Mèo Zilla

Chương 5: Thần thoại



Mỗi buổi sáng tại Hegel bắt đầu bằng tiếng mèo kêu.

"Meow ~~~ "

Cái tiếng đó có thể so với sầm rền, dán sát da đầu, ngay cả mặt đất cũng run run, giường gỗ chất lượng không được tốt trái lay phải động. Lần đầu tiên Cát Lâm bị tiếng mèo kêu tập kích á hả, anh cả kinh từ trên giường nhảy dựng lên luôn kìa.

Hiện tại Cát Lâm đã có thể chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng cầm chăn trùm qua đầu, ngủ!

Ma ảnh Gafia không phải là một con mèo ầm ĩ, chỉ có vào buổi sáng nó mới "luyện giọng", tuyên bố chủ quyền với lãnh địa rộng lớn này thôi, còn chuyện kêu mấy lần ư? Xem tâm trạng đã.

Mà ở Hegel thì chuyện này có nghĩa là, bạn có thể ngủ ngon, ngủ nướng hay không là do tâm trạng của một con mèo quyết định.

Giống như hôm nay, mèo bự không thèm nghỉ gọi một lúc hơn mười tiếng, người nào đó cứ nằm lì trên giường không chịu dậy cũng bị tiếng nó kêu đánh bay cơn buồn ngủ, chầm chậm chầm chậm đứng lên.


Quán rượu buổi sáng không mở, Eade mập mạp phụ trách quét tước vệ sinh, đầu bếp đi mua nguyên liệu nấu ăn mới mẻ.

Sau khi Cát Lâm đến, ông chủ quán còn có thêm nhiệm vụ dạy khoá ngôn ngữ, Eade không có kinh nghiệm dạy học cứ chơi theo lối nhồi thức ăn cho vịt, câu và từ đơn rợp trời rợp đất nhồi cho não Cát Lâm căng phồng.

"Đinh!"

Chuông gió trên cánh cửa gỗ của quán rượu vang lên, một mùi máu tươi nhẹ nhàng bay vào.

"Buổi sáng tốt lành, Eade. Hôm nay đội tuần tra núi chúng ta có thu hoạch lớn nha! Nhìn này, thịt tươi đó!"

Thịt!

Cát Lâm quay đầu với tốc độ ánh sáng, ánh mắt sáng rực.

Ngôn ngữ đại lục Seeley của anh giờ chỉ là giai đoạn sơ cấp, nhưng độ mẫn cảm với những từ mấu chốt của anh là hạng nhất đấy!

Thịt! Là thịt!

Eade cũng nở nụ cười tươi như hoa, y xoa xoa tay, say mê nhìn cái cục thịt bự bự kia, sau đó sôi nổi ra giá với Lang kỵ sĩ mang thịt vào.


Tên Lang kỵ sĩ này Cát Lâm cũng quen, tuổi rất trẻ, trên trán có một vết sẹo.

Vết sẹo đó là do móng vuốt Hải Tích tạo ra.

Ở Hegel có rất nhiều người trùng tên nhau, Eade mập mạp giải thích là, bởi vì bọn họ thích đem công tích và vinh quang của mình đặt ở trong tên, như tên Lang kỵ sĩ này bây giờ tên Finandgotasis*, nghĩa là người chiến thắng Hải Tích.

Trên thực tế nơi này có rất nhiều người tên "XXXnandgotasis", chỉ cần đánh bại một con Hải Tích đều có thể có được tên này, khác nhau ở chỗ hình dung Hải Tích như thế nào thôi.

Vị Lang kỵ sĩ kia tuy rằng trẻ tuổi, nhưng chính là đội trưởng đội tuần tra đội núi, bởi vì y là một "Finandgotasis", y đã từng gϊếŧ chết một con Hải Tích cao gấp bốn lần bản thân.

Từ "Fi" ý chỉ con số.

Tên của bọn họ đã từng là phần đau khổ nhất trong chương trình học của anh, cơ mà một khi nắm giữ quy luật cơ bản, Cát Lâm sẽ tiến bộ nhanh chóng.


Những gương mặt tục tằng hảo hữu đó trong mắt Cát Lâm đều biến dạng thành một con Hải Tích, Hải Tích cao bằng hai người, Hải Tích cao bằng ba cái thùng rượu, Hải Tích tròn như củ khoai tây...

Người người đều qua không được Hải Tích.

"Giá này rất cao, Finandgo!" Ông chủ quán đang nghiêm túc chặt giá.

Lang kỵ sĩ nhếch miệng mỉm cười: "Ta không tên Finandgo! Từ hôm nay hãy gọi ta bằng tên mới, Abbmontasis**!"

Eade giật mình nhìn thịt trong tay Lang kỵ sĩ, kêu lên sợ hãi: "Đây không phải là thịt lộc, mà là cự mãng?!"

Lang kỵ sĩ hưng phấn gật đầu, lại cường điệu giá cả một lần, ông chủ quán ngay lập tức đồng ý, giá không đắt chút nào! Cự mãng chỉ có thể ngộ không thể cầu, chất thịt non mịn, một chút cũng không cứng, làm món gì ăn cũng ngon hết!

Khoé miệng Eade chảy xuống dòng chất lỏng khả nghi, Lang kỵ sĩ vỗ vỗ túi áo đựng đầy tiền xu, vừa lòng chuẩn bị rời đi, khi đi ngang qua người Cát Lâm còn chào hỏi một chút.
"Buổi sáng tốt lành, nguyện Chiến thần phù hộ ngươi, Cát Lâm!"

"Finand... A không, buổi sáng tốt lành Abbmont."

Cát Lâm vô lực mà xoa xoa mặt, anh đối với cái thói quen một câu không hợp liền đổi tên của người Hegel rất không quen. Trong lòng Cát Lâm yên lặng đem ấn tượng về vị Lang kỵ sĩ này từ Hải Tích cao bằng bốn người đổi thành một con mãng xà.

Thôi, căn bản không cần nhớ kĩ, có lẽ qua mấy ngày lại đổi nữa không biết chừng.

Quán rượu rất ít khi mua được thịt, chỉ có khi ăn không hết hoặc các thợ săn không thể chia đều thịt được mới bán ra, chuyện này dẫn đến Cát Lâm đến đây nửa tháng ngay cả vụn thịt cũng không thấy qua.

Ông chủ quán vừa khẽ ngâm nga bài hát nào đó, vừa khiêng thịt vào phòng bếp, lại thuận tay kéo cây lau sàn ra, cùng Cát Lâm hai người lau sạch vết máu nhỏ trên sàn.
"Eade, cự mãng hung ác hơn cả Hải Tích à?" Cát Lâm hỏi.

Nếu không sao Lang kỵ sĩ lại muốn đổi tên?

"Đương nhiên không." Eade mập mạp vuốt cái cằm hai ngấn của mình, nói: "Bởi vì cự mãng quá ít thấy, tui còn tưởng rằng tụi nó đã bị con mèo kia ăn đến tuyệt chủng rồi chứ!"

Rừng rậm U Ngữ là bồn cơm số 2 của mèo bự.

Sâu trong rừng rậm khó thấy ánh mặt trời, âm u ẩm ướt, thực thích hợp mãng xà sinh sống, vì thế chúng nó càng lớn càng dài, sau đó liền nghênh đón tai ương ngập đầu.

"Tay nghề đầu bếp của quán chúng ta rất tốt, nấu nướng các loại thịt rất độc đáo, tin tui đi!" Eade cười đến mắt híp lại chỉ còn một đường.

Cát Lâm quả thật không có thất vọng, ngày hôm đó có rất nhiều người đến quán rượu, bọn họ là vì nghe được có thịt cự mãng khó gặp nên đến.
Khối thịt đó tuy lớn, nhưng nhiều người muốn ăn như này, đương nhiên không đủ chia.

Cuối cùng đầu bếp cũng triển lãm tay nghề nướng thịt thần sầu, không có tương không có đồ gia vị chỉ có hương vị ban đầu của thịt, lại ngon đến mức khiến người nhớ mãi, cái cảm giác răng nanh nhẹ nhàng cắn xuống, nước thịt ngay lập tức chảy ra khắp cổ họng, Cát Lâm nằm mơ cũng không quên.

Một phần đem nướng, phần còn lại đem nấu canh, nước canh màu trắng ngà bốc lên mùi thơm nghi ngút.

Mọi người uống một chén lại một chén.

Tiền xu chất đầy ngăn kéo, Eade làm ông chủ đương nhiên vui ra mặt.

Sau khi vui vẻ kiếm tiền, chính là nỗi tuyệt vọng với chồng chén bát chất cao như núi sau bếp, ông chủ Eade và bồi bàn Cát Lâm rửa chén đến sáng sớm ngày hôm sau, mèo bự bắt đầu kêu rồi.
Cơ mà sao hôm nay lại kêu lớn như thế?

Giống như nó đang ở ngay bên tai, đống bát trên quầy thậm chí còn lắc lư, khiến cho Eade cuống quít chịu lại.

Từ từ, bên tai?

Cát Lâm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một mảnh tối đen lướt qua cửa sổ.

"Tôi đi một lát sẽ về!" Cát Lâm bỏ lại những lời này rồi đẩy cửa chạy ra, dọc theo cầu thang chạy như điên về tầng thượng của toà thành đá kia.

Đương lúc cậu thở hổn hển lên tới đó, xốc lên những lá cờ dài màu đỏ vàng, rốt cục nhìn con mèo bự đã "bắt cóc" mình.

Toàn thân là màu đen, quái vật to lớn cao tới ba mươi mét đang thong thả đi về phía trước, động tác tao nhã.

Cái đuôi dài nhỏ nhẹ nhàng đong đưa, cơ thể nó rất cường tráng, tứ chi mạnh mẽ ổn định.

Lúc đi cơ bắp đối xứng xinh đẹp, ánh hừng đông mới lên chiếu vào bộ lông bóng loáng.
Khi Cát Lâm chạy đến chỉ nhìn được lưng của mèo bự, anh cảm thấy cổ họng khô khốc, nhịn không được lui một bước, cảm nhận sự khủng bố của con cự thú trước mắt này.

Cái hình ảnh đầu đã ở đằng xa, đuôi lại vẫn còn phe phẩy trước mắt bạn là loại rung động khó có thể hình dung.

Đây kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, có được cơ bắp và lực lượng vô cùng mạnh mẽ, còn có động tác linh hoạt không tiếng động, đang chậm bước tuần tra lãnh địa.

Đuôi mèo thật dài bỗng nhiên ngoắt một cái, Cát Lâm hoảng sợ ngồi phịch xuống, mắt mở trừng trừng nhìn mèo bự không chút để ý đi qua toà thành, còn dùng cái đuôi đùa những lá cờ dài màu đỏ vàng kia.

Mấy lá cờ quấn không hết cái đuôi mèo, dọc theo lớp lông dày quấn mấy vòng rồi lại rơi ra tiếp tục phấp phới.
Mèo bự không quay đầu lại, nó đã đi tới bờ biển, không chọn đi đến bồn cơm số một kiếm ăn, mà là nhẹ nhàng nhảy lên một tảng đá ngầm to lớn lộ ra mặt nước, sau đó ngồi xổm ở chỗ kia, nhìn chằm chằm mặt biển.

"Gafia là một sinh vật cô độc, nó đang chờ đợi vị chủ nhân vĩnh viễn sẽ không trở về."

Một giọng nói khàn khàn cất lên, Cát Lâm quay đầu lại, thì ra là đầu bếp trong quán rượu.

Đầu bếp là một ông lão tóc hoa râm mặt đầy nếp nhăn, tính cách rất trầm lặng, đã nửa tháng mà anh chưa bao giờ nghe lão đầu bếp chủ động nói chuyện với mình.

"Buổi sáng tốt lành, chú Geru***."

Đầu bếp Geru hơi gật đầu, chậm rãi nói: "Xin chào, người dị tộc."

Cát Lâm có chút đình trệ, người ở Hegel đều kêu tên của anh, sẽ không đem cái từ tràn ngập khoảng cách đó treo bên miệng.
"Ta không có tình cảm gì với người dị tộc, rất nhiều năm trước, những người dị tộc đến Hegel đều vì Chiến thần Eloca, bọn họ hy vọng đạt được truyền thừa chiến thần lực của Ngài."

"..." Nói quá nhanh, nghe không hiểu.

Người dị tộc, Chiến thần... Đạt được chiến thần lực của thần?

Cát Lâm còn đang suy nghĩ, đầu bếp Geru đã nói tiếp: "Nhưng ngươi và Eade không giống đám đó, dù cho có tặng các ngươi thanh kiếm Chiến thần, các ngươi cũng lấy không được."

Anh chỉ nghe rõ nửa câu sau, phát hiện mình bị khinh bỉ anh cũng không tức giận, người Hegel thường xuyên một tay cầm giỏ khoai tây nặng trịch, có cả Lang kỵ sĩ còn đem thú cưỡi của bọn họ ôm lên. Cát Lâm là một người bình thường, không phải tuyển thủ cử tạ của Thế vận hội.

Mơ hồ biết được Geru làm đầu bếp ở quán rượu xem như giám thị anh và Eade, Cát Lâm cũng không tức giận, vì nguyện vọng của anh chỉ có hai cái.
Thứ nhất, sống sót.

Thứ hai, về nhà!

Quản nó là kiếm hay là khiên của Chiến thần chứ! Nếu không phải tại con mèo kia, không thì làm sao anh lại tới nơi này?

"Eade là một đứa trẻ tốt****, ta hy vọng ngươi cũng thế." Đầu bếp nhìn Cát Lâm nói.

Cát Lâm không nhẹ không nặng hỏi một câu: "Định nghĩa của "tốt" là gì?"

Đầu bếp nở nụ cười: "Ngươi học ngôn ngữ rất nhanh."

Nói xong hắn bước đi, chỉ để lại Cát Lâm còn mãi nhớ đến câu nói đầu tiên khi xuất hiện, về con mèo kia.

—— Nếu không nghe nhầm, có một từ ý là chủ nhân?

Cát Lâm trở lại quán rượu, hỏi Eade mập về vấn đề này.

Bởi vì ngày hôm qua quá bận rộn nên Eade trực tiếp tuyên bố ngừng kinh doanh một ngày, y đem tấm biển ngoài cửa lấy vào. Lúc nghe Cát Lâm hỏi y cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Đúng vậy, con mèo đó có chủ nhân."
Cát Lâm rất giật mình, anh không biết con mèo bự nhường đó phải nuôi ra làm sao.

Hoặc là nói, dũng sĩ cái dạng gì mới có thể "hold" nổi con mèo này?

Eade một bên cầm chồng chén bỏ vào tủ chén, một bên không chút để ý nói: "Đều là truyền thuyết, tui chưa bao giờ tin."

"Nói như thế nào?"

"Cậu tin tưởng Nữ Oa vá trời không? Cậu tin tưởng Tôn Ngộ Không đại nháo thiên cung không? Thần thoại mà, nơi nào chả có!" Eade nhún vai, không cho là đúng.

Cát Lâm nhớ đến cái tên được người Hegel gọi rất nhiều, nhịn không được hỏi: "Chiến thần?"

"Đúng vậy, Chiến thần Eloca. Truyền thuyết nói rằng một ngàn năm trước chúng thần hỗn chiến, câu chuyện rất dài quá trình rất phức tạp, tui cũng không xem qua những bộ sách liên quan... Túm cái quần lại là chúng thần bại trận, Chiến thần Eloca là người thắng cuối cùng, Eloca trở thành vương của các thần, người thống trị cao nhất của đại lục Seeley ."
Eade cầm khăn lau quầy, vui tươi hớn hở nói: "Tui cảm thấy y như mấy danh lam thắng cảnh ở chỗ chúng ta á, cái gì mà nơi Bồng Lai tiên nhân chơi cờ, cục du lịch xây một cái đình, cái chỗ cổ xưa XYZ nào đó, phòng ở đều là mười năm trước xây.... Người Hegel sùng bái Ma ảnh Gafia, gắn cho con mèo đó thêm một vòng hào quang không phải rất bình thường sao? Gafia, đồng bạn trung thành của Chiến thần Eloca! Tên tuổi không tồi, nhưng mà ai vác một con mèo theo lên chiến trường? Không có ngựa thì có thể cưỡi sói, cưỡi mèo là cái gì quỷ? Còn có thể cầm trượng đánh hay không?"

Cát Lâm nhớ đến thể trạng của con mèo kia, gật đầu nói: "Mèo khác không được, nhưng con bên ngoài hoàn toàn không thành vấn đề."

Eade: ...

*Nguyên văn: phí nam qua tháp tây tư

**Nguyên văn: Ngải Mông tháp tây tư
***Nguyên văn: cát lỗ

****Nguyên văn: tiểu hỏa tử. Mình không biết nghĩa nên chém, bạn nào biết không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.