Mèo Zilla

Chương 16: Nói chuyện với nhau



Cát Lâm rất muốn xem người Hegel làm sao tắm cho mèo, kết quả sau khi đẩy mấy thùng nước ấm tới toàn sương mù lượn lờ, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể từ tiếng kêu của Gafia đoán xem nó vừa lòng hay là tức giận.

Mà lần tắm này chính là mấy tiếng liền.

Cát Lâm mệt mỏi muốn ngủ, chờ khi anh ngẩng đầu nhìn, mèo đen đã đi rồi.

Thật vất vả nghe thấy tiếng hô công việc chấm dứt, anh lết thân xác mệt rã rời về quán rượu, vội vàng lau người một phen, toàn bộ quá trình hai mí mắt đều chơi trò đánh nhau, sau khi tắm ngửa mặt ngã xuống giường, ngủ đến không biết trời trăng mấy gió.

Thẳng đến lúc anh bị một trận tiếng đập cửa kịch liệt đánh thức.

Cát Lâm theo thói quen cầm cái gối để kế bên che đầu lại.

Gối đầu có hơi mỏng, lông xù xù, còn rất ấm áp...


"Hắt xì!"

Cái mũi bị sợi lông kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hung hăng đánh một cái hắt xì, Cát Lâm đem "Gối đầu" để qua bên cạnh, ngồi dậy hắt hơi.

Sói xám bị người nào đó xem đuôi như cái gối: ...

Cái này cũng chưa tính, bởi vì sau khi Cát Lâm phát hiện sai lầm của mình, kinh hãi tới quấn chăn nhảy xuống giường.

"Dysis!? Sao mày lại ở trên giường tao?"

"..."

Vấn đề này hỏi rất hay.

Đêm hôm qua Eloca thanh lý xong vết bẩn trên thân sói, quay lại quán rượu chờ Cát Lâm trở về, kết quả đối phương đi tới, nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp cởϊ qυầи áo.

Cởi thì cởi đi, bùn lầy đầy người không có gì đáng để nhìn.

Trọng điểm là, cái người dị tộc kia, lại ở trước mặt y, tắm rửa!

Còn một bên tắm rửa một bên ngủ gà ngủ gật, khăn mặt rơi vào trong nước mấy lần, Cát Lâm vẫn duy trì tư thế không đổi lau lưng, lau một hồi cảm thấy không đúng, lúc này mới mò khăn lên tiếp tục lau.


Sói xám mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, ghé vào trên giường quay đầu nhìn vách tường.

—— Nói chuyện với cái người bán mộng du này, sẽ không có kết quả.

Sự thật y như Eloca nghĩ, Cát Lâm tắm rửa xong, ngay cả một con sói xám bự chà bá trên giường cũng không thấy, ngã đầu liền ngủ, hơn nữa ngủ vô cùng tốt. Không ngáy không nghiến răng không đá sói ôm sói cắn sói, thậm chí cả xoay người cũng không, lúc đi ngủ là tư thế gì, thức dậy vẫn là tư thế đó.

Chỉ là hành vi sau khi bị đánh thức lại kéo đuôi sói... Thật sự...

Cửa phòng bị gõ đùng đùng, Eade ở bên ngoài gọi: "Cát Lâm, cậu có thấy con sói kia không?"

Cát Lâm ngẩng đầu nhìn cửa sổ, phát hiện cửa mở, anh không biết Dysis vẫn luôn ở trong phòng, còn tưởng rằng nó nửa đêm nhảy cửa sổ vào.


"Thói quen này của mày là sao? Không đi cửa chính thì thôi, còn thích giường của tao?"

Thân sói chấn động! Trong ánh mắt màu lam tràn đầy kinh ngạc.

Ngôn ngữ của Cát Lâm không đạt yêu cầu, anh dùng sai một động từ, dẫn đến câu nói không phải là đi đến trên giường, mà là một loại lời mời có tính ám chỉ cực rõ.

Chờ đến khi Dysis kịp phản ứng là người dị tộc này dùng từ sai lầm, Cát Lâm đã đi mở cửa .

Eade nhìn thấy sói xám trong phòng, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

Đầu bếp Geru cũng đứng ở bên ngoài, mập mạp liên thanh cảm tạ hắn.

Cát Lâm hỏi tình huống, lúc này mới rõ ràng mọi chuyện.

Thì ra ngày hôm qua Eade tìm được y sư, sau đó đem sói xám mang đi, nửa đường nó lại biến đâu mất.

Nơi nơi đều là một mảnh rối ren, y sư còn phải đi trị liệu cho những con sói khác, Eade chỉ có thể một mình đi tìm.
Nhớ tới lúc trước Dysis được đưa tới tầng hầm trong thành đá, Eade vội chạy vào trong đó tìm, kết quả y quá mệt mỏi mà hầm lại quá ấm áp, cứ thể ngủ luôn, thẳng đến bị người đến quét dọn hầm phát hiện.

Cái người phụ trách quét dọn thanh lý kia vừa hay lại là đầu bếp Geru, nghe nói Dysis không thấy, hắn cùng Eade tìm hết trong ngoài toà thành, cuối cùng vẫn là Geru nhắc nhở Eade về quán rượu nhìn xem, Eade lúc này mới chạy tới đây điên cuồng đập cửa.

"Tôi cảm thấy nó rất khỏe mạnh, không có bị thương, cũng không có dấu hiệu sắp ngỏm." Cát Lâm đưa tay ước lượng độ cao của cửa sổ, bất đắc dĩ nói: "Cao như này còn có thể nhảy lên, trong không giống như sẽ có chuyện gì."

Eade sờ sờ ót, quyết định vẫn là đi chuẩn bị thức ăn cho Dysis.

Cửa phòng lần nữa đóng lại, Cát Lâm ngáp một cái muốn ngủ tiếp, giương mắt nhìn thấy con sói kia, đành nuốt xuống.
—— Anh và một con sói ở cùng một phòng!

Lý trí Cát Lâm nhắc nhở anh nên khẩn trương, nhưng mà anh căn bản khẩn trương không được.

Cát Lâm và con sói kia đã ngủ ở trên một cái giường mà hiện nay vẫn còn sống. Cổ không gãy, cánh tay đùi cũng không có nhiều thêm mấy cái lỗ màu đỏ, xem ra anh và nó có thể chung sống hoà bình.

Vì đảm bảo an toàn, vẫn là cho sói ăn no rồi ngủ tiếp!

Cát Lâm lấy một bộ quần áo từ trong tủ quần áo ra, cởi xuống áo choàng rộng thùng thình anh lấy làm áo ngủ, duỗi tay nắm vạt áo, sau đó kéo lên.

Sói xám lặng yên không một tiếng động đứng lên.

Eloca nhìn chằm chằm một bộ quần áo hình dáng kì quái Cát Lâm treo trong tủ (áo sơmi, âu phục thủng mấy lỗ, quần với giày da), đột nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, thân trên trần trùi trụi không chút che đậy hiện lên trước mặt.
"..."

Cát Lâm quên cởi bỏ nút thắt cổ áo nên cởi đến một nữa thì bị kẹt, đành phải cố gắng sờ soạng, ngực và bụng anh hoàn toàn lộ ra, áo chỉ trùm đến xương quai xanh.

Hai điểm màu đỏ nhạt nhô ra, trên thân thể gầy yếu trắng nõn rất dễ thấy.

Chỗ bụng hơi có tí hình dáng cơ bụng, bởi vì cân nặng đột ngột giảm xuống, đã không quá rõ ràng.

Áo choàng ngủ chỉ cởi một nửa, lỏng lỏng lẻo lẻo treo trên xương hông, bởi vì vị trí quá thấp, quần đùi màu trắng bên trong liền lộ ra một ít. Quần đùi người Hegel đều là loại cao tới thắt lưng, có thể che khuất rốn. Hai tay Cát Lâm đồng thời nâng lên dùng lực, tác động đến cơ bắp trên người, cũng làm cho quần đùi thông khí mỏng manh nơi hông hiện ra một cái khe như ẩn như hiện.

Eloca chợt nhớ tới một khối bảo thạch nổi tiếng ở đại lục Seeley, Giọt lệ đỏ.
Viên bảo thạch hình tròn không quá quy tắc kia với độ lớn nhỏ của cái khe phi thường phù hợp.

Nghĩ một chút, cái loại màu đỏ tươi nồng đậm đến ghê người kia, ánh lên làn da tái nhợt ...

Cát Lâm thuận lợi cởϊ áσ, "Cảnh đẹp" trước mắt bỗng biến mất khiến sói xám đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Nhưng mà hết thảy điều này còn chưa chấm dứt, bởi vì Cát Lâm còn muốn cởϊ qυầи.

Mắt thấy đôi tay kia chuẩn bị lấy áo ngủ ra, quần đùi màu trắng và thân thể nó bao vây sắp nhảy vào mi mắt, Eloca đúng lúc đem đầu xoay lại, yên lặng nhìn vách tường.

Kỳ quái, diện mạo người dị tộc đó không phải đặc biệt xuất sắc (theo tiêu chuẩn của Eloca), thân thể cũng rất đơn bạc, thậm chí ngay cả hắn tắm rửa y không chỉ nhìn một lần (tuy rằng không nhìn kỹ, nhưng độ lớn nhỏ của bộ phận nào đó vẫn có ấn tượng), sao lại nghĩ đến Giọt lệ đỏ? Còn muốn đem cái viên bảo thạch tượng trưng cho điềm xấu kia đặt lên?
Lúc người dị tộc này mặc quần áo hấp dẫn hơn khi tắm rửa nhiều.

Hửm, hấp dẫn?

Sói xám suy ngẫm tại sao nó lại dùng từ hình dung đó.

Còn chưa nghĩ xong, phía sau lưng đã bị Cát Lâm vỗ nhẹ một chút.

"Xong rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đi."

Cát Lâm hy vọng thức ăn hôm nay không phải là khoai tây hầm còn lại trên chiến trường.

"Từ từ."

"Từ cái gì... A?" Cát Lâm đột nhiên quay đầu lại, anh không rõ sao lại có âm thanh thứ hai truyền ra từ trong phòng, nhưng âm thanh đó rõ ràng phát ra từ phía sau anh.

Trong phòng không có người, chỉ có sói.

Mà con sói đó đang nhìn anh.

Cát Lâm lui về phía sau một bước, mở cửa phòng, ngoài cửa không có người.

"Eade?" Cát Lâm thử thăm dò hô một tiếng, tiếng mập mạp từ phía phòng bếp xa xa của quán rượu đáp lại, hỏi Cát Lâm có chuyện gì.

Anh không có tâm tình trả lời, bởi vì bây giờ anh thấy con sói kia nhảy xuống giường, chậm rãi đi về phía anh.
"Xin chào, người dị tộc."

"..."

Cát Lâm khiếp sợ, gần như không thể tin vào lỗ tai của mình.

Sói ở Hegel có thể nói hả? Eade có nói với anh đâu!

"Hoặc nên xưng hô cậu là người dị thế, cậu không phải người ở đại lục Seeley." Sói xám dừng lại cách Cát Lâm một thước, cái đuôi đưa ra phía sau, vươn chân trước, bày ra một tư thế "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào".

Cát Lâm hoài nghi mình đang nằm mơ.

Anh đỡ trán, nhắm mắt lại rồi mở ra, muốn xác nhận đây không phải là ảo giác.

"Đừng lo lắng, cậu không có nguy hiểm." Ánh mắt sói xám trong suốt, tiếng nó phát ra không giống dã thú, từng từ rõ ràng, âm điệu nhu hòa trầm ổn, bất tri bất giác đã giảm bớt kinh hoảng của anh.

"Anh là ai?" Cát Lâm bật thốt.

Sói xám đang muốn trả lời, Cát Lâm lại phát hiện vấn đề.

"Anh không phải Dysis!"
Sói không có ánh mắt và động tác nhân tính hoá như thế, cho dù là sói Hegel cũng chưa bao giờ biểu hiện ra mấy tính chất đặc biệt kia, lại càng không nhắc tới con sói vẫn luôn dùng như câu từ đơn giản cùng anh nói chuyện, giống như biết Cát Lâm là một con gà mờ ngôn ngữ Seeley.

Cát Lâm dựa vào vách tường, cảnh giác nhìn chằm chằm sói xám.

"Tôi quả thật không phải... chú sói tên Dysis." Dysis · Eloca rất bất đắc dĩ, trùng tên cái gì, người Hegel nào cũng bị một hai lần.

Cát Lâm nhíu mày, Eade thực coi trọng con sói kia, nếu như biết thân thể Dysis bị người khác chiếm, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, cầm dao gặng hỏi tên khách không mời mà đến kia.

"Dysis đâu? Nó ở chỗ nào?"

"Nó đã chết, vào buổi tối hai ngày trước."

Cát Lâm sửng sốt, sau đó anh ý thức được Dysis mà mình nhìn thấy... Kỳ thật cũng không phải sói?
"Tôi không rõ, anh rốt cuộc là ai?"

"Tôi là... sứ giả của Ma ảnh Gafia." Sói xám gian nan tìm một cái thân phận cho mình.

"Sứ giả?" Cát Lâm không hiểu ý của từ này.

"Người làm bạn với Gafia, giúp cậu và Gafia câu thông."

"Anh là thần sử?" Hai từ cuối Cát Lâm dùng là tiếng trung, anh không thể không thêm một câu giải thích lắp ba lắp bắp: "Người truyền đạt lời nói của thần."

Eloca dừng một chút.

Thần sử cái gì, nghe có vẻ như là thần phó?

Eloca phát hiện trong mắt Cát Lâm toàn là địch ý.

—— Nhắc tới con mèo bự bắt cóc Cadillac kia, Cát Lâm không khống chế được chính mình.

"Con mèo đó đem tôi mang tới nơi này, nó còn muốn làm gì nữa?"

"Gafia?" Chiến thần rốt cục biết đầu sỏ gây tội là mèo nhà mình.

Gafia bị đánh, mình cũng bị đánh một quyền, mà nguyên nhân... Đều là bởi vì mèo đen đem một người dị tộc tới Hegel!
Móng vuốt sói có hơi ngưa ngứa, nếu như bây giờ đang ở trong thân thể của y, y chắc chắn sẽ xách Gafia lên mắng cho một trận.

"Tôi rất xin lỗi."

Sủng vật gặp rắc rối, giải thích chỉ có thể là chủ nhân.

Cát Lâm đương nhiên sẽ không bởi vì một câu giải thích liền nguôi giận, anh còn muốn nói gì nữa, kết quả sói xám hỏi anh một câu, trực tiếp đem Cát Lâm chấn trụ.

"Cậu muốn trở lại thế giới ban đầu không?"

"..."

Khi Eade bưng một chậu canh thịt đang bốc mùi tanh (cơm cho sói) vào cửa, nhìn thấy chính là cảnh tượng một người một sói giằng co lẫn nhau.

"Mấy người đang làm gì thế?" Eade mờ mịt.

------------------------------

"Chương này có mấy chỗ tui không hiểu cho lắm nên chém bừa :v"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.