Huyền Anh tỉnh dậy, trước mặt cô là 1 nơi ẩm ướt, tối om, xung quanh toàn là mạng nhện phủ kín cả căn phòng.
Cô không thể cử động được vì đang bị trói. Huyền Anh cảm thấy choáng váng, có lẽ ban nãy do bị đánh khá mạnh nên bây giờ cô thấy sau gáy đau ê ẩm.
“Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?”
“Không được! Phải thoát khỏi đây!”
Huyền Anh cố hết sức để cởi trói nhưng không được. Ai đó đã thắt quá chặt.
Kéttttttttt…
Huyền Anh nheo mắt nhìn cái bóng đen cùng thứ ánh sáng đằng sau đang ở trước mặt mình.
Cái bóng đen ấy từ từ đến gần cô, đằng sau còn có nhiều người khác.
Huyền Anh chợt nhận ra người đang đứng trước mặt mình.
Người đó ngồi lên chiếc ghế đối diện cô, cười khẩy.
- Nhớ tao chứ?
- …
- Ồ! Chắc là vẫn nhớ rồi! Biết thế hôm nọ tao đánh cho mày chết luôn đi! Hôm đó sao mình lại tốt bụng thế nhỉ?
- …
- Tốt bụng để bây giờ quan hệ giữa nó và anh Duy ngày càng thân thiết hơn! Khổ quá đi mất!
- …
- Sao mày lại có thể trơ trẽn đến mức đấy? Không quyến rũ được anh Duy thì mày không chịu nổi à?
- Hừ! Hóa ra tất cả là vì Duy?
- Bây giờ mày mới khôn ra được à? Mày bám theo anh Duy là vì tiền đúng không? Tao còn lạ gì những đứa luôn vây xung quanh anh Duy nữa?
- Vậy à? Thế thì mày cũng như thế… Đúng không, Trịnh Thùy Dung?
Chát…
- Con ranh! Mày im đi! Mày biết cái gì mà nói? Hôm nay mày chết chắc rồi! Chúng mày đâu! Đánh nó chết đi cho tao!
Vừa dứt lời thì cả đám xúm vào nơi Huyền Anh đang bị trói. Lần này thì họ mạnh tay hơn rất nhiều. Huyền Anh cười khẩy nhìn họ, cô chẳng còn cảm thấy đau đớn như hôm trước nữa.
Huyền Anh nhìn cô gái đang ngồi ghế đối diện mình với ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Khoan đã!
Họ dừng lại.
Dung đứng dậy, ngồi xuống và rút từ trong túi ra 1 cái dao lam.
- Có lẽ 1 vết sẹo trên khuôn mặt của mày sẽ làm anh Duy không còn quan tâm đến mày nữa!
Roẹt……………….
Từng dòng máu tươi trên má bên trái của cô dần chảy xuống. Cô đau lắm nhưng không kêu la, không khóc, không gì cả. Cô vẫn nhìn họ với ánh mắt vô cảm xen lẫn sự khinh bỉ.
- Ồ! Vẫn có vẻ thản nhiên quá nhỉ?- Dung cười khẩy nhìn Huyền Anh.
- …
- Vậy thì đánh tiếp!
Bịch…
Huyền Anh ngã xuống đất, máu vẫn chảy ra không ngừng từ vết rạch trên má cô.
- Thế mà vẫn còn vênh váo được! Mang nước vào đây! Làm cho nó tỉnh lại rồi đánh tiếp! Bây giờ tao phải ra ngoài!
- Vâng!
Cô lấy tay vuốt nhẹ lên má Huyền Anh.
- Chịu khó đi nhé! Do mày cả thôi mà!
Nói rồi Thùy Dung đứng dậy, cô quay lưng bước đi trong tiếng cười sảng khoái.
***
- Con đi đâu à?
- Con đi ra ngoài có việc ạ!
- Mấy giờ con về?
- Mẹ cứ ăn cơm đi! Tầm tối muộn con mới về!
- Con cố gắng về sớm đi nhé! Không được đi lâu đâu đấy!
- Vâng! Con biết mà! Con đi đây!
Trang thở dài bước đi trên con đường quen thuộc.
“Ôi tiếc quá! Vậy là không mua được đôi giày đó rồi!”
Chỉ vì gặp anh mà Trang không thể mua được. Cô không muốn gặp anh chút nào. Càng gặp, cô lại càng cảm thấy thích anh hơn. Anh cứ như là 1 loại nam châm có sức hút lớn vậy. Kể cả đứng xa cũng có thể dễ dàng bị cuốn vào nó.
Cô đã quyết tâm không gặp anh nữa, nếu không thì bản thân cô cũng sẽ là miếng sắt nhỏ bé để bị hút vào cái nam châm đó thôi!
Trang lần theo địa chỉ mà bà Tuyết đưa cho cô ngày hôm qua. Cô cứ nghĩ rằng cháu của bà Tuyết là 1 đứa trẻ con. Dù buồn nhưng cô vẫn hớn hở đến đó.
Cô thích trẻ con lắm, cứ đứa trẻ nào mà gặp phải cô thì đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát khỏi tay cô.
Kính coong…
- Cô là…
- Tôi là Trang, người mà…
- À! Người mà chủ tịch nói, cô vào đi!
Trang tuy không hiểu gì nhưng vẫn đi theo cô gái vừa mở cửa vào nhà.
- Woa!
Trang ngạc nhiên nhìn căn biệt thự to khủng bố này. Đây có khi là 1 tòa lâu đài như trong truyện cổ tích chứ không phải là biệt thự nữa.
“1 đứa trẻ con mà sống trong căn nhà lớn thế này ư? Trời đất ơi!”