Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 44



Editor: Chentranho

Bước vào tháng mười hai, nhiệt độ Ninh Thành giảm mạnh.

Sau khi ở chung với nhau khoảng thời gian này, cả hai đúng là đã hơi có chút thay đổi nhưng lại cơ hồ không có chút thay đổi nhiều.

Chỉ là từ một số hành động của Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh ít nhiều đều có thể cảm nhận được sự cố ý trêu chọc của cậu ấy.

Như thể luôn cố tình để thu hút sự chú ý của anh.

Sau kỳ thi giữa kỳ, thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ thi thứ tư hàng tháng thoắt cái lại sắp bắt đầu.

Bởi vì đã hứa trước với dì Lâm nên khi Hạ Hoài yêu cầu anh học bù thêm mỗi tối, Giang Sơ Tinh không có lý do gì để từ chối.

Vì thế, trong vài ngày gần đến kỳ thi hàng tháng này, Giang Sơ Tinh đều ở trong phòng của Hạ Hoài để học bù cho cậu ấy.

Nói là học bù, còn không bằng nói là ngồi chung rồi ai nấy tự làm bài tập về nhà của riêng mình.

Các học sinh lớp 13 có thể nghỉ tiết tự học buổi tối, Hạ Hoài cùng Giang Sơ Tinh liên tục xin nghỉ trong vài ngày, đến lão Hứa về sau cũng lười ký đơn xin nghỉ học của bọn họ, trực tiếp nói với bảo vệ một tiếng.

Sau bữa tối, Giang Sơ Tinh theo thói quen mang theo sách vở đến phòng của Hạ Hoài.

Ngồi đối diện với Hạ Hoài, anh thấy em ấy đang làm bài tập tiếng Anh.

Sau khi tỏ tình vào đêm hôm đó, Hạ Hoài không còn giả vờ như một thằng nhóc học dốt trước mặt anh nữa. Ngược lại, cậu rất tích cực trong học tập.

Sau vài ngày như thế, Giang Sơ Tinh cảm thấy một người làm bài tập với hai người cùng làm bài tập, là một loại cảm giác hoàn toàn khác nhau. Giống như trở lại thời trung học cơ sở vậy.

Thời gian học tập trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến mười giờ tối.

Ninh Thành chính thức bước vào mùa đông sẽ luôn có mưa liên tục, ngoài cửa sổ mưa phùn đang táp vào cửa kính.

Hạ Hoài đã hoàn thành hai bộ đề, khi cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện nam sinh đối diện mình đã ngủ.

Bởi vì Giang Sơ Tinh chuyển sang lớp 13 nên để theo kịp tiến độ của lớp thực nghiệm, hầu như ngày nào anh cũng học rất chăm chỉ, kể cả ở trong tiết thể dục hay tiết tự học buổi tối.

Đặc biệt là trong những ngày đang đến gần kỳ thi hàng tháng này.

Hạ Hoài nhìn khuôn mặt say ngủ của anh. Ánh sáng đèn bàn ấm áp chiếu lên gương mặt thiếu niên, làn da trắng nõn, dưới mắt có chút quầng thâm, hơi thở sâu rồi nông, khi ngủ cực kỳ điềm tĩnh.

Tới gần có thể ngửi được mùi vị tin tức tố phát ra từ trên người anh, mùi thơm thoang thoảng trong không khí, giống như một cây sơn chi đang trăm hoa đua nở, hương thơm lại không hề dính nị.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.

Hạ Hoài cúi người khẽ gọi bên tai Giang Sơ Tinh: “Ca ca.”

Giang Sơ Tinh không trả lời.

Đôi mắt đen của Hạ Hoài nhuốm một nụ cười, có điều gì đó ẩn chứa trong sự dịu dàng của cậu.

“Sao lại đối với em không phòng bị như vậy?” Giọng nói mát lạnh của cậu rất thấp, có chút mê hoặc: “Nếu em thật sự muốn làm gì anh cũng không biết.”

Sau một hồi quan sát, Hạ Hoài bước tới, một tay đặt trên eo anh, một tay luồn qua đầu gối, ôm ngang người lên.

Giang Sơ Tinh bị bế lên, nhíu nhíu mày động thân, sau đó ngửi được mùi quen liền dựa vào Hạ Hoài, không động đậy nữa.

Hơi thở phun lên ngực Hạ Hoài, vừa nóng vừa ngứa.

Hạ Hoài liếm môi nhìn xuống người trong tay, không biết đang suy nghĩ gì mà hỏi: “Anh ơi, anh về phòng ngủ hay là ngủ phòng em?”

Giang Sơ Tinh thực sự đã rất thiếu ngủ trong thời gian này, bây giờ trong mũi lại đều là tin tức tố mà anh ỷ lại, nên ngủ càng thêm sâu.

“Nếu không trả lời,” Hạ Hoài nói, “vậy thì ngủ trong phòng em đấy.”

Không ai đáp lại.

Hạ Hoài đợi một lúc rồi nhắm mắt lại. Cuối cùng, cậu vẫn quyết định đưa Giang Sơ Tinh đến phòng đối diện.

Cậu nhẹ nhàng đặt Giang Sơ Tinh xuống giường, đầu người con trai ngã vào trong gối mềm, lật người, đè chăn bông xuống dưới hai chân.

Hạ Hoài nắm mắt cá chân muốn đắp chăn lại cho anh, nhưng lại phát hiện thân nhiệt của Giang Sơ Tinh có vẻ hơi cao.

Cậu đưa tay sờ trán Giang Sơ Tinh, mọi thứ vẫn bình thường ngoại trừ hai má có chút ửng đỏ. Cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ do trong phòng anh nóng.

Đêm mưa nhiều mộng mị. Rời khỏi tin tức tố mà mình ỷ lại, tâm trí của Giang Sơ Tinh dần chìm xuống.

Trong giấc mơ, cũng vào một đêm đen.

Anh một mình cầm cọ vẽ trốn trong căn phòng nhỏ màu đen để vẽ người xấu, sự ngột ngạt bao trùm lấy anh, không có một tia sáng nào có thể soi sáng cho anh.

Bên ngoài là tiếng cãi vã của người lớn, kèm theo tiếng đàn ông đập vỡ cái gì đó khiến màng nhĩ của Giang Sơ Tinh phát đau.

“Choang” một tiếng, cái kính vỡ tan.

Giang Sơ Tinh giật mình, không dám đi ra ngoài, chỉ có thể cầm chặt cọ vẽ tranh trong căn phòng nhỏ tối đen.

Tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, đầu óc của Giang Sơ Tinh ong ong, hình vẽ kẻ xấu tràn ngập toàn bộ tập vở.

“Giang Sơ Tinh.”

Giang Sơ Tinh mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, mở mắt ra thì thấy một thiếu niên với vẻ mặt lo lắng mang theo vầng sáng.

Quả nhiên, Hạ Hoài có mang theo ánh sáng.

Cậu vẫn luôn là ánh sáng của anh.

“Anh cảm thấy thế nào? Nơi nào không thoải mái?” Hạ Hoài nhìn mặt anh đỏ bừng, tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, hai mắt tan rã.

Cổ họng Giang Sơ Tinh khô khốc đến mức không thể phát ra âm thanh, lồng ngực vẫn bao trùm bởi sự ngột ngạt và tăm tối.

Lông mi ướt đẫm, anh giơ tay ôm lấy Hạ Hoài mà không hề nghĩ ngợi gì.

Hạ Hoài sửng sốt, sau khi phản ứng lại, liền vươn tay vuốt ve lưng anh: “Gặp ác mộng sao? Không sao nữa rồi.”

Sau khi ôm một lúc, sự nặng nề trong tâm trí của Giang Sơ Tinh dần biến mất, thay vào đó là cơn chóng mặt và sự tỉnh táo cũng dần hồi phục.

Anh buông Hạ Hoài ra, ngẩn người hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hạ Hoài nhìn đồng hồ: “Bảy giờ bốn mươi.”

“Không xong, phải đi học thôi.” Giang Sơ Tinh mở chăn bông, chuẩn bị ra khỏi giường.

Hạ Hoài đè lại bờ vai anh, trịnh trọng nói: “Anh sinh bệnh thì cứ thành thật ở đây cho em, lát nữa em xin nghỉ cho anh.” Ngữ khí không thể cự tuyệt, Giang Sơ Tinh lại ngẩn người.

Hạ Hoài có lẽ nhận thấy giọng điệu của mình có chút nóng nảy, giúp anh đắp chăn bông đàng hoàng rồi đưa tay sờ trán anh, vẫn còn hơi nóng.

“Em đã gọi cho mẹ em rồi, bà ấy sẽ đến khám cho anh sau.”

Giang Sơ Tinh không có bao nhiêu khí lực, khả năng đến trường cũng không có tâm tư học tập vì vậy gật đầu.

“Vậy em đi học đi, anh ngủ một giấc là ổn thôi.”

“Không đi.” Hạ Hoài giọng điệu mạnh mẽ, hoàn toàn không có ý muốn thương lượng gì thêm. “Chờ anh hạ sốt rồi nói sau.”

Bởi vì phát sốt nên hai bên tai, đuôi mắt và môi của Giang Sơ Tinh đều ửng đỏ, thậm chí xương đòn lộ ra cũng ửng hồng, trông rất đáng thương.

Anh nhìn Hạ Hoài, lông mi chớp chớp hai cái: “Vậy em không định thi vào top10 nữa sao?”

Hạ Hoài nhướng mày, tựa hồ không ngờ anh lại hỏi những lời như vậy.

Cậu nhìn chằm chằm vào người con trai trên giường hỏi: “Anh có muốn em lọt vào top 10 không?”

Giang Sơ Tinh nắm chặt chăn bông, ngoảnh mặt sang một bên không nói gì.

Anh có muốn không?

Trên thực tế, từ góc độ của một người anh trai, anh muốn chứ, nhưng sau khi vào được top 10, với tính cách của Hạ Hoài, họ thực sự có thể sẽ không bao giờ là anh em được nữa.

Vì vậy, anh không muốn.

Hạ Hoài giơ tay muốn chạm vào anh, Giang Sơ Tinh theo bản năng co rút lại.

Bàn tay Hạ Hoài cứng đờ trên không trung.

Bầu không khí có chút đóng băng.

Giang Sơ Tinh rũ xuống mi mắt, đôi mắt màu hổ phách thiếu chút nữa ẩm ướt, nhìn càng đáng thương, nhưng giọng điệu lại rất kháng cự: “Đừng tới gần anh.”

Khi bị bệnh, Giang Sơ Tinh cảm thấy có chút bất an, lời nói ra cũng không suy nghĩ nhiều.

Anh sợ Hạ Hoài nhìn thấy anh trong lúc không giống bộ dạng của một người anh trai, anh muốn ở trước mặt Hạ Hoài luôn là một người anh thật mạnh mẽ.

Nhưng lại biến khéo thành vụng.

Hạ Hoài nhìn anh như vậy liền nhớ tới kỳ nghỉ hè năm hai cấp 2, khi đó Giang Sơ Tinh cũng nói với cậu như thế.

Nói mình hãy tránh xa anh ấy một chút, đừng tới gần.

Khi đó cậu không nhận ra Giang Sơ Tinh có gì đó không ổn, rõ ràng là giống y như dáng vẻ hiện tại, đáng thương vô cùng, muốn có người ôm anh, sờ đầu anh một cái.

Mấy năm nay cùng Giang Sơ Tinh phân cao thấp, rốt cuộc là vì cái gì?

Mỗi lần Giang Sơ Tinh ngã bệnh đều như thế này, đau cũng không nói, khó chịu cũng không nói, tất cả đều một mình anh ấy gánh vác hết.

Hạ Hoài dừng tay nhưng lại lập tức duỗi tay tới, đem người cùng chăn bông ôm vào trong lòng.

Giang Sơ Tinh đẩy cậu ra, giọng nói nghẹn ngào nôn nóng nói: “Lây bệnh…… Sẽ lây bệnh…… Mau buông anh ra.”

“Không buông.” Hạ Hoài siết chặt tay ôm, ở bên tai anh gằn từng chữ một: “Nếu em buông ra, có phải anh lại muốn một mình chịu đựng khó chịu một lần nữa không?

Giang Sơ Tinh dừng một chút, mạnh miệng nói: “Anh…… Anh không khó chịu.”

“Ừ.” Hạ Hoài vùi đầu vào vai anh: “Là em khó chịu.”

“Anh ơi.” Hạ Hoài gọi anh, ngón tay luồn vào giữa tóc Giang Sơ Tinh, nói nhỏ bên tai anh: “Bây giờ em sẽ không vì một lời nói của anh mà rời đi, cho dù anh có nói gì cũng vô dụng, đừng đẩy em ra. “

Những lời này không đơn giản là nói hiện tại. Mà còn hơn thế nữa, muốn sử dụng cơ hội này để bộc lộ quyết tâm của mình. Muốn nói với anh ấy rằng cậu sẽ ở bên cạnh anh ấy cho dù có chuyện gì xảy ra. Muốn nói với anh ấy rằng cậu không còn là cậu bé nhỏ bé như ngày nào nữa, anh ấy có thể dựa vào cậu.

Giang Sơ Tinh sững sờ.

Sau một lúc, Giang Sơ Tinh thả lỏng thân thể tùy ý cậu ôm, cái trán anh dựa vào vai cậu, thanh âm rầu rĩ: “Anh chỉ sợ lây cảm cho em thôi. Vừa rồi anh sốt ruột quá, không có ý gì khác, anh xin lỗi.”

“Ừ.” Hạ Hoài gom lại chăn bông, nhẹ giọng nói, “Em cũng chỉ muốn nói là anh không cần phải cậy mạnh khi ở trước mặt em, có thể dựa vào em nhiều hơn.”

Những người bị bệnh thực sự rất cần được chăm sóc, họ rất dễ bị người khác kích động.

Trong suốt hai năm bị bệnh, Giang Sơ Tinh không biết đã trải qua bao nhiêu đêm một mình, đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng anh vẫn có một bờ vai để dựa vào khi cảm thấy khó chịu.

Giang Sơ Tinh nghiêng đầu ngửi thấy mùi tin tức tố quen thuộc, dụi đầu vào cọ cọ.

Bờ vai của Hạ Hoài cho anh cảm giác vững chãi mà trước đây anh chưa từng có, thực sự rất khác so với trước đây.

Sự thấp thỏm và bất an trong lòng đang dần được làm dịu.

Mọi gánh nặng đọng lại trong mấy năm nay như được trút bỏ hết, mọi áp lực đều được gạt sang một bên, giống như tự đem bản thân phủ đầy bụi mở ra, cũng có khả năng là sốt đến mơ hồ rồi.

Anh mím môi thì thào nói: “Nước, anh muốn uống nước.”

Hạ Hoài nghe thấy yêu cầu của anh lại cảm thấy trong ngực nhức nhối đau đớn.

“Được, em đi rót cho anh.” Hạ Hoài định thả anh lại trên giường, nhưng Giang Sơ Tinh lại sợ lạnh, co lại bả vai càng chặt hơn, từ trong chăn rút ra một bàn tay kéo quần áo cậu lại.

Hạ Hoài nhìn xuống, thấy mu bàn tay của Giang Sơ Tinh đỏ bừng, anh rõ ràng là đang bị bệnh, nhưng lực nắm chặt quần áo cậu lại không nhỏ.

Hạ Hoài được anh ỷ lại như thế, không tiếng động mà cười cười.

Giơ tay ôm lấy anh, một tay đi lấy cốc nước trên tủ đầu giường.

Giang Sơ Tinh uống nửa cốc nước ấm rồi lại ngả lưng vào vòng tay của Hạ hoài.

Anh vẫn luôn thích tiếp xúc cơ thể với mọi người, nhưng anh có quá nhiều chuyện phải bận tâm, vì vậy vẫn luôn tự kìm nén chính mình.

Giang Sơ Tinh hiếm khi bị bệnh, nhưng một khi bị bệnh liền có chút bùng nổ, như quay trở lại thành một đứa trẻ.

“Hạ Hoài.” Giang Sơ Tinh có thể là thật sự sốt đến mơ hồ, nhắm mắt bắt đầu rầm rì: “Anh khó chịu.”

Giọng anh khàn khàn kỳ cục, lộ ra một tia ủy khuất, còn có chút ý tứ làm nũng.

Hạ Hoài vừa nghe liền có chút không thể chịu được, hai cảm xúc đau lòng và thỏa mãn đan xen vào nhau. Khẽ vuốt sống lưng anh “Em biết em biết, trước tiên cặp nhiệt độ có được không?”

Giang Sơ Tinh chưa nói được, cũng chưa nói không được.

Hạ Hoài lấy nhiệt kế đã sớm để trên bàn đầu giường cầm qua, trong nhà không có nhiệt kế đo qua miệng, chỉ có một cái nhiệt kế thủy ngân.

Cậu thử vói tay vào cổ áo của anh, nhưng lại vô tình chạm vào xương quai xanh của Giang Sơ Tinh.

Độ ấm kia khiến ngón tay Hạ Hoài khựng lại, bóng tối dưới mắt cậu thật sâu.

Tin tức tố Alpha tỏa ra từ trong cơ thể cậu, hỗn loạn và cuồng bạo, lặng lẽ quấn lấy Omega. Nhưng lại theo bản năng tận lực khắc chế, vẫn duy trì khoảng cách an toàn.

Đôi tai tuyết trắng của Giang Sơ Tinh “Pi” một tiếng trong đám tóc mềm mại bật ra, vuốt ve cổ Hạ Hoài.

Vốn dĩ cậu còn cảm thấy may mắn vì Giang Sơ Tinh không mất khống chế tin tức tố, giờ thì tốt rồi.

Hạ Hoài hít sâu một hơi.

Thu tay về rồi từ chỗ bàn tay lộ ra ngoài kia của Giang Sơ Tinh luồn vào, thăm dò tiến vào trong chăn bông, nhiệt độ trong chăn gần như thiêu đốt tay cậu.

Có thể là lọt gió, Giang Sơ Tinh lại rụt lại một chút, mơ hồ không rõ mà kêu một tiếng: “A Hoài.”

“Đây.” Hạ Hoài nhanh chóng trả lời.

Từ trong vạt áo thò tay vào, ngón út của cậu chạm vào làn da của Giang Sơ Tinh khiến trái tim cậu co rút lại.

Giang Sơ Tinh bị lạnh làm cho giật mình, lý trí hơi quay lại, cảm thấy thân thể nóng hơn bình thường, mùi thông nước mát lạnh bao quanh lông tơ của anh, nhẹ nhàng khẽ động, khiến anh vô thức tiến lại gần.

Khoảng cách và trạng thái như vậy, Giang Sơ Tinh cảm thấy không thích hợp, anh hơi ngồi dậy, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Hoài.

Hạ Hoài như vậy rất hiếm gặp, không biết cậu học được khả năng chăm sóc người khác từ khi nào.

Đột nhiên nhớ ra lúc Hạ Hoài giúp anh sửa đèn ngủ, rồi sửa vòi hoa sen, còn những hình ảnh chăm sóc anh trong kỳ giao phối.

Điều này làm cho Giang Sơ Tinh cảm thấy rất không thực, nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái.

“Ca ca, em đặt nhiệt kế lên bụng anh, anh chịu khó một chút nhé.”

Vừa dứt lời, Giang sơ Tinh đã cảm thấy trên bụng một trận lạnh lẽo, thân thể run lên, nhẹ nhàng hừ hừ một tiếng.

Cả người cũng rúc lại vào Hạ Hoài.

“Tay em lạnh quá à?”

Thể chất Hạ Hoài thiên lạnh, đó là lý do tại sao trước đây Giang Sơ Tinh mỗi ngày đều trèo qua cửa sổ đến ngủ với cậu.

“Vậy anh tự mình giữ đi.”

Nói xong Hạ Hoài liền định rút tay về, nhưng Giang Sơ Tinh đã nắm lấy tay cậu ấn xuống, đặt lại trên bụng.

Giang Sơ Tinh dùng tai mèo lấy lòng mà ở cọ cọ chỗ cổ Hạ Hoài hai cái, âu yếm than một tiếng: “A Hoài, thật thoải mái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.