Mèo Zilla

Chương 73: Đường cũ



"Hắt xì!"

Cát Lâm hắt hơi một cái thật mạnh, sau đó bình ổn hô hấp bước nhanh rời đi hành lang.

Trong lâu đài Kewell có rất nhiều hoa cỏ quý báu, bình hoa trong gian phòng trong cũng cắm đầy hoa tươi, chúng nó màu sắc diễm lệ tư thái thướt tha, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, chỉ là nồng đậm mùi hoa kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến chóp mũi Cát Lâm ngứa ngáy.

Cát Lâm cảm thấy anh cần một cái khẩu trang, cái loại phòng bụi mịn ấy.

—— Dù sao phấn hoa bị gió thổi qua tới cũng là mấy khối hạt thật nhỏ, khẩu trang bụi mịn, bệnh nào thuốc nấy.

Nhớ tới đồ vật người mạo hiểm dùng để đối phó khói độc trong rừng rậm Mê Huyễn, Cát Lâm kiên trì xin lão Qusair một viên phong châu, loại đồ ma pháp này có thể lấy đầu của bản thân làm trung tâm, chế tạo một hoàn cảnh không có "Ô nhiễm" không khí.


Lão Qusair nghe nói Cát Lâm có hơi dị ứng với phấn hoa, còn đề cử một loại dược tề ma pháp với anh, kết quả bị Eloca cự tuyệt.

Người khác không biết vì sao, Cát Lâm lại rất rõ ràng, dược tề cái gì đối anh căn bản không có hiệu quả, nguyên tố ma pháp vừa tiến vào thân thể anh liền sẽ nhanh chóng thoát ra, cho dù uống cũng là uống không.

Hôm nay khi ăn cơm trưa Johanne xuất hiện tại nhà ăn, vẻ mặt tươi cười nho nhã lễ độ, nhưng mà Cát Lâm nhìn thấy gã là thấy hết muốn ăn một nửa rồi.

Johanne là nghe nói thực đơn "đáng sợ" của đoàn người Cát Lâm, cố ý chạy tới nhìn.

Ở trong mắt Johanne, ma lực lưu động trong phòng ăn hết sức kỳ quái, gần bàn ăn bao phủ nồng đậm nguyên tố ma pháp, chúng nó lại xung đột lẫn nhau, giống như giây tiếp theo lập tức sẽ nổ mạnh.

Johanne sợ tới mức lui về phía sau một bước, suýt chút nữa đã xoay người bỏ chạy.


May mắn lý trí của gã vẫn còn, nhớ tới thuộc tính thần lực của Chiến Thần Eloca, lúc này mới không có hành động dọa người nào.

Cho dù như vậy, sắc mặt Johanne cũng không dễ nhìn, tươi cười trở nên cứng đờ mà miễn cưỡng, cố gắng duy trì dáng vẻ dường như không có việc gì, đem một xấp thư mời thật dày đưa vào trong tay tổng quản trang viên.

Tổng quản trang viên rất không vui, khách quý của chủ nhân còn đang dùng cơm, tại sao Johanne có thể liều lĩnh mà xông tới như vậy?

"Tôi thật sự xin lỗi, chỉ là ngài Kewell trầm mê trong võ thuật, tôi lại không có cách nào tiến vào đại sảnh che kín pháp trận băng sương kia được." Johanne đưa đồ trong tay xong còn không quên dùng giọng thành khẩn mà nói rõ tình huống:

"Chuyện ngày hôm qua trang viên Kewell nghênh đón khách quý đã truyền khắp toàn bộ Đan Đóa, đây là thư mời của gia tộc khác trong hội nghị Mayonice gửi lại đây, không thể tùy tiện gác lại không để ý tới, có một yến hội thời gian ngay vào buổi tối hôm nay, chúng ta cần phải mau chóng gửi thư hồi đáp."


Tổng quản trang viên nhíu chặt mày, có vẻ hết sức phiền não.

Bởi vì chủ nhân của tòa lâu đài này không thích hoạt động giao tế của cái vòng luẩn quẩn thượng tầng kia, cho nên mỗi lần có mấy loại chuyện như vậy đều yêu cầu ông tổng quản già phục vụ cả đời cho gia tộc Kewell hỗ trợ từ chối. Sau khi Johanne đáp lên Kewell, tích cực mà tranh thủ địa vị bên người Kewell, chậm rãi phát triển đến một ít việc vặt không quá quan trọng đều do Johanne phụ trách.

Vòng tròn của nhân sĩ thượng lưu là một, người bên cạnh của mấy đại nhân vật kia lại là một vòng tròn nữa. Johanne cũng coi như nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong vòng tròn thứ hai, gã phát minh "Báo chí", còn đưa ra một ít ý tưởng kiếm tiền mới mẻ.

Phí tổn không cần gã ra, phiêu lưu cũng không cần gã gánh vác, cái sinh hoạt bình thường chỉ cần động động mồm mép, chủ nhân lại bởi vì chán ghét giao tế, thành ra không cần đi nịnh hót quý tộc khác, đi đâu kiếm được chỗ tốt hơn chứ?
Johanne càng coi trọng cuộc sống bây giờ, càng nguyện ý tốn sức trong một ít chi tiết. Gã chủ động giải thích, hàm súc mà tỏ vẻ bên ngoài đã đồn thổi khắp nơi, mọi người đều nói người thừa kế gia tộc Kewell đã tìm được mỹ nhân trong cảm nhận, lập tức là sẽ kết hôn.

Chủ quản trang viên tức thì đau đầu, ngày hôm qua Kewell mang theo một đám người "Rêu rao khắp nơi", còn chạy đến cửa Hải thần điện dạo qua một vòng, hiện tại xuất hiện loại kết quả này, một chút cũng không ngoài ý muốn.

"Người Hải thần điện rất nhanh sẽ bái phỏng trang viên, tôi lo lắng chuyện này sẽ quấy rầy các vị khách, lúc này mới vội vàng lại đây bẩm báo, xin tha thứ cho sự thất lễ của tôi."

Johanne nói đến khéo đưa đẩy như vậy, cho dù là lão Qusair cố ý muốn gây sự với gã cũng đành buông tha ý nghĩ, quay đầu tiếp tục dùng cơm.
Cát Lâm hơi hơi sững sờ, anh có chút xem không hiểu Johanne.

Tư thái cung kính khiêm tốn, ăn nói khép nép như vậy, đặt ở trên người Johanne mà anh quen có vẻ cực không phù hợp. Vậy cũng thôi, Cát Lâm còn ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Johanne hành lễ giải thích với bọn họ, tức là cũng bao gồm Cát Lâm ở bên trong, thế mà gã lại chẳng hề có vẻ không vui, thậm chí còn có loại kiêu căng ngạo mạn phát ra từ nội tâm.

Đây là cái tình huống gì? Kiêu ngạo vì mình là nửa người hầu trong lâu đài Kewell?

Chẳng lẽ Johanne đang triển lãm "Nhân mạch" của gã? Còn thêm mấy con đường "thu thập tin tức" ? Cái cách này cũng lạ thật à nha, Cát Lâm không xác định nghĩ, anh vốn còn cho rằng phần khiêm tốn kia cũng là một loại ngụy trang của Johanne, chỉ là loại thỏa mãn và đắc ý này rất chói mắt, Cát Lâm muốn xem nhẹ cũng không được.
Kỳ thật biểu tình như thế anh đã từng nhìn thấy trên người của người khác rồi.

Nhân viên bỏ neo cảng Đan Đóa, quản lí khách sạn cảng bắc... Bọn họ đều có một khuôn mặt như thế, cho dù làm một công việc bé nhỏ không đáng kể, nội tâm lại đem vinh quang của tòa thành thị này khoác trên người mình, kiêu ngạo mà đối diện với người xa lạ đường xa đến đây.

Vì thế Cát Lâm cho ra một cái kết luận kì lạ: Johanne rất thỏa mãn với loại sinh hoạt khúm núm này.

Thiểu năng trí tuệ à?

Cát Lâm quan sát Johanne, đồng thời đối phương cũng đang làm như vậy.

Gã cẩn thận phân rõ phương hướng lưu động của ma pháp, gã cảm thấy những nguyên tố bị Chiến Thần tùy tay đánh tan kia có chút không bình thường. Cát Lâm ngồi ở giữa mọi người, nguyên tố ma pháp xao động mà Johanne nhìn không ra có một phần rất lớn từ trên người anh chảy ra. Gã đang mang theo bàn tay vàng của mình tự hỏi, không phải bản thân gã đạt tới thánh giai rồi mới có được loại năng lực này, nên đương nhiên không thể nhìn thấy chân tướng.
Johanne cũng không có lập tức xin giúp đỡ từ người dẫn đường, đây là ở trước mặt Chiến Thần, gã cần phải đặc biệt cẩn thận —— người dẫn đường từng nói, dao động dị thường ở lĩnh vực tinh thần có khả năng sẽ bị Chiến Thần phát hiện.

Đem thư mời phiền toái đưa cho chủ quan trang viên, Johanne rất tự nhiên mà cáo lui.

Cử chỉ gã tao nhã, tư thái không thể soi mói, rất giống diễn viên quần chúng trong cung điện đi ra từ lớp huấn luyện lễ nghi phương Tây cổ điển. Nhìn bóng lưng của gã, Cát Lâm cuối cùng suy nghĩ rõ ràng nguyên nhân: Giống như người Đan Đóa vì tòa thành tự do này mà kiêu ngạo, Johanne cảm thấy dựa vào quyền thế chính là một loại tự hào.

Ở trong hoàn cảnh này mà gã vẫn biểu hiện thành thạo, là thật tâm đắc ý vì thành tựu của mình.

Cát Lâm quả thật cạn lời, anh không biết mình có nên oán thầm tâm tính Johanne, hay là cảm thán thì ra tam quan bất đồng, cho dù có nhìn thấy người khác nghiêm túc khoe khoang, trong lòng cũng chỉ điên cuồng spam "Đệt thiểu năng trí tuệ!" .
Đang thất thần, trước mắt Cát Lâm bỗng nhiên nhiều thêm một đĩa thịt bò đã được cắt sẵn.

Anh ngẩng đầu nhìn Eloca, người sau lại như là vì chén đĩa trước mặt nhiều quá, vô ý chuyển đồ vật qua một bên.

Bên trong nước sốt của thịt bò có bỏ thêm một loại quả giòn mà Cát Lâm thích nhất, bên trên còn tinh tế rắc một ít bột thực vật vị rất giống tiêu đen, đây là kiểu ăn mới mà Cát Lâm từng dùng.

Tuy rằng Eloca cũng không thèm nhìn anh một cái, Cát Lâm vẫn là mặt dày mày dạn lặng lẽ đẩy cái đĩa về phía mình một chút, sau đó nhanh chóng xiên một miếng thịt đưa lên miệng.

Lão Qusair không có chú ý, Tascha vùi đầu ăn, chỉ có tay tế ti Grant cầm cái nĩa hơi khựng lại.

Trong thời gian dùng cơm kế tiếp, Cát Lâm cứ như vậy thừa dịp loạn mà "Trộm đi" hơn phân nửa đĩa thịt bò của Eloca, cố tình Chiến Thần lại như không hề phát hiện, ngẫu nhiên tự mình chậm rì rì ăn một miếng, một chút cũng không kinh ngạc vì tốc độ tiêu hao bất bình thường của thịt bò.
Vây xem toàn bộ quá trình - Grant: ...

Tế ti Grant cảm thấy đắng lòng quyết định trở về lại răn dạy thằng em mình một trận, không chú ý thần đầy đủ! Không có tự giác của tế ti!

Bữa cơm này còn chưa ăn xong, người hầu trong lâu đài đã vội vàng chạy tới báo cáo một tin tức không tốt, bên Hải thần điện quả nhiên phái người đến, hơn nữa dẫn đường cho bọn họ còn là cha của Kewell, bọn người hầu hoàn toàn ngăn không được, đối phương căn bản không quan tâm, trực tiếp đi thẳng về phía nhà ăn.

Chủ quản lâu đài gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhanh chóng đi ra ngoài.

Mấy phút đồng hồ sau, tiếng ồn ào rõ ràng từ ngoài cửa truyền đến, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn.

Cửa nhà ăn bị đẩy mạnh ra, một lão tế ti trán xăm hình đồ đằng Hải thần đi đến, phía sau còn đi theo hơn mười kỵ sĩ thần điện cùng tiểu thần quan, trong đó đeo huy chương cấp 7 tới mấy người, thấp nhất cũng là ma pháp sư cấp 5.
Bản thân lão tế ti có huy chương ma pháp sư cấp 9, lão ta dùng ánh mắt miệt thị nhìn quét lại đây, tư thế này vừa thấy chính là dẫn người đến tạo áp lực.

Cho dù Kewell tìm một vị mỹ nhân, hắn muốn kết hôn cũng không dễ dàng, vị cô nương kia nhất định phải đứng vững trước uy hiếp của Hải thần điện, trừ phi chính nàng ta cũng có xuất thân bất phàm, nói cách khác, cho dù nàng có thể kiên trì, gia tộc của nàng cũng không nhất định có thể cứng rắn tới cùng.

Người Hải thần điện người hùng hổ mà xông tới, muốn cho người nhà "Vị hôn thê" của Kewell một cái cảnh cáo, kết quả lão tế ti còn chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy Eloca, lão ta nháy mắt sắc mặt đại biến, bắt đầu hối hận vì không tin tưởng lời mà vị tế ti nọ nói ngày hôm qua tại cửa thần điện khi thấy Kewell khiêu khích.
—— Hắn nói, người trông rất xinh đẹp kia, tràn ngập nguy hiểm.

Vẻ mặt lão tế ti đổi tới đổi lui, mà người đàn ông trung niên quần áo hoa lệ đi cùng kia lại không có trực giác nhạy bén như vậy, ông ta khinh miệt mà cao giọng quát: "Kẻ lừa đảo từ đâu tới!? Các ngươi ngụy trang thành tên buôn lậu đi vào Đan Đóa, cố ý gây ra hỗn loạn ở cảng bắc, chính là vì muốn phá hư hôn sự giữa gia tộc Kewell ta và điện Hải Thần, ta cho các ngươi biết..."

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Gã trung niên rốt cục chen tới đằng trước, sau khi thấy được đám người Eloca, gã bỗng trợn tròn mắt, cơ mặt hoàn toàn vặn vẹo, tựa hồ như muốn phát ra tiếng kêu sợ hãi, lại bởi vì bản năng chi phối mà lộ ra vẻ đáng khinh.

Tascha giơ nắm đấm, đứng ở trước mặt gã trung niên, cười đến đầy mặt hàm hậu.
Theo sát mà đến là vách tường bên cạnh đã bị Tascha một quyền đập ra vết rạn.

Cát Lâm: .....

Thứ này không giống với gạch men sứ ở địa cầu, trình độ cứng rắn cao hơn nhiều à.

Vết rạn hình mạng nhện vẫn luôn kéo dài, từ vách tường mãi cho đến dưới chân gã trung niên.

Cái tên xui xẻo kia sợ tới mức kêu to một tiếng, vội vàng nhảy dựng lên, thân thể run run, miệng lại không chịu thua, gân cổ nói: "Các ngươi muốn tiền đúng không? Ta khuyên các ngươi, tốn sức cũng chỉ có thể lừa được một ít tiền, còn phải đắc tội Hải thần điện, hiện tại các ngươi lấy tiền rồi đi, còn có thể an toàn mà rời khỏi Đan Đóa!"

Nói xong, gã móc từ trong ngực ra một cái nhẫn không gian, cầm trong tay quơ quơ, vênh váo tự đắc nói: "Trong này có mười vạn đồng vàng, đủ cho các ngươi tìm mục tiêu kế tiếp!"
Từ vừa nãy bắt đầy, Cát Lâm vẫn luôn muốn cười lại không dám cười.

Hiện tại nhìn thấy cha của Kewell cao ngạo mà ném cái nhẫn không gian lên bàn ăn, Cát Lâm rốt cục nhịn không được, quay đầu trốn sang bên cạnh cười trộm.

Một màn này rất giống mấy bộ phim tám giờ máu cún ở cố hương anh nha.

"Tôi không thiếu tiền." Eloca nói.

Cát Lâm yên lặng mà liếc y một cái, không, chúng ta rất thiếu, thật ra chúng ta không có tiền!

Sau khi rời đi Hegel, bọn họ không phải là ở ké phòng của lão Qusair thì chính là ăn ké thức ăn ở điện Chiến Thần.

"Xem ra một Băng Sương kỵ sĩ cấp 8 ở trong lòng ông cũng chỉ trị giá mười vạn đồng vàng."

"Ngươi nói cái gì? Ta là bảo ngươi rời đi..." Gã trung niên tức đến khó thở nói, một bên xem thường, một bên tròng mắt lại nhịn không được dừng ở trên người vị thần nào đó, sau đó gã bị động tác nhếch miệng mỉm cười của Tascha dọa cho sợ tới mức vội vàng quay đầu, không dám nhìn loạn.
"Con của ông không muốn kết hôn."

"Nó nhất định phải cưới thánh nữ của điện Hải Thần, ta là cha nó, nó sẽ không cưới em gái ngươi hay là người có quan hệ máu mủ ruột rà gì của ngươi hết!"

Cát Lâm lặng lẽ thở phào, cảm giác kịch máu cún quá mạnh mẽ, anh suýt chút nữa cho rằng cha của Kewell ngay cả nam nữ cũng phân không rõ.

"Thật đáng tiếc, tôi không có em gái. Ông muốn con ông làm gì, đây là chuyện của cha con hai người, vì cái gì phải nói với tôi? Ông hoàn toàn tìm nhầm nơi rồi." Eloca buông dụng cụ ăn xuống, giọng bình thản, "Nếu ông còn chưa ăn cơm trưa, tôi nghĩ người hầu trong lâu đài sẽ chuẩn bị cho các người."

Bọn họ trực tiếp đi ngang qua trước mắt năm người kia, người sau vừa tức vừa vội, quơ hai tay mệnh lệnh người hầu đi ngăn cản, kết quả không có một ai động thủ, người điện Hải Thần tức thì bị Tascha hất đến lảo đảo, ngã nghiêng một mảnh.
Lão tế ti ma pháp sư cấp 9 kia từ đầu tới đuôi đều không dám hó hé một câu.

Bởi vì lão đang nghĩ, lão đều cảm giác được sự đáng sợ của người kia, đây tuyệt đối là thánh giai!

"Hắt xì!"

Cát Lâm lại đánh một cái hắt xì, anh vội vàng lấy phong châu ra, đồng thời chẳng hiểu ra sao mà nhìn vài cái bình hoa lớn bên ngoài nhà ăn, anh cảm giác hương vị nơi này hình như càng thêm nồng đậm hơn so với trước, sặc mũi như thế, yêu thích của gia tộc Kewell cũng thật sự là kì quái.

"Khách nhân tôn kính, đây là... thư mà Johanne nhờ tôi đưa cho ngài." Một nữ hầu đỏ mặt đi đến, nhìn lén Eloca mấy lần, mới đem phong thư giao cho Cát Lâm.

Tế ti Grant trực tiếp đoạt qua, sau đó nhét trở lại cho Cát Lâm.

Cát Lâm biết đây là kiểm tra tính nguy hiểm của đồ vật, cho nên cũng không buồn bực, tùy tay mở thư ra.
Bên trong dùng tiếng trung và ngôn ngữ thông dụng viết một câu cùng nghĩa: Cậu còn nhớ rõ cha nuôi của mình không?

Cát Lâm đem bức thư lật qua lật lại xem một lần, lúc này mấy người bên cạnh cũng nhìn thấy nội dung bên trong.

"Cha nuôi?"

"Gã ta viết thế, nhưng tôi lại không biết gã đang nói gì." Cát Lâm soi soi bức thư dưới ánh mặt trời, vẫn không phát hiện thứ gì khác.

"Gã biết cha nuôi của cậu?" Lão Qusair căn cứ nói nội dung phỏng đoán.

"Tôi không có cha nuôi." Cát Lâm cảm thấy khó hiểu, anh tránh nặng tìm nhẹ mà nói một chút về thân thế của mình, "Từ nhỏ tôi đã thất lạc cùng cha mẹ, sau đó... Quê hương của chúng tôi có một nơi tên là viện phúc lợi, chuyên môn thu lưu cô nhi bởi vì các loại nguyên nhân mà mất đi cha mẹ, trước khi tôi đi học xa, tôi chính là lớn lên ở nơi đó."
"Vậy những lời này của Johanne là có ý gì?"

Cát Lâm hơi hơi chấn động, ngẩng đầu phát hiện tế ti Grant vẻ mặt bình thản, cũng không có nhìn anh, giống như chỉ là đơn thuần tự hỏi vấn đề chứ không phải sinh ra hoài nghi với anh.

"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ tôi làm ra một ít chuyện không lý trí?" Cát Lâm dựa theo tình huống hiện tại phân tích, tuy rằng anh không rõ cái câu không đầu không đuôi này có gì hay mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Lúc Cát Lâm đến viện phúc lợi đã bảy tuổi, sau đó vẫn luôn không được nhận nuôi, anh không rõ Johanne từ nơi nào nghe được cái chuyện cha nuôi này kia, nói không chừng là lời đồn, hoặc là...

Eloca nhìn thấy biểu tình Cát Lâm chợt thay đổi, đồng thời ngọn lửa linh hồn cũng xuất hiện biến hóa.

"Không có gì, Johanne tưởng lời người kia nói là thật!" Ánh mắt Cát Lâm tối đen, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh rõ ràng, lại giống như đang cố gắng áp lực thứ gì.
Ba người lão Qusair kinh ngạc mà nhìn anh, bởi vì bọn họ cảm thấy Cát Lâm bỗng nhiên trở nên cực kì xa lạ.

"Có lẽ gã muốn chọc giận tôi, hoặc là chuẩn bị ngày mai sẽ đến nói cho các người biết, thật ra tôi là một kẻ điên, còn vong ân phụ nghĩa, hại chết cha nuôi của mình."

"..."

Cát Lâm căn bản không nguyện ý nói đến quá khứ của mình, một chữ cũng không muốn nhiều lời.

Nhưng anh cảm thấy, ở loại thời điểm này nếu lựa chọn trầm mặc, khác gì chủ động phá hủy tín nhiệm giữa các đồng bạn. Tín nhiệm là thứ yêu cầu cả hai bên đều cùng duy trì, cái gì cũng không nói, còn một mặt mà yêu cầu người khác thông cảm cho mình là không có đạo lý.

Cát Lâm hít một hơi thật sâu, làm cho tâm trạng của mình bình phục một ít, sau đó nói: "Đây không phải là cha nuôi của tôi, mà là người mua tôi về. Trước 7 tuổi, tôi vẫn luôn cho rằng ông ta là cha ruột mình."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau nói về thân thế Cát Lâm.

À thì, vì sao Johanne biết, là bởi vì người nhà kia không mặt mũi da mặt dày tới tìm.

Không có biện pháp, ai bảo người mua không vào tù chứ.

Giống như Cát Lâm, người mua cậu ta đòi hỏi phải nuôi cậu ta đến 7 tuổi, việc này nghe có vẻ thái quá, kỳ thật chú ý mấy việc như này sẽ biết đây không phải là vô sỉ nhất.

Vô sỉ nhất chính là mang theo con đi tìm phụ nữ bị bắt đem bán rồi trốn đi được, cầu xin người ta nể mặt đứa con mà trở về sống qua ngày, ít nhất cũng phải nhận đứa nhỏ, đứa nhỏ khóc đến cảm thiên động địa.

Tui biết mọi người đều rất ngạc nhiên, mấy người mua đó rốt cuộc làm sao có thể tìm được người bị bán, có thể đoán được không? Là lên tiết mục tìm người trên TV, MC miệng đầy tình thương của mẹ, trách cứ người phụ nữ kia không nguyện ý lên tiết mục nhận con →_→


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.