Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 3 - Chương 1: Ban hôn



PHẦN 3: BƯỚM TINH

Chương 1: Ban hôn

Mấy hôm trước là Tiệc Trăm hoa được tổ chức năm năm một lần ở Tây Tùy, đơn giản chỉ là nơi để ngắm hoa và mua hoa, nhưng vì có sự tham dự của hoàng gia nên có vẻ không giống bình thường. Phàm là người nhận được thiệp mời dự tiệc thì chẳng giàu cũng sang, đa phần là vương công quý. tộc.

Nhà họ Tạ là gia tộc giàu có đứng đầu Tây Tùy suốt trăm. năm nay, nắm giữ mạch máu tài chính Tây Tùy, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng phải nể mặt nhà họ những ba phần.

Tiệc Trăm hoa năm nay xảy ra một chuyện lớn.

Tạ tiểu thiếu gia và tiểu thư phủ Quốc công là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước. Thế nhưng năm ngoái, Tạ tiểu thiếu gia ra ngoài buôn bán thì bị ám sát, sau khi ngã xuống vách núi thì mất trí nhớ, đến đầu năm nay mới được tìm thấy. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Sau đó một tháng, lúc hai nhà bàn bạc chuyện cưới hỏi mới phát hiện cô gái quê lúc trước từng cứu Tiểu thiếu gia nhà họ Tạ mới là tiểu thư đích thực của phủ Quốc công.

Khi ấy chuyện này rùm beng khiến cả hai nhà Tạ Liễu đều thấy mất mặt. Nhà họ Tạ nói rõ rằng bọn họ chỉ cần liên hôn với con cái nhà họ Liễu là được, xem như ném cục điện rối rắm này cho Liễu quốc công tự giải quyết.

Một người là con gái ruột, còn người kia lại là con gái nuôi nấng suốt mười tám năm, thời gian và máu mủ đều khó mà dứt bỏ được, Liễu quốc công cuối cùng chọn cả hai.

Nhận con gái ruột, cũng giữ cả con gái nuôi lại.

Chẳng qua chuyện hôn nhân với nhà họ Tạ lại âm vào thế khó, con gái nuôi là thanh mai trúc mã với Tạ tiểu thiếu gia, có cơ sở tình cảm.

Mà con gái ruột lại có ơn cứu mạng với Tạ tiểu thiếu gia, và không khó nhận ra nàng cũng thích hắn.

Tuy trong lòng Liễu quốc công thiên vị con gái nuôi hơn nhưng không thể giúp đỡ trắng trợn, bèn phủi tay để mặc hai đứa con gái tranh giành với nhau, bảo để Tạ tiểu thiếu gia tự lựa chọn. Thế là trong Tiệc Trăm hoa mới có chuyện con gái ruột đầy con gái nuôi vào hồ, bị Tạ tiểu thiếu gia tát một cái, phẫn uất rơi xuống hồ, suýt nữa thì chết đuối vì không ai cứu.

Đã ba ngày Liễu Kiều chưa ra khỏi phòng kể từ khi được đưa về phủ.

Nguyên nhân không ra ngoài là do nàng bị bệnh, phát sốt choáng đầu, cổ họng sưng đau khó nói chuyện được, hầu gái ngày nào cũng phải dâng thuốc cho nàng.

Trong thời gian đó, Liễu quốc công và Chu thị chỉ sai người tới hỏi han, tuyệt nhiên không đến thăm nàng lấy một lần. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
 
Ngày thứ năm, cuối cùng Liễu Kiều cũng hạ sốt, có chút tỉnh thần. Nàng lắng lặng hồi tưởng lại cốt truyện mình đã biết, cảm thán nữ chính nguyên tác đúng là sống quá hèn mọn.

Nàng là người hiền lành, từ nhỏ đã nhát gan, chỉ biết chịu thiệt về mình chứ không đời nào làm người khác tổn thương, giành hết đũng khí cả đời để lấy lòng nam chính bị mất trí nhớ. Nàng cố gắng thân thiết với cha mẹ mình, nhưng ánh mắt Liễu quốc công và Chu thị nhìn nàng luôn đượm vẻ phức tạp khó hiểu, đối xử với nàng xa cách như khách khứa, trong lòng họ từ đầu chí cuối chỉ có mỗi con gái nuôi Liễu Phi.

Cha không thương mẹ không yêu, chàng trai tốn bao công sức mới cứu được vừa ngoảnh đầu đã quên mất nàng, ngày ngày mặt sưng mày sỉa và buông lời miệt thị nàng, lúc nàng lấy hết can đảm tiếp cận thì bị ghẻ lạnh, gây ra vô vàn tổn thương, vì hắn mà lần nào cũng khóc đến độ suýt trầm cảm. Liễu Kiều chỉ nhớ lại những chuyện ấy thì đã không chịu nổi.

Ký ức mới nhất là cảnh Tạ tiểu thiếu gia Tạ Trú thấy Liễu Phỉ rơi xuống nước thì nổi cơn thịnh nộ. Cả đời nàng cũng không quên được vẻ mặt và ánh mắt ngập đầy sự chán ghét căm hận của hắn khi ấy, và càng không quên việc hắn vì Liễu Phi mà tát mình một cái rất mạnh.

Liễu Kiều sờ má, thầm nghĩ tổn thương đã tạo thành, cho dù nam chính mất trí nhớ thì cũng không tẩy trắng nổi.

Theo nàng biết, nam chính sau này sẽ khôi phục trí nhớ rồi bám lấy nữ chính khóc lóc cầu xin tha thứ, thậm chí còn định giết Liễu Phi hòng đạt được sự tha thứ của nữ chính.

Liễu Kiều: Thế còn làm nữ chính làm gì, đi làm Bồ Tát luôn đi.

Nàng uể oải trở mình trên giường, nghe thấy hầu gái tới gõ cửa bẩm: “Thưa tiểu thư, Nhị tiểu thư tới thăm ngài.”

Cổ họng Liễu Kiều vẫn còn đau, trả lời bằng giọng khản đặc: “Không gặp, ai tới cũng không gặp.”

Liễu Phỉ khóc lóc nói: “Tỷ tỷ đang giận ta đấy, là Phi Nhi không tốt khiến tỷ ấy bị Tạ ca ca hiểu lầm. Bản thân ta cũng bị bệnh nên mấy ngày nay mới không đến, ta thật sự lo lắng, hãy để ta vào thăm tỷ ấy đi.”

Mặt hầu gái hiện vẻ khó xử. Hầu gái của Liễu Phi đóng vai ác, tức giận quát: “Nhị tiểu thư chỉ có ý tốt, cô cố tình cản bước chẳng phải là phá hoại tình cảm của hai vị tiểu thư sao!

“Nô tỳ không dám” Hầu gái nghe vậy thì thầm sợ hãi.

Liễu Phỉ cứ thế đi tới trước cửa phòng Liễu Kiều, dịu dàng gọi: “Tỷ tỷ…” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Liễu Kiều nghe tiếng ả gọi thì lặng thinh, xoay người cảm món đồ trên đầu giường, chẳng buồn nhìn đã ném thẳng ra cửa, nó rơi xuống đất vỡ vụn phát ra một tiếng choang.

Liễu Phỉ bị tiếng động này dọa sợ, sao ngữ nhà quê này lại lớn lối thế, còn dám quăng đồ vào ả!

Xem ra thật sự tức giận vì chuyện ở Tiệc Trăm hoa rồi. Liễu Phỉ thấy Liễu Kiều nổi nóng thì càng vui vẻ, nhẹ nhàng cười nói: “Hôm nay Tạ ca ca mời muội tới nhà họ Tạ chơi, vốn định bảo tỷ tỷ đi chung, nếu tỷ tỷ không muốn thì thôi vậy.”

Nói xong làm bộ đáng tiếc thở dài rồi mới chịu đi.

Liễu Kiều trùm chăn ngủ tĩnh dưỡng, tạm thời không thèm nghĩ tới mấy chuyện linh tinh đó. Hai ngày sau bệnh cảm lạnh của nàng mới khá hơn, cũng chịu xuống giường ra ngoài sân đi dạo một lát.

Trong quá khứ, ngày nào nàng cũng vây quanh Tạ Trú, nếu không thì cũng nghĩ xem nên làm gì để lấy lòng cha mẹ, bây giờ đã bao ngày rồi nàng vẫn chưa tới chỗ Chu thị thăm hỏi.

Chu thị cũng không tới gặp nàng, hàng ngày chỉ sai người tới hỏi xem bệnh tình của tiểu thư đã khá hơn chưa.

Biết Liễu Kiều đã lành bệnh, có thể xuống giường thì không sai người tới hỏi nữa.

Thế nhưng Liễu Phi lại rất chăm chỉ chạy sang nhà họ Tạ hòng lấy lòng người lớn bên đó, mà thân phận vị hôn thê của Tạ Trú nhìn chung cũng ngầm coi như thuộc về Liễu Phi.

Khi mọi người cho rằng có thể bắt tay chuẩn bị đám cưới thì Liễu quốc công lên chầu lại đắc tội Hoàng đế khiến mặt rồng giận dữ. Liễu quốc công về nhà thấp thỏm không yên, cứ thở dài mãi.

Ngày hôm sau, có một đội đón dâu rất dài đến trước cổng phủ Quốc công. Liễu quốc công chưa kịp đội mỹ nghiêm chỉnh, vừa cuống quýt đi ra đã nghe tên thái giám trẻ the thé nói: “Quốc công đại nhân, đây là thánh chỉ Bệ hạ ban hôn cho thiên kim nhà họ Liễu và cụ cố nhà họ Tạ - Tạ Ô Mai. Bệ hạ biết gần đây cụ cố Tạ không khỏe nên cố ý ban cho cụ một người vợ để xung hỉ.”

Cả tên thái giám này lẫn đội ngũ đón dâu đều tươi cười với Liễu quốc công, nhưng Liễu quốc công chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, toàn thân rét run, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Tên thái giám giục ông ta: “Quốc công đại nhân, nghe nói nhà ngài có hai vị tiểuthư, ngài mau nghĩ kỹ xem nên gả vị nào, đừng để lỡ mất giờ lành.”

Chu thị và Liễu Phi vừa ra đến cổng đã nghe thấy câu này, mặt mày tức khắc trắng bệch.

Tên thái giám kia nhìn Liễu Phi đứng đằng sau, khen ngợi: “Đã nghe nói tiểu thư nhà Quốc công xinh đẹp như tiên từ lâu, hẳn là cụ cố Tạ sẽ rất hài lòng.”

*Mẹ..” Liễu Phi lắc đầu lui về sau, mắt ngập vẻ sợ hãi, giọng nói nghe chiều nức nở, “Đó chính là cụ cố của Tạ ca ca! Mẹ, con không muốn đi, có chết con cũng không đi, mẹ nói với cha đi, cầu xin cha đừng bắt con đi, cứ để Liễu Kiều gả đi!”

Chu thị mới đó đã đỏ hoe mắt, ôm lấy con gái nuôi trấn an, “Lão gia, Phi Nhi đã khổ lắm rồi.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Nghe tiếng con gái và vợ khóc lóc van nài cùng thái giám thúc giục, trong nháy mắt Liễu quốc công cảm thấy mình như già đi mấy chục tuổi, khoảnh khắc ông ta đưa đôi tay run rẩy ra nhận thánh chỉ thì trong lòng đã có quyết định.

Ông ta suy sụp nói: “Gọi Đại tiểu thư ra đây."

Đây là lần đầu tiên Liễu quốc công trông thấy nàng kể từ sau Tiệc Trăm hoa, ánh mắt hoảng hốt cảm thấy như không quen biết người này.

Ông ta nhớ lúc trước đứa bé này hễ gặp là luôn vâng vâng dạ dạ, rất dè dặt, không dám nhìn người khác, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Thế mà giờ nàng lại đoan trang phóng khoáng đứng đó với khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên khiến Liễu quốc công cảm thấy như đứa bé này đã trưởng thành sau một đêm.

Nghe nói nó bị bệnh, mình không tới thăm lấy một lần, giờ lại định gả nó cho một ông già còn lớn tuổi hơn cả mình, đà đó là người có địa vị tối cao của nhà họ Tạ đi chăng nữa thì cũng thật sự chẳng ra thể thống gì, đúng là quá nhục nhã.

Ánh mắt Liễu quốc công nhìn Liễu Kiều lần đầu tiên đượm vẻ áy náy.

“Này con, hẳn con đã nghe nói..." Liễu quốc công đang định dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên can một phen, không ngờ Liễu Kiều đã điềm nhiên nói trước, “Ta đồng ý gả.”

Tất cả mọi người nghe vậy đều lấy làm sửng sốt, không thể tin vào sự lựa chọn của nàng. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Liễu Phi khiếp sợ ngắng lên khỏi lòng Chu thị nhìn sang, nó điên rồi chắc? Ngữ nhà quê này không rõ tình huống bây giờ là thế nào à?

Nhìn Chu thị muốn nói lại  thôi, Liễu Kiều bèn ra điều kiện: “Nếu hôm nay ta xuất giá thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Liễu quốc công và Chu phu nhân. Từ nay về sau, hai người chỉ có một đứa con gái duy nhất là Liễu Phi, không liên quan gì đến ta nữa, mà người thân của Liễu Kiều ta cũng không còn là hai người.”

Mặt Chu thị và Liễu quốc công đều cứng lại, không ngờ nàng có thể nói ra những lời tuyệt tình như thế, nhưng nghĩ kỹ lại thì những chuyện bọn họ từng làm đều tuyệt tình hơn thế này nhiều.

Liễu Phi khóc lóc nói sao tỷ có thể đối xử với cha mẹ như thể? Tỷ vừa xuất giá đã đòi đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ chẳng phải đã phụ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ trong khoảng thời gian này hay sao!”

Liễu Kiều cười hỏi: “Thế ngươi gả nhé?”

Liễu Phi lại bảo: “Ta đã có hôn ước với Tạ ca ca! Sao có. thể lấy người khác được!”

Liễu Kiều khẽ hất cằm, cười sâu xa nói: “Thế thì ta sẽ đợi ngày hai người thành thân rồi quỳ xuống trước mặt ta chào hỏi kính trà.”

Đến lúc đó ta chính là bà cố của mi đấy! Liễu Phi nghe nàng nói mới nghĩ tới chuyện này, mặt lại càng trắng bệch.

“Quốc công đại nhân, sắp đến giờ rồi.” Tên thái giám cười nhắc nhở, hắn xem kịch rất vui vẻ.

Liễu quốc công định thần lại, một mặt cảm thấy Liễu Kiều chẳng nể mặt mình, mặt khác lại không dám không đồng ý, cuối cùng thở dài nói: “Như con mong muốn, là phủ Quốc công chúng ta có lỗi với con.”

Tâm mắt Liễu Kiều lướt qua ông ta, nhìn ra Chu thị đang che chở cho Liễu Phi đẳng sau, tuy bà ta đã khóc đến rạt người nhưng lại chỉ nguyện che mưa chắn gió cho mình Liễu Phi.

Tên thái giám nói: “Xin mời Liễu tiểu thư.”

Liễu Kiều bước lên kiệu hoa, thay bộ áo cưới đỏ rực, rời khỏi phủ Quốc công trong

tiếng nhạc rộn rã, tới phủ lớn nhà họ Tạ.

Phủ lớn nhà họ Tạ nằm trên một ngọn núi to, cả ngọn núi này đều thuộc về nhà họ, còn cụ cố Tạ có một tòa nhà riêng trên sườn núi.

Liễu Kiểu nhớ nguyên tác từng nhắc qua về cụ cố Tạ. Đó là cụ cố của nam chính, là người đầu tiên đưa nhà họ Tạ bước lên vị thế nhà giàu số một cả nước, đã hơn chín mươi tuổi hạc.

Đó chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ, đến cuối truyện còn chẳng lộ mặt,chết khi chưa tròn trăm tuổi.

Nghe nói hồi còn trẻ, cụ là một chàng trai nổi danh tuấn tú, lại bẩm sinh thông minh, đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng lập nhà họ Tạ lấy lừng như bây giờ.

Nhưng nghe đồn hồi trẻ cụ tàn nhẫn, đến khi tuổi cao sức yếu thì tính tình càng gàn hơn. Kẻ có thể sống tới hơn chín mươi tuổi làm cụ cố người khác thì đã bước một chân xuống mồ, dù nàng có lấy cụ thì chắc cụ cũng chẳng còn sức đánh lại nàng.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Liễu Kiều giãn gân giãn cốt, từ năm mười bốn tuổi nàng đã bắt đầu luyện võ rồi lăn lộn trong giang hồ, năng lực tự vệ chẳng biết cao hơn nguyên chủ bao nhiêu lần, nếu không cũng sẽ không dám mở miệng đồng ý gả. Nữ chính nguyên tác sốngchết không chịu gả, lên kiệu hoa được nửa đường thì bỏ trốn, bị nam chính tìm thấy.

Nam chính lại buông lời lạnh nhạt ghét bỏ nàng, bảo nhà họ Tạ hắn không thèm cưới loại con gái tục tằng như nàng, sau đó tới chỗ Hoàng đế thương lượng đổi chác để xoá bỏ đám cưới này.

Liễu Kiều đưa tay chống cằm, lặng lẽ xốc rèm nhìn phong cảnh bên ngoài với vẻ mặt ung dung. Chạy gì mà chạy.

Nàng muốn xem sau khi Tạ tiểu thiếu gia khôi phục trí nhớ, gọi nàng một tiếng bà cố thì còn cười được nữa không.

HẾT CHƯƠNG 32

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.