Rốt cuộc Triệu Y Nguyệt vẫn ngất đi.
Không biết là vì lạnh quá hay vì bị cái chân rồng vàng vươn tới trước mặt dọa khiếp vía. Lúc Triệu Y Nguyệt tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trong phòng ấm chăn êm. Thúy Liễu đứng bên giường lập tức nhào tới hỏi: “Nương nương có thấy khó chịu ở đâu không?”
Triệu Y Nguyệt ôm đầu ngồi dậy, chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nghe tiếng quan thị nữ vọng từ ngoài vào: “Nương nương, Thái tử điện hạ bảo khi nào ngài tỉnh thì xin lập tức thay trang phục, theo điện hạ vào cung” Nàng nhìn quanh, phát hiện đây chính là căn phòng tân hôn tối qua, bèn khẽ hỏi Thúy Liễu: “§ao ta lại về được đây vậy?"
Thúy Liễu đã thức trắng đêm không ngủ do bị Triệu Y Nguyệt dọa sợ nên mắt hơi hoe đỏ.
“Nương nương, lúc tảng sáng có đầu bếp đi ngang qua từ đường phát hiện ra ngài, chúng em đều sợ điếng người, chẳng biết sao ngài lại một mình ngất trong từ đường." Thúy Liễu nói xong thì đưa mắt nhìn quan thị nữ ngoài cửa rồi thì thầm, “Hình như chuyện này khiển Thái tử điện hạ rất tức giận, lát nữa gặp điện hạ nương nương nhớ phải cẩn thận đấy.”
Triệu Y Nguyệt tự nhủ y tức cái gì, tối qua lúc y đang đắm chìm trong hương hoa dáng ngọc thì mình ở từ đường bị gió tạt suýt chết rét, lại còn bị con rồng vàng khổng lồ dọa ngất xỉu.
Nhớ tới cái chân rồng vàng, Triệu Y Nguyệt vừa đứng đậy thay trang phục vừa hỏi Thúy Liễu: “Em có tới từ đường không?”
Thúy Liễu không hiểu nàng có ý gì, song vẫn gật đầu đáp:"Rồi ạ”.
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Triệu Y Nguyệt hơi suy tư: “Trên bàn thờ trong ấy có con thỏ bằng tuyết nào không?”
Thúy Liễu lắc đầu: “Chưa từng thấy ạ.
Chẳng lẽ tan rồi? Triệu Y Nguyệt lại chớp chớp mắt hỏi “Thế đồ cúng còn không?”
Thúy Liễu: “Còn nguyên ạ.” Chẳng phải đã bị nàng ăn sạch rồi à?
Triệu Y Nguyệt lại kiên trì hỏi tiếp: “Từ đường kia thờ rồng vàng trong bức tranh à”
Thúy Liễu thành thật đáp: “Đúng là từ đường thờ rồng vàng trong bức tranh, rồng
vàng là vị thần bảo hộ nước Đại Càn, nhưng chỉ có vương công quý tộc mới có tư cách thờ cúng.”
Triệu Y Nguyệt nhớ lại trong truyện từng bảo nước Đại Càn có một cung điện chuyên dành để thờ cúng
rồng vàng, ngày nào quốc sư cũng tới đó quỳ lạy hầu hạ, ngay cả bệ hạ thỉnh thoảng cũng tới đó nghe chỉ dụ của thần linh.
Nhưng gã Thái tử điện hạ này lại không thích vị thần bảo hộ trong truyền thuyết.
Nhìn gian từ đường nhỏ ở Đông cung là biết, đến cánh cửa y cũng không lắp, để mặc người ta dãi nắng dầm mưa.
Triệu Y Nguyệt nhớ rõ trong truyện còn có cảnh Thái tử giết phụ hoàng y ngay trước bức tranh của thần bảo hộ trong điện Kim Long, rồi ngông cuồng nói với bức tranh rằng: “Thần bảo hộ rồng vàng chẳng qua chỉ là trò đùa, ai mà tin những thứ hư vô huyền ảo như vậy, vận mệnh của ta do ta tự phấn đấu có được, chứ không phải vì ngày ngày tới quỳ trước bức tranh rách này để xin lời chỉ dụ vốn không có thật của thần linh!”
“Từ nay về sau, thần bảo hộ nước Đại Càn chính là Tiêu Vũ ta!”
Khi ấy không xảy ra chuyện gì, bức tranh kia còn bị nam chính Tiêu Vũ dùng một kiếm chém rách toạc. Triệu Y Nguyệt từng cho rằng tình tiết này tượng trưng cho việc bài trừ tình trạng mê tín của vương triều, nhưng tối qua tự trải nghiệm xong, nàng lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nếu thần bảo hộ có thật... Triệu Y Nguyệt hoảng hốt, hình như nàng đã ăn sạch đồ cúng của rồng vàng trước mặt nó.
Phải làm sao bây giờ?
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Móng vuốt rồng vàng choán hết tâm trí Triệu Y Nguyệt, nàng để kệ Thúy Liễu thay trang phục cho mình, rồi theo nàng ta ra ngoài cổng Đông cung lúc nào chẳng hay.
Mãi đến khi tiếng gọi của quan thị nữ kéo nàng về lại thực tại: “Nương nương, Thái tử điện hạ đã đi trước rồi ạ.”
Ờ.
Triệu Y Nguyệt không quan tâm lắm, xách váy leo lên xe ngựa với sự giúp đỡ của Thúy Liễu.
Đám cung nữ thị vệ nhủ thẩm trong dạ, tuy Thái tử điện hạ ghét Thái tử phi ra
mặt, nhưng thoạt nhìn có vẻ Thái tử phi cũng không hể để bụng.
Triệu Y Nguyệt ôm lò sưởi tay lười biếng ngồi một góc. Thúy Liễu nhìn nàng, ngập ngừng muốn nói lại thôi. “Muốn nói gì? Triệu Y Nguyệt hỏi.
Thúy Liễu nghe hỏi, bấy giờ mới dám mở miệng thưa: “Nương nương, sáng nay lúc nô tỳ tới tìm Thái tử điện hạ thì bắt gặp điện hạ và một người con gái đeo khăn che mặt cùng nhau ra khỏi thiên điện.
Nàng ta bẩm rất dè dặt, chú. ý từng biểu cảm trên mặt Triệu Y Nguyệt.
Cảm xúc của Triệu Y Nguyệt lại chẳng mảy may dao động, nàng cọ cọ tay vào lò sưởi.
Tuy Thúy Liễu là người Lưu thị phái tới giám thị nữ chính nhưng không có ý xấu, cũng xem như trung
thành và tận tâm với nữ chính, song cuối cùng vì đắc tội ả người thương mà bị nam chính đánh chết để báo thù rửa hận cho ả ta.
Cũng bởi vậy mà nữ chính trở thành kẻ tứ cố vô thân ở Đông cung, ngay cả một người để bộc bạch suy nghĩ cũng không có, cả ngày luôn buồn bực không vui.
Triệu Y Nguyệt vừa nghĩ đã thấy cuộc sống như vậy quá sức ngột ngạt.
Nàng giương mắt, nhìn Thúy Liễu nói: “Tối qua ta nghe người ta kháo nhau rằng Thái tử điện hạ đã có người thương, trước đây năm lần bảy lượt từ chối lấy ta cũng vì ả, có thể thấy được sức nặng của ả trong lòng điện hạ.”
Thúy Liễu thoáng kinh ngạc, người ngoài không hề biết chuyện Thái tử Tiêu Vũ có người thương.
Triệu Y Nguyệt khế tiếng nói: “Bây giờ cái ghế Thái tử phi bị ta cướp mất, chắc chắn Thái tử điện hạ cực kỳ bất mãn, mà tình cảnh ta ra sao hẳn em cũng thấu, sau này em ở Đông cung làm gì cũng phải kín kẽ, cũng đừng bao giờ nhắc tới ả ta, giữ mạng quan trọng hơn, biết chưa?
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Thúy Liễu che miệng, gật đầu lia lịa:“Nô tỳ đã hiểu”
Triệu Y Nguyệt tự nhủ e là dù mình không muốn tham dự thì ả người thương kia cũng nằng nặc ngo ngoe trước mặt nàng, lại còn cả tên Thái tử Tiêu Vũ sau này quay đầu khốn khổ theo đuổi vợ nữa muốn lợi dụng nữ chính chắn tên cho ả người thương của y nữa, đúng là khó chơi.
Thái tử và Thái tử phi vừa cưới đã kẻ trước người sau vào cung, lại còn là Thái tử đi trước, Thái tử phi đến sau, có thể thấy Thái tử bất mãn về chuyện hôn nhân này cỡ nào, trong cung có không ít người hóng xem trò cười của Thái tử phi.
Triệu Y Nguyệt không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào, vừa đi vào hậu cung vừa nhớ lại cốt truyện.
Theo nguyên tác, sau khi nữ chính nấp trong tủ sách nghe phát sóng trực tiếp cả đêm, lúc ra ngoài vô tình chạm mặt Thái tử Tiêu Vũ.
Cảnh tượng ấy xấu hổ đến ngạt thở, mà nữ chính vì ngấm lạnh, vừa ra đã phát sốt ngất xỉu, hoàn toàn
không có chuyện ngày hôm sau vào cung yết kiến.
Đến giờ nàng vẫn chẳng biết Thái tử Tiêu Vũ tròn méo ra sao.
Hoàng hậu mất sớm, bây giờ Thái hậu nắm quyền, hai vị quý phi tranh sủng, không ít phi tần chưa từ bỏ ý đồ leo cao, hậu cung nước Đại Càn vẫn rất xôm tụ.
Triệu Y Nguyệt những tưởng phải tới cung Cảnh Tường gặp Thái hậu, ai ngờ cung nữ lại bẩm: “Thái hậu nương nương đang cầu phúc trong điện Kim Long, bảo Thái tử phi cứ tới thẳng điện Kim Long ạ.”
Điện Kim Long? Là nơi dành riêng để thờ cúng thần bảo hộ?
Triệu Y Nguyệt lẳng lặng đi theo, không khỏi nhớ tới cái chân rồng vươn ra khỏi bức tranh tối qua, dù chỉ một cái chân cũng to hơn cả người nàng.
Hình như nó còn nói gì đó, nếu không lầm là con thỏ gì đó.
Triệu Y Nguyệt không nhớ rõ lắm, tới điện Kim Long chỉ thấy nơi này quá sức lộng lẫy. Nhưng chỉ ngoài đại điện mới có lính gác, bọn họ ăn mặc khác với Ngự lâm quân nàng từng gặp.
Cứ đi thẳng về phía chính điện, từ xa đã thấy bậc thang cao cao, leo đến giữa thì nghe tiếng cười đùa ở phía trên vọng xuống, trong đó có vài tiếng lanh lảnh nhu mì, vừa nghe đã tê cả người.
Nghe chừng bầu không khí đang rất vui vẻ, nhưng nó
đột nhiên thay đổi khi Triệu Y Nguyệt bước lên đài.
Thái hậu và đám quý phi cầu phúc xong bèn bày tiệc ở khoảnh sân ngoài chính điện, bấy giờ Thái hậu đang trò chuyện với quận chúa Triều Dương với khuôn mặt đây vẻ từ ái. Thục quý phí là người đầu tiên trông thấy Triệu Y Nguyệt, bèn khẽ giọng nhắc: “Thái hậu, Thái tử phi tới rồi.”
Triệu Y Nguyệt bước tới hành lễ với Thái hậu dưới ánh nhìn đổ tới từ bốn phương tám hướng, ánh mắt chuyển từ Thái hậu sang người con gái diện váy trắng đứng cạnh bà. Một người có thể thân thiết với Thái hậu như vậy chỉ có thể là quận chúa Triều Dương — người thương của Thái tử.
Nếu nói nữ chính là một cô bé đáng thương hèn mọn, thì ả người thương lại được muôn người yêu mến.
Quận chúa Triều Dương có xuất thân cao quý, có phụ thân nắm giữ binh quyền, giữ nước cảm quân, mẫu thân là con gái duy nhất của người đứng đầu thương hội phương Bắc. Lúc ả chào đời, bệ hạ nghe theo chỉ dụ thần linh, ban danh quận chúa cho ả, để ả tùy ý ra vào hoàng cung, bởi vậy mà
nhận sự yêu mến của Thái hậu, được bà thương như con đẻ.
Mà nữ chính chẳng qua chỉ là con gái của một trưởng quận tép riu, vì có công cứu giá mà được bệ hạ ban cho mối duyên này, thậm chí chẳng thể xem là chuyện vẻ vang gì, bởi nàng chỉ là công cụ để bệ hạ mượn dịp chèn ép Thái tử mà thôi.
Quan trọng nhất là, quận chúa Triều Dương là người mà nam chính nâng như
trứng hứng như hoa.
Cho dù sau này Thái tử quay đầu theo đuổi vợ rồi mặc nhiên HE với nữ chính thì tình tiết y hành hạ nữ chính vẫn khiến Triệu Y Nguyệt có ẩn tượng rất sâu đậm.
“Để ai gia xem một cái nào.” Thái hậu tươi cười nhìn Triệu Ÿ Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt nghe lời bước tới, khóe mắt liếc về phía Thái tử đang ngồi bên tay phải phía dưới bà. Y là phận trai duy nhất ở đây, tóc cài quan ngọc, nom có phần ốm yếu, nhưng đôi mắt lại thăm thẳm u ám.
Tiêu Vũ thoáng lia mắt nhìn Thái tử phi của y, không hề bận lòng, thậm chí còn thấy hơi chán ghét.
Chó háo sắc Triệu Y Nguyệt đánh giá: Quả nhiên nam chính chỉ được mỗi ưu điểm là mặt đẹp.
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Triệu Y Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, bị bà cụ có gương mặt thoạt trông rất mực hiển từ nắm khẽ tay, cười hỏi: “Sao con không đi cùng Thái tử? Lễ cầu phúc đã kết thúc, tiệc cũng sắp tan rồi.”
Sao lại không đi cùng Thái tử? Có thể nói thật chắc?
Triệu Y Nguyệt bội phục đôi mèo mả gà đồng kia, tối qua họ điên loan đảo phượng suốt đêm mà hôm sau vẫn có thể tỉnh bơ như không có chuyện gì. Hai kẻ đó không bị gặng hỏi, trái lại mình lại bị buộc trả lời câu hỏi hóc búa này, thật đáng giận.
Nàng vội quay đầu, cụp mắt xuống, khế thưa: “Đêm qua con bị cảm lạnh nên thấy
người không thoải mái lắm, không muốn lây bệnh cho Thái tử điện hạ bèn bảo chàng đi trước.”
“Hóa ra là thế, Thái tử phi của chúng ta quả là ngườichu đáo.” Thái hậu cười khanh khách, nhưng bàn tay đang nắm tay nàng lắng lặng rụt về, nới rộng khoảng cách với Triệu Y Nguyệt.
Quận chúa Triểu Dương ngồi cạnh cũng cười lanh
lảnh nói: “Thái hậu, nếu Thái tử phi bị cảm lạnh mà lễ cầu phúc đã kết thúc thì chúng ta không nên ở ngoài điện hóng gió nữa, chi bằng về cung Cảnh Tưởng trước vẫn hơn.”
“Triều Dương nói phải lắm, thể thì về thôi.” Thái hậu gật đầu tán đồng, quận chúa Triều Dương đứng cạnh bèn đỡ bà đi trước.
Thế là Triệu Y Nguyệt vừa tới thì mọi người đã đi, nàng hết cách đành đứng dậy theo, đi sau Thái hậu và quận chúa Triều Dương một bước. Lúc đứng dậy bị gió lạnh tạt vào, nàng bất giác co rúm người, thẩm hỏi không biết bao giờ mới được đi.
Đám người xung quanh thậm thụt to nhỏ gì đó với nhau, Triệu Y Nguyệt lơ đãng liếc thấy một con chó
to đang ung dung đi lên bậc thang. Toàn thân nó trắng như tuyết nhưng chóp mũi lại đen thui, bởi vậy trông có vẻ vô cùng đáng yêu. Triệu Y Nguyệt đoán nó thuộc giống Samoyed, nhưng khi nó đứng thẳng lên lại cao hơn cả nàng.
Đây là con chó trắng sống trong điện Kim Long, được rồng vàng che chở, địa vị trong cung ngang ngửa
quốc sư. Những người khác đã quen với cảnh này, thậm chí còn tránh đường cho nó. Bình thường con chó này rất kiêu ngạo, ngoài quốc sư và Hoàng thượng thì chẳng buồn ngó ngàng đến ai. Ấy thế mà lúc chó trắng chạm mặt đám người ở giữa bậc thang, nó bỗng nhìn về hướng Thái hậu mà sủa một tiếng, vừa sủa vừa lao về phía đó.
Tiếng chó sủa vang dọa đám người chết điếng. Tốc độ của chó trắng rất nhanh, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng trắng lao tới, vì đều là đàn bà con gái nên không ít người sợ hãi hét lên, có tiếng Thục quý phi hoảng hốt quát: “Bảo vệ Thái hậu!”
Và một câu của quận chúa Triều Dương: “Thái hậu cẩn thận!”
Nhưng chó trắng lại nhào tới chỗ Triệu Y Nguyệt, quận chúa Triều Dương đứng trước, bị móng chó trắng cào trúng vai la lên một tiếng, cùng Triệu Y Nguyệt đứng sau lưng không tránh kịp ngã xuống cầu thang.
“Quận chúa!”
“Triều Dương!”
Triệu Y Nguyệt ngã ngửa người, con chó trắng kia đè lên người nàng. Nàng chật vật mở mắt, chỉ nhìn thấy một bóng người dẫm lên váy nàng, hớt hải đi sang chỗ
quận chúa Triểu Dương, hình như là Thái tử điện hạ mà nàng vừa lấy làm chồng. Vốn Thái tử có vóc người gầy gò, thế mà khi bế quận chúa Triều Dương đã té xỉu bước đi lại vững vàng vô cùng.
“Gọi ngự y nhanh!” Thục quý phi gào lên, “Mau đưa Thái hậu và quận chúa Triều Dương đi!”
Cả đám đông mải mê vây quanh Thái hậu và quận chúa Triều Dương, sốt ruột
hộ tống họ rời khỏi nơi này, nhưng lại chẳng có lấy một người để mắt tới Thái tử phi cũng bị ngã, lại còn đang bị con chó trắng đè lên người.
Tuyết đọng ngoài đại điện đã được dọn sạch, Triệu Y Nguyệt ngã gáy vào một tảng đá cứng nên hơi choáng đầu, hai chân trước của chó trắng vẫn đè nghiến vai nàng.
Chó trắng trông có vẻ rất phấn khích, cứ ngoe nguẩy đuôi mừng nàng suốt, hình như nó thấy Triệu Y Nguyệt chớp mắt bèn cúi đầu liếm mặt nàng.
Bầu trời âm u lại bắt đầu đổ tuyết.
Bông tuyết lạnh lẽo đậu trên mặt, Triệu Y Nguyệt hoảng hốt nhớ ra theo nguyên tác, hình như con chó trắng này sẽ bị nam chính chém đầu khi y tiến vào điện Kim Long.
“Gâu gâu..” Có vẻ như chó trắng muốn nàng dậy, bèn dùng cái đầu bù xù lông của nó hẩy đầu nàng.
Cơn choáng váng sau khi ngã đã vơi đi, Triệu Y Nguyệt dần tỉnh táo lại, cái đầu chó xù lông cứ cọ vào cổ mãi khiển nàng bị nhột phát buồn cười.
*Ôi” Triệu Y Nguyệt nằm trên mặt đất nhìn trời, lầm bẩm, “Chuyện gì thế không biết”
Chó trắng vẫn đang hẩy nàng.
Triệu Y Nguyệt không kìm được mà giơ tay xoa đầu nó: “Chị không dậy nổi, ai bảo em làm chị ngã, bắt đền em đấy..”
Còn chưa kịp dứt câu đùa, Triệu Y Nguyệt đã thấy chó trắng bỗng dưng xoay người chạy đi, được hai ba bước thì chậm lại, tới bậc thang cao nhất mới ngoảnh lại vẫy đuôi rối rít với nàng.
Triệu Y Nguyệt tức đến phì cười: “Em phải kéo chị dậy mới tính chứ”.
Chó trắng: “Gâu!”
---- Đọc full tại Truyenfull.vn -----
Triệu Y Nguyệt đang định bò dậy thì thấy ở phần trời có thể vươn tay là với tới, giữa tầng mây mịt mùng có một cái chân rồng lóa mắt giơ ra, vươn móng vuốt hơi xanh đen về phía nàng. Khoan đã, hình như đây không phải là ảo giác.
Triệu Y Nguyệt cả kinh ngồi phắt đậy, cùng lúc đó, chân rồng cũng dừng trên đầu nàng, khum vuốt cầm lấy mũ áo lông chồn nàng mặc, kéo nàng dậy, khiến hai chân nàng lửng lơ trong không khí cách mặt đất một khoảng.
Triệu Y Nguyệt phát hiện mình đang bị rồng vàng dùng chân xách lên trên bậc thang. Con chó trắng nhào. tới muốn bắt nàng, rồng vàng bèn giơ nàng lên cao, sau khi nó vồ hụt rồng vàng lại hạ nàng xuống, chó trắng lại nhảy lên, cứ thể lặp lại vài lần.
Triệu Y Nguyệt: “...”
Nàng cúi đầu nhìn con chó trắng cứ nhảy lên đòi bắt nàng không biết mệt mà trán hiện đầy vạch đen, mà hình như rồng vàng đang xách nàng trêu chó thì phải!
Đường đường là Thái tử phi, vậy mà lại sa cơ tới nước làm gây chọc chó hình người, rốt cuộc là nhân tính thối nát hay đạo đức tha hóa đây? À mà thứ này cũng có phải người đâu.
Triệu Y Nguyệt vươn tay ra sau xoa cái ót vừa bị đập vào đá, không kìm được nói:
“Xin ngài nương tay cho, ta thấy hơi choáng váng.” Rồng vàng khẽ khàng đặt nàng xuống cửa chính điện,
Triệu Y Nguyệt lại nghe thấy tiếng nói tối qua vang lên:
“Kẻ phàm yếu ớt.”
Chất giọng trầm thấp lọt vào tai Triệu Y Nguyệt khiến đồng tử nàng thoáng co lại.
HẾT CHƯƠNG 2