Tô Tú bị giọng nói này dọa tỉnh, vội nhìn sang Huyền Bồng.
Nàng có ấn tượng rất tốt với Huyền Bồng chân quân, không muốn nguyên hình của ngài bị loại người khốn nạn như nam chính nguyên tác trông thấy, vội đứng dậy đi ra đóng cửa hành lang lại. Huyền Bồng chân quân hơi ngẩng đầu hươu lên nhìn cô gái trước mặt.
Hai người trong phòng chưa nói gì, Nhị sư huynh đứng chờ bên ngoài đã không nể mặt Bạch Đằng mà bảo: “Chân quân đang nói chuyện với sư muội của ta, người đừng tới làm phiền người khác.”
Bạch Đằng nghe xong cười khẩy: “Tô Tú cũng ở thì càng hay.”
Gã cao giọng thưa với Huyền Bồng chân quân trong phòng: “Sư tôn, đúng lúc con cũng có chuyện muốn nói với Tô Tú!” --- Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tô Tú khẽ nói: “Sư thúc yên tâm, ta sẽ giữ bí mật chuyện ngài biến thành hươu, có chết cũng không nói với ai, cũng không để ai phát hiện.”
Hươu đen không ngờ nàng lại nói vậy, thoạt trông rất nghiêm túc thì hơi bất ngờ. Tô Tú cho rằng Hươu đen sẽ không để Bạch Đằng vào, đang định đi ra ứng phó thì nghe Hươu đen nói: “Vào đi”
Nàng trợn tròn mắt nhìn Hươu đen.
Song Hươu đen không hề hoảng loạn, dáng nằm trông cũng như một mỹ nhân lười biếng. Người ta hay nói mắt hươu trong veo như nước suối, rất thuần khiết vô hại, nhưng Tô Tú lại cảm thấy đôi mắt của con hươu trước mặt rất uy nghiêm cao quý, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt.
Nhưng không có chút nào là thuần khiết vô hại.
Thế là Tô Tú đâm bình tĩnh, một con hươu có khí thế như vậy quyết không phải là một con hươu bình thường, đó là một con hươu lớn nếu gặp phiền phức có thể tự giải quyết, hoàn toàn không cần đến sự giúp đỡ của người khác.
Nghe tiếng mở cửa, Tô Tú không khỏi chớp chớp mắt ngoan ngoãn quỳ ngồi bên bàn cờ, bắ t chước khí thế của người ta. Nàng không biết cả căn gác lửng này đều bày trận pháp, cảnh vật và thời tiết bên trong thay đổi đều cho Hươu đen khống chế.
Nơi Bạch Đằng đi vào hoàn toàn không phải là gian phòng họ đang ở, bài trí khác hẳn, trong phòng bày một tấm bình phong, thắp một ngọn nến, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng lờ mờ đang ngồi ngay ngắn sau tấm bình phong.
“Sư phụ” Bạch Đằng lẳng lặng lia mắt quét qua căn phòng một lượt, không hề nhìn thấy thần kiếm Diệt Tà, cũng như Tô Tú đâu. Gã cúi đầu thưa, “Nghe nói Tô Tú cũng ở đây, đệ tử muốn nói chuyện với nàng.”
Huyền Bồng chân quân thản nhiên nói: “Đã đi rồi.”
Tô Tú ngồi bên bàn cờ ngơ ngác chớp mắt.
Hóa ra trưởng lão chính trực của Nam Sơn cũng nói đối. Tô Tú không biết căn gác này có trận pháp, nhưng Bạch Đằng lại biết, gã vẫn luôn giấu giếm năng lực thực sự của bản thân, nhưng gã lại cho rằng mình rất hiểu sư phụ, sư phụ không đời nào lại vì Tô Tú mà lừa gã, sư phụ không phải người thích lo chuyện bao đồng.
Bạch Đằng chỉ cảm thấy Tô Tú cố ý tránh né mình, nhíu mày, khẽ nói: “Gần đây chuyện của đệ tử và Tô Tú đã liên lụy sư phụ, đệ tử thực sự xin lỗi.”
Gã lại tiếp: “Dạo trước không biết Tô Tú nghe chuyện thần kiếm Diệt Tà ở đâu mà bảo con rằng muốn đi tìm kiếm để chứng minh... Con tưởng nàng nói đùa nên không để bụng, không ngờ nàng thực sự tới Nam Hải tìm nó về, còn...”
Chưa dứt câu đã bị Huyền Bồng chân quân thản nhiên ngắt lời: “Nàng đã cầm thần kiếm Diệt Tà về rồi, nó là của nàng, vừa rồi Tô Tú cũng tới vì chuyện này, nếu người muốn lấy thanh kiếm này thì cứ đi hỏi nàng.”
Bạch Đằng nghe xong thì mặt hiện vẻ xấu hổ, suy nghĩ trong lòng bị nói toạc khiến gã hơi ngượng ngùng.
Tô Tú thấy Huyền Bồng chân quân không hề thiên vị đồ đệ của mình thì âm thầm thở phào, bây giờ thần kiếm Diệt Tà nàng còn chẳng cầm nổi chứ đừng nói là mang đi, nếu đặt ở chỗ Huyền Bồng chân quân...
Nàng liếc mắt ra phía cửa, hình như cũng không phải không được. Nàng không đánh lại Bạch Đằng, nếu Bạch Đằng cướp mất thì gay to, nhưng chắc chắn Bạch Đằng không thể đánh thắng sư phụ gã.
Bạch Đằng không lừa được Huyền Bồng chân quân đưa kiếm cho gã, chẳng nói mấy câu đã sầm mặt đi khỏi đó. Tô Tú nghe tiếng đóng cửa, chắc chắn là Bạch Đằng đã đi mới nói với Hươu đen: “Sư thúc, ngài xem bây giờ ta hoàn toàn không cầm nổi thần kiếm Diệt Tà, chẳng thà đã nó ở chỗ ngài, để sư thúc ngài bảo quản nó vậy.”
Hươu đen từ từ quay đầu lại nhìn nàng, cặp mắt màu vàng đậm lúc sáng lúc tối, đám sương đen quanh người nó tựa như vực thẳm lúc nào cũng chực cắn nuốt thế giới trông đầy nguy hiểm.
Tô Tú lại không bị sự nguy hiểm ấy ảnh hưởng, không hề sợ hãi mà nhìn nó nói: “Bây giờ thần kiếm Diệt Tà đã bị phong ấn một lần nữa, chứng tỏ nó cũng không còn thuộc về ta. Nó là thanh kiếm thần thượng cổ, là vua của vạn kiếm, trên đời này chỉ có nhân tài lỗi lạc như sư thúc mới xứng có được nó, Bạch Đằng không xứng.” --- Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nếu không phải thấy giọt máu đầu tim đã mất tác dụng, Hươu đen sẽ cho rằng Tô Tú nói như vậy là vì giận dỗi Bạch Đằng, nhưng bây giờ lại không dám chắc.
Ngoài phòng vọng vào tiếng Nhị sư huynh gõ cửa nhắc nhở: “Sư muội, Đại sư huynh bảo sư phụ sắp tới rồi.”
Tô Tú ôi chao một tiếng, đứng dậy nói với Hươu đen: “Sư thúc, ta phải đi đây, sư phụ bảo nếu ta lại tới Nam Sơn thì sẽ đánh gãy chân ta. Ngài yên tâm, ta sẽ không kể những gì đã thấy tối nay cho người khác đâu.”
Nàng đẩy cửa đi ra, được hai bước lại ngoảnh đầu khẽ nói với Hươu đen: “Huống chi... sư thúc biến thành hươu thật sự quá đẹp.”
Đoạn khép cửa lại, vội vàng chạy đi.
Huyền Bồng chân quân dùng ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn theo hướng Tô Tú rời đi.
Nhị sư huynh dẫn Tô Tú về Nam Sơn, phát hiện tiểu sư muội cất bước nhẹ nhàng, thể xác và tinh thần đều thoải mái, không hề có chút âu sầu yếu đuối như trước khi tới Nam Sơn thì không dằn được hỏi: “Đừng nói là vì gặp được Bạch Đằng nên muội mới vui thế nhé?”
Chắc đến tám chín phần mười.
Tô Tú đang bước qua ngạch cửa nghe vậy suýt ngã, may có Đại sư huynh đỡ mới đứng vững.
Nhị sư huynh nhìn mà giận sôi máu, nhìn xem, chột dạ như thế chắc chắn là do bị chàng nói trúng tim đen rồi!
Tô Tú vò đầu bất đắc dĩ, mọi người có ấn tượng quá sâu sắc về tình yêu nữ chính nguyên tác dành cho Bạch Đằng, dù bây giờ nàng thề độc thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không ai tin.
Đại sư huynh hỏi: “Chẳng phải đi lấy thần kiếm Diệt Tà à?”
Tô Tú thành thật đáp: “Ta không cầm nổi thần kiếm Diệt Tà, bởi vì giọt máu đầu tim đã mất tác dụng, chứng tỏ ta không còn yêu Bạch Đằng nữa. Ngay cả thần kiếm Diệt Tà cũng công nhận, Huyển Bồng chân quân cũng tin, hai sư huynh hãy tin đi.”
Hai vị sư huynh nghe vậy thì sửng sốt. --- Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tô Tú tạm thời không cần lo sẽ chết vì bị Bạch Đằng đâm kiếm xuyên tim nữa, vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ.
Vết thương lúc trước đi lấy kiếm khiến thần hồn bị thương không lành nổi, tuy đã được Huyền Bồng chân quân dùng phép chữa ổn định nhưng thân thể vẫn rất yếu ớt, sau này rất khó tu luyện.
Hai vị sư huynh thấy rất tự trách về chuyện này, cho rằng mình đã không làm tròn trách nhiệm của sư huynh, không chiếu cố sư muội cần thận nên càng đối tốt với Tô Tú hơn cả trước kia.
Thế nhưng Tô Tú lại rất e sợ lòng tốt của hai vị sư huynh, bởi vì mọi sự quan tâm của hai người họ đều dành cho nữ chính nguyên tác nên khiến nàng cứ cảm thấy ngại ngùng, nên làm gì cũng rất ngoan, cố gắng không gây phiền phức cho các sư huynh.
Người chưa khỏe hẳn thì ở trong phòng đọc sách để có thêm hiểu biết về phương pháp tu luyện.
Hoài Minh chân quân lén quan sát mấy ngày, phát hiện tiểu đồ đệ của ông đúng là đã đổi tính. Mấy hôm nàng chưa gặp Bạch Đằng mà cũng không làm ầm T1, ngoan ngoãn ở trong phòng đọc sách học tập, chỗ nào không hiểu sẽ tìm các sư huynh khiêm tốn học hỏi, nếu là trước kia thì sớm đã một khóc hai nháo ba thắt cổ để uy hiếp hai sư huynh mang nàng đi gặp Bạch Đằng.
Bạch Đằng là kẻ kiêu ngạo, gã chắc mầm Tô Tú sẽ đến tìm mình nên chưa từng tới Bắc Sơn tìm nàng.
Mấy chuyện như vậy ngày trước quá nhiều, bất kể gã nặng lời thế nào, Tô Tú vẫn luôn cố chấp chạy theo gã, bảo một ngày nào đó chàng sẽ cảm động, sẽ biết thế gian này không có ai đối tốt với chàng bằng ta.
Bạch Đằng cảm thấy nàng tự làm chính mình cảm động thì đúng hơn.
Bây giờ Tô Tú không tới tìm gã, gã lại bất đầu nhớ tới chuyện này, nhớ tới Tô Tú, tự bực dọc một lúc rồi lại tự tin cho rằng nàng nhất định sẽ đến.
Lúc này Tô Tú đang ở trong phòng bếp dùng rau quả mình mới hái để mày mò nấu cơm.
Người tu tiên có thể không ăn uống trong một thời gian dài, nhưng nàng cảm thấy mình không làm thế được, vẫn còn tục tằn lắm.
Một đám người trong môn phái đều đứng ngoài cửa lặng lẽ quan sát.
Đại sư huynh khấp khởi vui mừng, nhưng lời thốt ra lại chất chứa nỗi muộn phiền: “Khoảng thời gian này sư muội chưa từng nhắc tới Bạch Đằng, có lẽ đúng là đã hết hy vọng như muội ấy nói, cũng hiểu chuyện hơn trước kia nhiều, nhưng chẳng hiểu sao... lại xa cách với chúng ta hơn.”
Nhị sư huynh gật đầu, lo lắng nói: “Có phải Bạch Đằng đã làm sư muội tổn thương quá sâu đậm? Muội ấy đau lòng lại giấu giếm không chịu thổ lộ, lần trước muội ấy vào bếp là để nấu cho Bạch Đằng ăn.”
Hoài Minh chân quân vuốt râu trầm tư, khẽ hắng giọng một cái, cố ý nói to: “Vi sư sắp tới Nam Sơn một
chuyến.”
Tô Tú trong phòng nghe vậy thì mắt sáng ngời, chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra nói: “Sư phụ! Con cũng muốn đi!”
Hoài Minh chân quân hừ một tiếng, hỏi: “Con đi làm gì”
Tô Tú giơ cục bột trong tay lên, cười rất mực ngây thơ: “Con đi gặp sư thúc ạ, lần trước ngài ấy đã cứu con mà con còn chưa cảm ơn ngài ấy. Sư phụ nhớ đợi con, chúng ta cùng đi.”
Hoài Minh chân quân nghĩ thầm con bé này đúng là giấu đầu hở đuôi, lấy Huyền Bồng làm cớ nhưng quá nửa là muốn tới Nam Sơn gặp Bạch Đằng. Nó giả vờ bình tĩnh nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng lòi đuôi cáo rồi.
Ông vốn đang giăng bẫy nên tà tà nói: “Vi sư chợt nhớ ra vẫn còn chút chuyện cần xử lý, con cứ tới Nam Sơn tạ lễ với sư thúc con trước, ta sẽ đến sau.”
“Vâng ạ.” Tô Tú quay lại bếp tiếp tục bận rộn. --- Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mấy món nàng làm đều là đồ ăn vặt giết thời gian, sau khi chia cho hai sư huynh một ít bèn cầm hộp đồ ăn tới Bắc Sơn.
Hoài Minh chân quân lặng lẽ đi theo.
Tô Tú từng là khách quen của Bắc Sơn, ngày nào cũng chạy tới Bắc Sơn, đám đệ tử Bắc Sơn đã quen mặt nàng, đi đường gặp còn chào một tiếng sư tỷ hoặc sư muội, nhưng mọi người đều có cùng suy nghĩ là nàng lại tới tìm Bạch Đằng.
Thấy lần này nàng còn cầm một hộp đồ ăn, chắc là đưa cho Bạch Đằng.
Bạn thân của Bạch Đằng truyền âm nghìn dặm báo tin cho gã, kích động nói: “Tô Tú tới Nam Sơn tìm huynh đấy! Cuối cùng huynh cũng có thể yên tâm, không cần sầm mặt mỗi ngày nữa!”
Bấy giờ Bạch Đằng vừa đi ra khỏi lầu, biết chuyện thoáng nhoẻn môi, nhưng vừa phát hiện mình đang cười thì lại mím môi hừ một tiếng, quả nhiên vẫn không nhịn nổi mà tới tìm gã.
Tô Tú tìm gã chắc chắn phải tới phòng đệ tử, Bạch Đằng bèn cưỡi kiếm vút đi, gặp được một bóng dáng quen thuộc cầm theo hộp đồ ăn ở đường trúc nhỏ.
Nàng cũng cưỡi kiếm bay tới, nhưng không thuần thục nên trông như phiến lá rơi, tình cờ hai người lướt qua nhau. Bạch Đằng cho rằng Tô Tú sẽ dừng lại, không ngờ nàng chăm chú cưỡi kiếm, chẳng buồn liếc nhìn gã lấy một cái.
Lúc kề vai nhau, dây buộc tóc của người con gái bị gió thổi sượt qua mặt gã, Bạch Đằng bỗng ngửi thấy mùi thơm nửa lạ nửa quen.
Đó là Tô Tú? Đó chính là Tô Tú!
Mặt Bạch Đằng biến sắc, lập tức phanh gấp gọi: “Tô Tú!”
Nhưng người con gái mặc bộ váy hồng phấn kia không hề ngoảnh lại, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt gã.
Còn lơ gã!
Bạch Đằng giận sôi máu, lập tức đuổi theo. --- Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hoài Minh chân quân thấy cảnh này thì vỗ đùi đen đét, tiểu đồ đệ của ta có tiền đồ quá!
Lần đầu Tô Tú cưỡi kiếm, thầm thấy quá kích thích, cả quá trình vô cùng tập trung, hoàn toàn không để ý người đi ngang qua là ai, chưa thuần thục nên suýt rơi ngã.
Huyền Bồng chân quân đang chơi cờ với Phong Tụng trưởng lão dưới mái hiên thoáng cứng mặt, đánh một quân xong thì ngẩng lên nhìn ra sân.
Tô Tú không phát hiện đường tới gác lửng có trận pháp cản lối nàng, cứ thế đi thẳng một mạch tới trước cửa lầu các, lanh lảnh gọi: “Sư thúc có đó không ạ? Ta mang quà tạ lễ tới cho ngài đây!
Huyền Bồng chân quân nói: “Vào đi.”
Bấy giờ Phong Tụng trưởng lão mới phát hiện có người tới, ngoảnh đầu nhìn ra. Cửa mở, người bước vào là một cô gái cầm theo hộp đồ ăn, cười tít mắt với Huyền Bồng chân quân dưới mái hiên, cả người như phát sáng, vui vẻ tới độ đỉnh đầu nở hoa.
Nhưng vừa trông thấy còn có người khác ở đó thì đóa hoa kia héo ngay, lập tức thôi cười mà chú ý phép tắc hẳn.
Phong Tụng trưởng lão nhìn Huyền Bồng bình thản rồi nhìn Tô Tú vừa héo mất đóa hoa, buồn bực nói: “Thế ta đi nhé?”
Huyền Bồng không hiểu sao ông ta lại đột nhiên nói vậy cũng không gặng hỏi mà khẽ gật đầu: “Được thôi.”