*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khoảng cách biển Lãng Quên càng xa, đường hàng hải trên biển càng thêm náo nhiệt.
Một đám thuyền buôn cùng rời đi trấn Maren trải qua bão tuyết tập kích sớm đã từng người phân tán, đi về hướng những thành thị cùng quốc gia khác nhau.
Trong nghiệp đoàn người mạo hiểm ở trấn nhỏ, Cát Lâm thấy rất nhiều những chủng tộc bất đồng, còn ở trên chiếc thuyền này, nhìn ra xa các con thuyền đi lại chung quanh, anh nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của thế giới, nơi mà văn minh ma pháp phát triển rực rỡ.
Thuyền buôn mà lão Qusair cung cấp là một thương thuyền loại nhỏ cực kì phổ biến, thuyền lái khỏi cảng trấn Maren đều là loại tạo hình này. Dùng phương pháp lý giải quen thuộc của Cát Lâm chính là thuộc về kiểu bán chạy thông dụng nhất đại lục Seeley, giá cả thấp dễ mua bán, tính kháng ma pháp nguyên tố cũng tương đối cao, khuyết điểm là xấu.
Sau khi tiến vào tuyến đường an toàn phồn hoa, không có việc gì thì đứng ở đầu thuyền cũng có thể nhìn thấy vô số kiểu dáng thuyền kì quái.
Có một số thuyền hàng cỡ lớn nằm sâu dưới nước, vì để dọa sợ sinh vật trong biển nên trực tiếp chế thành dáng vẻ ma thú.
Lần đầu tiên khi Cát Lâm nhìn thấy con bạch tuộc đỏ thắm khổng lồ ở trên cột buồm phải nói là cực kì khiếp sợ, còn tưởng rằng xuất hiện quái vật biển, kết quả sợ bóng sợ gió một hồi, người ta chỉ là con thuyền lớn đi ngang qua mà thôi.
Sau đó anh thấy các loại thuyền với hình dáng cá kình khổng lồ, rùa biển, cá mập, cùng với khủng long thời viễn cổ, bởi vì tạo hình quá giống thật, Cát Lâm cảm thấy cứ như mình đang ở hiện trường học một khóa của một nhà ma thú thủy sinh.
Những con thuyền này đều chạy gần khu vực biển an toàn, không tới gần mấy khu nguy hiểm kia, ma thú giả gặp phải động vật biển thật, vấn đề vẫn rất lớn đấy.
Tất cả con thuyền trên biển đều giắt không ít hơn ba loại cờ xí.
Ba loại cờ xí này đại biểu quốc gia tương ứng của con thuyền, thân phận chủ thuyền, còn có dấu hiệu của cửa hàng hoặc là thế lực liên quan.
—— Nghiệp đoàn người mạo hiểm, nghiệp đoàn ma pháp sư, nghiệp đoàn võ kỹ giả, hơn nữa còn của rất nhiều thần điện, cờ hiệu tung bay chủng loại phồn đa, Cát Lâm căn bản không nhớ được.
Con thuyền này của lão Qusair, đồ án của ba loại cờ đều là hình phiến lá trắng thuộc về người mạo hiểm, hoàn toàn là người tự do, cũng rất phù hợp với bề ngoài thường thường không có gì lạ của nó.
Thuyền khác thì lại không nhất định, những đồ án hoa văn trên cờ xí tượng trưng cho quý tộc rất đáng chú ý.
Đã từng xuất hiện gia tộc của một vị vương hậu có thể vẽ thêm hoa cỏ quý giá, đã từng xuất hiện gia tộc của kẻ chinh phục lãnh thổ có đồ án tuấn mã cất vó. Trong đó làm người ta chú ý nhất vẫn là một loại cờ lấy đóa hoa màu vàng kim làm đế, thêu lên ba tầng vương miện, trên cột cờ còn trang trí lông đuôi thướt tha của các loài chim xinh đẹp, cực kì thu hút.
Cờ kia treo trên một con thuyền biển rất đặc biệt, thân tàu giống như một con rồng khổng lồ mang sắc xanh lam với cái cổ thon dài, đáy thuyền cùng mặt biển có một tầng màn nước cao mấy mét, thoạt nhìn tựa như lơ lửng tiến về phía trước.
Cát Lâm không rõ nguyên lí động lực của loại ma pháp này, cơ mà cái thuyền này nghía qua thật sự rất giống cái cột điêu khắc phun nước trong bể phun nước, buồn cười muốn chết luôn.
"Đó là thuyền của hoàng tộc đế quốc Kim Cận." Lão Qusair vẻ mặt nghiêm túc nói.
Cát Lâm yên lặng mà nuốt tiếng cười trở vào.
Thuyền đi biển của quý tộc có rất nhiều loại đa dạng, bỏ cái loại thuyền lơ lửng kiểu bể phun nước này ra thì còn có đầu thuyền đuôi thuyền dựng thẳng hai cái máy xay gió. Xa xa nhìn còn cảm thấy buồn cười, chờ đến lúc gần rồi mới có thể nhìn thấy những thiết bị ma pháp vận hành một cách phức tạp kia, bản thân thuyền đã là vật phẩm luyện kim thuật sang quý, thân tàu được khảm nhiều tầng ma pháp trận giống như một loại hoa văn trang trí đặc biệt, loại cảm giác ấn tượng của nền văn minh thế giới khác này...
Cát Lâm không hề cô đơn, bởi vì Eloca cũng chưa từng thấy qua mấy thứ đó.
Chiến Thần - hai lúa hàng thật giá thật :)
Lão Qusair dùng thời gian năm ngày, rốt cục từ trong cơn khiếp sợ hoãn lại.
Thần linh cao cao tại thượng mỗi ngày lái thuyền cho lão, tế ti của thần mỗi ngày lau dọn boong tàu rồi đi xuống nhà bếp phụ giúp. Dưới tình huống như vậy, cho dù lão Qusair có muốn cúng bái thần đi nữa cũng khó mà làm được.
Hai tế ti do Firnando phái tới rất xứng chức, một câu dư thừa cũng không nói, luôn ở nơi mà Cát Lâm không tài nào đoán được biểu hiện độ tồn tại.
Nói thí dụ như, lúc ăn cơm:
Tascha đặc biệt thích nướng các nguyên liệu nấu ăn, là một người nướng cá nướng thịt lành nghề, nhưng Grant thân là anh em ruột của hắn, nấu ăn chỉ có một nguyên tắc, đó chính là hầm chín trong nồi. Tay nghề của bọn họ đều rất tốt, khi lần đầu tiên ăn cơm, trên bàn cơm gió cuốn mây tan, gần như chẳng hề dư lại thứ gì.
Chờ tới bây giờ, mỗi lần ngửi mùi thức ăn bay tới từ phòng bếp, Cát Lâm mà bắt đầu nhíu mày.
Cá nướng và thịt nướng của Tascha là một vị, món hầm của Grant cũng chỉ có một vị, cứ việc đồ ăn mỗi ngày đều khác nhau, chỉ là ăn kiểu gì cũng nấu y hệt, quả thực là muốn mệnh.
Eloca hoàn toàn không có ý kiến, lão Qusair cùng Cát Lâm đều là một bộ chịu đựng không đặng.
"Hôm nay là rau khô hầm cá tế văn, phối với nước ép quả hắc gia, bánh mì phết trứng cá muối ở bên kia... Thần!" Tế ti Grant mặt không đổi sắc hô.
Eloca rút tay trở về, Cát Lâm vốn đang muốn đem món hầm giao cho vị thần nào đó đổi bánh mì lại đây.
Nhưng mà mấy cái động tác nhỏ trên bàn ăn này bị vị tế ti nghiêm khắc vô tình cắt ngang.
"Cá tế văn có thể trợ giúp khôi phục thể lực, lượng huấn luyện võ thuật mỗi ngày mà thần an bài cho Cát Lâm nhiều lắm!" tế ti Grant một bên phát dụng cụ ăn cho mấy người ngồi ở trên bàn cơm, một bên nói.
Cát Lâm quyết định vì đầu lưỡi của mình đề xuất kháng nghị:
"Tascha, sau này khi anh nướng cá có thể để cho tôi bỏ đồ gia vị được không..."
Cát Lâm không biết nấu ăn, nhưng anh tin tưởng bản thân ít nhất vẫn có thể nắm giữ khẩu vị.
Tế ti Tascha với khuôn mặt hàm hậu lộ ra nụ cười chân thành: "Không thể, thần sử tôn kính, khi chúng ta xuất môn chỉ mang theo hai loại đồ gia vị, một loại nấu, một loại nướng. Nếu ngài cảm thấy phiền chán, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta có thể đem hai loại gia vị này đổi lại, để món hầm có thể nếm ra được vị thịt nướng, thịt nướng tản ra mùi của món hầm."
"... Tascha, anh thật sự là quá chu đáo. Tôi muốn chúc phúc anh trải qua quãng đời còn lại ở Hegel, đó là một nơi tốt đẹp."
"Cám ơn thần sử ca ngợi, hiện tại xin mời ngài dùng bữa tối."
Cát Lâm yên lặng mà cầm lấy bánh mì, khi cắn vào miệng anh bỗng khẽ dừng động tác, Cát Lâm cảm giác thấy bên trong hình như có hoa quả cắt miếng.
Có chút chua, nhưng càng nhiều là ngọt.
Bởi vì hành trình rất dài, các tế ti chưởng quản vật tư trên thuyền, mỗi ngày trái cây phân phối trên bàn cơm đều là có hạn, mỗi người một phần, bình thường chỉ có bữa sáng mới có thể nhìn thấy, chủng loại cũng không cố định, hiện tại cái trong bánh mì còn là một loại trái cây mà Cát Lâm đặc biệt thích ăn, từ khi lên thuyền tới nay chỉ gặp qua một lần, đêm nay là làm sao vậy?
Cát Lâm lặng lẽ ngó bánh mì phết trứng cá muối của lão Qusair bên cạnh, không có hoa quả.
Khi lần nữa quay đầu, Cát Lâm nhìn thấy Eloca cho mình một ánh mắt không nên nói. Anh nâng tay còn lại lên bảo vệ bánh mì, nhanh chóng xử gọn nó.
—— Tốc độ tiêu diệt chứng cớ phải nhanh!
Cát Lâm không có chú ý tới hai tế ti cúi đầu dùng cơm phía đối diện trao nhau một ánh mắt bất đắc dĩ.
"Trái cây mà sáng sớm thần không ăn lại đem giấu đi kia tìm được rồi."
"Ở chỗ nào?"
"Trong miếng bánh mì vừa nãy của Cát Lâm."
"..."
Eloca liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hai vị tế ti làm bộ như cái gì cũng chẳng phát sinh, cứ tiếp tục dùng cơm.
Sau khi Tascha cùng Grant lên thuyền, trên đầu bắt đầu bọc băng trùm đầu. Tối hôm đó Cát Lâm nhìn thấy hai tế ti cầm nước thuốc vẽ lung tung trên ót của đối phương, mà trên cái đầu không có khăn trùm đầu của bọn họ lại nhiều một lớp tóc ngắn màu đỏ.
"Đây là?"
Cát Lâm chợt phát hiện trên khuôn mặt vốn nên cạo râu sạch sẽ của hai vị tế ti này cũng có lún phún râu.
"Thần sử nói cái này à? Đây là bí phương của thần điện." Grant mỉm cười thần bí.
"..."
Bí phương mọc tóc hả?
Cát Lâm gian nan nghĩ, một đám tế ti đầu trọc lóc của điện Chiến Thần chẳng lẽ không phải càng cần bí phương rụng tóc à?
Bởi vì rất nhiều tôn giáo sẽ thế cạo đầu, Cát Lâm chưa bao giờ nghĩ tới vì sao các tế ti cấp cao của điện Chiến Thần lại duy trì tạo hình như thế, hiện tại anh phát hiện bên trong này có vấn đề.
Cái suy đoán này vào ba ngày sau đã trở thành sự thật, bởi vì hai vị tế ti đã biến thành người mạo hiểm tóc đỏ râu đỏ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy bọn họ từng chút từng chút xảy ra biến hóa, Cát Lâm hoàn toàn nhận không ra bọn họ là ai, nói không chừng còn tưởng rằng trên thuyền nhiều thêm mấy vị khách không mời mà đến.
"Mỗi một tế ti cấp cao trong điện Chiến Thần đều cần phải xuất môn du lịch, dùng dược tề ma pháp thay đổi dung mạo rất dễ thấy, như bây giờ liền hoàn mỹ vô khuyết!" Grant một bên nhìn gương cắt tỉa chòm râu, một bên nghiêm túc mà chọn cho chính mình một bộ quần áo vải đay.
Người anh em Tascha của hắn vẫn còn tiếp tục sử dụng nước thuốc, thẳng đến tóc mọc tới dưới bả vai, che hết nửa khuôn mặt hắn mới vừa lòng mà bắt đầu chỉnh sửa tạo hình.
Cát Lâm cảm thấy lấy tay nghề của hai người bọn họ, dù cho quăng tới địa cầu cũng là một nhà tạo mẫu tóc đủ tư cách, điều này làm cho anh bắt đầu hoài nghi bầy sói của điện Chiến Thần rốt cuộc đã trải qua những gì.
Người Mục Dương cắt lông dê, tế ti điện Chiến Thần chắc không ôm sói cắt lông đâu nhỉ?
Cát Lâm không khỏi nhớ tới con lạc đà Alpaca trong vườn thú ở địa cầu, kiểu tóc chúng nó thay đổi liên miên, sau đó mấy cái mặt đó đổi tới trên đầu sói xám ——
"Cậu thất thần!"
Eloca đưa tay, một dòng khí hất Cát Lâm sang bên cạnh.
Cát Lâm đang luyện tập võ kỹ đuối lý mà đứng lên, nén cười không thèm nghĩ tới sói xám ver kiểu đầu Alpaca nữa, sau đó cố gắng xoa xoa mặt mình, hít một hơi thật sâu, nắm chặt vũ khí, cúi người vọt tới trước.
Thân người anh lắc lư bất định, trọng tâm chợt trái chợt phải, khi lướt qua bên người Eloca, ám trùy theo động tác xoay người mà nhẹ nhàng cắt qua.
"Vị trí công kích lệch, cái chỗ này không phải chỗ yếu hại, lại đến một lần nữa!"
Cát Lâm đi trở về chỗ cũ, lấy lại bình tĩnh, lần thứ hai nện bước.
"Sức mạnh không đủ, lại đến một lần!"
"Tốc độ đào thoát sau khi công kích thành công chậm!"
"Sát khí quá rõ ràng, chú ý khống chế cảm xúc!"
Chờ đến khi Eloca rốt cục gật đầu xác định với Cát Lâm rằng động tác công kích này đủ tư cách thì người ta đã ghé vào boong thuyền không muốn dậy rồi. Nhưng mà khóa võ thuật hôm nay không có chấm dứt, Cát Lâm còn phải đi khoang thuyền tìm một chỗ trốn đi.
Trong khoang thuyền có rất nhiều thùng gỗ, còn có một ít tạp vật, không gian không tính quá lớn, Chiến Thần đưa ra yêu cầu cho Cát Lâm là đừng để cho y phát hiện Cát Lâm trốn ở chỗ nào ngay ánh mắt đầu tiên.
Kỹ thuật chạy thoát thân phải học, trốn không thoát cũng sẽ phải trốn đi! Cát Lâm không có dị nghị.
Chơi trốn tìm cũng cần đầu óc, không thể đem góc áo, tóc lộ ra, tạp vật che chắn bản thân thoạt trông phải tự nhiên, khi ngồi xổm trong thùng gỗ phải chú ý không được phát ra tiếng vang.
Eloca không chỉ là "Nhìn liếc mắt một cái", khi y đi vào cửa khoang, Cát Lâm sẽ cảm giác thấy một trận trùng kích thần lực, cả khoang thuyền đều bao phủ trong loại uy áp vô hình kia.
Đây là khảo hạch thăng cấp, không chỉ cần phải có thể đối kháng thần lực áp chế, còn phải duy trì trạng thái vốn có của thân thể. Hô hấp không thể dồn dập, cũng không thể loạn, tim đập nhất định phải vững vàng, tay cầm vũ khí không thể run rẩy.
Cát Lâm cảm thấy trạng thái hôm nay của mình không tồi, anh nín thở im lặng chờ đợi cửa khoang đẩy ra, bình tĩnh mà vượt qua các đợt dao động trùng kích thần lực, không hề lộ ra bất kì sơ hở nào.
Còn chưa kịp cao hứng thì đỉnh thùng gỗ đã bị gõ hai cái.
Cát Lâm nhất thời uể oải, vô lực hỏi: "Lần này lại là chỗ nào xảy ra vấn đề?"
"Không... Biểu hiện hôm nay của cậu không tồi, rất tốt."
Eloca đứng ở bên ngoài thùng gỗ, khi không có người biểu tình y sẽ sinh động một ít, có cảm xúc biến hóa rõ ràng.
Xốc nắp thùng gỗ lên, Cát Lâm ủ rũ nói: "Nhưng anh vẫn phát hiện ra."
"Lần này không phải phán đoán khẳng định, thứ tôi dựa vào là cảm giác." Eloca tạm dừng một chút, lặp lại:
"Tôi cảm thấy cậu ở ngay tại nơi này."
Trực giác sao? Cái này thì không có cách nào phá rồi!
Cát Lâm bất đắc dĩ mà đi ra.
"Hành trình của chúng ta còn bảy ngày, tiến độ học tập võ thuật của cậu đã nhanh hơn trong tưởng tượng của tôi rồi." Eloca nói, đôi mắt xanh lam kia lại khôi phục bình tĩnh.
Lời này cuối cùng cũng khiến Cát Lâm cảm nhận được một chút an ủi, anh xốc tinh thần đi ra khỏi khoang thuyền.
Eloca ở phía sau nhìn bóng lưng của anh, không nói gì.
—— Cái cảm giác vi diệu không cách nào miêu tả kia, càng ngày càng rõ ràng.
Eloca không hề xa lạ với loại cảm giác này, y biết đó là cái gì. Cuộc đời này của y quá mức dài lâu, đối với rất nhiều người đều có quá cảm giác như vậy trong một nháy mắt, chỉ là bình thường sẽ không kéo dài lâu lắm, bỏ lỡ cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.
Y đã từng cho rằng Cát Lâm cũng là một trong số đó, nhưng mà sự thật lại không phải như vậy.
Vừa rồi khi đi vào khoang thuyền, Eloca cũng đã không thể nhanh chóng phát hiện tung tích người kia, chỉ có thể dựa vào trực giác của mình, thì tâm tình của y bỗng nhiên thay đổi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chiến Thần sống hai ngàn năm, hoàn toàn không có dây thần kinh yêu đương là không có khả năng, anh ta có thẩm mỹ bình thường, sẽ thưởng thức người ưu tú, cơ mà loại cảm giác này đổi thành tuổi thọ của nhân loại thì y như lướt Weibo thấy mỹ nhân ý, ước chừng là trông không tệ cảm giác được tín hiệu tình yêu, nhưng mà ngày mai thì quên sạch sành sanh = = lúc người khác nhắc tới còn sẽ gật đầu, nói đúng đúng đúng không sai chính là như vậy! Sau đó đi làm việc gì đó thì lại quên mất ╮(╯_╰)╭
Lạc đà Alpaca: