Mèo Zilla

Chương 90: Gây sự



Thuyền rời Đan Đóa không bao lâu, bọn họ đã gặp phải đội tàu của vương quốc gần đó.

Quân đội cứng rắn yêu cầu các thủy thủ và thương nhân miêu tả lại một lần chuyện xảy ra ở Đan Đóa.

Kết quả đáp án lung tung từa lưa, có người nói cấm chú, có người nói thần phạt, còn có người nhắc tới ma thú công thành.

Bọn họ đều không thấy được dáng vẻ của Gafia, nhiều nhất chỉ nghe thấy thanh âm, lại nói đến không ngớt miệng, sôi nổi đem hình tượng ma thú khủng bố nhất trong tưởng tượng trùm lên.

Chờ đến khi thuyền của bọn Cát Lâm giảm bớt tốc độ dừng lại, ma thú Đan Đóa tập kích đã biến thành Địa Hành long cấp 8, Liệt Địa hùng cấp 9, Liệt Diễm sư cấp 9, Ám Hắc long cấp 9 đồng thời lập đội kết nhóm.

"Buồn cười, những ma thú lợi hại đó sao lại xuất hiện ở Đan Đóa được"


"Vị đại nhân này, Đan Đóa có mấy cửa hàng bí mật, bọn họ cái gì cũng dám bán! Ma thú có thể là trốn ra, nhất định có người dùng ma pháp giam cầm chúng nó..."

"Kéo đi xuống!"

Sức tưởng tượng quá phong phú, trên đời này còn không có biện pháp nào có thể biến ma thú nhỏ lại, đương nhiên, ngoại trừ ma thú hệ ảo thuật tự thân đã có thể biến lớn biến nhỏ đổi màu tàng hình ra.

Nói chuyện chính là một người đàn ông khoác quân phục vương quốc, trong tay cầm roi gai, không chút để ý mà ăn hoa quả người khác dâng lên, một bộ kiểu cách quý tộc.

Cát Lâm lặng lẽ đánh giá đối phương vài lần, lại không dấu vết mà cúi đầu.

Anh cảm thấy cái tên chặn đường điều tra này, thân phận đại khái không khác gì Johanne, một tiểu nhân vật dựa vào quý tộc, cực kì ra vẻ, chỉ là không có đầy đủ người hầu cho hắn khoe khoang.


"Đằng sau, nhanh một chút!" Gã ta không kiên nhẫn la lên.

Vương quốc ở gần Đan Đóa này rất giàu có, đội tàu chuẩn bị chiến đấu chỉnh tề, thương thuyền đều ngoan ngoãn mà tiếp nhận kiểm tra.

—— Không ngoan cũng không được, vùng biển gần đó đều bị phong tỏa.

Thương thuyền bị vây quanh, hiếp bức mà tới gần con thuyền có quan kiểm tra, cần vị quan kiểm tra cầm roi này vừa lòng, mới có thể cho đi.

Về phần những con thuyền lớn treo cờ xí quý tộc, hoặc là lai lịch bất phàm kia thì có con đường khác, bọn họ bị dẫn đến mấy quân hạm thật lớn, vẻ ngoài giống như con nhím ở phía xa.

Lúc này thuyền nhỏ của bọn Cát Lâm đã kề bên cạnh thuyền quân đội của quan kiểm tra.

Chênh lệch độ cao giữa hai boong tàu đại khái khoảng hai thước, không có cây thang, người thường rất khó đi lên.


Cát Lâm nhìn nhìn, phát hiện mọi người đều không định bò lên, vì thế anh cũng làm bộ như không biết mà đứng ở tại chỗ.

"Thuyền buôn lậu à, nhỏ như vậy?" Quan kiểm tra lầm bầm một tiếng, sau đó ánh mắt của gã sáng lên, xụ mặt nghiêm khắc hỏi, "Các người làm cái gì? Người của quốc gia nào? Lấy huy chương chức nghiệp ra, có hay không?"

Trên cái bàn vuông nhỏ cạnh viên quan kiểm tra còn chất 4 5 túi tiền chưa kịp thu, hiển nhiên phía trước cũng có thuyền bị làm khó dễ, chỉ có thể đưa lên tiền tài hối lộ quan kiểm tra cho đi.

Lão Qusair mò mẫm túi áo trong một hồi, cả một đồng lẻ cũng tìm không được, lão cho tế ti Grant một ánh mắt ám chỉ, người sau lạnh lùng mà nhìn lão ta một cái, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Lão Qusair hết sức bất đắc dĩ, bọn họ không thể bị mấy sĩ binh này mang đi! Bởi vì khuôn mặt kia của Eloca tuyệt đối sẽ gặp phải phiền toái, dùng tiền giải quyết vấn đề không được hả?
Ánh mắt Cát Lâm bay tới cửa khoang thuyền, nơi mèo đen ở.

Gafia khoanh chân trước, thân thể ghé vào boong thuyền, đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, với cái gì nó cũng cảm thấy mới lạ.

Về phần chủ nhân của nó, phần tử gây họa trong lòng lão Qusair —— đang ở trong khoang thuyền làm cá cắt lát!

Đó là bữa tối dành riêng cho Gafia. Eloca mặc dù có một chút năng lực xử lý thức ăn như thế, nhưng chủng loại và kỹ thuật đều cực kì có hạn. Nguyên nhân rất đơn giản, y là một người Hegel.

Lão Qusair phát hiện đồng bạn không có một người đáng tin cậy, yên lặng lấy ra một huy chương ma pháp sư cấp 5.

Làm thành viên của nghiệp đoàn người mạo hiểm, lão Qusair chuẩn bị sung túc, sau khi tỏ vẻ bản thân là một ma pháp sư, lão có thể tự nhiên mà sử dụng nhẫn trữ vật, lấy ra một túi tiền đầy một nửa.
Quan kiểm tra phát hiện trên con thuyền buôn lậu này thực sự có một ma pháp sư, hơn nữa cấp bậc còn không thấp, gã thu lại thần thái kiêu ngạo, ỷ vào phụ cận đều là đội tàu vương quốc, ma pháp sư này cũng không dám đắc tội bản thân, tùy tùy tiện tiện mà vung roi, câu lấy túi tiền trong tay lão Qusair qua.

Quan kiểm tra híp mắt, nhìn bạc sáng lấp lánh bên trong túi, hết sức hài lòng.

"Các người có nhìn thấy gì ở Đan Đóa không?"

"... Nhà ở chẳng hiểu sao lại sập, nghe nói là thần phạt."

"Không phải ma thú tập kích thành?"

"Chúng tôi không nhìn thấy ma thú." Lão Qusair quả quyết nói, lão không thể chụp cái tội danh hủy diệt Đan Đóa lên đầu Gafia.

"Đi, các người đi đi!" Quan kiểm tra ngẩng đầu nhìn thấy lại thêm một thương thuyền bị áp giải tới đây, nhất thời "Hào phóng" mà cho đi, lão Qusair vừa muốn thở phào, bỗng nhiên trước mắt bóng đen chợt lóe.
Quan kiểm tra kêu sợ hãi một tiếng, roi lắc lư trong tay của gã bị kéo đi, kèm theo còn có túi tiền chưa kịp tháo xuống ở đuôi roi, đã rơi sạch hết tiền kia.

"..."

Cát Lâm nặng nề mà che trán, nhưng đã không còn kịp rồi.

Gafia trở lại boong thuyền, móng vuốt đạp túi tiền rỗng, lại gảy gảy roi hai cái.

"Đây là quái vật gì?" Quan kiểm tra phẫn nộ mà cúi đầu xem, lập tức cảm giác bản thân bị con ma thú "nhỏ" này mạo phạm.

"Người đâu, bắt bọn họ lại!"

Lão Qusair bắt đầu hối hận cấp bậc huy chương ma pháp sư mình lấy ra quá thấp, lão nên dùng cấp 6 hoặc là cấp 7 mới đúng.

Quân thuyền vụt vụt buông xuống một loạt móc câu kim loại, câu chặt lấy mép thuyền.

Đám binh lính vẻ mặt dữ tợn lần lượt nhảy xuống, bên cạnh quan kiểm tra còn đi tới một người cũng là ma pháp sư cấp 5, không chút khách khí mà cho lão Qusair một cái phong nhận.
Pháp Thánh hệ phong: ...

Đây cũng quá tàn nhẫn, nếu như mà là ma pháp sư khác, giả như chưa kịp mở hộ thuẫn ma pháp ra thì sẽ trọng thương.

Grant và Tascha vừa nhìn là biết võ giả, lão Qusair là ma pháp sư, vì thế không ngờ lại có một nửa sĩ binh tiến về phía Cát Lâm.

Cát Lâm cạn lời nghĩ, đây là coi anh thành quả hồng mềm à!? Anh cúi thấp người vọt tới trước, sau khi liên tiếp làm vài động tác né tránh nhanh chóng, mấy tên binh lính đến bắt anh suýt chút nữa đã tông trúng nhau.

Đám binh sĩ này đều là võ giả cấp 3 trở lên, thấy có người phản kháng cũng không phẫn nộ, ngược lại nở nụ cười dữ tợn.

Sau khi Cát Lâm nhanh nhẹn mà tránh đi một quyền, rõ ràng nghe thấy được một mùi cháy khét.

Nắm đấm của võ giả Seeley có khả năng mang theo lửa, là Liệt Diễm quyền chân chính, hoàn toàn nghiêm túc.
Cát Lâm dùng sức mà nện vào phía dưới xương sườn của đối phương, lại một cước đá vào khớp gối của một tên binh sĩ nào đó từ sau lưng đánh tới, thu hoạch hai tiếng kêu rên rồi mới có thời gian kiểm tra tóc của mình.

May quá, cái mùi khét đó không phải từ trên người mình ra.

"Meo!"

Gafia phẫn nộ mà đạp boong tàu một cái, chóp đuôi nó đang bốc khói.

Lão Qusair hai mắt tối sầm, lão ta cảm thấy thuyền của mình không giữ được rồi.

Trong lúc nguy cấp, một thanh loan đao bay ra, xuyên qua khe hở giữa tứ chi mười mấy sĩ binh, chuôi đao trực tiếp đập thẳng vào mặt quan kiểm tra, người sau mặt mũi tóe máu, ngửa đầu liền gục.

"A!"

Trong đám người bộc phát ra tiếng kêu đau, nơi vừa rồi đao phong xẹt qua đã xuất hiện miệng vết thương.

Cát Lâm tận mắt nhìn thấy trên cánh tay một người đàn ông đầu tiên là xuất hiện một đường tơ máu nhàn nhạt, nháy mắt đã trở đậm, máu nhỏ giọt, sau đó miệng vết thương toàn bộ vỡ ra, lộ ra bắp thịt bên dưới làn da, sau đó đã bị một lượng lớn máu tươi trào ra bao phủ.
Miệng vết thương rất sâu, nứt ra càng ghê hơn, quả thực là da tróc thịt bong.

Cát Lâm hít ngược một hơi khí lạnh, nhịn không được sờ soạng sau gáy mình một chút, vừa rồi loan đao cũng từ bên tai anh bay qua, lạnh lẽo. Hiện tại sờ vào vẫn còn có thể cảm giác được da gà nổi trên da, hột hột.

Mèo đen nổi giận mà muốn dùng móng vuốt kéo ra vòng cấm ma, đã bị Eloca từ trong khoang thuyền đi ra ấn đầu dí vào lồng ngực.

Sau đó Chiến Thần ngửi thấy mùi khét trên đuôi mèo.

"..."

Trong chớp mắt khi Eloca sửng sốt, mèo đen đã tránh thoát vòng cổ, thân thể kịch liệt bành trướng, boong tàu dập nát.

Lão Qusair tay mắt lanh lẹ bỏ con thuyền của mình vào nhẫn trữ vật, hai vị tế ti điện Chiến Thần cũng tay lanh mắt lẹ nắm chặt chân của Gafia.

Một bàn tay Gafia thôi đã đưa thuyền của quan kiểm tra lên trời.
Bọt nước cực lớn bay lên không, mấy thuyền gần đó cũng bị sóng dập cho ngã trái ngã phải.

"Ma thú! Có ma thú!"

Tiếng kêu thảm thiết nối thành một mảnh, quân hạm xa xa nhanh chóng lái qua bên này.

Cách một cái chụp lồng ma pháp, rất nhiều ma pháp sư giơ pháp trượng bắt đầu ngâm xướng chú ngữ.

Ngay khi thuyền biến mất Cát Lâm thấy hoa mắt, sau đó cũng cảm giác được hơi thở quen thuộc, anh thả lỏng tứ chi, để Eloca dùng tư thế quen thuộc vớt anh lên sống lưng của mèo đen.

Nước biển, ở ngay...bên chân anh.

Ba cái đầu chui ra mặt nước, lão Qusair một bên ho khan, một bên bị tế ti Tascha kéo lên lưng mèo.

Tuy rằng lưng Gafia rất rộng rãi, đám lông dính nước cũng không dựng thẳng như rừng cây, nhưng nước biển ở bên chân, cảm giác bị đội tàu của một vương quốc vây quanh bốn phía là một trải nghiệm cực kì tệ đấy.
Binh lính bị thương kêu thảm chới với trong biển, liều mạng bơi ra phía ngoài.

Mà con mãnh thú đáng sợ kia —— Gafia toàn thân cứng ngắc, nó phát hiện mình đang ở giữa mặt nước mênh mông, móng vuốt bên dưới quẫy đạp như thế nào cũng không có chỗ đứng.

"Méo!"

Gafia chỉ từng ở gần bờ biển Hegel đánh Hải Tích, nơi sâu nhất cũng chỉ có 30m, nhưng cảm giác nơi này mang lại rất không ổn.

Mèo bự nhanh chóng chìm xuống, Eloca dùng thần lực bắt nó lấy đứng lên.

"Qusair, ông giải quyết đội tàu chung quanh."

Lão Qusair mặt mũi toàn nước là nước, mờ mịt mà chỉ chỉ bản thân, vài giây sau mới kịp phản ứng, nhanh chóng đưa tới một trận gió xoáy, thổi đội tàu ra bốn phương tám hướng.

Những công kích ma pháp đó bởi vì chênh lệch khoảng cách, lần lượt đáp xuống mặt biển.

"Bơi về trước!" Eloca đi đến trên đầu Gafia, vỗ vỗ trán nó, thanh âm lạnh như băng nói, "Đây là tự nhóc muốn tắm rửa, tắm không xong đừng biến trở về."
Gafia mơ hồ mà phát ra một tiếng nức nở.

Bởi vì mèo đen dưới chân đang chuyển động, lão Qusair mém tí nữa đã lăn luôn xuống biển.

"Nhầm hướng rồi, bên đó là bắc!"

"... Meo."

Cát Lâm yên lặng mà ngồi xuống, dựa vào cân bằng rèn luyện ra tránh cho mình rớt xuống biển.

Lão Qusair bỏ thêm một phen sức gió, đẩy mấy binh lính ôm mảnh vỡ boong tàu ra sức chạy thoát thân kia trôi về phía đội tàu của bọn họ.

"Thưa thần, nơi này cách bờ biển gần nhất là lộ trình cả một đêm." Tế ti Grant nhắc nhở.

"Nghe không?" Eloca giảng đạo lý với Gafia, "Nhóc phá hủy thuyền, chúng ta cũng không thể ngồi, chỉ có tự nhóc bơi mà thôi."

"Meo meo meo!" Có thể cướp thuyền của người khác mà!

"Ta không biết lái loại thuyền đó!"

"Meo..." Gafia yếu ớt gọi một tiếng.

Eloca nói chính là lời thật, mấy cái quân hạm hình thù kỳ quái đó ngay cả thiết bị y cũng không biết, hai vị tế ti điện Chiến Thần càng không hiểu, lão Qusair có lẽ biết, nhưng Pháp Thánh hệ phong cảm thấy bây giờ mình nên giữ im lặng.
Grant ngồi xổm trên lưng mèo, mà em trai Tascha của anh ta cũng hưng phấn vươn tay sờ soạng không ngừng.

Đây là Gafia! Lông xù xù... Được rồi, Gafia dính nước.

"Thưa thần, xin đừng nên tức giận, đây đều là ngoài ý muốn." Tế ti Grant tuy rằng nghe không hiểu cổ ngữ Eloca nói khi giao lưu với mèo đen, nhưng với tình hình này cộng thêm biểu tình lạnh lùng nghiêm nghị của Chiến Thần, cũng có thể đoán được đại khái nội dung, anh ta bị kích động nói, "Chờ chúng ta trở lại Chiến Thần điện, đại tế ti nhất định sẽ rất hâm mộ chúng ta ngồi Gafia vượt qua khu vực biển này."

Cát Lâm cố gắng làm bộ như đang ngắm cảnh:...

Không, cái loại thuyền mèo này anh hoàn toàn không muốn ngồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.