai đối diện, trong lòng như dây đàn căng ra, khẽ run lên.

Mắt thấy Hạ Hoài sắp ăn gần hết, Giang Sơ Tinh cũng do dự một hồi, mở miệng chần chờ, phát hiện bản thân thật sự cũng không tiện hỏi.

Câu hỏi mà anh muốn hỏi quá nhạy cảm, hơn nữa có vẻ có chút xen vào việc người khác.

Cuối cùng, anh vẫn không hỏi gì.



Cơm gừng là phong tục tập quán của bọn họ ở đây, khi đông chí đến nhà nào cũng sẽ nấu cơm gừng.

Giang Sơ Tinh từ lần đầu tiên được ăn cơm gừng đến nay đều rất thích, cảm giác tơ gừng băm tràn đầy trong miệng có chút khiến người ta muốn ngừng mà không được, tóm lại là rất thích.

Giang Sơ Tinh đã lâu không đến nhà Hạ Hoài, cảm giác quen thuộc khó tả khi bước vào giống như một đứa trẻ đi xa cuối cùng đã trở về nhà.

Có chút khẩn trương cũng có chút thoải mái, càng nhiều hơn là cảm giác ấm áp.

Nhất là khi anh nhìn thấy ba người lớn bận rộn trong bếp, đặc biệt giống người một nhà.

Sau khi ăn cơm và tắm rửa, Giang Sơ Tinh và Hạ Mạch chơi game chiến đấu trong phòng khách, còn Hạ Hoài thì lên lầu tiếp tục viết bài hát.

Sau khi hai người chơi mấy ván, Giang Sơ Tinh nhăn mũi ngửi thấy một ít tin tức tố từ người Hạ Mạch.

Anh nhẹ nhàng đá đá cậu ta: “Trên người cậu sao có mùi tin tức tố của Omega vậy?”

“Có sao?” Hạ Mạch cúi đầu ngửi ngửi, không có cảm giác gì, thuận miệng nói: “Là trên người ông dính cho tôi đúng không.”

Giang Sơ Tinh bây giờ cực kỳ nhạy cảm với mùi vị liền nói: “Là mùi vị của rượu sữa.”

Nói đến rượu, Hạ Mạch liếc mắt nhìn vào phòng bếp, lén lút kéo cổ áo của mình xuống, khoe khoang nói: “Vết răng sâu không nè. Vừa nhìn là biết hung dữ thế nào rồi phải không?”

Giang Sơ Tinh nhìn vết răng trên cổ hắn, có chút không nói nên lời: “…”

“Là bạn trai nhỏ kia của cậu cắn?” Giang Sơ Tinh nhướng mày hỏi.

“Ừ.” Hạ Mạch duỗi tay sờ sờ, vẻ mặt thoả mãn: “Mùi mà ông ngửi được hẳn là của em ấy đấy. Tôi đúng là rất thích tên nhóc này. Dễ dạy, chính là đối tượng hoàn hảo của tôi. “

“………”

Giang Sơ Tinh phun tào: “Lần trước cậu cũng nói như vậy.”

“Lần này khác.” Hạ Mạch tự cải chính cho mình: “Ông cho rằng tôi sẽ để cho người khác đánh dấu sao? Đừng nhìn tôi phóng túng như thế nhưng thật ra nụ hôn đầu tiên của ông đây chính là với tên này. Lần này là nghiêm túc.”

Giang Sơ Tinh cũng cảm thấy hắn lúc này có chút hãm sâu vào mối tình này, cảm thấy có lẽ chính mình cũng hiểu được chút chút cảm giác đó.

Anh mím môi, do dự nói: “Hạ Mạch, tớ hỏi cậu một câu.”

Hạ Mạch ấn vào gamepad: “Ông nói đi.”

“Muốn biết cảm nhận của một người như thế nào………”

Câu hỏi của Giang Sơ Tinh mới nói được một nửa, điện thoại di động của Hạ Mạch đã vang lên.

Hạ Mạch nhìn thấy người gọi đến, hai mắt sáng lên, cầm áo khoác trên ghế sô pha bước ra ngoài: “Có vấn đề gì cần hỏi đợi lát nữa tôi quay lại nói sau nha.”

Hạ Mạch vừa thay giày vừa hét vào phòng bếp: “Mẹ, con ra ngoài một chút, chắc sẽ về trễ đó.”

Loại nóng lòng như lửa đốt này, không cần đoán cũng biết là đi gặp ai.

Giang Sơ Tinh tắt trò chơi, lê dép lên lầu.

Gõ cửa phòng Hạ Hoài.

Không ai đáp lại.

Giang Sơ Tinh cũng rất tùy ý, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Hơn hai năm rồi anh không đến phòng của Hạ Hoài, nhìn xung quanh thì thấy nó khá khác so với trước đây, trang trí cũng đã thay đổi.

Từng là phong cách tươi sáng, nhưng giờ đây lại là màu đen đơn giản trông trưởng thành hơn rất nhiều.

Anh bước đến bàn, nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ trên bàn có ghi các bản nhạc và hai ba ca từ trên đó.

Giang Sơ Tinh đọc lên lời bài hát.

“Bầu trời sẽ nắng, sao treo trên bầu trời, anh vẫn ở trong mắt cậu ấy.”

“Cuộc sống luôn trống rỗng, nhưng có anh thì khác.”

“Nửa ngày hè, giống như là nửa ngày lỡ mất một nhịp tim.”

Mặc dù anh xem nhạc phổ không hiểu, nhưng từ những câu hát này, anh có thể thấy rằng đây là một bài hát rất ấm áp.

Chẳng lẽ là bài hát về mối tình đầu kia?

Hạ Hoài từ bên ngoài đi vào, tầm mắt rơi trên tay anh, hai mắt híp lại.

Giang Sơ Tinh cũng không chột dạ, rất trấn định, đặt cuốn sổ lại chỗ cũ.

Nhìn thấy Hạ Hoài cầm trên tay một lọ sao, anh hơi kinh ngạc: “Em gấp những ngôi sao trong đó hả?”

Hạ Hoài ậm ừ, đặt cuốn sách và lọ sao trên tay xuống bàn.

Hai người im lặng trong giây lát.

Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm vào lọ sao, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh do dự: “Em còn nhớ cái lọ sao vốn định tặng cho anh, nhưng về sau lại ném đi không?”

Hạ Hoài hai mắt lim dim, ngón tay cầm bút dừng lại.

Giang Sơ Tinh nhìn những vì sao sáng lấp lánh dưới ngọn đèn, nhẹ giọng nói: “Anh đã nhặt nó về. Hiện tại đang ở nhà anh đấy.”

Hai mắt Hạ Hoài tối sầm lại, cảm xúc nơi đáy mắt trở nên thâm trầm. Cậu nhướn mắt nhìn anh, nhưng không nói gì.

Giang Sơ Tinh mấp máy môi, bị đối phương dùng loại ánh mắt này nhìn, không nghĩ rằng bản thân lại có chút không chống đỡ nổi.

Giang Sơ Tinh có chút khẩn trương không giải thích được, nhưng vẻ mặt của anh vẫn rất nghiêm túc, gằn từng chữ: “Yên tâm, anh giữ nó rất tốt. Có thể nói đây là lần đầu tiên em gấp, anh sẽ trân trọng nó.”

Nói xong, Giang Sơ Tinh nhìn đi chỗ khác, đột nhiên có chút xấu hổ không hiểu vì sao.

Để che đậy chút chột dạ này, Giang Sơ Tinh tiện tay cầm lấy một cuốn sách trên bàn, mở ra xem, một phong thư từ bên trong rơi xuống đất.

Rũ mắt nhìn xuống thì thấy là một phong thư màu xanh.

Giang Sơ Tinh nhặt lên, có chút kinh ngạc: “Đây là em viết? Hay là người khác viết cho em?”

Giang Sơ Tinh hướng về phía sau nhướng mày: “Tại sao không ghi tên?”

Ánh mắt Hạ Hoài rơi vào phong thư trong tay anh, trầm mặc một hồi.

Cậu khẽ cụp mắt xuống, ánh mắt đen kịt, nhàn nhạt mở miệng: “Em viết, là thư tình.”

Giang Sơ Tinh càng thêm tò mò: “Trong đó em viết cái gì vậy?”

Hạ Hoài nhướng mi, vài sợi tóc mái che dấu sự phức tạp dưới đáy mắt, giọng nói hơi trầm xuống, “Là viết cho chính mình.”

Giang Sơ Tinh không để ý vẻ mặt của anh, hoàn toàn bị nội dung bức thư hấp dẫn, thử hỏi: “Anh có thể đọc được không?”

Thấy cậu gật đầu, Giang Sơ Tinh mở phong thư.

Chữ của Hạ Hoài từ nhỏ đã rất đẹp, sạch sẽ và lưu loát khác với những đứa nhóc khác.

Hai người đều có một thói quen giống nhau, mỗi lần thu bút đều sẽ câu lên một cái đuôi nhỏ.

Mặt trên không có từ nào dư thừa, chỉ có một câu.

— nguyện thanh xuân không hối tiếc, sống hết mình với tuổi trẻ.

Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm câu nói này, nhìn hồi lâu mới nở nụ cười.

“Thật hay.” Giọng của Giang Sơ Tinh hơi lên cao, mang theo một chút dịu dàng khó tả: “Em cứ mạnh dạn làm tất cả để sau này không phải hối hận”.

“Vạn nhất,” Hạ Hoài dừng một chút, mím khóe môi: “Thất bại thì sao.”

Giang Sơ Tinh đưa tay xoa xoa tóc cậu: “Vậy cũng không sao, có thể làm lại.”

Anh kẹp lại phong thư vào cuốn sách.

Nhìn vẻ mặt phờ phạc của cậu, Giang Sơ Tinh vươn tay khẽ cọ khóe mắt em ấy: “Anh làm phiền em viết ca khúc rồi, em viết nhanh rồi đi ngủ sớm nhé.”

Vừa nói xong, Giang Sơ Tinh đang định đi ra ngoài thì Hạ Hoài liền nắm lấy cổ tay anh.

Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh: “Anh có thể ở lại đây được không?”

Giọng cậu trầm ấm, có chút khàn khàn từ tính cùng mệt mỏi.

Giang Sơ Tinh nhìn về phía giường cậu, ánh mắt lại rơi vào trên mặt cậu nhìn nhau một lúc.

“Anh à,” Hạ Hoài hỏi nhẹ, “Có được không?”

Giang Sơ Tinh bị đôi mắt đen như mực kia nhìn chăm chú, suy nghĩ trong đầu dường như ngừng lại.

Theo bản năng gật đầu.

Đến khi nằm trên giường rồi, mới phản ứng lại.

Anh nhìn chằm chằm vào nam sinh vẫn đang ngồi trên bàn học: “Khi nào em đi ngủ?”

“Anh cứ ngủ trước đi.” Hạ Hoài vặn nhỏ đèn xuống: “Em sửa hai câu cuối cùng xong đã.”

Giang Sơ Tinh ngửi được tin tức tố Alpha trong không khí, biết cậu đang trấn an mình, liền ngừng nói, chăm chú nhìn bóng lưng của cậu.

Chàng trai có bờ vai rộng, lưng thẳng và dáng ngồi rất ưa nhìn. Những ngón tay với khớp nối khéo léo cầm cây bút trong tay di chuyển, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân.

Từ từ, anh cũng nhắm mắt lại.

Hai mùi vị tin tức tố hòa quyện trong không khí tạo cho Hạ Hoài một linh cảm bất ngờ, những chuyện không thể nghĩ ra trong mấy ngày nay bỗng trở nên rõ ràng.

Chờ cậu viết xong thì nam sinh trên giường đã ngủ say.

Hạ Hoài bước đến bên giường, nhìn thấy Giang Sơ Tinh cuộn mình như một con mèo nhỏ, mái tóc mềm mại màu nâu nhạt xõa tự nhiên trên lông mày, khuôn mặt nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn.

“Ca ca.”

Không ai đáp lại.

Hạ Hoài chống đầu, hai mắt ngắm nhìn khuôn mặt say giấc yên bình của nam sinh.

Nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi, khóe môi cậu khẽ giật giật, giọng điệu tràn đầy bất lực: “Thật sao, thất bại còn có thể làm lại ư?”

Dựa lại gần một chút.

Cơ thể người con trai nhẹ nhàng tỏa ra từng đợt từng đợt tin tức tố Omega, theo bản năng lượn lờ bên người cậu, như có như không trêu chọc.

Cậu cụp mắt nhìn xuống đường nét hoàn hảo nơi cổ thiếu niên, như phát ra ánh sáng, khiến người ta không khỏi nhìn nó nhiều hơn.

Hạ Hoài thu lại cảm xúc trong đáy mắt, xoay người đi vào phòng tắm.

Phòng tắm bị bao phủ bởi một tầng sương mù, tiếng nước chảy ào ào che khuất tiếng gió từ ngoài cửa sổ thổi vào.

Toàn bộ bản nhạc và lời bài hát trong cuốn sách nhỏ bị gió thổi bay, lật giở từng trang một.

Ở trang cuối cùng, tên bài hát được viết rất to.

“Ngôi sao”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.