Mèo Xù Ngốc Nghếch

Chương 11



Kevin đút 2 tay vào túi quần rồi thong thả bước ra ngoài, miệng không ngừng huýt sáo khiến Vy cảm thấy bất an. 

”Váy này đẹp thật đó nhưng hở hang quá à! Style của mình đâu phải kiểu này, phải kín đáo mới thích. Mà mình… không dám thay! Liệu hắn… có vào đây không? Thôi kệ, thay nhanh kẻo hắn vào thì chết!” 

- Xong chưa? 

- Chưa! 

- Lâu thế? Cần tôi giúp không? 

- Không! Tôi cấm anh vào đấy! 

- Thế thì nhanh lên! 

- Xong rồi! Vào đi! 

Kevin bước vào, trước mặt anh là 1 cô gái xinh đẹp với mái tóc đen tuyền đang mặc 1 chiếc váy ngắn để lộ cặp chân thon dài trắng nõn, trông cô rất quyến rũ và xinh đẹp. 

- Hở quá! Tôi bỏ ra được chưa?- Vy kéo kéo gấu váy xuống. 

- Không! Để thế này đi! Tôi tặng cô cái váy này đó! 

- Thôi! Tôi không lấy đâu! 

- Cầm lấy đi! Tôi không thích bị người khác từ chối! 

- Nhưng cái này… sao tôi mặc được? Nó không phải là phong cách của tôi! 

- Cứ lấy đi! Đừng để tôi phải tức lên! 

- Anh quá đáng nó vừa thôi! Cái gì anh cũng bắt bẻ tôi! Lần này tôi quyết không nghe anh! Anh giết tôi hay tra tấn gì thì tùy! Tôi không thể chịu nổi anh được nữa! 

- Ngày mai sinh nhật bạn thân tôi hồi cấp 3! Tôi muốn cô đến cùng tôi! Thế nên cô phải mặc nó! 

- Thật là nực cười! Sao tôi lại phải đến cơ chứ? 

- Tôi muốn cô đóng giả làm bạn gái tôi! Thằng đấy bắt những đứa nào đến thì phải đưa theo bạn gái của mình. 

- Nhưng sao lại là tôi mà không phải là người khác? 

- Tôi không kịp thuê người khác! Tôi không thích thân mật quá với con gái lạ, kể cả là đóng giả. 

- Kệ anh chứ! Tôi thì quen chắc? Nếu thế sao anh không chọn những chị nhân viên khác? 

- Họ bận hết rồi! Có mỗi cô thôi! 

- Ai bảo anh thế? Tôi cũng bận đó! 

- Cô thì bận cái gì?- Kevin nhíu mày. 

- À thì tôi… À tôi phải sang nhà đứa bạn có việc! 

- Tôi không cần biết! Đi là đi! Đừng nói dối tôi! 

- Nhưng tôi không muốn đi! Anh đừng bắt ép tôi kiểu đó được không? 

- Cô còn nhớ không? 

- Nhớ gì? 

- Quên nhanh vậy? Hôm đi nhà ma, cô đã hứa sẽ làm tất cả những gì tôi yêu cầu cơ mà? Vậy thì tôi yêu cầu tối nay cô phải đi với tôi! 

- Ơ… cái đó… cái đó… tôi… tôi… 

- Nào! Chối đi! 

- Nhưng mà… nhưng mà… 

- Đừng có lắp ba lắp bắp nữa! Tôi ghét kiểu đó lắm! Cô phải đi với tôI! Hiểu không? 

- Haizzz… Thôi được, tôi đi! Chỉ tối nay thôi đó! 

- Ừ! 

”Trời ơi là trời! Sao tôi lại ngu ngốc đến thế cơ chứ? Sao lại nói là làm những gì hắn yêu cầu nhỉ? Chị tại sợ hãi quá mà thôi! Nhất định bây giờ mình phải dũng cảm lên! Phải tăng cường xem phim ma để không sợ mới được!”- Vy vừa nghĩ vừa vò đầu bứt tai. 

Cô đi đằng sau Kevin về phòng làm việc, miệng không ngừng trách bản thân. Nhưng cô đâu biết rằng, phía trước mình đang có 1 người đang cười rất sảng khoái. 

*** 

Reng reng… 

- Này! 

- Gì? 

- Chiều nay nhớ qua đấy! Cô mà không qua thì… 

- Tôi biết rồi! Anh không phải nhắc! Anh về đi! Chiều tôi sẽ qua!- Vy xua tay. 

”Hừ còn lâu nhá! Tôi không ngu! Không bao giờ tôi đến nhà anh đâu! Ngồi đấy mà cười đê!” 

”Cô cứ thử không đến đi! Tôi sẽ cho cô biết tay!” 

- Tôi về đây!- Duy trừng mắt nhìn cô. 

Nhưng Huyền Anh cũng không phải hạng vừa, cô trừng mắt lại nhìn Duy. Về tới nhà, cô vứt cái cặp sách hình Doremon màu xanh xuống đất, nhảy xuống giường nằm rồi nhắm mắt ngủ 1 giấc tới chiều. 

*** 

- Này! Dậy đi! 

- Mẹ để con ngủ nữa đi! 7 giờ mới vào học cơ mà! 

- Cô nói nhảm gì vậy? Dậy mau! 

- Mẹ bảo cô giúp việc để sẵn sữa với bánh trên bàn ý, tý con xuống ăn! 

- Tôi không phải là mẹ cô!- Duy hét lên làm Huyền Anh giật mình tỉnh giấc. 

- Aishhhhhh! Tôi điên mất thôi!- Duy day day thái dương. 

- Ơ! Hình như không phải mẹ!- Huyền Anh dụi mắt. 

- Cô hãy nhìn kĩ xem tôi là ai!- Duy cúi xuống, anh đưa mặt mình đối diện với mặt cô nhưng khoảng cách rất gần. 

Huyền Anh mở to mắt nhìn người đối diện mình. 

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…- Huyền Anh hét ầm lên rồi cầm lấy cái gối bên cạnh ném vào người Duy. 

- Ya! Cô làm gì thế?- Duy bực tức sau khi bị lãnh trọn cả cái gối vào người. 

- Sao… sao anh lại… lại ở đây? Anh vào kiểu gì hả? Trả lời mau! 

- Cửa không khóa mà! 

- Hảảảảảảảảảảả? 

- Thật đấy! Ra mà xem! 

- Không! Không thể nào!- Huyền Anh bật dậy lao nhanh ra ngoài cửa phòng. Quả nhiên, cửa mở toang. 

- Thế nào? Đúng không?- Duy khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường. 

- Rõ ràng… rõ ràng tôi đã khóa cẩn thận rồi mà! Hay là anh… anh đã nhảy qua hàng rào vào trong, mở cửa ra sau đó nói dối là do cửa chưa khóa? 

- Cô bị sao vậy? Nhà cô làm gì có hàng rào để mà trèo qua? 

Huyền Anh sực nhớ ra đây là nhà Vy, cô cứ tưởng đây là nhà mình. 

- À! Tôi nhầm! Mà anh ở đây từ lúc nào? Sao không gõ cửa? Anh đã… 

- Yên tâm, tôi vừa vào đây thì gọi cô dậy, chưa hề làm gì cô cả. 

- Anh đến đây làm gì? Anh muốn gì ở tôi? 

- 4 giờ rồi thưa cô nương! Cô dám không đến nhà tôi ư? 

- Ơ… nhưng… nhưng làm thế nào mà anh… anh biết nhà tôi vậy? 

- Tôi đâu có ngu? Tôi biết chắc chắn cô sẽ không đến nên cho người đi lùng địa chỉ nhà cô đấy! 

- Cái gì? Trời ơi! 

- Bây giờ cô có chạy đi đâu đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi tôi đâu! 

- Tại sao cứ phải là tôi? Kiếp trước tôi nợ nần gì anh hả? Sao tôi lại vướng víu vào 1 tên công tử bột đáng ghét như anh thế? 

- Tôi đã làm gì cô chưa? Sao cô than thở kinh thế? Cứ làm như tôi ăn thịt cô ý!

- Anh là đồ đáng ghét, đồ lưu manh chết tiệt! Tôi ghét anh lắm lắm lắm! Anh chỉ mang rắc rối đến cho tôi thôi! 

- Thôi nín đi! Nếu cô nghe lời tôi ngay từ đầu có phải hơn không? 

- Nghe cái đầu anh! Tôi là osin của anh à? Sao tôi phải nghe lời anh chứ? 

- Cô không phải là osin của tôi, cô là gia sư của tôi. Tôi có thể trả tiền đàng hoàng, nhưng do cô bướng bỉnh không chịu dạy nên tôi đành phải dùng biện pháp mạnh thôi! Có gì sai à? Cô không nên nuốt lời với cô giáo chủ nhiệm như thế! Tôi mà nói với cô giáo là cô nhận dạy lời dạy tôi nhưng lại nuốt lời trốn tránh không dạy thì cô giáo sẽ nghĩ gì? 

- … 

- 1 học sinh mới học rất giỏi, hứa sẽ giúp đỡ những bạn học kém vươn lên trong học tập nhưng rốt cuộc lại không làm. Trời ơi tệ lắm đây! Chậc chậc!- Duy đi đi lại lại xung quanh Huyền Anh. 

- Thôi… được rồi! Tôi sẽ dạy anh! Nhưng… dù sao tôi cũng đã lỡ hứa với cô giáo rồi nên… tôi có vài điều kiện nho nhỏ, anh có thể đáp ứng cho tôi được không? 

- Được! Nói đi! 

- Thứ nhất: Không được bắt ép tôi làm những gì mà tôi không muốn! 

- Ok! Tiếp! 

- Thứ hai: Không được chạm vào tôi khi chưa được sự cho phép của tôi! 

- Không được! 

- Tại sao? 

- Thế thì tôi sẽ không trừng phạt cô mỗi khi cô sai được! 

- Trừng phạt ư? Anh định đánh tôi chắc? 

- Tôi không bao giờ đánh con gái! Tôi có rất nhiều cách trừng phạt cô nhưng cách nào cũng bắt buộc phải CHẠM!- Duy nhấn mạnh. 

- Anh… anh định làm gì? 

- Bí mật! Cứ làm tôi phật ý đi, cô sẽ biết ngay thôi!- Duy nháy mắt. 

- Nhưng… tôi không thích… 

- Chắc cô không biết nhỉ? Tôi và anh trai tôi đều có điểm chung là khi mà tức lên ý thì không bao giờ làm chủ được bản thân, có thể làm cả những chuyện không ai dám làm mà trời không biết, quỷ không hay đấy! Thế nên tôi bảo bỏ là bỏ! 

- Tôi… tôi… 

Huyền Anh nhớ lại ngày hôm qua, lúc mà Duy đến gần cô và cởi cúc áo, ánh mắt anh cũng giống hệt như lúc này. Cô không thể cứng rắn được nữa, thay vào đó là sự sợ hãi tột độ. 

- Vậy… điều kiện này… bỏ qua! 

- Tốt đấy! Tưởng cô còn định tiếp tục. Suýt nữa thì cô tự hại bản thân mình rồi đó!- Duy cười nửa miệng, mặt gian xảo. 

- Còn điều kiện nào nữa không? 

- Không… hết rồi! 

- Ít thế thôi à? Vậy bây giờ bắt đầu học đi! 

- Ừ… thế… anh… anh… lôi sách vở… ra… đi! Chúng ta… học! 

- Đừng có lắp ba lắp bắp như thế nữa đi! Tôi không ăn thịt cô đâu mà sợ! 

Huyền Anh nuốt nước bọt, cô vuốt ngực trấn tĩnh. Duy thì mừng thầm trong lòng, cuối cùng thì cũng khuất phục được cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.