Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 43



Editor: Chentranho

Hạ Hoài như là cố ý, nói chuyện gần như vậy, toàn bộ nhiệt khí thở ra đều phun vào lỗ tai anh, còn một tiếng so với một tiếng càng nhỏ hơn.

Nhưng Giang Sơ Tinh nghe rõ lời của cậu, trái tim bỗng như ngừng đập. Anh ngẩng mặt, cùng cậu đối diện vài giây.

Câu nói ” sợ anh chạy mất” cứ văng vẳng bên tai anh theo tiếng nhạc của quán bar.

Thật sự là làm người ta xấu hổ đến phát hoảng, vội vàng thoát khỏi vòng tay cậu ấy.

Ngay khi anh muốn rời khỏi người này, Hạ Hoài lại nắm lấy cánh tay của anh, cái trán cũng tựa trên vai anh.

Giang Sơ Tinh sửng sốt, theo bản năng muốn đẩy cậu ra. Nhưng khoảnh khắc anh chạm vào da thịt cậu, như nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Giang Sơ Tinh cảm giác cậu có vẻ vô lực mà dựa ở trên người mình, nhỏ giọng hỏi: “Có phải em say rồi không?”

Vừa nói còn đưa tay chạm vào cổ cậu sờ sờ, nhiệt độ quả thực rất cao.

Anh ôm lấy Hạ Hoài, đi qua phía nhóm người bên kia nói: “Tôi đưa em ấy về trước.”

Mọi người nhìn bộ dáng của Hạ Hoài ít nhiều cũng đoán được nên không ngăn cản.

Cũng phải, mấy ly cocktail kia nồng độ đúng là khá cao, cậu ta còn uống đến tận mấy ly lận.

Giang Sơ Tinh đỡ cậu ra khỏi quán bar, ở bên đường gọi một chiếc taxi.

Không lâu sau khi họ rời đi, có tiếng đánh nhau vang lên trong nhà vệ sinh của quán bar.

“… Tôi xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi thực sự không cố ý quấy rối hai Omega đó.”

Hai Alpha sói đen bị đánh bầm dập mặt mũi sưng vù, tin tức tố của Alpha kia cực mạnh, ép họ đến quỳ trên mặt đất.

Tạ Thỉ Yến nhẹ nhướng mày, trong con ngươi hiện lên lệ khí nguy hiểm.

Bị liếc mắt như thế một cái, hai con sói đen Alpha nuốt nuốt nước miếng.

Họ thực sự không ngờ rằng người thanh niên có vẻ ngoan ngoãn và thiện lương này lại thực sự có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Anh trai, lần sau chúng tôi nhất định sẽ thu liễm một ít… buông … buông tha co chúng tôi đi mà…”

Khi Tạ Thỉ Yến bước ra từ nhà vệ sinh, tin tức tố trên người hắn bùng phát dữ dội đến đáng sợ.

Lúc trở lại quán bar, Tạ Thỉ Yến đi tới bên ghế sô pha, cúi người ôm lấy con thỏ nhỏ đang nằm trên ghế sô pha vào lòng, để cho nó dựa vào trong ngực mình.

Hạ Mạch ngửi được mùi trên người hắn, nhướng đôi mắt mê ly: “Em vừa đi đâu thế, tại sao tin tức tố lại nồng như vậy?”

Tạ Thỉ Yến rũ mắt nhìn Hạ Mạch, vẻ mặt thay đổi thành dáng vẻ dịu ngoan thường ngày, nhẹ giọng nói: “Ca ca, anh không thích sao?”

Hạ Mạch dụi vào cổ hắn, luồn tay vào quần áo của Tạ Thỉ Yến, xẹt qua eo hắn, cười xấu xa: “Chỗ nào có thể không thích, thích chết đi được.”

Một tay khác của Hạ Mạch bóp lấy cằm của Tạ Thỉ Yến, chồm tới ngậm lấy cánh môi hắn.

Cọ xát trong chốc lát, Hạ Mạch chụt chụt mấy cái lên đôi môi đỏ mọng kia, ra lệnh: “Mở miệng ra để anh vào nào.”

“… Ca ca thật tốt.” Tạ Thỉ Yến cũng chẳng bận tâm gì nữa.

Đột nhiên, hắn ngửi thấy một hương rượu sữa từ trên người Hạ Mạch bay ra.

Tuy nhiên, sự chủ động của Hạ Mạch đã nhanh chóng cướp đi sự lý trí của hắn.

Quán bar ngày càng đông người, ánh đèn huyền ảo, mỹ nam mỹ nữ xoắn xuýt với nhau.

Cố An đang cùng Tiêu Thời ăn gà, ngẩng đầu lên vặn vẹo cái cổ đau nhức liền mơ hồ nghe thấy tiếng động từ góc sô pha.

Quay đầu nhìn lại, tầm mắt liền có chút kinh ngạc.

Tuy rằng hắn không thấy loại chuyện này có gì lạ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một người quen của mình cởi mở như thế này.

Hắn vội vàng che mắt lại, có chút cảm khái vỗ vỗ Tiêu Thời còn đang ăn gà bên cạnh, “Cậu nói xem Hoài ca và Mạch ca đều sinh ra từ một bào thai, vậy sao loài lại không giống nhau nhỉ? Một người thì hoang dã như vậy…, một người lại lạnh lùng như thế, theo đuổi người ta cũng chậm rì rì”.

Tiêu Thời cũng nhìn lại, suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Chẳng lẽ Hoài ca còn chưa biểu hiện ra thực lực?”

Hắn lại liếc nhìn bên kia một cái: “Cũng có thể là do đối tượng bất đồng. Trong hai người Hạ Mạch kia thì Hạ Mạch nắm quyền chủ động. Hoài ca sao có thể quyến rũ Sơ Tinh ca như thế được.”

“Cơ bản thì Sơ Tinh ca cũng có khả năng thích Hoài ca mà, chỉ cần anh ấy tự nghĩ thông suốt là tốt rồi. Dù sao thì tớ cũng nghĩ rằng anh ấy sẽ đồng ý, đến lúc đó Hoài ca sẽ không còn là người như hiện tại nữa đâu.”

Sau khi nghe Tiêu Thời phân tích, Cố An cũng cảm thấy rất có lý.

Ôm vấy bờ vai hắn cười nói: “Không nhìn tới cậu lại suy nghĩ rõ ràng được như vậy nha, có thể nhìn rất thấu đáo.”

Hắn ảo tượng ra cảnh tượng kia một hồi, nhếch mép cười: “Nhưng quả thật, khi Hoài ca đuổi theo người nào đó, cậu ta thật sự không muốn làm gì sao? Chậc chậc, chung quy cũng không phải người một nhà thật, anh em thì anh em thôi, kịch bản truyền hình đều cẩu huyết như vậy mà. “

Vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên một âm thanh trong trẻo.

“Ư a ——”

Âm thanh này vừa nghe liền biết là âm thanh gì.

Cố An chậc một tiếng.

Trong lòng thầm nói, thật sự là có chút kích thích đấy.

Sợ bị chói mùi mắt mình, hắn liền cởi áo ném về phía hai người bên kia.

Có áo khoác, âm thanh sột soạt càng trở nên rõ ràng hơn.

May mắn là họ đang ở trong góc, ánh đèn lờ mờ, rất ít người qua lại.

Tiêu Thời lắc đầu, đưa tai nghe cho Cố An, hai người một lần nữa quay lại trò chơi.

Bị che như thế này, Tạ Thỉ Yến có thể ngửi thấy mùi rượu sữa càng rõ ràng hơn.

Rượu là tin tức tố của hắn, còn sữa thì …

Hắn khàn giọng hỏi: “Ca ca, hôm nay anh có xịt nước hoa gì không?”

Hạ Mạch bị hắn ôm vào lòng, ngực hơi hơi phập phồng, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận, duỗi tay vuốt ve hắn một chút, cười xấu xa: “Thích không?”

Tạ Thỉ Yến bị hắn vuốt ve như vậy, tin tức tố Alpha càng không tự chủ được, trầm giọng nói: “Hừ, em muốn cắn anh, đàn anh.”

Đột nhiên thay đổi cách xưng hô như vậy, Hạ Mạch cong mắt cười, chủ động thò lại gần, vươn ngón trỏ duỗi vào khoang miệng sờ răng nanh của hắn: “Muốn cắn thì cứ cắn. Anh thích răng nanh của em.”



Ninh Thành sắp bước vào mùa đông, mưa to nói đến là đến, sấm sét ầm ầm.

Có thể khiến cho Hạ Hoài say như thế này, rượu kia chắc hẳn phải có nồng độ rất cao, hơn nữa còn uống đến mấy loại.

Trong lòng Giang Sơ Tinh thầm tính toán Hạ Hoài đã uống bao nhiêu rượu.

Đếm đi đếm lại, hình như cũng nhiều, nồng độ cũng cao nữa.

Hạ Hoài sau khi say rượu ngoại trừ nhiệt độ cơ thể sẽ hơi cao, thì trên cơ bản không nhìn ra cậu uống say.

Giang Sơ Tinh rũ mắt, nhìn nam sinh đang nằm trên đùi mình.

Đèn đường từ bên ngoài kính xe chiếu vào trên mặt Hạ Hoài lúc sáng lúc tối.

Nhìn thế này, cảnh Hạ Hoài đứng trên sân khấu đột nhiên lại xuất hiện trước mắt anh, thật chói mắt, thật khác lạ.

Bên tai vang vọng lại khảnh khắc trong cái đêm mưa ấy, cậu gọi đầy đủ tên họ tỏ tình với anh, “Giang Sơ Tinh, em thích anh.”

Nhắc lại chuyện này, trái tim Giang Sơ Tinh như thắt lại một chút.

Trên thực tế, trước khi xảy ra chuyện này, trong lòng anh có lẽ cũng đã ý thức được điều này, nhưng cuối cùng anh lại lựa chọn khôi phục về mối quan hệ ban đầu với Hạ Hoài, không muốn nghiên cứu sâu sa thêm.

Hơn nữa, anh thực sự coi Hạ Hoài như em trai của mình.

Từ ngày Hạ Hoài gọi anh là ca ca, trong lòng anh đã thề rằng sẽ chiều chuộng em ấy cả đời, yêu thương em ấy đến hết đời, làm tốt nghĩa vụ của một người anh.

Nếu có thể, anh vẫn muốn được như khi còn nhỏ.

Mùa đông ôm em ấy đi vào giấc ngủ, bị người bắt nạt liền ra mặt giúp em ấy, lo lắng em ấy lớn lên không cao liền ngày nào cũng gửi sữa nóng cho em ấy uống.

Dành cho em ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Đang suy nghĩ mông lung, người con trai vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm vào anh.

Ánh mắt Hạ Hoài thâm thúy trong trẻo, môi hơi cong lên, cậu hỏi: “Ca ca đang nhìn gì vậy?”

Giọng cậu hơi khàn, mơ hồ còn có một chút ý cười.

Giang Sơ Tinh nhìn sang chỗ khác, bày ra tư thế của anh trai: “Bị say có đau đầu không? Chưa đủ 18 tuổi sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

Hạ Hoài nhìn sườn mặt anh mỉm cười, chậm rãi chuyển chủ đề: “Ca ca còn ba tháng nữa sẽ thành niên.”

Giang Sơ Tinh ngẩn người: “Thành niên thì sao?”

Hạ Hoài ngồi dậy, tiến lại gần.

Giang Sơ Tinh theo bản năng lui về phía sau, cả người dán vào cửa xe.

Hai người nhìn nhau một lúc.

Hạ Hoài vươn tay kéo anh lại, uống rượu xong còn rất có tinh thần, tựa đầu vào bả vai của Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh ngửi thấy mùi tin tức tố trên người cậu, giọng nói từ tính trầm thấp của Hạ Hoài vang lên bên tai anh.

“Thành niên liền có thể yêu sớm, còn có thể……”

Cậu muốn nói lại thôi, lời dư lại còn không định nói ra, nhưng Giang Sơ Tinh dường như đã đoán được phía sau cậu muốn nói chuyện gì, lỗ tai liền nóng lên.

Thứ ăn ý này, thực thần kỳ.

“Con ma men này, đừng nói nữa.” Máu nóng của Giang Sơ Tinh đột nhiên dâng trào, giơ tay đem mũ sau lưng áo kéo lên cho cậu, xấu hổ nói: “Suy nghĩ linh tinh gì thế không biết?

Hạ Hoài kéo mũ của mình, cười tủm tỉm nói thêm: “… Còn có thể tốt nghiệp sớm một chút.”

Hắn từ dưới mũ ngước mắt lên, nhìn thấy biểu tình chột dạ của Giang Sơ Tinh, đáy mắt đầy ý cười.

Thò lại gần, dùng âm lượng mà chỉ họ có thể nghe thấy: “Có phải anh đang nghĩ đến chuyện gì khác không?”

Giang Sơ Tinh ho khan một tiếng, đẩy cậu ra: “Nói nhảm gì đó?”

Hạ Hoài lười biếng dựa vào cửa sổ xe nhìn anh, nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Anh thật hư.”



Khi xe đến tiểu khu, cơn mưa vẫn chưa ngớt.

Hạ Hoài có lẽ đã hoàn toàn bị hơi rượu xộc lên, cả người giống như một cái bếp lò.

Về đến nhà, Giang Sơ Tinh trước tiên vào bếp rót nước cho cậu, nhân tiện lấy thuốc giải rượu ra.

Vừa mới bẻ viên thuốc khỏi vỏ, đằng sau đột nhiên có người bắt lấy eo của anh, người con trai phía sau thân nhiệt rất cao, mũi cọ vào cổ anh, giống như mèo con làm nũng.

“Sao lại ném em ở bên kia không thèm ngó ngàng gì đến?”

Bị cậu chất vấn, cộng với cái tư thế thân mật này, sống lưng Giang Sơ Tinh trở nên cứng ngắc, nước trên tay thiếu chút nữa trào ra.

Hít một hơi: “Buông ra, uống thuốc trước.”

Hạ Hoài không những không nới lỏng, ngược lại càng siết chặt hơn: “Khó chịu, đau đầu.”

“Nếu biết không thoải mái thì mau buông ra.” Giang Sơ Tinh tự nhiên nói giọng dỗ dành: “Uống thuốc xong sẽ không sao.”

Hạ Hoài đặt cằm trên vai Giang Sơ Tinh, lồng ngực áp vào lưng anh: “Không buông.”

Giang Sơ Tinh: “………”

Với giọng điệu như vậy, Giang Sơ Tinh thực sự không nhịn được, đành phải ở tư thế này cầm thuốc trên tay đưa lên môi cậu: “Há miệng.”

Hạ Hoài ngoan ngoãn mở miệng, Giang Sơ Tinh nhét thuốc vào miệng cậu, lại đưa nước qua.

Sau khi uống xong thuốc, Giang Sơ Tinh để cậu ôm mình trong chốc lát, nhịn không được liền hỏi: “Em còn muốn ôm bao lâu?”

Mưa bên ngoài đập vào cửa kính phòng bếp rào rào, gió từ cửa sổ thổi vào mang theo cái rét se lạnh, nhiệt độ hạ xuống thấp.

Trán của Hạ Hoài đặt trên lưng Giang Sơ Tinh, đột nhiên mở miệng nói nhỏ: “Anh ơi, tối nay em ngủ với anh được không?”

Cậu nói ra điều này với một giọng đầy uể oải và thiếu tự tin.

Dù vậy Giang Sơ Tinh vẫn không thương tiếc vỗ vỗ mu bàn tay cậu, một miệng từ chối: “Không được.”

“Không phải đã nói tốt sẽ hòa thuận ở chung như cũ sao?” Hạ Hoài không buông tha, hô hấp từ bên tai anh cọ qua: “Em say, sao anh cứ không quan tâm em.”

“Sao lại không quan tâm đến em?” Giang Sơ Tinh nghe thấy giọng điệu của cậu, tựa hồ mang theo chút oán trách, bật cười một tiếng: “Anh không quan tâm đến em, thì ai cho em uống thuốc tỉnh rượu? Ai mang em về? “

Giang Sơ Tinh nghĩ đến chuyện Hạ Hoài dồn sức uống rượu trong quán bar, trong lòng có chút không vui: “Em cũng biết mình say cơ đấy, biết uống nhưng cũng không thể cậy mạnh như vậy?”

Hạ Hoài nghe anh giáo huấn mình, còn rất hưởng thụ, cong môi trực tiếp nhận sai: “Lần sau sẽ không uống nhiều như vậy nữa.”

Thấy thái độ cậu tốt, Giang Sơ Tinh ừ một tiếng, tránh khỏi tay cậu, “Em đi tắm đi, rồi đi ngủ.”

Hạ Hoài nhìn anh không chớp mắt, cảm xúc trong đôi mắt đen rất rõ ràng, Giang Sơ Tinh chớp luôn thời cơ từ chối trước: “Em tự mình ngủ đi.”

Nói xong, anh trực tiếp đi tới đầu cầu thang.

Hạ Hoài ngây người đứng ở nơi đó, kỳ thật cậu cũng không nghĩ là anh sẽ đồng ý.

Chỉ muốn làm bộ đáng thương với anh ấy một chút thôi. Giang Sơ Tinh đi đến đầu cầu thang, phát hiện một nửa phòng khách đã ngập nước, cầu thang còn có nước đang chảy xuống.

“Hạ Hoài?” Giang Sơ Tinh hét xuống phòng bếp: “Hôm nay trước khi đi em có đóng cửa sổ không?

Hạ Hoài từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy phòng khách ngập nước, đầu óc bị rượu xâm chiếm cuối cùng cũng nhớ ra: “Hình như … chưa đóng.”

“…”

Hai người lên lầu, quả nhiên phòng của Hạ Hoài bị bão quét qua, rèm cửa vẫn đang bay bay trong gió, chăn bông ướt đẫm nước mưa, ngoại trừ bàn làm việc trong góc, mọi thứ khác đều ướt.

Giang Sơ Tinh bước tới đóng cửa sổ nhìn căn phòng bừa bộn.

Hạ Hoài sau khi uống thuốc tỉnh rượu thì cơn chóng mặt đã dịu đi rất nhiều, tỉnh táo lại khôi phục. 

Cậu quỳ xuống, nhặt chiếc gối bị thổi tung trên sàn, dường như không vì cơn bão này mà cảm xúc bị ảnh hưởng.

Ngược lại trong lòng còn khá vui sướng, tuy rằng vui sướng bên trong nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc dò hỏi: “Anh ơi, bên kia có thừa chăn bông không?”

“Hả?” Giang Sơ Tinh còn đang bận rộn ở bên kia, mãi mới phản ứng kịp: “Em muốn làm gì?

Hạ Hoài chủ động: “Em ngủ trên sô pha.”

Giang Sơ Tinh thấy cái phản ứng này của cậu thì khá bất ngờ, thật sự không nghĩ cậu lại nói ra những lời như thế, không phải vừa rồi còn đòi ngủ với anh sao?

Tại sao bây giờ có lý do tốt như vậy thì lại ngoan ngoãn thế?

Hạ Hoài nói tiếp: “Nếu không có chăn bông cũng không sao. Em chỉ cần dùng áo khoác đắp tạm là được.”

Hành động của Hạ Hoài còn rất kiên quyết, đi tới tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác ôm vào lòng.

Suy nghĩ một chút, như là vô thức,  lẩm bẩm một câu: “Phòng khách hẳn là vẫn rất thoải mái, có gió tự nhiên, chỉ là ghế sô pha hơi nhỏ một chút thôi.”

Nói xong, cậu tiến lên một bước định đi xuống cầu thang.

Giang Sơ Tinh thấy cậu thật sự bước xuống lầu, mím chặt môi, tim đập loạn lên, buột miệng nói: “Cùng ngủ với anh đi.”

Hạ Hoài dừng lại, kiên quyết nói: “Không sao, em có thể ngủ trên sô pha mà.”

Vừa đi xuống một bước, áo khoác đang cầm trên tay đã bị lấy mất, giọng điệu của Giang Sơ Tinh vang lên từ phía sau: “Thế có muốn ngủ hay không đây?”

Hạ Hoài âm thầm nhếch môi.

“Nếu ca ca đã nói thế thì, thôi đành vậy.” Hạ Hoài trả lời còn có vẻ rất chi là miễn cưỡng.

Giang Sơ Tinh: “…………”

Anh cảm thấy như thể mình lại bị hố một lần nữa rồi.

Mùi rượu trên người Hạ Hoài hơi nặng nên đi tắm trước.

Khi Giang Sơ Tinh mở cửa phòng sau khi tắm xong, liền sững sờ tại chỗ.

Hạ Hoài nằm nghiêng trên giường đang lật giở một cuốn sách trong tay, ánh đèn mờ ảo chiếu vào đường nét trên khuôn mặt cậu tạo thành một vòng cung ánh sáng, vừa cấm kị lại mang theo một sức hấp dẫn khó tả.

Nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm, Hạ Hoài từ từ ngước mắt lên, ánh sáng phản chiếu vào đáy mắt đen nhánh.

Hai người nhìn nhau bốn năm giây.

Vẫn là Giang Sơ Tinh nhìn đi chỗ khác trước, đóng cửa bước vào, ngửi thấy mùi tin tức tố nhẹ nhàng trong không khí.

Hạ Hoài chống đầu, ánh mắt dừng lại trên người Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh không chịu được nữa, quay đầu hỏi: “Nhìn cái gì?”

Hạ Hoài không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại giơ tay vỗ xuống bên cạnh giường.

Ý đồ thực rõ ràng, ra hiệu cho anh lên giường ngủ.

Nhưng chỉ bởi vì hành động này của cậu mà trái tim Giang Sơ Tinh lại run lên, vẻ mặt ngưng trọng nói, “Ngày mai anh còn phải giao bản thảo, em ngủ trước đi.”

“Vậy được thôi.” Thái độ Hạ Hoài rất dứt khoát.

Làm em trai của anh nhiều năm, cậu hoàn toàn hiểu rõ động cơ lúc này của Giang Sơ Tinh.

Anh đang trốn tránh.

Hạ Hoài tự nhiên nằm xuống, nhắm mắt lại.

Giang Sơ Tinh không ngờ rằng cậu sẽ ngoan ngoãn như vậy, hẳn là anh nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ lại có một chút thất vọng không thể giải thích được le lói bên trong.

Anh lắc đầu, bật máy tính lên bảng vẽ, đắm mình trong bức tranh.

Chiếc bút điện sột soạt trên máy tính, những đường nét uyển chuyển, bố cục nguệch ngoạc dần trở nên rõ ràng.

Là nhân vật gốc từ manga anime nên đối với Giang Sơ Tinh mà nói tốn rất ít thời gian.

Sau nửa giờ, Giang Sơ Tinh đã vẽ xong bức tranh đầu tiên, anh vươn vai, sau lưng đột nhiên ngã xuống thứ gì đó.

“Meo gào ~”

Giống một tiếng mèo kêu, nhưng lại thô hơn một chút so với giọng mèo.

Giang Sơ Tinh ngẩn người nghiêng đầu, trên mặt liền bị thứ gì đó ẩm ướt liếm láp.

Là đầu lưỡi.

Lúc này anh mới nhìn rõ thứ đang nằm trên lưng mình.

Là một con báo đen lớn.

Trên mặt Giang Sơ Tinh lộ vẻ chần chừ kêu lên: “Hạ Hoài?”

“Meo gào ~”

Báo đen dường như không hiểu anh đang nói gì, vì vậy lại thè lưỡi liếm mặt Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh thật sự không chịu nổi nhiệt tình của nó, lấy tay che mặt, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống con báo đen.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy bản thể của Hạ Hoài trong hoàn cảnh như vậy, hai mắt anh hơi trợn to, có chút kinh ngạc: “Em làm sao lại biến thành…”

Báo đen ở cổ chân anh cọ cọ một chút, còn dùng móng vuốt kéo lấy ống quần anh.

“Có thể nói chuyện không?” Giang Sơ Tinh hoài nghi mà nhìn cậu.

Báo đen bối rối nhìn chằm chằm vào anh.

Vài giây sau, Giang Sơ Tinh ngồi xổm xuống, ngập ngừng chạm vào đầu con báo đen.

Xúc cảm bộ lông mềm mại hơn nhiều so với mong đợi, nhưng nó không giống như lông tơ của anh, không có sự mềm mại của anh, dù vậy vẫn rất thoải mái.

Giang Sơ Tinh vuốt ve bộ lông của cậu, nhếch miệng cười nói: “Hóa ra lông em có xúc cảm như thế này, rất không tồi ha.”

Con báo đem móng vuốt đặt lên đầu gối anh.

Biến thành bản thể, con ngươi Hạ Hoài cũng đen như mực giống như đầm lầy sâu thẳm.

Báo đen kêu “meo gào” với chiếc đồng hồ treo trên tường.

Giang Sơ Tinh nhìn sang, đã ;à rạng sáng.

Nghĩ tới bức tranh còn chưa hoàn thành, liền vỗ vỗ báo đen một cái: “Em mau ngủ đi, anh còn có việc.”

Vừa định ngồi lại trước bàn vẽ thì báo đen đã trực tiếp đẩy anh lên giường.

“Meo gào ~”

Trước mắt trời đất quay cuồng, Giang Sơ Tinh bị đẩy lên giường, cả người nằm dưới thân báo đen.

Hạ Hoài sau khi biến thân thành bản thể, tin tức tố Alpha không giảm mà còn tăng lên.

Giang Sơ Tinh cảm thấy hơi thở Alpha bao phủ lấy mình, trong nháy mắt trở nên bối rối.

Con báo cụp mắt xuống, ám chỉ trên giường mà cào cào, “Meo gào ~”

Giang Sơ Tinh dường như hiểu được hành vi của nó, “Em muốn anh ngủ sao?”

Con báo quỳ xuống gục đầu vào ngực anh.

Nó vươn đầu lưỡi thở phì phò, nhìn anh không chớp mắt, giống như đang giám sát anh ngủ.

Giang Sơ Tinh thỏa hiệp xoa xoa lỗ tai nó hai cái: “Đứng dậy, để anh đi tắt đèn.”

Lần này thì báo đen dường như nghe hiểu, buông bỏ xiềng xích trên người anh.

Giang Sơ Tinh tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn tường bên cạnh giường, cả phòng lập tức tối sầm lại.

Khi anh quay lại đã thấy con báo chui vào ổ chăn, ló đầu ra, chăm chú nhìn anh.

Đến lúc này Giang Sơ Tinh mới nhận ra rằng anh dường như đã hiểu được lối suy nghĩ của báo đen.

Cảm thấy có gì đó không ổn, anh lại ngập ngừng gọi: “Hạ Hoài?”

Báo đen không đáp lại, lè lưỡi vui vẻ nhìn anh.

Giang Sơ Tinh mím môi, có lẽ là do anh lo lắng quá nhiều.

Tuy rằng anh mới phân hóa ba tháng, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ tự do nắm bắt bản thể của mình, đối với  các kiến thức về bản thể trong thực tiễn còn hơi thiếu hụt.

Anh đi qua, xốc chăn bông trên giường.

Báo đen rất tự nhiên mà tiến về phía anh, đặt tay lên vai anh, ôm lấy Giang Sơ Tinh như một cái lò sưởi.

Giang Sơ Tinh không khỏi nhíu mày, có chút nghi ngờ người này đang giả bộ.

Anh do dự một lúc, dịch về phía trước một chút.

Anh vừa động.

Báo đen cũng cọ tới,

Anh lại dịch.

Báo đen lại cọ cọ tới nữa.

Sau khi dịch đến mép giường, Giang Sơ Tinh chịu không nổi nữa, trở tay chỉ vào mũi nó: “Lại cọ tới đây thì liền cho em ngủ trên sàn nhà đấy.”

Báo đen ủy khuất nhìn anh, không dám cử động.

Nhìn thấy nó như vậy, Giang Sơ Tinh cảm thấy như bị cái gì cọ xát, vươn tay ôm lấy nó, nhẹ nhàng xoa đầu.

“Được rồi, ngủ đi.”

Báo đen ngoan ngoãn nhắm mắt lại nằm yên lặng bên cạnh Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh vuốt ve nó.

Con báo ngủ thật sự rất trầm ổn, dần dần không còn nhúc nhích.

Giang Sơ Tinh nhìn một hồi, thấy chòm râu nó theo hô hấp phập phồng, liền duỗi tay ra kéo kéo.

Phải nói là bản thể của Hạ Hoài khá dễ thương, giá như em ấy có thể luôn đáng yêu như hồi nhỏ.

Mắt anh rơi xuống vùng bụng nhấp nhô của nó, đưa tay chạm vào, ở đây cảm giác còn thoải mái hơn.

Anh vuốt ve thêm vài cái nữa rồi không tiếng động cười cười.

Con báo vẫn hô hấp đều đều, không có dấu hiệu thức giấc.

Giang Sơ Tinh dùng đèn tường để xem rõ màu lông của nó, là một màu đen tuyền.

Nhưng có những hoa văn sâu hơn trong đó, là dấu hiệu cho thấy dòng máu thuần chủng sắp đến tuổi trưởng thành.

Báo đen nhắm mắt, nhưng dưới mí mắt lại lộ ra rõ ràng, đôi mắt đào hoa đặc thù lúc biến thành bản thể cũng đều rõ ràng đến vậy.

Mặc dù cậu có đôi mắt to và rất hung dữ khi lạnh lùng, nhưng khi nhìn chằm chằm người ta lại khiến họ không thể không cảm thấy mềm lòng.

Giang Sơ Tinh đánh giá nửa ngày, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, trong phòng vẫn bật máy sưởi.

Đến khi nam sinh bên người thở đều đều, con báo mới ngẩng đầu lắc lắc lỗ tai biến trở lại.

Hạ Hoài nhẹ xoay người nam sinh lại, ôm anh vào lòng, ngón tay chậm rãi xoa xoa gáy anh, cúi người cười nói bên tai anh: “Anh à, anh dễ lừa thật đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.