- 2 người có bớt cười đi không hả? Vui lắm à?- Ngân hét lên.
- Vui chứ sao không? Để xem 2 người mặc cái đó trông như thế nào!- Chi lăn ra cười.
- Anh cũng muốn xem quá hà! Có khi anh phải đi mua ống nhòm mất. Anh sợ người ta chen chúc để mà xem 2 em biểu diễn ý chứ! Ha ha ha ha ha…- Việt cũng cười lớn chẳng kém.
- Cái gì mà chen chúc? Em cho 2 người 1 trận bây giờ!
- Người chị Ngân như con mắm ý, mặc bikini vào người ta mắng cho chết! Không ổn!- Chi xua xua tay.
- Anh lại muốn xem Ngân cơ! Anh thấy con gái càng gầy càng đẹp mà!- Việt phản bác.
- Con gái gầy xấu chết! Mập như em thế này còn đỡ. Sao anh lại có thể thích con gái gầy nhỉ? Hay là anh mập rồi nên thích con gái gầy để bù đắp cho mình? Ha ha ha ha…
- Chiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!- Việt hét lớn.
- Ơ! Em làm gì sai à?- Chi ngơ ngác.
- Anh Việt nói đúng đấy! Người gầy đẹp hơn người mập! Lêu lêu!- Ngân le lưỡi.
- Đấy thấy chưa? Anh bảo mà! Xời, anh hơi bị giỏi đấy!- Việt dương dương tự đắc.
- Thôi đi! Buồn nôn 2 anh chị! Ọe ọe!- Chi vuốt ngực liên tục.
- Thôi 3 người ơi! Cho em xin 2 chữ “bình yên”! Khổ suốt ngày cãi nhau! Trên 20 tuổi hết cả rồi đấy!- Vy nhăn nhó.
- Dù sao anh cũng chúc 2 em tối nay làm thật tốt để bộ sưu tập này nhanh chóng được phát triển!- Việt cười nhăn răng.
- Vâng! Vâng! Cảm ơn ông anh tốt bụng!- Vy mỉa mai.
Còn Chi cứ cười không ngớt. Ngân thì ngớ người ra nhìn Việt.
***
- Cái này đẹp không?
- Xấu lắm! Cậu không hợp với màu hồng đâu!
- Thế cái này?
- Màu tím nhìn già quá!
- Thế màu này?
- Nhìn gớm chết!
- Thế cái nào bây giờ?
- A! Cái này đẹp này!
- Đâu? À cái đó hả? Tớ vứt xó suốt, có mặc đến bao giờ đâu!
- Đồ ngốc nghếch, hâm đơ! Cái váy đẹp thế này mà không mặc đến, phí của trời!- Huyền Anh nhăn mặt cầm chiếc váy lên ngắm.
Công nhận là đẹp thật. Váy liền màu trắng ngà có cổ tròn màu đen, dài đến gần đầu gối. Phần màu trắng trước ngực hơi trễ xuống và có ren trắng kéo dài lên cổ áo. Trước ngực áo có 1 chiếc nơ xinh xắn màu đen. Ở dưới còn có 1 cái dây vải dài màu đen để ngăn cách giữa áo và váy, được thắt nơ ở đằng sau lưng. Chiếc váy sẽ làm cho người mặc trở nên cá tính, phá cách mà không hề lỗi mốt mặc dù chiếc váy chỉ có đúng 2 màu đơn điệu là trắng và đen.
- Cậu mặc thì mặc chứ tớ không mặc đâu!
- Cậu phải mặc! Mấy cái kia toàn cái xấu thí mồ! Cái này đẹp mê li thế này thì lại vứt xó!
- Không! Có chết tớ cũng không mặc đâu!
- Này tớ bảo! – Nói thầm vào tai Trang – Có nhiều đại diện đến, mà toàn là con trai của giám đốc công ty này công ty nọ cơ, họ đẹp trai lắm đấy! Có cả ca sĩ Kindy nữa!
- Cậu điêu vừa thôi! Ra mắt bộ sưu tập mới thì có liên quan gì đến anh Kindy? Chỉ có nói dối trẻ con thôi à!
- Ai thèm điêu với cậu làm gì? Phải có vài tiết mục ca hát nữa chứ! Cứ biểu diễn không như vậy thì nhàm chết!
- Ai chả biết! Nhưng mà họ mời được anh Kindy sao?
- Sao lại không? Cậu hỏi buồn cười quá đấy! Fashion King nổi tiếng như vậy, có khi còn mời cả được Justin Timberlake đấy!- Huyền Anh kéo dài giọng.
- Jus… Justin Timberlake? Sao cậu biết tớ thích anh ý?
- Đương nhiên! Anh ấy cũng là thần tượng của tớ mà! Lạ gì cậu nữa! Mà tớ cũng thích anh Kindy đó!- Huyền Anh nháy mắt.
- Woa! Không thể tin được! Cậu có cùng sở thích với tớ!- Trang sung sướng reo lên.
- Hí hí! Tớ biết mà!- Huyền Anh nháy mắt.
- Đúng là bạn tớ có khác! Tớ phong cho cậu chức “bạn thân của Phương Trang”!
- Ha ha ha! Vậy à? Thế thì cậu mặc váy này đi nhé! Coi như ăn mừng cậu vừa phong chức mới cho tớ nha!- Huyền Anh giơ cái váy lên trước mặt Trang
- Ơ! Cứ nhất thiết phải mặc cái này à?- Trang xị mặt.
- Mặc đi mà! Năn nỉ đó!- Huyền Anh chớp chớp mắt nhìn Trang.
- Hứ!- Trang giật lấy cái váy rồi mang vào phòng vệ sinh thay.