Trước đó Cát Lâm đã dùng áo choàng che hơn phân nửa khuôn mặt, người mạo hiểm làm giống anh rất nhiều, đèn trong nhà hàng lại mờ mờ, nên tên ma pháp sư đó cũng không nhìn thấy anh.
Câu cửa miệng là thói quen rất khó thay đổi của một người, khi nói chuyện với người khác, hơi không lưu ý sẽ bật thốt ra.
Cát Lâm thu hồi ánh mắt, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
Người dùng loại câu cửa miệng đó, tuổi sẽ không quá lớn, bề ngoài của ma pháp sư nọ cũng rất phù hợp, khuôn mặt kia có thể là diện mạo thật của gã.
Không bàn tới người này làm sao nhận được huy chương ma pháp sư cấp sáu, tại đại lục Seeley, có huy chương chẳng khác nào có thân phận. Trong huy chương chức nghiệp chứa rất nhiều tin tức, còn có thể trở thành thẻ tài khoản mang theo bên người để thu tiền trả tiền, chuyên gia chuyên dụng, muốn giả mạo cũng không được.
Cộng thêm một thân quần áo giày dép vừa nhìn liền biết không rẻ, pháp trượng được khảm một viên ma hạch hệ lôi cấp sáu... Xem ra vị đồng hương này, rất có bản lĩnh.
—— Ma pháp sư xuất hiện, khiến tất cả mọi chuyện bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Cái khe thứ nguyên giữa đại lục Seeley và địa cầu không chỉ xuất hiện tại Hegel, rốt cuộc có bao nhiêu người địa cầu đã đến đại lục Seeley?
Trong đầu Cát Lâm rối như một mớ bòng bong.
Nhà hàng này có nguyên liệu nấu ăn tươi mới, giá cả hợp lý, thức ăn làm rất đơn giản, không tăng thêm bất luận thảo dược nào. Ra vào nhà hàng đều là người mạo hiểm cấp thấp, người đeo huy chương chức nghiệp cấp sáu cực kì hiếm thấy, lại còn là một vị ma pháp sư cấp sáu tuổi không lớn, đương nhiên khiến mọi người chú ý.
Ma pháp sư này thực hưởng thụ đãi ngộ được mọi người chú ý, gã đeo huy chương ở vị trí dễ thấy nhất trên áo choàng, cho dù ngồi xuống uống rượu cũng không cởi kiện áo choàng kháng ma pháp xa xỉ kia của mình ra.
Sinh hoạt của người mạo hiểm ở trấn Maren rất đơn giản, đến nghiệp đoàn nhận nhiệm vụ giao nhiệm vụ, sửa chữa vũ khí bổ sung chút dược tề, lại tìm nơi thích hợp ăn nhậu chơi bời giải sầu giải tỏa áp lực.
Ma pháp sư cùng người mạo hiểm đồng hành cười nói lớn tiếng, bàn người kia rất nhanh uống hết hai thùng rượu, chén không đĩa trống chất lên cao cao, người người mặt đỏ tai hồng, tiếng nói chuyện cũng trở nên hàm hồ.
Cát Lâm cố gắng phân biệt những gì bọn họ nói.
Trong nhà hàng nhốn nháo ồn ào, tuy rằng ngôn ngữ thông dụng của anh học cũng tương đối, nhưng tốc độ nghe viết cùng lý giải đều chậm, chỉ có thể được đến một ít tin tức linh tinh.
Ma pháp sư tóc đen đang hỏi thăm thu hoạch của những người mạo hiểm kia. Hình như bọn họ đã định ra vài ngày sau sẽ đồng thời ra khỏi trấn, đây là đoàn thể nhỏ lâm thời, ma pháp sư vừa mới gia nhập hôm nay.
Ma pháp sư nhắc tới một người, đám người mạo hiểm bên cạnh gã lập tức phát ra tiếng cười nhạo, mấy gương mặt say mèm mang theo ác ý không chút nào che dấu, còn có một tên đang gặm thịt xương đầu khoa tay múa chân đứng lên, cuối cùng "rắc" một tiếng bẻ nó làm hai, cao cao mà ném vào trong đám chén đĩa không.
"Ha ha ha!"
Trong tiếng cười không chút kiêng nể gì của đám đó, biểu tình ma pháp sư trở nên khó coi.
"Làm sao vậy? Tên đó là gì của anh?"
"Không tính quen, chúng tôi là theo thương đội cùng tới trấn Maren." Ma pháp sư nặn ra một nụ cười.
Hai câu nói này Cát Lâm nghe rõ, anh đang nghiền ngẫm cảm xúc trong giọng nói của đám người nọ, suy đoán có lẽ là ma pháp sư hỏi thăm một người quen đang ở đâu, mà đoàn người mạo hiểm lại cho một đáp án không mấy lạc quan.
Ánh mắt Cát Lâm dừng trên khúc xương trong đám chén đĩa trống, cảm thấy cái tên xui xẻo kia có thể đã bị ma thú ăn rồi.
Biểu tình của ma pháp sư cũng rất thú vị, sau khi nghe được tin dữ, gã không bi thương, mà là phẫn nộ. Sự tức giận đó rõ ràng không phải hướng về đám người mạo hiểm có thái độ ác liệt kia, vậy vì sao gã lại tức? Chẳng lẽ gã tức là vì người gặp nạn đấy, vì người chết sẽ mang tới phiền toái rất lớn cho bản thân gã?
Trong đầu Cát Lâm xuất hiện ngày càng nhiều nghi vấn, cảm giác vui sướng lúc ban đầu do nhìn thấy "Đồng hương" biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đây là một loại trực giác đối phương sẽ không cùng đường với mình, khiến người ta theo bản năng từ chối cùng đối phương quen biết. Cát Lâm âm thầm may mắn, nếu lúc này anh vừa đến dị thế, hoàn cảnh xa lạ nguy hiểm sẽ buộc anh lập tức không suy xét nhiều như vậy, không có gì quan trọng hơn so với "Đồng hương", về phần hiện tại ——
"Sao cậu còn ở nơi này? Khóa buổi tối bị muộn rồi."
Bên cạnh Cát Lâm bỗng nhiên nhiều thêm một âm thanh, anh đầu tiên là hoảng sợ, vội vàng quay đầu, còn chưa thấy rõ người nói chuyện, trong đầu đã phân rõ âm thanh kia.
Chờ đến lúc Cát Lâm nhìn thấy mặt nạ bằng đồng xanh trên mặt Eloca, anh đã khôi phục lãnh tĩnh, còn lặng lẽ làm cái thủ thế, ý bảo Eloca nhìn tên ma pháp sư cách đó không xa.
Lúc này ma pháp sư kia vội vàng ứng phó mấy người mạo hiểm đang uống rượu, một mình rời khỏi nhà hàng. Gã tựa hồ rất phiền táo, vừa ra khỏi cửa liền đá thật mạnh vào cục đá ven đường, rồi chui vào trong dòng người đông đúc.
Cát Lâm vội vàng chạy ra, anh muốn tiếp tục theo dõi gã, nhưng tên ma pháp sư đó cũng rất tỉnh táo, đi một đoạn đường liền dừng lại, giống như đang thưởng thức vật phẩm trong tủ kính cửa hàng.
Cát Lâm lập tức đi vào một con ngõ nhỏ.
Ở trấn Maren có rất nhiều ngõ tắt nhỏ, chúng thật ra chỉ là khe hở giữa hai ngôi nhà, âm u nhỏ hẹp. Đối với ai không quen đường, căn bản sẽ không lựa chọn đi qua.
Cát Lâm từ phía Eloca học được chỗ tốt của mấy đường tắt kia, lại qua hơn mười ngày tự mình mò mẫm, bây giờ anh chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu lập tức xuất hiện một tấm bản đồ rõ ràng của trấn nhỏ, tùy thời có thể xác định vị trí mà mình đang ở, thậm chí cả việc làm thế nào để nhanh chóng đến một con phố khác.
Ma pháp sư đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, không ngừng dùng khóe mắt đánh giá chung quanh, hoàn toàn không biết trong cái bóng của những căn nhà bên đường có một đôi mắt đang nhìn gã chăm chú. Ma pháp sư dọc theo ngã tư đường chuyển qua con đường khác không bao lâu, chủ nhân của đôi mắt kia đã tắt qua sau mái hiên phía trước chờ gã.
Cuối cùng vị ma pháp sư này vào một nhà trọ bình thường, bóng dáng của gã thoáng hiện trên hành lang lầu hai rồi biến mất ở phía sau một cánh cửa.
"Đây là nhà trọ của người trong nghiệp đoàn mở, có thể thông qua lão Qusair đi thăm dò thân phận người này."
Cát Lâm bởi vì câu nói ấy mà dừng suy tư, anh run rẩy khóe miệng phát hiện Eloca lại đứng ở phía sau mình.
Tuy rằng biết Eloca thực lực sâu không lường được, cũng cực kì quen thuộc đường ở trấn nhỏ, không có khả năng bị mình cắt đuôi, nhưng cái loại trạng thái "Linh sau lưng" vẫn làm Cát Lâm cảm thấy một trận khó chịu. Anh không thích người khác vô thanh vô tức mà nhích lại gần mình, tóc gáy toàn thân đều sắp dựng hết cả lên luôn rồi!
"Thân phận có thể làm giả, tra cũng vô dụng." Cát Lâm nhún vai nói.
Eloca đương nhiên cũng phát hiện đặc điểm khuôn mặt giống nhau giữa ma pháp sư cùng Cát Lâm, y hỏi nhiều một câu: "Cậu biết gã ta?"
"Không biết." Cát Lâm quyết đoán lắc đầu, giải thích: "Nếu sử dụng cùng một loại ngôn ngữ và chữ viết, sinh sống trên cùng một vùng đất, đặc điểm ngoại hình giống nhau đều có thể được xưng là cùng tộc, như vậy số lượng tộc nhân của tôi phải có hơn mười triệu! Chỗ của các anh không có cách nói "Triệu" này, nó là một vạn cái "Vạn" gộp lại với nhau."
Eloca hết sức kinh ngạc, con số này hiển nhiên vượt quá sự tưởng tượng của y.
Toàn bộ nhân khẩu một ngàn năm trước của đại lục Seeley cộng lại cũng chưa nhiều như thế, nhưng mà tại "Địa cầu", đây chính là số lượng "nhân khẩu" của tộc Cát Lâm? Chẳng lẽ nhận thức của y có sai sót, thật ra đó là một thế giới cực kì rộng lớn?
"Trên thực tế có rất ít nơi giống Hegel, người sống ở đó đều quen biết lẫn nhau."
Cho dù có, đó cũng là trong thâm sơn cùng cốc, mấy nơi phong bế đó còn không thú vị bằng Hegel.
Cát Lâm ánh mắt buồn bã, song rất nhanh đã kéo mình ra khỏi hồi ức.
"Những người không có ma lực giống tôi, nếu muốn học ma pháp trở thành ma pháp sư thì anh có biện pháp không?"
Cát Lâm hỏi như vậy, đương nhiên không phải vì muốn trở thành ma pháp sư, mà là muốn tìm tòi nghiên cứu dị thường đằng sau chuyện này. Eloca rất nhanh đã cho anh một đáp án phủ định.
"Không thể."
"Nhưng gã là một ma pháp sư, huy chương không có khả năng là giả ." Cát Lâm truy hỏi.
"Tôi làm không được, nhưng vẫn có thể phỏng đoán được một ít biện pháp... Tỷ như dùng dược tề trân quý thay đổi thể chất, hoặc là đeo thứ có cất chứa ma lực, lâm thời giả mạo ma pháp sư."
Cát Lâm nhớ lại quần áo trên người "Đồng hương", không phát hiện vật phẩm khả nghi nào, như vậy chỉ còn lại một loại khả năng.
"Là loại dược tề gì?"
"Tôi không rõ ràng lắm, ít nhất ngàn năm trước chưa bao giờ nghe nói từng có loại dược tề này."
Khiến người không thể học tập ma pháp có được thiên phú ma pháp, đây chính là một phát minh vĩ đại, người vừa rồi nhìn thấy thậm chí còn chẳng phải là ma pháp sư cấp thấp, hiệu quả của loại dược tề đó phải nói là nghịch thiên, không có khả năng tùy tiện có được.
Cát Lâm cực kì đau đầu, anh vươn tay lau trán, vô lực mà lầm bầm lầu bầu: "Thế quái nào lại cảm giác nơi nơi đều là âm mưu?"
Mỗi người đều không đơn giản, mỗi chuyện đều có nội tình.
"Người thông minh sẽ nghĩ vấn đề theo hướng phức tạp, có lẽ sự thật chỉ là do số gã cực kì tốt mà thôi." Cát Lâm nói xong lời nói đến anh cũng không tin, thở dài xoay người trở về: "Chúng ta đi lên lớp trước đi."
Nếu cả hai học sinh đều chậm chạp không đến, thầy giáo dạy khóa ngôn ngữ sẽ không vui.
Eloca ghi nhớ vị trí cánh cửa lầu hai của nhà trọ kia, nếu manh mối đã đưa lên tận nơi thì không khả năng buông bỏ. Tuy y không rảnh, nhưng điện Chiến Thần có nhân thủ.
"Phải rồi, vừa nãy gã hỏi thăm đám người mạo hiểm kia một người." Cát Lâm bỗng nhiên dừng bước, cố gắng nhớ lại: "Tôi cảm thấy hình như đã nghe qua cái tên đó ở đâu rồi, mới gần đây thôi!"
Nhưng mà một ngày 10 tiết học ngôn ngữ, mỗi ngày đều phải học vô số từ mới, Cát Lâm thật sự nghĩ không ra, thậm chí hoài nghi còn hoài nghi có phải là ảo giác của mình hay không.
"Người kia tên là cái gì?"
"Hình như là Carter, lại giông giống Hartert... Trong nhà hàng rất ồn, nếu không phải mấy người mạo hiểm kia cao giọng cười nhạo người tên Carter hay Hartert gì đó quá vụng về, có lẽ đã bị ma thú ăn mất xác thì ngay cả tên tôi cũng không nghe rõ."
Cát Lâm nói xong, mơ hồ bắt được một mảnh nhỏ trong trí nhớ, đang lúc anh cố gắng phân biệt, Eloca mở miệng.
"Mười ngày trước, trên đường đi đến điện Chiến Thần chúng ta gặp được một người mạo hiểm. Qusair biết tên đó, còn hô tên của người nọ."
"Đúng rồi! Hartert, rất có khả năng là cậu ta!" Tinh thần Cát Lâm chấn động, vội vàng hỏi: "Tên "Hartert" có phổ biến hay không? Người này là bị điện Chiến Thần bắt được, không liên quan gì tới ma thú cả."
"Người mất tích trong rừng rậm Mê Huyễn đều sẽ bị ma thú ăn. Bài học hôm nay có giảng qua: "Lạc đường trong rừng rậm Mê Huyễn là một chuyện rất nguy hiểm, đã từng có người ở trong rừng rậm Mê Huyễn gặp được một vị Pháp Thánh lạc đường mười năm, nếu như không có thực lực cấp Thánh, sau khi lạc đường cực khó sống sót" ."
"..."
Người của điện Chiến Thần cũng có phải ma thú méo đâu!
Người mạo hiểm kia sau đó đi đâu? Nếu người điện Chiến Thần thả cậu ta, cậu ta lại xui xẻo mà chạy đi nộp mạng cho ma thú, há chẳng phải người của điện Chiến Thần phải vác nồi* à?
Cát Lâm bỗng nhiên lấy lại tinh thần, sao anh lại đi lo lắng cho mấy người đó? Cái đám đầu bóng lưỡng kia người gặp người sợ, căn bản không cần phải quan tâm.
"Lão Qusair mỗi ngày đều phải gặp rất nhiều người mạo hiểm, không có khả năng nhớ kỹ mỗi người, tên Hartert kia có lẽ có điểm đặc biệt nào đó. Việc này đơn giản, có thể trực tiếp đi về hỏi lão."
Cát Lâm cảm thấy sương mù trước mắt tựa hồ đã tan bớt một mảnh.
Giả như may mắn, có lẽ người còn đang bị giam giữ ở điện Chiến Thần nha! Có mồi câu, cần gì sầu không câu được cá?
*Vác nồi: đại ý là nhận tội, chịu tội thay.