Điều này đặt ở trước đây là chuyện thường, dù sao giáo viên không quản nổi cậu, cậu không có ba mẹ cũng không gọi được người lớn, người giám hộ đại diện bên yêu hiệp cũng không xuất hiện, Đàm Tiểu Hữu cứ yên tâm thoải mái thi điểm thấp.
Nói cho cùng đầu óc cậu không thông minh, trời sinh chỉ là con mèo, cũng không thể trách cậu!
Nhưng môn ngữ văn của cậu cũng không đủ điểm, không những không đủ điểm mà còn thấp hơn điểm trung bình hơn ba mươi điểm, điều này rất có vấn đề.
Lúc Liên Trạm chấm đến bài thi của cậu, dựa vào chữ viết đã nhận ra đó là bài thi của cậu, nhíu mày chấm bài suốt, suýt nữa túm Đàm Tiểu Hữu đến hỏi tội ngay tại trận. Hắn là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn, Đàm Tiểu Hữu đã từng thi miễn cưỡng đạt điểm chuẩn, hắn cũng mắt nhắm mắt mở, kết quả lần này điểm liệt thảm như thế, đại khái cũng có thể đếm ngược cả chục người trong lớp.
Cuối cùng điểm và xếp hạng được đưa ra, đúng như dự đoán.
Đàm Tiểu Hữu không hề xấu hổ, nhét bài thi vào balo, rất vui vẻ bắt đầu tưởng tượng được nghỉ hè rồi phải rong chơi thế nào.
Liên Trạm đứng trên bục giảng phát biểu tổng kết thành tích theo thường lệ, cậu ngồi bên dưới nhìn Liên Trạm chằm chằm, còn cười hì hì, mảy mảy không nhìn ra một nửa lí do Liên Trạm đem mặt là cậu.
Quay về mới nhận ra việc lớn không ổn.
Liên Trạm giữ balo của cậu, gọi điện bảo yêu hiệp trực tiếp trả lại ký túc của cậu, đồ đạc thì mang hết đến chỗ mình. Tiếp đó hắn mở balo ra, lấy từng tờ bài thi ra đặt nằm ngang, thấy Đàm Tiểu Hữu vẫn đờ ra, vẻ mặt không chột dạ tí nào, giơ tay nhéo hai cái: “Nghỉ hè tôi dạy kèm cho em, không thi tốt thì không chơi bời gì hết.”
Mộng đẹp của Đàm Tiểu Hữu bị phá hủy thê thảm.
Mới đầu tiểu miêu yêu điên cuồng kháng nghị, nói đùa gì thế, học sinh xấu như cậu nào có đạo lý học bù vào kỳ nghỉ hè! Nhưng Liên Trạm nắm số phận của cậu, ngoại trừ chỗ này ra cậu không có chỗ ở, tiền ăn tiền tiêu vặt cái gì cũng do Liên Trạm phát, nếu Liên Trạm không vui, cậu cũng chỉ có thể lưu lạc đầu đường.
Cậu lại thử lấy ra lý do khác, trước đây lúc mới sống cùng nhau, Liên Trạm hứa với mình muốn gì được đó.
Nhưng đã hơn một tháng trôi qua, Liên Trạm đã hiểu rõ chiến lược của cậu từ lâu, không bị mắc bẫy trò đe dọa này.
Đàm Tiểu Hữu bị ấn xuống trước bàn học, Liên Trạm ngồi bên cạnh tiến hành dạy kèm riêng tư cho cậu. Nhiều năm như vậy trình độ dạy học của Liên Trạm vẫn được, nhưng giáo viên giỏi không ngăn được học sinh dốt, thường là Đàm Tiểu Hữu nhìn bài thi chòng chọc, đợi một lúc, ánh mắt đã dại ra; Liên Trạm gõ tay cậu muốn cậu viết đáp án đề bài, cậu viết viết, ngòn bút rẽ ngang, bắt đầu biến thành vẽ lung tung vớ vẩn, hai giây sau lại miễn cưỡng viết hai chữ bình thường, lần thứ hai lại biến thành chữ xấu như gà bới đến mình đọc cũng không hiểu.
Lại nhìn mặt Đàm Tiểu Hữu, đôi mắt đã nửa khép, mơ màng ngủ gà ngủ gật.
Liên Trạm không biết làm sao chỉ có thể ôm cậu vào giường ngủ, ngủ hơn một tiếng Đàm Tiểu Hữu lại dậy, thế là lại bị hắn kéo đến trước bàn học, lại tuần hoàn quá trình trước đó lần nữa.
“Tôi nhớ em là miêu yêu chứ không phải trư yêu, ” Lúc cậu tỉnh ngủ lần thứ hai Liên Trạm nói, “Sao có thể ngủ như thế?”
Đàm Tiểu Hữu chống chế cho mình: “Anh giảng bài quá buồn ngủ! Còn nhàm chán nữa! Làm chút chuyện nâng cao tinh thần cũng không biết! Không phải lỗi của em!”
Hiệu suất quá thấp, gò ép cũng vô dụng, hôm nay coi như miễn cưỡng tha cho cậu.
Ngày học bù thứ hai bọn họ thay đổi hình thức một chút.
Đàm Tiểu Hữu ngồi trên đùi hắn, được hắn ôm từ sau lưng giảng đề.
Lần này tiểu miêu yêu cũng hoạt bát, dẫu sao được hắn ôm thế này, cũng không phải thần kinh thô, nào có ngủ được! Nhưng cũng không có nghĩa là cậu có thể tập trung nghe giảng bài. Suy nghĩ của cậu đi chệch tận đẩu tận đâu, cứ thất thần nhìn đăm đăm vào tay cầm bút của Liên Trạm, một lúc sau điều chỉnh tư thế, uốn éo trên người Liên Trạm.
Buổi học bù ngày thứ hai kết thúc với hai con yêu song song lăn lên giường. Đàm Tiểu Hữu cọ hăng say quá, cọ ra lửa cho Liên Trạm.
Chim to cứng rắn chọc cái mông của cậu, rõ ràng cách bốn lớn vải, lại nóng khủng khiếp.
Đàm Tiểu Hữu sớm nắng chiều mưa, lại thật sự ghét đọc sách, không ngại quay đầu ôm Liên Trạm lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ chơi em không vui bằng cái đề bài này sao…”
Cổ họng nhỏ sền sệt, ánh mắt vừa phàn nàn vừa nũng nịu, thấy được Liên Trạm không kìm nén được ngay tức thì.
Sau khi làm xong một trận, hai cánh tay nho nhỏ của Đàm Tiểu Hữu còn ôm hắn không thả, toàn bộ cơ thể nằm sấp trên người hắn, dùng hàm răng không sắc nhọn lắm cắn bả vai hắn.
Liên Trạm sờ đầu cậu: “Theo kiểu này của em, học bù cho em phải học đến khi nào?”
Đàm Tiểu Hữu ậm ờ nói: “Không học bù! Em muốn ra ngoài chơi!”
“Tôi dạy ngữ văn em mới thi cho tôi điểm số này, khiến tôi rất mất mặt.”
“Em không phải là yêu à, tại sao một con yêu như em nhất định phải học thứ của con người như vậy chứ hả!” Đàm Tiểu Hữu thở phì phò.
Rõ ràng cậu chỉ là tiểu yêu cấp thấp đến mức không thể thấp hơn, lại cây ngay không sợ chết đứng tự xưng mình là yêu, còn lấy cái này làm cớ để trốn tránh. Con ngươi cậu xoay một vòng, mở miệng ra, đâm đâm Liên Trạm: “Không bằng anh dạy em chút chuyện làm yêu, nói không chừng em sẽ chăm chú học cái này đó?”
Liên Trạm lại đột nhiên rơi vào im lặng.
Đàm Tiểu Hữu khó hiểu nghiêng đầu, lại chọt một cái: “Được không?”
“Không được, ” Liên Trạm đáp lời, “Tôi chỉ dạy ngữ văn.”
Đàm Tiểu Hữu đếm ngón tay: “Học được làm yêu tinh thì có thể biến về nguyên hình, còn bớt đi nhiều chuyện lôi thôi nè! Còn có…”
Liên Trạm ngắt lời cậu: “Điều duy nhất em cần bây giờ là vượt qua bài thi lần tiếp theo tôi ra cho em trong kỳ nghỉ hè này.”
Biểu cảm của Đàm Tiểu Hữu sụp đổ một nửa, quay đầu bơ đẹp hắn.
Liên Trạm đúng là một tên đáng ghét… không chịu dạy cậu làm yêu tinh như thế nào, chẳng lẽ vì mình có thể biến thân không có nhiều sức hấp dẫn đối với hắn??
Suy đoán này thoáng cái nhấn chìm tim Đàm Tiểu Hữu, cậu lại nhìn Liên Trạm, rõ ràng vừa phịch xong, lại có dáng vẻ lạnh như băng.
Người yêu bình thường lên giường xong đều sẽ vuốt ve an ủi, dầu gì cũng nói vài lời ngon ngọt! Liên Trạm… Liên Trạm lại ngay tắp lự xách đi học bù vớ vẩn gì đó!
Đàm Tiểu Hữu càng nghĩ càng giận, không biểu hiện ra bên ngoài, trong lòng điên cuồng suy đoán, cuối cùng tức giận đập bàn sau một giờ học bù vào buổi chiều ngày thứ ba. Cậu gân cổ lên hét: “Em không học nữa!”
Liên Trạm còn tưởng cậu chỉ cáu kỉnh bình thường, sờ sờ đầu cậu, nói: “Ngoan, giảng xong ba đề còn lại rồi nghỉ.”
Đàm Tiểu Hữu hất tay hắn ra: “Không học là không học!” Cậu quay mặt đi, “Hoặc là anh dạy em cách không chế yêu lực! Em không muốn học ngữ văn, phiền quá đi!”
Mặt cậu cũng đã phồng lên rồi, hầm hừ. Liên Trạm cứng đờ nói: “Đừng quậy nữa, trước tiên học xong cái này quan trọng hơn.”
Đàm Tiểu Hữu khá nóng tính, đặc biệt là khi có điều gì đó canh cánh trong lòng, bạn càng không theo cậu ấy, cậu ấy càng muốn nổi giận. Cậu hỏi Liên Trạm một lần cuối cùng: “Có dạy em kiểm soát yêu lực không?”
Vốn dĩ yêu lực của tiểu miêu yêu mỏng manh, nhưng song tu với Liên Trạm mấy lần, yêu lực lại dần dần nhiều lên một ít. Bây giờ cậu cực kỳ tức giận, ở trong lòng cậu không dạy cậu kiểm soát yêu lực = cũng không muốn nhìn hình tượng khác ngoài hình người của cậu = ông thầy đốn mạt này vậy mà coi nhẹ đề nghị mình đưa ra lúc vừa lăn giường xong = Liên Trạm không có hứng thú với cái gì có nhiều kiểu = cậu không hấp dẫn lắm với Liên Trạm!
Mấy cái xếp chồng lên nhau vậy sao được, dưới tình huống thế này, cậu lại không thầy dạy cũng hiểu, “tinh” một cái biến trở về nguyên hình mèo con mười mấy năm trước của mình.
Một con mèo nhỏ sọc trắng cam xen nhau rơi trên ghế, Liên Trạm còn chưa kịp phản ứng, ngớ ra, tay vẫn lơ lửng giữa không trung, Đàm Tiểu Hữu dùng cái đuôi dài tức giận quất tay hắn đến mấy lần, lập tức nhảy xuống ghế, chạy ra ban công.
Tầng lầu nhà Liên Trạm cũng không cao, cũng chỉ là tầng ba. Cơ thể của mèo con nhẹ nhàng lại linh hoạt, Liên Trạm vừa đứng lên đuổi nó, nó đã nhảy lên bệ ngang ở ban công, nghiến răng nhếch miệng với hắn.
“Tiểu Hữu, quay về!” Lúc này Liên Trạm với nhận ra được chuyện lớn không hay.
Đàm Tiểu Hữu không quay về, cậu muốn rời nhà đi trốn!
Mèo con nhảy xuống khỏi ban công. Rõ ràng nhiều năm như thế chưa bao giờ dùng cơ thể của mèo, nó lại nhẹ nhàng thông thạo, nhảy lên máy điều hòa bên ngoài, lại nhảy xuống bệ cửa sổ của nhà khác dưới lầu, chẳng mấy chốc đã đến tầng một.
Liên Trạm suýt nữa cũng trực tiếp nhảy xuống từ ban công, nhưng khu dân cư này nhiều người, bị nhìn thấy sẽ phiền phức. Hắn nhìn bóng dáng mèo con chằm chằm, xác định nó an toàn xuống dưới cùng, lúc này mới quay ngoắt, bản thân cũng chạy xuống từ cầu thang.
Nhưng nào kịp, khi chạy xuống dưới lầu, đã không thấy tăm hơi Đàm Tiểu Hữu đâu.
Mèo con trong thời kỳ phản nghịch không những không thầy dạy cũng biết biến thân mà còn rất giỏi trong việc chạy trốn, Liên Trạm tìm xung quanh một vòng, sững sờ không tìm thấy nó.
Bình thường mà nói hắn có thể dựa vào yêu lực để nhận biết Đàm Tiểu Hữu —-
Nhưng hắn có biết đâu!
Liên Trạm đành phải buồn bực gọi điện cho Hồ Phỉ, đương nhiên lại chịu sự mỉa mai của hồ yêu một lúc, sau đó cất điện thoại, nhận lệnh đi tìm Đàm Tiểu Hữu.
Ở đây đường phố ngõ hẻm thông suốt bốn phương, muốn tìm một con mèo con có tâm trí bình thường, đương nhiên không dễ dàng. Liên Trạm đội nắng, từ gọi tên đến khuyên nhủ, lại đến cảnh cáo: “Đàm Tiểu Hữu em đi ra cho tôi, đừng có náo loạn với tôi!”
Cuối cùng ngay cả lông mèo của Đàm Tiểu Hữu cũng không tìm được, trái lại ở địa điểm quen thuộc, hai con mèo hoang đã từng được hắn thường xuyên cho ăn còn quấn lấy lần nữa, vây quanh chân hắn kêu meo meo.
Ngay cả mèo hoang nhỏ còn biết điều hơn Đàm Tiểu Hữu.
Liên Trạm thở dài một cái: “Đồ ngốc em còn không đi ra, tôi sẽ đi mua đồ ăn đút cho con mèo khác ăn.”
Mèo đen mèo trắng ngẩng đầu, mắt lom lom nhìn hắn, lại dọc theo quần áo bò lên người hắn. Lần này mèo con giỏi ghen tị nhất lại không xuất hiện, Liên Trạm ôm hai con mèo hoang trên người xuống, lắc đầu.
Cuối cùng vẫn không cho mèo hoang ăn.
Lúc Hồ Phỉ đến nhà hắn thu dọn cục diện rối rắm lại cười nhạo hắn lần nữa, cười hì hì nói: “Thật ra ông mặc kệ nó cũng chẳng sao hết, nó cũng sắp trưởng thành rồi, đói bụng bị ăn hiếp sẽ tự chạy về thôi.”
Liên Trạm cũng không phải không biết điều đó, vấn đề là hắn không nỡ.
Vả lại tính tình Đàm Tiểu Hữu hục hặc như thế, không dễ dỗ, nếu như biết hắn không tìm, không chừng sẽ tự mình nổi giận hơn, một khi giận dỗi, mười ngày nửa tháng không trở về cũng không phải không có khả năng.
Cậu còn nhỏ tuổi như thế, lại không biết sử dụng yêu lực cho lắm, thật sự gặp phải nguy hiểm còn không biết phải làm thế nào, nguy hiểm quá lớn.
Hồ Phỉ nhìn Liên Trạm như nhìn phụ huynh cưng chiều con cái, ghét bỏ bĩu môi, chấp nhận mở yêu lực, theo Liên Trạm tìm ở gần nhà, lại chỉ tìm được một chút mùi còn sót lại của Đàm Tiểu Hữu. Bởi vì yêu lực của Đàm Tiểu Hữu mỏng manh, cho nên một chút còn sót lại kia cũng không sâu, càng không biết bản thân mèo con đã chạy đi đâu rồi.
Đề phòng ngộ nhỡ Đàm Tiểu Hữu xấu hổ trở về, chỉ đi dạo dưới lầu, Liên Trạm để một chút thức ăn ở dưới lầu chung cư, lại đặt cốc nước, đè lên tờ giấy ở bên dưới: Nguôi giận thì mau về đi, coi như tôi thua rồi được không?
Đứng trên bậc thang, nhìn tờ giấy một lát, Liên Trạm đột nhiên nghiến nghiến răng, hậu tri hậu giác cảm thấy khó chịu.
Hồ Phỉ huýt sáo về nhà, chậm rãi thu lại yêu lực, vừa đến cửa nhà, lại nhìn thấy mèo con sọc trắng cam tìm một ngày lại co rúc trên giá để giày, nằm ngủ khì khì.
Hắn híp mắt lại, túm phần thịt gáy của mèo con, xách cậu lên.
Đàm Tiểu Hữu kháng nghị trong mơ quơ quơ móng vuốt, rất có khí thế nhắm mắt lại nghiến răng, tưởng mình là con cọp lớn chứ không phải mèo con.
Hồ yêu lập tức thả yêu lực ra, gay gắt đi về phía cậu. Đàm Tiểu Hữu lập tức bị dọa đến nỗi xù lông, hoảng sợ mở mắt, run lẩy bẩy từ bảng năng.
Mười mấy giây sau, nó mới như không cam lòng yếu thế lên tiếng: “Meo…”
Hôm qua Đàm Tiểu Hữu lắc lư trên đường một ngày. Rất nhiều năm cậu chưa làm mèo, cũng không tiện lại nằm ườn đòi thức ăn của người ta, lúc đi đến tối vừa tức vừa đói, thấy đèn phòng Liên Trạm sáng lên lần nữa, biết ngay Liên Trạm đã từ bỏ việc đi tìm mình, càng tức giận càng chạy xa hơn.
Nhưng cậu không có nơi nào để đi, lại nghe nói gần đây giữ trật tự đô thị sẽ bắt chó mèo hoang. Tuy rằng cậu học không giỏi, nhưng cũng không phải ngốc thật sự, vừa nghĩ ngợi bèn tự mình chạy đến nơi ở của Hồ Phỉ.
Một là vì Liên Trạm, Hồ Phỉ chắc chắn phải chăm sóc cậu.
Hai là cậu… biến thân là nhất thời bốc đồng, bây giờ muốn biến về hình người, làm thế nào cũng không biến về được!
Hồ yêu không gì không làm được, lại bắt nạt cậu một trận, phất phất tay đã làm Đàm Tiểu Hữu khôi phục hình người. Đàm Tiểu Hữu ngồi trên sofa còn thất thần, Hồ Phỉ gõ đầu cậu: “Tôi chưa từng thấy tiểu yêu nào như cậu có thể làm yêu, làm xong rồi thì nhanh trở về cho tôi.”
Trong giọng điệu có một chút bất mãn không rõ ràng lắm.
Hồ Phỉ như cười như không cười: “Chẳng phải học bù cho cậu à, giống như đòi mạng cậu thế.”
“Chú thì biết cái gì, ” Đàm Tiểu Hữu nói thầm, “Sao tui phải học môn ngữ văn dở ẹc đó! Vả lại cũng không phải tui thật sự không học, tui muốn ảnh dạy tui yêu lực, ảnh lại không dạy…”
Hồ Phỉ xì một tiếng: “Thật đúng là giống thầy Liên năm đó như đúc.”
Đàm Tiểu Hữu: “Hở?”
Liên Trạm của năm đó… cậu chưa từng thấy Liên Trạm năm đó trong miệng Hồ Phỉ, Liên Trạm cũng chưa bao giờ nói với cậu!
Đàm Tiểu Hữu vừa nổi hứng thú, kéo quần áo gã, hỏi: “Liên Trạm năm đó là cái gì??” Cậu phì phì hai cái, hỏi lại, “Là dáng vẻ thế nào!”
Liên Trạm năm đó chỉ cảm thấy hứng thú với sự vật của nhân gian, mỗi lần Hồ Phỉ thiên vị hắn tự mình dạy kèm tri thức học đường, hắn mặt không biểu cảm vẩy nước đủ trò, thủ đoạn từ “Tờ giấy bay ra ngoài từ cửa sổ, xuống dưới nhặt lên cũng không trở lại nữa” đến “Học được cách mở mắt ngủ gật” lại đến cuối cùng trực tiếp chơi xấu nằm giả xác chết, chết cũng không học.
Yêu lực của hắn quá to lớn, muốn kiểm soát là việc vô cùng gian nan, lại không muốn học như thế, ngược lại cũng không phải là không thể hiểu.
Nhưng mỗi lần Hồ Phỉ thuận miệng nhắc hai câu về chuyện bên ngoài của con người, hắn sẽ nhảy cỡn lên, vẻ mặt bình tĩnh giả vờ không để ý chút nào lắng nghe.
Liên Trạm mà Đàm Tiểu Hữu nhìn thấy đều là giả vờ chính đáng, thoạt nhìn vẫn luôn lạnh nhạt chững chạc, chưa hề biết hắn còn từng có đoạn lịch sử đen tối này, nghe đến nỗi nín cười, khi nghe xong cũng cười không nín được, cười đến nỗi ngửa tới ngửa lui trên sofa.
Hồ Phỉ nhướng mày mỉm cười nhìn cậu đợi cậu cười xong, phất tay lại biến cậu về hình mèo, bắt lại, thả vào trong lồng.
“Nghe cậu hay nghe tôi?” Hồ Phỉ cười đến mức khiến Đàm Tiểu Hữu không rét mà run, “Cậu thích gây thêm phiền phức cho thầy Liên tôi rất vui, nhưng cậu thêm phiền phức cho hắn, thu dọn hậu quả lại là tôi, gián tiếp tương đương với việc cậu gây thêm phiền cho tôi, biết không?”
Mèo con run lên, muốn cào một cái lên tay hắn, nhưng móng vuốt nhỏ vẫn chưa vươn ra, lại sợ hãi thu lại.
Cứ thế Hồ Phỉ lại chạy một chuyến, đưa Đàm Tiểu Hữu về.
Mèo con bị ép co lại trong cái lồng nhỏ hẹp, bực bội lại đáng thương. Lúc đi qua dưới lầu chung cư, Đàm Tiểu Hữu trong lồng nhìn thấy thức ăn đồ uống và tờ giấy đặt trên bậc thang, kêu meo meo hai tiếng, Hồ Phỉ nhét tờ giấy kia vào lồng cho cậu.
Chân mèo vụng về trải phẳng tờ giấy, sau khi đọc xong lời nhận thua của Liên Trạm, lúc này cậu mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Ngay sau đó cơ thể cũng giãn ra, cái đuôi vểnh lên rõ cao đưa qua đưa lại.
Mặc dù cuối cùng bị con hồ yêu đáng ghét này bắt nạt, nhưng cậu vẫn thắng Liên Trạm! Thành quả bỏ nhà ra đi rất khá, sau khi trở về nhất định phải khiến Liên Trạm chính miệng nói hủy bỏ học bù với cậu!
Một ngày không thấy Liên Trạm, thật ra Đàm Tiểu Hữu vẫn rất nhớ.
Cậu thích ăn đồ ăn Liên Trạm nấu, nhưng đói bụng một ngày, chẳng có thứ gì vào bụng; cậu lang thang ở bên ngoài một ngày, trên người rất bẩn, rất có một chút nhớ nhung bàn tay dịu dàng tắm cho cậu của Liên Trạm.
Thú thực phần lớn thời gian Liên Trạm vẫn có phần nuông chiều cậu…
Cái lồng nhốt cậu trong tay Hồ Phỉ được nhận lấy, Đàm Tiểu Hữu ngẩng đầu, kêu meo meo về phía Liên Trạm, Liên Trạm lại không giống như cậu đoán trước, trước khi thả mình ra, quay về phía Hồ Phỉ gật đầu nói cảm ơn.
“Meo!” Mau cho em ra ngoài!
Sau khi Hồ Phỉ ra ngoài, Liên Trạm xách lồng lên, mắt to trừng mắt nhỏ mấy giây, thò ngón tay ra gãi gãi cậu: “Tôi không dạy em kiểm soát yêu lực vì bản thân tôi cũng không biết.”
Đàm Tiểu Hữu như thể hiểu rõ sự thật, gật đầu tha thứ.
“Hai ngày này có bị bắt nạt không?”
Đàm Tiểu Hữu cảm thấy ngoại trừ Hồ Phỉ ra xem như không có, nhưng Hồ Phỉ cho cậu ám ảnh rất sâu, nguyên nhân cũng là cậu không ngoan, không dám công khai tố cáo, cho nên cậu miễn cưỡng gật gật đầu.
Liên Trạm lại hỏi: “Em không giận?”
Đàm Tiểu Hữu lòng từ bi gật đầu.
Liên Trạm nheo mắt, lần đầu tiên nở nụ cười trong hôm nay: “Em không giận, tôi vẫn giận đây.”
Tiểu miêu yêu duy trì trạng thái nửa yêu bị Liên Trạm ném lên giường, cái đuôi số mệnh bị bắt lại, toàn thân bị sờ đến run rẩy.
Mới đầu cậu còn mạnh miệng không chịu nhận sai, nhưng lúc sau thật sự là toàn thân nóng bức, vặn qua vặn lại, bị Liên Trạm làm cho nước mắt giàn giụa, lúc này mới không có tiền đồ ôm Liên Trạm xin lỗi nói: “Hu hu em sai rồi…”
Liên Trạm: “Sai ở đâu?”
“Không, không nên rời nhà trốn đi còn không để anh tìm thấy…” Đàm Tiểu Hữu bị khoái cảm đập vào toàn thân run lên, nhưng Liên Trạm lại không thỏa mãn cậu, đành phải lại trông mong đi cọ Liên Trạm, “Thầy ơi…”
Bên dưới của mèo con tràn lan đến rối tinh rối mù, cũng không biết con trai tuổi này, sao lại có thể phóng túng như thế.
Liên Trạm nắm eo và đuôi của cậu, mạnh mẽ đâm vào. Đàm Tiểu Hữu bất lực ôm hắn cầu hoan, bị hắn dạy dỗ đến nỗi nước mắt chảy đầy mặt, lại bị hắn liếm sạch từng chút.
“Nếu có lần sau nữa, ” Liên Trạm thấp giọng đe dọa cậu, “Tôi sẽ để em biến trở về nguyên hình, trực tiếp chịch em trong hình dạng đó, nghe chưa?”