Từng ngọn hải đăng to lớn lặng lẽ sóng vai nhau đứng trên mặt biển.
Hải đăng là những hình người điêu khắc bằng đá màu xám trắng, bọn họ có người trong tay cầm kiếm, có ôm sách vở, trên mũ giáp cùng vương miện của mỗi người được khảm ma tinh màu xanh lam, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Những thuyền bè đường xa mà đến giống như bị loại ánh sáng kia dẫn dắt, tụ tập thành từng hàng, chạy nhanh về bến cảng phía sau.
“Đan Đóa.”
Lão Qusair đứng ở boong thuyền, nhìn về phía tòa thành thị dù trong đêm tối vẫn sáng ngời ấy, biểu tình cảm khái nói: “Chúng ta đến rồi, viên minh châu chói mắt nhất trên đại lục Seeley, thành phố Tự Do không thuộc về bất cứ quốc gia nào!”
Bị tâm tình của lão lây nhiễm, Cát Lâm cũng không khỏi sinh ra tâm trạng chờ mong.
—— Rõ ràng hiện giờ đã là nửa đêm, thuyền đến từ trên biển chờ đợi vào cảng còn nhiều như vậy, còn cả những ma tinh trên mấy ngọn hải đăng vừa rồi nữa, thể tích rất lớn, màu sắc cũng cực kì tinh thuần.
“Là ma tinh hệ thủy và hệ phong cấp chín, những ngọn hải đăng đó không chỉ có tác dụng chỉ đường không, có lẽ còn có thể bảo hộ những hải cảng ở khu vực gần đó không bị thời tiết ác liệt ảnh hưởng.” Eloca đi đến bên người Cát Lâm quan sát vị trí hải đăng sau đó nói.
“Cấp 9?” Anh giật mình.
Trên pháp trượng của lão Qusair cũng chỉ được khảm ma tinh hệ phong cấp 9 mà thôi.
Ma tinh trên đại lục Seeley đều có xuất xứ từ trên người ma thú, ma thú cấp thấp còn có thể nuôi dưỡng số lượng lớn, sau đó xẻ thịt lấy ma tinh. Ma thú hệ phong cấp 9, ít nhất cần mười pháp sư võ giả cũng là cấp 9 mới có thể miễn cưỡng đối kháng, bởi vì ma thú đồng cấp có thực lực cao hơn nhân loại. Càng không cần nói ma thú hệ phong, nó am hiểu chạy trốn, trên cơ bản nếu không có cường giả cấp thánh thì đừng hòng bắt được nó.
Chi phí có được ma tinh đã cao như vậy, số lượng lại có hạn, giá cả của một viên ma tinh hệ phong cấp 9 người bình thường tuyệt đối không cách nào tưởng tượng nổi, hơn nữa không phải có tiền là có thể mua được. Những thường thức này giáo viên khóa ngôn ngữ đã dạy.
Trong tư duy chuyển đổi của Cát Lâm, một viên ma tinh cấp 8 đã đã bằng với một đống văn phòng cao ốc trong nội thành Bắc Kinh, chính là cái loại có ít nhất tầng hai mươi tầng lầu ấy; ma tinh cấp 9 đại khái có giá cỡ vệ tinh gián điệp tàng hình do nước Mỹ chế tạo, dù sao cũng là ma tinh có thể sử dụng cấm chú, uy lực không thua kém gì một quả bom hạt nhân loại nhỏ.
Về phần ma tinh cấp thánh trong truyền thuyết, nói thật, Cát Lâm chưa từng nghĩ nó giá trị tương đương cái gì, rất khó xử cho não tế bào.
Hiện tại nhiều cái vệ tinh như thế… Không, nhiều khối ma tinh như vậy trực tiếp đặt ở trước mắt, ánh sáng sáng ngời từ cảng một đường kéo dài đến mặt biển xa xa, mười lăm ngọn hải đăng tổng cộng bao phủ phạm vi trong ba cây số, này có thể nói là giàu nứt đố đổ vách, đổi thành vàng tuyệt đối có thể lấp kín luôn vùng biển này.
“Ông mới vừa nói, Đan Đóa không thuộc về bất luận quốc gia gì?” Cát Lâm đột nhiên hỏi.
Lão Qusair đoán được ý của Cát Lâm, lão ta dùng vẻ mặt nghiêm túc mà gật đầu.
Không có một quốc gia mạnh mẽ làm chỗ dựa, Đan Đóa vẫn cứ dám trực tiếp dùng ma tinh cấp chín đến bảo hộ cảng, vừa không sợ người cướp đoạt, cũng không sợ người khác nhìn đỏ mắt. Ngôi thành tự do này, có được không chỉ là tài phú, mà còn cả sức mạnh cường hãn.
“Nơi này là do thần điện thống trị sao?”
“Không phải.”
Sau khi nghe thấy đáp án, biểu tình Cát Lâm cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Thần điện thì anh biết, đó chính là thế lực có thể khiến cho người đại lục Seeley cực kì kính sợ, có thể thoải mái vượt qua thế lực quốc gia.
“ ‘Đan Đóa thuộc về người Đan Đóa, đao kiếm bảo hộ tài phú’, đây là cách nói với bên ngoài.” Lão Qusair vuốt chòm râu trên cằm, hàm súc nói: “Đan Đóa không có thành chủ, nơi này có một nghị viện Mayonice phụ trách quản lý thành thị.”
“Mayonice?” Eloca lập lại một lần.
“Thần Trật Tự trong truyền thuyết, trừng phạt kẻ trộm cắp, kẻ sát nhân cùng với kẻ lừa gạt người khác.” Lão Qusair dùng ánh mắt tò mò nhìn Chiến Thần.
Eloca cực kì khẳng định nói: “Không có vị thần đó.”
Hai vị tế ti điện Chiến Thần cùng Pháp Thánh hệ phong đồng thời lộ ra biểu tình “Quả nhiên là vậy” .
Lão Qusair ho khan một tiếng, xấu hổ nói: “Thần Trật Tự Mayonice không có thần điện, ngoại trừ Đan Đóa ra không nơi nào có sự tích của vị thần này được truyền lưu lại. Vào ba trăm năm trước đã có người hoài nghi thuyết pháp thần Trật Tự là bịa ra.”
“Ba trăm năm đó cũng là khoảng thời gian tòa thành Đan Đóa này phát triển?” Cát Lâm cảm thấy hứng thú hỏi.
“Không thể nói phát triển… Đan Đóa vẫn luôn là một trong những thành thị phồn hoa nhất đại lục Seeley, mặc dù mấy lần bị hủy diệt trong chiến tranh giữa các vị thần nhưng vẫn lần lượt được gây dựng lại.”
Lão Qusair theo bản năng mà nhìn thoáng qua Eloca, người sau không có biểu tình gì đặc biệt, Pháp Thánh hệ phong lúc này mới tiếp tục nói: “Trên thực tế ngay trong mấy trăm năm này, nền văn minh ma pháp của đại lục Seeley phát triển cực kì nhanh chóng, chuyện Đan Đóa quật khởi cũng không có điểm nào đặc biệt làm cho người ta chú ý.”
“Tôi biết ý của ông, vào một ngàn năm trước tuyệt đối không có khả năng có người lấy ma tinh cấp 9 gắn vào pho tượng hải đăng ở cảng.” vẻ mặt Eloca như đang hồi ức.
“Có lẽ các người có thể lý giải, khi tôi tỉnh lại từ giấc ngủ dài lâu, phát hiện thế giới bên ngoài đã thay đổi đến nổi tôi chẳng còn quen biết.”
Hai vị tế ti điện Chiến Thần lộ ra nụ cười hàm hậu, lão Qusair cũng thoải mái hẳn ra.
Cát Lâm lại từ trong vẻ mặt vừa rồi của mấy người mà cân nhắc ra một ít đồ vật che giấu, vừa lúc thuyền sắp vào cảng, mọi người đều bận lu bù cả lên, nhân lúc giảm tốc độ hạ buồm và điều chỉnh phương hướng vân vân, Cát Lâm nhân cơ hội tới tìm Eloca.
“Anh từng tới Đan Đóa sao?”
“Đã từng tới rất nhiều lần, thời điểm sớm nhất nơi này vẫn là một trấn nhỏ, không khác trấn Maren lắm.”
“Vừa rồi khi lão Qusair nhắc tới Đan Đóa bị cuốn vào thần chiến rồi bị hủy diệt cố ý liếc nhìn anh nhiều mấy lần.” Cát Lâm do dự một chút, vẫn lựa chọn tiếp tục truy vấn.
“Vào 1500 năm trước Đan Đóa là lãnh địa của Hải Thần Paran, chính là tên Paran tuyên chiến với tôi. Sau đó hắn ta chết, Đan Đóa bị hủy bởi một trận lửa lớn, có người nói là tôi trút lửa giận trừng phạt người Đan Đóa.”
Eloca hơi hơi nhướng mày, ngữ khí của y có chút quái dị, nhất là khi nhắc tới cái từ “Lửa giận”.
Cát Lâm lẩm bẩm: “Anh cũng không phải Hỏa Thần.”
“Đúng vậy, chuyện rõ ràng như vậy, sao chẳng ai nghĩ ra được chứ?” Eloca cố ý thở dài.
“… Đại khái là do cảm giác sợ hãi trời sinh của nhân loại với thần linh đi, cảm thấy khi thần linh tức giận thì khẳng định sẽ sấm rung chớp giật, mặt đất nứt ra, núi lửa bùng nổ ý.” Cát Lâm nghĩ nghĩ, lại tăng thêm một câu:
“Hải Thần chết, Đan Đóa lại xảy ra chuyện, mọi người đều sẽ cảm thấy là vị thần linh ghét Hải Thần Paran nhất tới trả thù, dùng cách nói của cố hương tôi, đó là tư duy theo quán tính.”
Eloca thật không ngờ Cát Lâm sẽ nghiêm túc cùng mình thảo luận vấn đề này, y trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Tôi từng điều tra về trận đại hỏa ở Đan Đóa, thánh địa mất đi thần linh phù hộ, bởi vì tài phú mà trở thành mục tiêu trong mắt những tín đồ thần linh khác. Bọn họ cướp đoạt tài sản, đốt hủy một tòa thành thị từ xa xưa, chỉ là bởi vì trong tòa thành này là những dị giáo đồ đang ở. Văn minh vẫn sẽ phát triển trong phế tích, nhân loại vĩnh viễn sẽ không buông bỏ cố hương.”
Cát Lâm bỗng nhiên nghĩ đến Eloca từng nói, Hải Thần Paran đời thứ hai dùng sóng thần phá huỷ tòa thành đá ở Hegel, suýt chút nữa đã làm cho bộ tộc Hegel diệt tuyệt. Hải Thần đời thứ ba bởi vì nguyên nhân chẳng hiểu ra sao mà cùng Chiến Thần khai chiến, sau khi hắn chết, Đan Đóa - nơi Hải Thần sinh ra gặp phải kiếp nạn, mọi người đều cảm thấy là do Chiến Thần trả thù. Hiện tại Hải Thần đời thứ tư mà Eloca vốn chưa từng gặp qua lại tham dự một âm mưu to lớn, sử dụng thần lực cải biến thể chất Barre, sai khiến gã gia nhập đội ngũ người khiêu chiến gϊếŧ chết Chiến Thần.
Đây tính là cái gì? Chiến Thần với Hải Thần trời sinh kị nhau à?
Phải biết, thần linh ở đại lục Seeley không phải do huyết thống kế thừa, cũng không phải sư đồ truyền thừa, hoàn toàn là ai có sức mạnh người đó làm. Có được danh hào như thế nào đều là vấn đề thuộc về thuộc tính bẩm sinh, sao Eloca lại “hữu duyên” với Hải Thần tới vậy nhỉ?
Eloca nghe không được tiếng lòng của Cát Lâm, nếu không y nhất định sẽ nói cho Cát Lâm, thật ra y “Hữu duyên” với rất nhiều thần, Hải Thần chẳng phải trường hợp đặc biệt.
“Nếu như không đề cập tới Paran thì Đan Đóa là một nơi rất tốt.”
“Biểu tình của anh nói cho tôi biết, anh từng có một đoạn hồi ức tốt đẹp tại nơi đây.” Cát Lâm nghiêng đầu nói, dạo gần đây khi nói chuyện cùng Eloca anh trở nên rất tùy ý, bắt đầu từ khi Cát Lâm phát hiện mình ngủ ở trong bồn tắm lớn, lúc tỉnh lại nằm ở trên giường quần áo chỉnh tề kia.
—— Mặt mũi cũng mất sạch rồi còn để ý khoảng cách với lễ tiết cái gì chứ hả!
Biểu tình Eloca cứng đờ, sau đó làm bộ như không nghe thấy lời Cát Lâm, tiếp tục nói: “Có ba nhánh sông ăn ra biển ở Đan Đóa, nơi này từ thời đại hoang dã bắt đầu đã có bộ lạc lớn định cư, quanh năm suốt tháng đều là loại khí hậu này, không phân biệt mùa.”
“Tôi cảm giác được.” Cát Lâm nói thầm.
Khi rời khỏi trấn Maren thì mặc quần áo lông thật dày, giờ thì một cái áo choàng cũng thấy nóng nực, một đường này Cát Lâm đều có một loại ảo giác như đang cưỡi thuyền từ nam cực chạy tới xích đạo.
Hiện giờ khắp mặt biển chung quanh đều là thuyền, rất xa đã có thể nhìn thấy hình dáng của cảng.
Toà tháp cao lớn, nóc nhà với tạo hình rất khác biệt lòe lòe sáng lên, hình như là bảo thạch màu trắng bạc.
Đội ngũ tàu thuyền vào cảng xếp hành theo dãy số, quý tộc có cảng bỏ neo riêng biệt, hết thảy đều ngay ngắn có trật tự.
Thành phố biển khổng lồ này đã mở ra khuỷu tay, càng đi thuyền tới gần nó, bầu trời đêm trên đỉnh đầu càng thay đổi, đã phân không rõ đây rốt cuộc là ban ngày hay là ban đêm.
Màu trắng bạc nhu hòa bao phủ mặt biển, Đan Đóa giống như nơi ngụ cư của thần linh trong truyền thuyết, tài liệu kiến trúc tự sáng lên, những đường vân điêu khắc tinh tế kia miêu tả một vài bức họa cuộn tròn tuyệt mỹ.
Cát Lâm đi đến trên cột buồm thực hiện chức trách của hoa tiêu, xem xét coi có bao nhiêu thuyền đang sắp hàng vào cảng ở phía trước.
Lúc này tiếng chuông ở cảng vang lên, cùng với tiếng khảy đàn thụ cầm du dương lượn lờ trên mặt biển, tất cả hải đăng thông qua ma pháp trận đồng thời truyền lại âm thanh này:
“Bất Dạ thành, vùng đất tự do.
“Ca ngợi Mayonice, ca ngợi ngài cùng tánh mạng của ta.”
Tiếng tụng xướng ngắn ngủi kết hợp với giai điệu duyên dáng, đây không phải là vịnh xướng của một người ca hát, mà là vô số thanh âm hợp tấu.
Bên trong có giọng nói già nua khô khốc, cũng có tiếng hài đồng ngây thơ non nớt, có tiếng ca trong trẻo của nữ ca sĩ, cũng có giọng hào phóng như thủy thủ. Bọn họ cùng nhau tụng xướng một đoạn ca từ, bao hàm cả vui sướng và kiêu ngạo.
Lực lượng của loại đồng thanh tụng xướng này vượt qua bản thân giai điệu ca khúc, thẳng đến rung động lòng người.
Thuyền buôn của lão Qusair rốt cục thong thả vào cảng, phía trước một đám công nhân bốc dỡ hàng ở bến tàu vừa mới rời đi, lập tức có một người đàn ông ăn mặc khéo léo, đầu đội mũ tròn, tay cầm ma tinh tính toán, vẻ mặt tươi cười tiến lên.
“Khách nhân tôn kính, hoan nghênh đến với thành phố tự do Đan Đóa, ở nơi đây ngài chỉ cần đề xuất một ý tưởng rồi xuất ra tiền túi thì lập tức sẽ có người giúp ngài đem tất cả mọi chuyện hoàn thành. Xin hỏi ngài cần loại phục vụ nào? Mỗi công nhân dỡ hàng đều tính bằng đồng bạc, căn cứ trọng lượng cùng thời gian dọn hàng mà trả lương, đồng thời còn có phí cho thuê kho hàng mỗi ngày, đây là bảng giá.”
Trước mắt Cát Lâm nhiều thêm một tờ biên lai dạng hình chiếu, anh còn chưa kịp nói chuyện, đối phương đã nhiệt tình nói tiếp:
“Nếu như là hàng hóa quý trọng, cần phải trông coi đặc biệt và kho hàng chuyên biệt, tôi sẽ vì ngài xin chỉ thị chủ quản của tôi.”
“Không cần.” Lão Qusair đỡ lan can lên bờ: “Ông cứ tùy ý dựa theo an bài.”
“Được, cám ơn, đây là hợp đồng của ngài, mời đưa vào ma lực để kí tên, thuyền loại nhỏ bỏ neo trong vòng 3 ngày không thu phí dụng, hàng hóa phổ thông không tính thuế. Hôm nay khách sạn cảng Bắc vẫn còn phòng trống, giá cả ba đồng bạc trở lên, có nước ấm và thức ăn ngon miệng…”
Lão Qusair trực tiếp lấy ra một ít đồng bạc làm tiền boa, độ cong nơi khóe miệng của nhân viên tiếp đãi ở cảng liền tăng lớn: “Khác nhân tôn kính, ngài còn cần phục vụ gì không? Chúng ta tùy thời đều có thể vì ngài cung cấp, đi đường dài trên biển nhất định là khiến ngài mệt mỏi.”
Nói xong liền vung tay với bên cạnh, Cát Lâm nhìn thấy một loạt cả trai lẫn gái ngồi ở bên phải, trong tay ôm nhạc cụ.
“Người hát rong và nữ ca sĩ, cùng bọn họ có thể đi du lãm thành thị vào ban đêm.” Tế ti Tascha thấp giọng nói.
Bên trái là một loạt nam nữ trẻ tuổi ăn mặc cực kì mát mẻ, dung mạo cũng rất đẹp.
Tế ti Grant vội ho một tiếng, dùng âm lượng muỗi kêu nói: “Những người đó có thể mang ngài tới một số chỗ tương đối kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nếu thần sử ngài có yêu cầu gì thì tôi đề nghị vào thành lại nói, bên chỗ cảng đều là diện mạo tương đối bình thường.”
Cát Lâm đờ đẫn mà bị hai vị tế ti đẩy tới bên người Eloca.
Không đúng! Chỉ nhìn mặt mà nói, ai so với Eloca cũng đều rất bình thường đó!