Xe ngựa được trang viên Kewell phái ra khoan thai đến chậm.
Ba con ma thú màu xanh trông giống như nai kéo một chiếc xe ngựa trang trí vỏ sò và san hô, trục bánh đà đúc từ vàng, trên thân xe có huy chương gia tộc Kewell - đóa hoa đỏ rực vờn quanh trường kiếm.
Chiếc xe ngựa này tuy rằng hoa lệ, nhưng thể tích không lớn, năm người chắc chắn ngồi không vừa.
Grant đưa mắt ra hiệu với em trai mình, hai tế ti lựa chọn đi theo phía sau xe, sắm tròn vai nhân vật “hộ vệ” của bản thân. Cát Lâm nghĩ nghĩ, làm bộ chần chờ, sau đó mặt dày mày dạn đi theo sau lão Qusair lên xe ngựa.
Johanne thấy như vậy một màn, ánh mắt hơi hơi nheo lại.
Gã không nhìn thấy Cát Lâm bị đuổi xuống, hai võ giả cao to thực lực hùng hậu kia cũng chẳng lộ ra vẻ bất mãn. Xem ra những người này đều rất tin phục Eloca, có lẽ đã biết thân phận Chiến Thần, cho nên chỉ cần Eloca không nói gì, những người khác cho dù nảy sinh nghi ngờ, cũng sẽ không dễ dàng trực tiếp bài xích Cát Lâm.
Johanne lựa chọn đi nước cờ này, chính là kết quả sau khi đã suy nghĩ kĩ càng.
Người cạnh tranh nhiều như vậy, thuận lợi tới gần mục tiêu chính là bước đầu tiên, kế tiếp không phải hoàn thành nhiệm vụ, mà là làm sao để tránh người khác đoạt lấy thành quả thắng lợi đã tới tay.
—— Dùng sắc đẹp mê đảo Chiến Thần là không có khả năng, con đường này không thể đi.
Như vậy những người như bọn họ nên dùng cách gì mới có thể khiến Chiến Thần tin tưởng bản thân, bài xích đồng tộc có diện mạo tương tự?
Johanne cảm thấy dưới loại tình huống này, cũng chỉ có thể bịa chuyện.
Tỷ như bộ tộc của mình nguyên sơ khép kín, trưởng lão trong tộc rất ngoan cố, cộng thêm cha mẹ sớm qua đời, ở cố hương nhận hết ức hiếp không sống nổi, chỉ có thể suốt đêm trốn đi, lưu lạc tới đại lục Seeley.
Mô tả bên trong bộ tộc của mình càng dã man càng tốt, nghe nói Chiến Thần ghét nhất chính là tập tục của những bộ lạc nguyên thủy kia, lấy người sống đi hiến tế, dâng bé gái cho thần điện chà đạp... Điểm ấn tượng trực tiếp âm vô cực, nếu những người khác muốn xoay chuyển cái nhìn của Chiến Thần, trong khoảng thời gian ngắn rất khó mà làm được.
Đương nhiên, lời nói dối đơn giản như thế rất dễ vạch trần, bịa chuyện làm sao cho thật hợp lí thì phải xem năng lực của cá nhân.
Thật sự không biết bốc phét, bị tộc nhân đuổi gϊếŧ cũng là một cái cớ rất tốt, như vậy khi nhìn thấy người cạnh tranh có diện mạo giống mình thì hoàn toàn có lí do chính đáng để trốn tránh không gặp.
Johanne cảm thấy có lẽ Cát Lâm chọn loại thứ hai.
Cát Lâm tính cách trầm lặng, hoàn toàn không phải loại mồm mép lẽo lượi, đổi trắng thay đen, giỏi lừa dối người khác.
Vì thế Johanne lựa chọn thời điểm Cát Lâm không phòng bị mà bỗng nhiên chào hỏi, gã tin tưởng Cát Lâm nhất định bất ngờ không kịp đề phòng, đồng thời lời nói dối "Rời xa tộc nhân, tộc nhân không thân thiện với mình" cũng sẽ bị chọc thủng, hơn nữa Johanne biết quá khứ của Cát Lâm, gã tin tưởng bản thân xuất hiện nhất định sẽ tăng thêm bóng ma tâm lý của anh.
"... Xin lỗi, ai bảo chúng ta là người cạnh tranh chứ? Ai bảo cậu xui xẻo, cũng gia nhập vào cuộc chơi này."
Johanne lầm bầm, kỵ sĩ cạnh gã kinh ngạc nhìn một cái, bởi vì nghe không hiểu tiếng trung nên tò mò hỏi: "Johanne, anh đang nói gì vậy?"
"A, tôi đang nhẩm lại lời cầu nguyện thần linh ở cố hương tôi, ngài Kewell tìm được biện pháp giải quyết vấn đề, tôi gặp được đồng tộc, đây không phải là một dấu hiệu tốt sao?"
"Ngài nói đúng!"
Kỵ sĩ nhớ tới vừa rồi khi đi ngang qua điện Hải Thần, khung cảnh những tế ti kia sắc mặt đại biến mà hả hê trong lòng.
Cát Lâm ở trên xe ngựa cũng không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Eloca, xe ngựa này có thể ngồi 4 người, trừ anh cùng lão Qusair ra thì Kewell cũng mặt dày mày dạn chen vào, luyên thuyên không dứt mà giới thiệu phong cảnh với đặc điểm cảng đông cho Eloca.
Tuy rằng hắn nói hết sức nghiêm túc, nhưng có một nửa nội dung Eloca không hề hứng thú.
Hai tên nhà quê Cát Lâm, Eloca này ngay cả chế phẩm ma pháp luyện kim thuật ở hai bên ngã tư đường là để làm gì cũng không biết, làm sao có thể hiểu được mấy kĩ thuật tiên tiến nhất ở Đan Đóa mà Kewell đang nói chứ?
Mà ngay cả dược thảo nhân tạo trồng trong bồn hoa ở cảng đông cả hai cũng chỉ nhìn màu sắc với hoa văn hình dáng, hoàn toàn không lĩnh hội được sự quý hiếm của chúng, lại càng không nói đến sự giàu có ở Đan Đóa.
Kewell càng nói càng chần chờ, hắn nhìn không ra Eloca đang suy nghĩ gì, chỉ là phản ứng của mấy người khác lại đặt trước mắt: lão Qusair nhắm mắt dưỡng thần, Cát Lâm không yên lòng.
Chẳng lẽ nơi của những người này còn phồn hoa hơn cả Đan Đóa ư?
Kewell theo bản năng nghĩ, sau đó lại phủ quyết quan điểm này, bởi vì trên đại lục Seeley, nơi phồn hoa hơn cảng đông Đan Đóa cũng chỉ có thủ đô của đế quốc Kim Cận, nhưng phong cách của hai thành phố hoàn toàn khác nhau, hơn nữa ở Đan Đóa có số lượng luyện kim thuật sư đông đảo, rất nhiều những phát minh nhỏ ưu tú chỉ có thể nhìn thấy ở đây mà thôi.
Xe ngựa đi rất nhanh, một đường vượt qua sáu bảy tòa thần điện, lại vòng ra một con đường trống trãi.
Cuối con đường là một trang viên quy mô không hề nhỏ, đây chính là đích đến của bọn họ.
Một gia tộc ở nơi tấc đất tấc vàng như Đan Đóa lại có phủ đệ như thế, không chỉ đơn giản là giàu có thôi đâu. Gia tộc Kewell nhiều thế hệ sống ở Đan Đóa, chứng kiến tòa thành thị này hưng thịnh rồi lại bại suy, trải qua mấy lần hủy diệt cùng trùng kiến, có thể nói bản thân gia tộc ấy đã là hình ảnh thu nhỏ của Đan Đóa rồi.
Rất nhiều vương quốc đều đã từng ban cho gia tộc Kewell phong hào quý tộc danh dự, nhưng những xưng hô đó cũng chẳng sống được bao lâu, dần dà thì gia tộc Kewell đơn giản không hề tự xưng quý tộc nữa.
"Chờ đến khi tôi kết hôn, tòa trang viên này sẽ chân chính thuộc về tôi." Kewell kiêu ngạo nói, hắn đi xuống xe ngựa, ở cửa nhà đã đứng rất nhiều người hầu, quy mô tiếp đón cực kì to lớn.
—— Tuy rằng Cát Lâm cảm thấy mấy người này chỉ là tranh nhau đến hóng hớt mà thôi.
"Về kết hôn, gia tộc Kewell còn có cách nói nào khác à?" Eloca hỏi.
Lão Qusair gật đầu: "Gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Kewell, ông nội của vị Băng Sương kỵ sĩ cấp 8 này có viết trong di chúc rằng, người thừa kế trang viên trực tiếp bỏ qua một đời, chỉ đích danh đứa cháu Rhyce · Kewell, chờ đến sau khi Kewell thành niên kết hôn, di chúc chính thức có hiệu lực, trước đó, cha của hắn là người quản lý."
"..."
Thế mà còn có nguyên nhân này nữa, xem ra kết hôn đối với vị Băng Sương kỵ sĩ kia rất quan trọng nhỉ! Cát Lâm cảm thấy có thể hiểu được vì sao Kewell lại biến thành kẻ "Cuồng kết hôn", mà cha mẹ hắn vì sao lại muốn dùng hôn nhân trói buộc hắn.
Trên mặt Kewell chứa đầy ý cười, theo Eloca xuất hiện nhanh chóng lây nhiễm toàn bộ người hầu đón khách ở cửa ra vào của trang viên.
Nữ phó chủ quản cùng chủ quản trang viên lặng lẽ dùng tay áo lau nước mắt, cái loại dáng vẻ vui quá mà khóc này, thật sự khiến người cảm thấy khó chịu —— đây là đã gấp gáp tới nhường nào rồi chứ!
Không cần Kewell nhiều lời, bọn họ đã nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình nhất.
Kewell nghiêm trang chững chạc mà mời bọn họ đi thăm thú hoa viên nhà mình.
Eloca:…
Bố cục trang viên là như vầy: chiếm diện tích rộng nhất là bãi cỏ, cộng thêm một tòa kiến trúc được tạo thành từ hoa cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ.
Nói cách khác, không có cái gọi là hoa viên, bởi vì vừa vào cửa đã tới rồi.
Trước khi đến lâu đài thì bọn họ cũng nhân tiện thưởng thức cảnh đẹp "Hoa viên" trên đường.
Cát Lâm rất nhanh đã nhìn thấy “Hoa Lưu Diễm” mà Kewell lấy làm tự hào, là một loại thực vật có ngoại hình khá giống tulip, chỉ là cánh hoa thay đổi dần, từ đậm tới nhạt còn pha lẫn sắc vàng kim, giống như ngọn lửa bùng cháy, gió thổi qua cực kì xinh đẹp. Loại thực vật này rõ ràng rành mạch mà phân bố chung quanh suối phun ma pháp, lấy mặt cỏ làm vải vẽ tranh sơn dầu, trực tiếp hợp thành một hình vẽ cực lớn.
Theo Kewell nói, nếu dùng ma pháp hệ phong bay lên không trung nhìn, chính là gia huy của gia tộc bọn họ, "Hoa Lưu Diễm" tạo thành hình đóa hoa, lâu đài đảm nhận trường kiếm ở bên trong.
Khi lão Pháp Thánh nhìn thấy từng đám "Hoa Lưu Diễm" thì tinh thần rung lên, chủ động tiếp lời mấy câu, Kewell rốt cục không cần một mình nói khoe khoang khoác lác, nhiệt tình giới thiệu càng tăng lên.
Hai vị tế ti vẻ mặt lạnh lùng, Eloca cũng không chẳng khác chi tế ti của mình.
—— Truyền thừa thứ nhất của điện Chiến Thần: Đàn ông đàn ang, không có hứng thú với hoa cỏ quý báu.
Dược thảo cấp cao trong rừng rậm Mê Huyễn đâu đâu cũng có, nếu chỉ luận xinh đẹp, hoa Lưu Diễm lại chẳng thể ăn, cho dù ăn được bọn họn cũng không cần phải uống thuốc.
Nơi thích hợp nhất để ngắm hoa trước suối phun ma pháp đã dọn bàn xong, bọn người hầu thả xuống lồng điểm tâm cuối cùng, cung kính mà hành lễ rời đi.
Kewell để lại hộ vệ thủ lĩnh, chủ quản trang viên của mình, còn có Johanne.
Trước bàn chỉ có bốn cái ghế, hai vị tế ti điện Chiến Thần không chút do dự đứng ra phía sau Eloca, Johanne trên mặt treo nụ cười ôn hòa, dùng khóe mắt quan sát Cát Lâm.
Khi gã nhìn thấy Cát Lâm thế mà mặt dày mày dạn lại một lần nữa chen đến bên người Eloca, chiếm cứ cái ghế bên trái Chiến Thần, tươi cười của gã đã vặn vẹo trong nháy mắt.
"Rất cảm tạ ý tốt của anh, chúng tôi cũng hiểu biết tình cảnh và nỗi khó xử của anh, chỉ là có một việc tôi không thể không nói." Lão Qusair bưng lên cái chén mạ vàng, nương theo đề tài hoa Lưu Diễm cùng Kewell tán gẫu vừa rồi, giọng tiếc nuối: "Dysis không có anh chị em, trên thực tế, tất cả thân thuộc có quan hệ gần với hắn đều đã qua đời."
Vẻ mặt Kewell cứng đờ.
Johanne đứng ở bên cạnh cúi đầu nói một câu.
"A, đúng rồi! Thân thuộc gần hệ không còn nữa, vậy còn đồng tộc thì sao?" Kewell lắp bắp: "Tôi không phải yêu thích sắc đẹp, cũng không cần giống như Dysis... Tôi là nói, có đại khái một nửa, không, một phần ba là được."
Lão Qusair nghẹn lời.
Đồng tộc của Chiến Thần ấy hả? Phong tộc đã huỷ diệt nhiều năm, nghe nói người Hegel còn tồn tại, chỉ là người Hegel chắc không đồng ý rời khỏi quê hương đến Đan Đóa sinh sống đâu nhỉ?
Cát Lâm càng là hồi ức lại những người Hegel mà anh gặp qua ở trong đầu, dễ nhìn nhất chắc là Onvina, cơ mà Onvina vẫn là một thiếu nữ vị thành niên, hơn nữa không đạt tới yêu cầu của Kewell.
Eloca không thèm chớp mắt nói: "Đồng tộc có thể, chỉ là quê hương tôi rất xa xôi, nếu anh muốn cưới người cùng tộc với tôi, vậy phải làm tốt chuẩn bị trải qua sinh tử..."
Kewell đang muốn nói gì, Eloca làm cái thủ thế, ngăn cản sự tự tin của hắn lên tiếng.
"Cố hương của tôi ở gần biển Lãng Quên."
"Bên trong vùng lốc?" Kewell chấn động.
Nếu nói như vậy, quả thật cực kì nguy hiểm, trước mặt động vật biển cấp 9 thậm chí cấp thánh, võ giả cấp 8 như hắn hoàn toàn chẳng đủ nhìn.
"Đương nhiên không phải, cách vùng lốc nửa ngày đi đường."
Lời Eloca nói làm Kewell nhẹ nhàng thở ra.
Lão Qusair, Cát Lâm, hai vị tế ti: ...
Quả thật không ở bên trong vùng lốc, ở một bên khác của nó mà thôi!
Cát Lâm còn muốn nói, cái nửa ngày đi đường đó cũng không phải chạy trên biển đâu, mà là ở trên biển Vòm Trời á! Từ mặt biển xuyên qua vùng lốc tuyệt đối không chỉ tốn nhiêu đó thời gian, không, là căn bản không đi qua được luôn kia kìa!
Johanne suýt chút nữa không khống chế được biểu tình, ánh mắt kinh ngạc của gã và vẻ thở phào nhẹ nhõm của Kewell hoàn toàn trái ngược nhau, tuy rằng thu lại rất nhanh, ngay cả lão Qusair còn không thấy được, nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt của Eloca.
Thú vị biết bao.
Chiến Thần nghĩ, người này không chỉ biết Cát Lâm, còn biết bản thân, cho nên biết vị trí của Hegel.
Hải Thần Paran đời thứ tư Eloca căn bản chưa từng gặp qua, và hắn ta cũng không biết Chiến Thần. Nhất định phải lùi về quá khứ 1000 năm mới có thể tìm được thần linh Eloca từng gặp.
Một ngàn năm trước không có quả cầu ma pháp thủy tinh lưu lại hình ảnh, đại lục Seeley cũng không có hoạ sĩ tài giỏi và kỹ xảo hội họa sống động. Barre lúc trước chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt Eloca thì cũng đã lâm vào bên trong ảo thuật.
Eloca trầm tư, lúc này Kewell lo lắng mà hỏi ý kiến y, từ Đan Đóa đến "Quê hương tràn ngập mỹ nhân" kia rốt cuộc có xa lắm không, hắn cần mang bao nhiêu người.
"Tôi cho rằng thực lực của anh vẫn còn thiếu một chút." Eloca nói.
Chủ quản trang viên bên cạnh có chút tức giận, võ giả cấp 8 mà còn kêu thiếu, chẳng lẽ chỉ có cường giả mới có thể cầu thân? Bộ tộc gì mà lại ngạo mạn nhường ấy?
"Không, tộc nhân tôi không có soi mói như vậy, chỉ là chỗ chúng tôi ở rất xa xôi, nghiêm túc mà nói trong phạm vi biển Lãng Quên, bên ngoài bộ tộc hết sức nguy hiểm. Chúng tôi chỉ có thể cam đoan an toàn của mình, mà anh muốn đi trước, tôi cho rằng còn khiếm khuyết một ít." Eloca thong dong nói.
Cái lý do này khiến Kewell cực kì tin phục, bởi vì mỹ nhân như thế mà hắn từ chưa nghe nói qua, nhất định là có nguyên nhân.
"Vậy anh cho rằng tôi nhất định phải trở thành võ giả cấp 9 mới có thể đến đó sao?"
"Chủ nhân!"
Chủ quan trang viên nhịn không được cất tiếng nói: "Nếu ngài có thực lực cấp 9 thì không cần lo lắng chuyện Hải Thần điện! Trong đó còn chưa có tế ti cấp thánh đâu!"
Kewell ngây dại, sau đó rất nhanh lắc đầu nói: "Nhưng di chúc của ông nội ta nói, phải kết hôn rồi mới được kế thừa..."
"Cha ngài dám cò kè với một cường giả cấp 9 sao?" Johanne cũng chen miệng.
Kewell triệt để há hốc mồm.
"Cho nên, ta không cần kết hôn ?"
"... Ngài Kewell tôn kính, năm nay ngài chỉ có 30 tuổi, đại lục Seeley còn chưa từng xuất hiện cường giả cấp 9 dưới 50 tuổi đâu!" Johanne đau đầu mà nhắc nhở, nếu biện pháp này khả thi thì bọn họ đã sớm đốc xúc Kewell sớm chút tiến cấp rồi.
Kewell phiền não nói: "Vậy ta nghĩ biện pháp mời một võ giả cấp 9 bảo hộ ta đi đến biển Lãng Quên?"
"Đó là một biện pháp tốt!" Johanne vội nói.
Đây chính là Hegel, nơi mà dưới tình huống bình thường không cách nào tới được, nếu có Chiến Thần dẫn đường...
Chủ quản trang viên rất không tán thành, cường giả cấp 9 không phải cứ có tiền là mời được, cho dù là gia tộc Kewell cũng phải trả một cái giá cực đắt. Y đang chuẩn bị khuyên bảo Kewell, bỗng nhiên Eloca lại nói:
"Trước 80 tuổi lên đến cấp thánh thì không có khả năng, nhưng với thiên phú của anh, trong vòng một năm muốn thăng lên cấp 9 lại có thể.”
"Anh nói cái gì?!" Kewell kích động bật dậy.
Cát Lâm tâm trạng không tốt, Johanne kinh ngạc đến rớt cằm.
Mọi chuyện chuyển biến quá đột ngột, bỗng nhiên biến thành thần linh dạy dỗ Kewell?
"Chức nghiệp của anh là Băng Sương kỵ sĩ cổ xưa, tôi vừa vặn biết một loại phương pháp, nếu anh có thể..."
"Từ từ, làm sao tôi có thể tin lời anh nói?" Vừa nhắc tới võ thuật, Kewell giống như thay đổi thành một người khác, đầu óc không sáng suốt bỗng nhiên trở nên cực kì đáng tin.
Eloca gật đầu với lão Qusair, người sau lấy huy chương của bản thân từ trong nhẫn trữ vật ra.
"Ta là Pháp Thánh hệ phong Qusair Dyfico."
Cường giả cấp thánh?!
Kewell vội vàng hành lễ, lại quay đầu nhìn về phía Eloca.
"Thực lực của Dysis ở trên ta, chỉ có điều bộ tộc của hắn rất ít khi xuất hiện trên đại lục Seeley, cho nên không có huy chương." Lão Qusair hùa theo Chiến Thần lừa Kewell.
Ánh mắt Kewell sáng lên, hắn xúc động muốn chạy tới nắm tay Eloca, tuy rằng bắt hụt, nhưng tế ti Grant với Tascha vẫn hoảng sợ, căm tức nhìn vị Băng Sương kỵ sĩ lỗ mãng kia.
"Xin ngài dạy tôi biện pháp đột phá đến cấp 9! Như vậy thì ai cũng không thể ép tôi kết hôn !"
"..."
Giờ khắc này, Cát Lâm với Johanne, chẳng biết ai đắng lòng hơn ai…