Mệt Rồi! Em Buông Nhé!

Chương 40: Đau



Cái cảm giác khó chịu bứt rứt vẫn đè nặng trong người nó hằng đêm, bật khóc nghẹn ngào đến mức không thể thở nổi. Cũng sắp đến kì thi tốt nghiệp rồi, các buổi trị liệu vẫn diễn ra đều đặn vậy mà nó vẫn không thể đi lại được. Cứ chập chững vài bước là ngã, là lại đau buốt tận xương tủy.Nhưng nó chắc chắn sẽ không bỏ cuộc vì nó còn có gia đình còn bạn bè, còn cả ước mơ phía trước, hơn nữa nó vẫn còn cậu. Ngỡ rằng chỉ cần cố gắng sẽ được đền đáp xứng đáng vậy mà trong một phút chốc lại vội tan biến vì cô.

- Chào chị. Chắc chị cũng biết tôi là ai rồi phải không? – Hết mẹ cậu đến tìm giờ lại đến cô

- Chị biết. Em tìm chị là để.......- nó hỏi dò

- Còn để gì nữa. Tất nhiên là kêu chị tránh xa Khánh Lâm ra rồi. Đừng có ở đó mà lôi đôi chân ra để níu kéo anh ấy. Một tháng nữa là anh ấy sẽ sang nước ngoài nhưng chỉ vì chị mà anh ấy lại không muốn làm điều đó nữa. Chị không thấy mình quá ích kỷ à? – không ý tứ hay nể nang gì cô liền nói một tràng

- Chị nghĩ em hiểu lầm rồi. Chị đang trong thời gian trị liệu và chị nghĩ là chỉ không trở thành gánh nặng của Lâm- nó vẫn lịch sự

- Tôi không giải thích nhiều với chị. Nếu nghĩ cho Lâm thì chị nên chia tay anh ấy đừng để tôi hành động quá đáng- cô mất kiên nhẫn

Lại nữa đúng là ông trời không có mắt mà. Nó như thế này vẫn chưa đủ đau khổ hay sao.

- Chưa đến tháng 7 mà sao cô hồn cứ lảng vảng thế nhở- sự xuất hiện của nhỏ như làm nó cảm thấy như được giải thoát

- Chị.... Chị muốn nói móc ai hả?

- Ơ hay ai nói mày đâu mà lên tiếng vậy? Sao ở trường còn tỏ ra cái vẻ là bị ức hiếp cơ mà.- Nhỏ cũng chẳng vừa

Cô biết không thể đấu võ mồm với nhỏ nên lấy vội cái túi và ra về. Nhỏ thích thú trước dáng vẻ của cô. Chuyện đến nước này nó cũng không thể giấu nổi nhỏ. Nó bèn nói hết với nhỏ. Thấy rõ được sự khó xử của nó nhỏ cũng không thể làm gì hơn bởi không trong hoàn cảnh của nó.

******************************************************************

Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chuyện nó không thể tiếp tục ước mơ nữa đã bị nó phát hiện. Tình cờ nghe lén được cuộc trò chuyện giữa mẹ và bác sĩ trị liệu đau dớn hơn nữa thời gian trị liệu sẽ rất còn dài và gặp rất nhiều khó khăn, kể cả vậy thì khả năng nó không thể đi lại vẫn rất cao. Nó khóc không thành tiếng, nhưng lại vẫn cố nén tất cả vào trong lòng. Lúc rối bời ấy những lời nói của mẹ cậu và cô lại hiện lên trong đầu nó từng lời từng lời một như cứa vào ruột gan cô. Trong lúc đau khổ nhất người ta thường đưa ra những quyết định sai lầm. Nó chấp nhận từ bỏ ước mơ của mình, chấp nhận buông tay với người mình yêu. Việc làm đầu tiên của nó hẹn gặp mọi người trong nhóm The King.

- Mình gọi mọi người đến là có chuyện muốn thông báo. Mình sẽ không tiếp tục làm trưởng nhóm nữa. Mình không muốn nhóm tan rã nhưng mình không còn cách nào khác. Đôi chân này dù có đi lại được bình thường thì cũng không thể nhảy được nữa. Xin lỗi các bạn- Lời nói của nó không chút ngập ngừng dù rất đau đớn

Cái tin này chợt đến khiên mọi người vô cùng sốc. Nhưng ai cũng thông cảm và thương nó nên dù không muốn như ng ai cũng tôn trọng quyết định của nó. Vì mọi người hiểu rằng để đưa ra điều này nó chắc chắn đã rất đau khổ.

- Chị yên tâm nhé. Chúng em nhất định sẽ không để nhóm tan rã đâu. Dù gì nhóm cũng là tâm huyết của chị. Mọi người sẽ cố gắng giữ hoạt dộng của nhóm- cô bé nhỏ tuôi nhất team lên tiếng. Mọi người ai cũng đồng tình. Nó cũng rất vui

- Cảm ơn tất cả mọi người. Sau này mình đến thăm nhóm đừng ai đuổi mình đi nhé- Nó đùa. Không khí u buồn chợt tan vỡ trước nụ cười của nó.

Chuyện của nhóm vậy là xong. Nó nhìn mình trong gương rồi cười nhạt, chải lại tóc gọn gàng rồi gọi cậu sang nói là có chuyện quan trọng.

Mời cậu ngồi rồi nó vào thẳng vấn đề

- Chúng ta chia tay đi.

- Tại.... tại sao?- cậu bất ngờ nhưng đã ngờ vực đoán được lý do- là do mẹ anh và Hạ Vy đúng không? Em yên tâm anh sẽ bảo vệ em nên em đừng lo và cũng đừng nói lời chia tay

- Không liên quan gì đến họ cả. Tôi hận anh đến tận xương tủy. Chính vì anh mà đôi chân tôi không thể đi lại, vì anh mà ước mơ của tôi cũng tan biến- Nó nói trong nước mắt

- Anh.... Anh xin lỗi... Anh sẽ làm đôi chân cho em suốt cuộc đời... Em cho anh cơ hội, anh sẽ chăm sóc cho em- Cậu nắm lấy bàn tay và cầu xin nó

- Không. Tôi không thể chịu nổi được những lời xỉa xói của mọi người nữa rồi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Anh cút di cho khuất mắt tôi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tồi nữa. Cút đi- Nó gào lên trong tuyệt vọng và đau đớn. Từ bao giờ mà nó lại có thể nói ra những lời cay nghiệt đến vậy. Nhưng không sao tất cả là vì tương lai của cậu thì chuyện gì nó cũng có thể làm

Cậu cố gắng lau nước mắt cho nó nhưng nó lại đẩy ra. Giống như chuyện của hai người vậy cậu cứ cố gắng bù đắp cho nó bao nhiêu thì nó lại muốn phủ nhận hết. Lỗi lầm cậu gây ra nó sẽ không bao giờ tha thứ. Có lẽ chia tay sẽ là giải pháp tốt nhất. Nuốt nước mắt vào trông cậu chấp nhận lời chia tay của nó rồi lao ra ngoài để chắc chắn rằng những giọt nước mắt nó sẽ không nhìn thấy. Còn nó thẫn thờ nhìn bóng lưng cậu.Bởi lẽ từ nay về sau nó sẽ không bao giờ được nhìn thấy cậu nữa. Trong một khoảnh khắc nó dường như mất tất cả. Dù đang vùng vẫy trông nỗi đau khổ nhưng trước mặt mẹ và mọi người nó vẫn rất vui vẻ và thẳng thắn nói chuyện với mẹ về chuyện rời nhóm nhảy và chia tay cậu. Nhưng làm sao có thể giấu nổi, mẹ nó thấu hiểu hết nỗi đau mà con bà phải chịu. Biết nơi đâu là bình yên cho con mình.............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.