Eloca bị giáp mặt vạch trần sự thật chuyện mình "Phạm nghiện", biểu tình suýt chút nữa hold không được, sắc mặt đổi tới đổi lui.
Cát Lâm thấy tình thế không ổn, tìm cái cớ chạy mất.
Anh vừa đi, đại tế ti Firnando vẫn luôn nín cười rốt cục nhịn không nổi, thuận tay ôm lấy con sói kia, đem đầu chôn trong mớ lông rậm rạp của nó, phát ra tiếng vang khả nghi lại kì quái.
Con sói vốn đang yên ổn phơi nắng, bỗng nhiên bị tập kích, răng nanh vuốt nhọn đồng thời đều lộ ra, nhưng mà cánh tay ôm lấy nó cực kỳ hữu lực, thuần thục cản lại tất cả phản kháng của sói xám.
Chó sói chán nản quay đầu, bất đắc dĩ mặc kệ tấm lưng bị chà đạp.
"Phiền não của thần, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết." Đại tế ti cười đủ rồi, rốt cục nghiêm trang chững chạc lên tiếng.
"Không cần."
Sắc mặt Eloca khôi phục bình thường, nhưng ngữ khí đã bại lộ tâm tình của y.
Chiến Thần không quay đầu lại mà đi mất, Firnando cho rằng y muốn tìm đầu sỏ gây tội Cát Lâm tính sổ, vì thế chậm rì rì đi qua xem náo nhiệt.
Cái cớ Cát Lâm lấy để bỏ chạy khi nãy là đi xem người của điện Chiến Thần tu luyện hằng ngày.
-- Chuyện thần điện tu tập võ thuật không tính là bí mật gì, mỗi ngày người kết thành đàn đi sau núi, khi trở về cả người ướt đẫm, y chang như mới vớt từ trong nước lên, Cát Lâm thiếu chút nữa cho là bọn họ ngồi ở dưới thác nước bị nước xối nữa kìa!
Sự thật đương nhiên không khoa trương tới thế, chỉ áp lực nước của thác thôi đã có thể một giây nghiền người thành bánh thịt, liền tính người điện Chiến Thần mình đồng da sắt, thích ngồi xổm bên dưới thác nước tu luyện võ thuật cùng ma pháp thì cũng phải suy xét vấn đề nước tắm có thể uống hay không.
Nơi chân chính dùng để luyện tập là một đầm nước phía sau núi của thần điện, không phải nước chảy, không có dòng suối rót vào, cũng không có nhánh nước chảy tới nơi khác.
Đầm nước có màu xanh trong, phản chiếu rừng cây rậm rạp, tựa như một bức tranh đẹp giữa núi rừng.
Từng viên đá nâu tròn ngâm trong đầm nước, khi sương mù dày đặc, trông chúng như những cây nấm hương ngâm mình trong nước canh màu trắng ngà.
Cát Lâm xấu hổ mà sờ sờ bụng, cảm thấy từ sau khi đến đại lục Seeley, anh nằm mơ đều nhớ tới thực đơn ở địa cầu, rõ ràng trên trấn Maren cũng có không ít mỹ thực.
Cơ mà tảng đá kia thật sự rất giống nấm hương mập mạp béo tròn, trên mũ nấm còn dùng dao khứa hình chữ thập nữa nha!
Làm Cát Lâm cảm thấy tiếc nuối hơn là, "Canh" là màu trắng, nếu như là nham thạch nóng chảy ùng ục nổi bọt khí chẳng phải càng giống hơn sao? Lại bỏ thêm chút nhánh cây trông giống rau dưa, thảo dược từa tựa nấm kim châm nữa là...
"Ầm!"
Bên trong nồi đun nước nhảy xuống một người, đánh tan ảo tưởng mỹ vị của anh.
Đây là một cái hồ nước, không phải nồi lẩu, ngay cả canh suông cũng không phải!
Cát Lâm thất vọng nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới bình phục tâm tình, khi mở mắt ra lần nữa, anh nhìn thấy sương mù tản ra -- sương mù bên trên mặt hồ mỗi cách một đoạn thời gian sẽ xảy ra biến hóa.
Nháy mắt cái nồi đun nước mê người liền biến thành bể tắm, không chỉ trong đầm nước có người, còn có một ít tế ti đầu trọc đứng trên mấy viên đá nâu nâu nữa.
Cát Lâm: ...
Anh chợt phát hiện, kỳ thật điện Chiến Thần có con gái.
Cơ bắp nên có trên người một khối cũng không thiếu, thậm chí cánh tay của một nữ tế ti trong đó còn thô hơn cả đùi Cát Lâm.
Điện Chiến Thần chỉ có võ giả cấp thấp mới có tóc, nữ tế ti thì vẫn để đầu trọc, cộng thêm diện mạo đều rất phổ thông, không có lấy một gương mặt mang những đặc điểm nữ tính bình thường, thực khó chú ý tới giới tính của các cô.
Hiện giờ đàn ông phanh ngực hở chân, nữ tế ti cùng nữ võ giả trên người mặc thêm một kiện giáp da nhỏ che ngực đi, Cát Lâm mới phát hiện sự thật này.
Các tế ti cởϊ áσ, chỉ mặc độc một cái quần đùi, lộ ra thân thể cường kiện hữu lực, bọn họ chạy trên những hòn đá trơn trượt, cầm trong tay vũ khí chưa khai vỏ vật lộn lẫn nhau.
Sương mù vừa tới, bọn họ liền đình chỉ động tác.
Cách sương mù, bên trong vô thanh vô tức, ngẫu nhiên có một tiếng rơi xuống nước, chờ đến khi sương mù tản ra lần thứ hai, đám "Thi thể" lềnh bềnh trong nước lại tăng thêm một ít.
"Trong sương có độc?" Đây là phản ứng đầu tiên của Cát Lâm.
"Không phải, có vấn đề là nước."
Đám võ giả sớm thất bại đã lên bờ, thần trí bọn họ hình như còn chưa tỉnh táo, nhìn thấy Cát Lâm, thế mà qua một lúc mới nhớ tới người này là ai.
Đối với hai vị thần sử lai lịch kỳ quái này, người của điện Chiến Thần đều có cái nhìn khác nhau, nhưng đại tế ti nói là thật, các tế ti cũng không có phản đối, như vậy cho dù là giả, bọn họ cũng phải xem là thật.
Tuy rằng bọn họ là người thần điện, song họ chưa bao giờ cầu nguyện với thần, thật giả cái gì, với võ giả cấp thấp mà nói không hề gì.
Cát Lâm cũng không thật sự bày ra cái giá thần sử, đầu óc anh còn chưa có bị nước vào, trang 13* là âm mưu yêu cầu, không có việc gì bày đặt làm bộ làm tịch quả thật thiểu năng trí tuệ. Lại nói anh nhìn ra được, tuy đại tế ti Firnando rất cung kính với Eloca, nhưng đó không phải kiểu sùng bái tín ngưỡng.
Khi Eloca đang quan sát vị đại tế ti này, Firnando cũng đang đánh giá Chiến Thần. Cát Lâm không hề quên Eloca từng nói qua, chí nguyện đầu tiên của người kế thừa cái tên "Firnando" là thành thần, chí nguyện thứ hai mới là làm "Đại tế ti thần điện lý tưởng" .
Cái gì gọi là đại tế ti thần điện lý tưởng?
Đại tế ti không phải trọng điểm, thần điện lý tưởng mới là trọng điểm!
Dù cho trong điển tịch toàn bộ đều là câu từ ca ngợi Chiến Thần, nhưng mà "Firnando" nhiệm kì này lại không tận mắt thấy qua, thần điện lý tưởng có thể không có thần, ngàn vạn lần không thể tới một vị thần không phù hợp lí tưởng.
Cát Lâm cũng không biết khái niệm "lý tưởng" của Firnando là gì, càng không có biện pháp biết Eloca có hợp với cái tiêu chuẩn đó hay không. Lựa chọn thỏa đáng nhất chính là không đi hỏi thăm chuyện của điện Chiến Thần, thần cái gì, làm vật biểu tượng là tốt rồi.
Thần đều là loại đãi ngộ này, Cát Lâm còn cần phải nói sao? Anh lại không có sở thích tìm đường chết!
"Sương dày, nếu đứng ở bên trong ngay cả mu bàn chân của mình đều không thấy rõ. Mà những cục đá kia cực kì trơn trượt, rất khó đứng thẳng, phân bố cũng không theo quy tắc nào, nếu rơi xuống nước thì sẽ lập tức hôn mê."
Cát Lâm nhìn chằm chằm hồ nước, cảm thấy khá hứng thú.
Khoảng cách Barre lần thứ hai tiến vào rừng rậm Mê Huyễn hẳn là còn tới vài ngày, khóa ngôn ngữ của anh cũng đã xong, đang lo không có cách nào tăng võ thuật lên đây, mỗi ngày đi leo cây leo tới nỗi anh sắp cho mình là con khỉ luôn rồi.
Cứ việc trong lòng nóng lòng muốn thử, Cát Lâm cũng sẽ không tùy tiện tiến lên tìm đánh.
Nếu như giá trị vũ lực max điểm ở đại lục Seeley là một vạn, Cát Lâm cảm thấy bản thân chỉ có năm.
Hồ nước là một trong những nơi tu luyện võ thuật ở thần điện, Cát Lâm đi dạo hai nơi nữa, chỉ là hai nơi đó hình như liên quan tới ma pháp, một số người lơ lửng trong không khí cách mặt đất nửa mét, cố gắng giữ cho thời gian lâu một chút, còn có một số người ở khoảng cách rất xa vung vẩy vũ khí với loại trái cây như dưa hấu, thoạt trông đặc biệt buồn cười.
Cát Lâm đi dạo một vòng, lại về tới bên bờ đầm.
Trời sắp chạng vạng tối, nhóm tế ti đã rời khỏi nơi này, chỉ có một ít võ giả cấp thấp đang nhảy tới nhảy lui trên mấy tảng đá gần bờ, tâm Cát Lâm không khỏi ngứa ngáy, anh đi đến bên bờ hồ, thử thăm dò đưa chân.
Khi lòng bàn chân tiếp xúc với hòn đá, rõ ràng không hề dùng lực, nó lại vẫn khống chế không được mà trượt về phía trước, nửa đoạn giày trước đều ngâm trong nước.
May mắn là giày mang từ Hegel ra, da Hải Tích, hàng cao cấp không thấm nước.
Cát Lâm giật mình, nhớ tới mình còn một cái áo choàng làm từ vảy Hải Tích, bởi vì người Hegel đa số đều cao lớn, một cái áo choàng tốt đẹp bị anh mặc thành bao tải.
Bao tải có chỗ tốt của bao tải, ngày bọn họ cưỡi thuyền đi biển Vòm Trời là một ngày mưa rền gió dữ, anh ngoại trừ tóc và mặt ra thì không bị ướt ở đâu hết, thân thể bên dưới áo choàng rất ấm áp.
Đáng tiếc là cái áo choàng đó để ở trong nhà lão Qusair, nếu không ngã vào trong nước cũng không sao, chỉ sặc mấy ngụm nước mà thôi.
Cát Lâm một bên tiếc nuối, một bên cũng không rảnh rỗi, anh đi vòng quanh hồ nước hai vòng, rốt cục chọn được một nơi mà mình cho rằng rất thích hợp với "tân thủ".
Đa số đều là tảng đá to, số lượng hòn đá gần đó cũng nhiều.
Hít một hơi thật sâu, Cát Lâm dứt khoát đạp lên, giây tiếp theo thân thể nghiêng một cái, nhưng mà trước khi ngã sấp xuống, anh đã điều chỉnh thăng bằng trở về.
Nghiêng trái nghiêng phải, ngửa trước ngã sau... Anh di chuyển từng chút một giữa đống đá gần đó, hai tay đều mở ra hết để giữ thăng bằng, dáng vẻ khua tay múa chân đó trông cực kì buồn cười.
Trước kia có làm sao anh cũng vẫn có thể đứng vững, đó là bởi vì sau khi trượt chân luôn có thể dẫm lên chỗ vững chắc, hiện tại ngoại trừ trơn chính là trượt, mớ "nấm hương" trong nồi canh suông này mỗi cái đều trơn muốn chết, cho dù khối lớn nhất kia cũng so ra kém màn hình điện thoại hoa quả (?).
Người anh nghiêng nghiêng cảm thấy không ổn, nhảy mấy cái, nghiêng người nhào tới bên bờ, còn lăn hai vòng.
Mấy võ giả cấp thấp gần đó nhìn xem tới trợn mắt há hốc mồm, nhưng Cát Lâm lại rất bình tĩnh.
Ban đầu khi luyện võ thuật mặt của anh đều bị buồm trên thuyền đập bầm dập, mặc dù có dòng khí nâng nên không bị ngã tới chấn động não, chỉ là tư thế mỗi lần té xuống đều vô cùng thê thảm, mặt hướng đất, chổng vó, ngã sấp mặt**... Đó còn là ở trước mặt Eloca đấy!
Một tên nhan khống mất sạch mặt mũi trước mặt nam thần nữ thần, thì với mấy chuyện khác trên cơ bản người đó cũng không còn sợ sệt nữa.
Cát Lâm sờ sờ hai má, nguy hiểm thật, suýt chút nữa đập trúng răng rồi.
Anh điều chỉnh hô hấp, hoạt động cổ chân, lại bước lên hòn đá.
Lần này còn chật vật hơn cả hồi nãy, lên bờ trễ, nửa chân bị ngâm trong nước, quần áo gần như ướt đẫm, khi làn da có cảm giác ướt sũng, trước mắt Cát Lâm tối sầm.
Chờ đến lúc tỉnh dậy, xoang mũi đều là mùi bùn đất, anh mặt không đổi sắc ngồi xuống, đem chân phải chìm trong nước kéo lên.
Trong đầu choáng váng, chỉ có một suy nghĩ rõ ràng: điện Chiến Thần thật không biết kinh doanh!
Thuốc mê thiên nhiên hiệu quả tốt như này, không đi vào nhà cướp của cũng phải bán cho y sư chứ! Nếu thế giới này không có nhu cầu gây tê để giải phẫu ngoại khoa thì đi bán thuốc ngủ cũng có thể phát tài mà! Không cần nhà bào chế thuốc, cũng không cần luyện kim thuật sư, cầm lấy cái chai tạt, hoặc có thể uống như thuốc, cũng có thể dùng bên ngoài, một giây đi vào giấc ngủ, tuyệt không lường gạt!
"Cậu ổn chứ?" Một võ giả của điện Chiến Thần ngồi xổm bên người Cát Lâm hỏi.
"...Ngất bao lâu?"
Cát Lâm nhớ rõ anh nhìn thấy sau khi mấy tế ti rơi vào trong nước đều thành "Xác chết trôi", vẫn không nhúc nhích.
"Không lâu lắm, cậu tỉnh rất nhanh, tôi còn chưa đi tới đã tỉnh lại rồi." Võ giả điện Chiến Thần hết sức kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Có phải dược tề không có tác dụng với thân thể cậu không?"
"Dược tề?"
"Có một con suối ở dưới đáy hồ, nghe nói vào mấy ngàn năm trước diện tích của nó rất lớn, là vách ngăn giữa rừng rậm Mê Huyễn và thế giới bên ngoài, sau này mới chậm rãi khô cạn. Cậu có từng đọc quyển《 Tìm kiếm bảo tàng viễn cổ 》chưa? Nhân vật chính cùng đồng bạn ngã vào hồ Mơ Ngủ, trôi nổi trên mặt nước, bị đẩy vào sâu trong rừng rậm... Hồ Mơ Ngủ chính là nó đó."
Cát Lâm trầm mặc nghĩ, anh không chỉ đọc rồi, còn dùng quyển sách này đào một cái bẫy cho "đồng hương" nữa kia kìa!
Đồng thời anh cũng kịp phản ứng, tất cả mọi thứ ở đại lục Seeley đều có ma lực, gió có ma lực, ánh trăng có ma lực, hồ nước đương nhiên cũng có ma lực.
Võ giả điện Chiến Thần nhắc tới dược tề, nguyên lý cũng không khác lắm, dược tề là ma lực trải qua phối phương điều chế, nếu uống dược tề mà không có hiệu quả, phỏng chừng cũng đừng mơ làm ma pháp sư, nếu nhất định phải học võ, cũng chỉ có thể đến điện Chiến Thần kiếm sống.
Thân thể người địa cầu của anh căn bản không có ma lực, cho dù có bị hồ Mơ Ngủ ảnh hưởng, triệu chứng cũng nhẹ hơn những người khác, khôi phục cũng nhanh hơn.
Đây thật đúng là một tin tức tốt.
Cát Lâm hào hứng chạy đi khiêu chiến đám đá lần thứ hai.
Chiến Thần đứng ở xa xa theo dõi người nào đó một buổi chiều, vẻ mặt của đại tế ti Firnando đứng bên cạnh xem náo nhiệt lại không tốt lắm, thời gian tỉnh lại nhanh đến không giống như người thường của Cát Lâm khiến cho mặt đại tế ti tràn đầy ngoài ý muốn cùng kinh ngạc.
Chờ đến khi Cát Lâm từ từ thích ứng những hòn đá trơn trượt kia, đi vào sâu bên trong đầm nước, bóng dáng biến mất trong sương mù, biểu tình Firnando đã chuyển thành kinh nghi.
-- Gã không cảm giác được sự tồn tại của Cát Lâm!
Vì nghiệm chứng suy đoán này, đại tế ti lặng yên không một tiếng động vòng đến một bên khác của đầm nước, trực tiếp đạp lên hòn đá tiến vào trong sương mù.
Theo phương hướng tiếng động lạ truyền tới, Firnando từ từ tới gần khu vực Cát Lâm đang ở, chờ đến khi sương mù tản ra, hai người đều giật nảy mình.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần tới mức chỉ cần quay người lại là được.
Cát Lâm ngoài ý muốn gặp phải đại tế ti điện Chiến Thần, có chút xấu hổ, dù sao anh cũng xem như tự tiện chạy vào nơi người ta tập luyện võ thuật.
Firnando cũng kinh hãi, gần như vậy mà một chút cảm giác gã cũng không có!
Cát Lâm đại khái là cuối cùng đứng vững chân, không có bởi vì lắc lư bất định mà phát ra âm thanh, nếu trong tay cậu ta cầm vũ khí...
Đại tế ti rất nhanh bác bỏ ý tưởng này, nếu Cát Lâm động thủ công kích, gã nhất định có thể phát hiện, đứng không động cùng công kích là hai trạng thái hoàn toàn bất đồng.
Cho dù như vậy, thiên phú dạng này cũng rất khó lường, cậu ta làm sao làm được?
Firnando cảm thấy mình hồ đồ mất rồi, đồng thời gã mơ hồ cảm thấy, có lẽ đây là nguyên nhân Chiến Thần coi trọng đối phương, còn việc vì sao Eloca muốn đích thân dạy võ thuật... Thiên phú như thế, không làm thí thần giả quả thực đáng tiếc!
Đại tế ti đầu trọc lần nữa đem Cát Lâm đánh giá từ đầu tới chân một lần, người sau bị nhìn tới chẳng hiểu ra sao.
"Cậu có ý kiến gì với thần không?" Firnando vẻ mặt phức tạp hỏi.
"Hả?"
*Trang 13: còn gọi là Trang bức(装逼)/Trang B(装B)
1.(thường dùng). Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất (VD, không hiểu biết, yêu thích gì văn chương nhưng khi đi chung với 1 nhóm văn nghệ sỹ thì làm ra vẻ mình cũng là người hiểu biết, yêu thích văn chương)
2. Thu mình, giữ kẽ, kín kẽ. Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn. Ở đây bạn Cát Lâm dùng là ý một, giả ngầu, ra vẻ.
Nguồn: https://bachngocsach.com/forum/threads/286/page-2
**Nguyên văn: mông về phía sau bình sa lạc nhạn thức. Theo tui tìm hiểu thì bình sa lạc nhạn là nhạn sà xuống bãi cát, mà ở đây đang miêu tả tư thế khi Cát Lâm ngã, nên tui đổi thành ngã sấp mặt luôn :)