Mị Bất Khả Đáng

Chương 17



“Điều, điều này sao không biết xấu hổ như vậy? Lệ tiên sinh, tôi không nhận được…” Cô liên tục xua tay, hai má bởi vì các loại nhân tố mà hơi đỏ lên.

“Không có gì, nãi thích là được rồi.” Lệ Sâm bảo nhân viên cửa hàng cất vòng cổ vào trong hộp.

Cậu nhét cái hộp đóng gói tinh mỹ kia vào trong tay Văn Việt, sâu kín nói, “Nãi cho tôi nghe được tiếng ca êm tai, tôi tặng phần lễ vật này, đồng giá trao đổi, hoàn toàn đáng giá.”

Văn Việt trong lòng nhảy dựng, quả thực nghĩ đến nghe được ngôn ngữ êm tai nhất trên đời. Mặt của cô lập tức đỏ bừng, bất an xoa nắn hộp trang sức bị Lệ Sâm mạnh mẽ nhét vào trong tay, ngập ngừng nói: “Điều này… Lệ tiên sinh, chúng ta lần đầu gặp mặt, ngài như vậy, tôi thật sự rất khó xử…”

Lệ Sâm nhìn khuôn mặt đỏ ửng kia của cô, cười mà như không cười nhếch khóe miệng: “Không cần cảm thấy ngượng ngùng. Nếu nãi thật sự băn khoăn, vậy cùng tôi dùng bữa tôi, tôi sẽ vô cùng cảm kích.”

“Tôi…” Văn Việt hoàn toàn luốn cuống chân tay, còn đang trong thế khó xử điện thoại di động đột nhiên vang lên. Là Tô Đồng gọi tới, hỏi cô ở chỗ nào, cậu muốn tới đón.

Lúc này nghe thấy thanh âm của Tô Đồng, trong lòng cô lại loạn đến không còn hình dạng, sợ hãi nhìn về phía Lệ Sâm. Lệ Sâm mỉm cười, xoay người đi ra cửa tiệm.

Văn Việt bước lên, đi theo phía sau Lệ Sâm, cầm điện thoại ấp úng, vẫn không biết nên nói như thế nào với Tô Đồng mới tốt.

Thanh âm của Tô Đồng, nghe qua dịu dàng như vậy, lại mang theo nhảy nhót, anh ấy nhất định là vô cùng chờ mong cuộc hẹn đêm nay. Nếu cô lỡ hẹn, anh ấy sẽ không trách cứ cô, nhưng trong lòng khẳng định sẽ cực kỳ mất mát.

Người thanh niên luôn nở nụ cười sáng lạn kia, nếu lộ ra biểu tình mất mát, nhất định sẽ làm cho người ta đau lòng.

Lại nhìn về bóng dáng phía trước kia, cao lớn rắn rỏi, nhìn qua rất đáng giá ỷ lại. Anh ta là thiên chi kiêu tử, anh ta có thể cho người ta rất nhiều thứ mà mắt cũng không chớp, nhiều đến làm cho người ta không tưởng tượng được, thậm chí đến mức không thừa nhận được, tựa như vừa rồi…

Cô cùng anh ta, không phải người cùng thế giới. Cô cũng sẽ không vì điều này mà tự ti, nhưng cô biết, cô hẳn là bảo vệ một cái đúng mực. Hai người không phải cùng thế giới, vẫn là bảo trì khoảng cách nhất định thì tốt hơn.

Quan trọng là, cô còn không muốn vượt ranh giới, cô rất thích vị trí trước mắt này của mình.

“Vậy quyết định như thế nhé, em chờ anh.”

Văn Việt tắt điện thoại, đuổi tới bên cạnh Lệ Sâm, hai tay cầm hộp trang sức chứa vật phẩm quý giá kia trả lại, kiên định nói, “Xin lỗi, Lệ tiên sinh, tôi thật sự không thể nhận lễ vật này, cũng không thể cùng ngài ăn cơm tối. Rất xin lỗi, mong ngài tha thứ.”

“Hử? Là có nguyên nhân đặc biệt gì sao?” Lệ Sâm nhíu mày.

“Là có một chút nguyên nhân. Tóm lại thật sự vô cùng xin lỗi, nếu lần sau có cơ hội gặp lại, tôi nhất định mời ngài uống café. Nhưng hôm nay thật sự không được, xin lỗi.”

“Vậy sao? Thôi vậy, không có gì.”

“Cảm ơn. Vậy, phần lễ vật này, mong ngài nhận lại đi.”

“Tôi là mua cho nãi, nãi có thể nhận lấy.”

“Không không, không cần như vậy. Cũng không cần phần lễ vật này, tôi sẽ nhớ kỹ ngài từng nói thích tiếng ca của tôi, cũng sẽ vẫn cố gắng ca hát.”

“Một khi đã như vậy.” Lệ Sâm nhận lại hộp trang sức kia, “Như vậy nãi muốn đi đâu, có cần tôi đưa nãi một đoạn đường không?”

“Không cần, cảm ơn ý tốt của ngài.”

Văn Việt cười cười, “Hôm nay cùng ngài tán gẫu thật sự vui vẻ, cũng cám ơn café của ngài. Tạm biệt.” Vẫy tay, xoay người đi thẳng về phía trước.

Lệ Sâm nhìn nhìn hộp trang sức trong tay, lại nhìn thoáng qua bóng dáng nhẹ nhàng đang đi xa dần kia. Không có biểu tình dao động gì, cậu tiếp tục đi dọc theo phương hướng ban đầu.

Cuối phố có một quảng trường, cậu ở xung quanh quảng trường tìm chiếc ghế dài ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một bao thuốc, thong thả ngồi ở chỗ đó nuốt mây phun khói.

Ước chừng hai mươi phút sau, Tư Dao đi vào quảng trường, nhìn quanh mọi nơi, sau khi tìm được Lệ Sâm liền đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu.

Tư Dao vừa mới ngồi xuống, Lệ Sâm liền ném cái hộp trong tay lên người anh, khẩu khí một bộ bất cần nói: “Cho anh.”

Tư Dao mở hộp ra nhìn, phát hiện bên trong là một vòng cổ kim cương, rất hoa lệ, rõ ràng giá trị xa xỉ, nhưng anh biết Lệ Sâm sẽ không đột nhiên tặng đồ cho anh.

“Sao lại thế này?” Anh hỏi.

“Mua cho cô gái kia, cô ta trả lại.” Lệ Sâm không cho là đúng nói.

“Vậy sao?” Tư Dao cười cười, “Không thể tưởng được cậu lại làm đến tận bước này. Nhưng mà, cũng càng thêm chứng minh cô ta quả thật không tồi.”

“Hừ.”

Lệ Sâm ném qua một cái xem thường, “Anh cũng đủ nhàm chán. Tô Đồng muốn kết giao với ai là chuyện của cậu ta, anh quan tâm như vậy có phiền hay không?”

“Cậu cứ coi như chỉ là tôi che chở em trai mà sốt ruột đi.” Tư Dao bất đắc dĩ nói.

Nói đến nói đi, đều là bởi vì Tô Đồng rất hồn nhiên, cũng quá tin tưởng người khác, nếu đã bị thương nặng, khó bảo toàn sẽ gượng dậy nổi.

Cho nên Tư Dao mới nghĩ ra biện pháp như vậy. Đầu tiên là nghe Tô Đồng nói, biết đêm nay cậu ấy có hẹn với Văn Việt, lại đi nhờ Lệ Sâm giúp đỡ, để cho cậu ta tìm Văn Việt “uống café”.

Giới giải trí rất nhiều hấp dẫn, mà Lệ Sâm trên người vừa vặn còn có hết thảy hấp dẫn trong cái vòng luẩn quẩn này, có mạo có tiền, có quyền thế. Nếu đối mặt với hấp dẫn cực lớn giống như cậu ta mà cũng có thể không lung lay, như vậy nhân phẩm của cô gái kia cũng đủ để tín nhiệm.

“Anh không phải có luyến đệ tình kết chứ?” Lệ Sâm cổ quái liếc nhìn Tư Dao một cái.

“Thật cũng không đến mức đó.” Tư Dao nói, “Chỉ là phòng ngừa chu đáo.”

“Hừ, cho nên ngay cả tôi cũng lợi dụng?”

Vừa nói ra, Lệ Sâm vẫn rất không thích, bỗng dưng lộ ra ánh mắt âm lãnh, “Tôi đã nói từ đầu, nếu hôm nay anh không theo giao hẹn đem cuộn phim kia trả lại cho tôi, tôi sẽ thật sự giết anh.”

“Không thành vấn đề. Nhưng mà trước lúc đó, chúng ta đi ăn cơm tối trước. Đúng rồi, cái này trả lại cho cậu.” Tư Dao đem hộp trang sức trả lại cho Lệ Sâm, “Tôi không mang vòng cổ.”

“Tôi cũng không mang.” Lệ Sâm phiền chán khoát tay, “Dù sao anh cầm rồi, muốn ném muốn đưa người hay là mang bán lấy tiền đều tùy anh.”

“Như vậy.” Nghĩ nghĩ, Tư Dao liền nhận lại hộp trang sức, tính toán ngày nào đó đưa cho Lí Miên Vũ, sẽ nói đây là tâm ý của Lệ Sâm.

Tuy rằng bản thân Lệ Sâm nhất định không chịu thừa nhận, nhưng mà, tâm ý của cậu ta đối với Lí Miên Vũ, kỳ thật chỉ một cái vòng cổ kim cương này làm sao có thể đánh giá được.

“Đi thôi.” Tư Dao cầm cổ tay Lệ Sâm, kéo cậu khỏi ghế, “Tôi đã đặt chỗ trong nhà hàng rồi.”

“Chừng nào thì anh đưa cái đó cho tôi?” Lệ Sâm vẫn cực kỳ so đo chuyện này. Đó cũng là đương nhiên.

“Đêm nay sẽ trả lại cậu, đừng vội.”

“Nhớ kỹ lời anh đã nói đấy, đến lúc đó không được giở trò gì ra nữa. Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh nữa đâu.”

“Được được.” Tư Dao bình tĩnh trả lời, kéo Lệ Sâm đi về phía chiếc xe đỗ ở bên kia quảng trường, trên mặt anh mang theo ý cười tao nhã mà thâm thúy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.