Lúc Tô Tú tỉnh lại thì thấy trong sân vẫn là cảnh khuya như trước, có ánh đèn leo lét ngoài mái hiên, có con chim đậu trên đèn đá ngoài sân tỉa lông, ngoài sân đọng một lớp nước mỏng, hễ gió thổi sẽ gợn sóng miên man.
Huyền Bồng chân quân thấy nàng nhìn đến ngây người thì thản nhiên nói: “Trận pháp này tên là trăng trong nước hoa trong gương, có thể khống chế tất thảy thay đổi trong phạm vi nhất định.”
Tô Tú ngơ ngác gật đầu, bỗng ngồi phắt dậy, dùng ánh mắt sùng bái nhìn y, lặng lẽ ngợi khen sư thúc thật tài giỏi.
Ánh mắt như vậy Huyền Bồng chân quân đã gặp nhiều, nhưng khi đối tượng là Tô Tú thì y lại bất giác bận lòng. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Hình như ta ngủ quên mất... nhưng chắc là chỉ ngủ một chốc.” Tô Tú nói.
Huyền Bồng chân quân gật đầu nhìn bàn cờ: “Đã hừng đông, tới giờ đệ tử trong môn phái đi luyện tập buổi sáng rồi.
Thế chẳng phải vừa chợp mắt một cái đã sáng sao! Nàng lẳng lặng che mặt, “Sư thúc, ta không cố ý đâu... Ta thấy ngài vẫn còn ngồi chơi cờ với ta nên cho rằng mình mới ngủ một lát...”
Huyền Bồng chân quân đáp nhẹ tênh: “Không sao, bàn cờ này chưa phân thắng bại, đợi khi nào ngươi rảnh thì lại đến chơi tiếp.”
Tô Tú đứng dậy nói: “Được ạ, sau giờ tu luyện buổi tối ta sẽ đến! Tối chúng ta gặp lại nhé sư thúc.”
Huyền Bồng chân quân sững người vì mấy chữ “tối chúng ta gặp lại”, đôi mắt bình tĩnh thăm thẳm đăm đăm nhìn Tô Tú cưỡi kiếm rời khỏi lầu các, quân cờ trong tay mãi mà không hạ xuống.
Tô Tú đến Nam Sơn cả đêm không về, Hoài Minh chân quân biết chuyện thì lập tức phun trà trong miệng ra, chợt hỏi: “Bạch Đằng đâu?!”
Đại đồ đệ sớm đã điều tra tường tận đáp: “Đêm qua Bạch Đằng ra ngoài, không ở trong núi.”
Nhị đồ đệ trấn an: “Sư phụ đừng kích động, chẳng phải sư muội đi gặp Huyền Bồng chân quân sao?”
Nói không sai, con nhóc kia đi gặp Huyền Bồng chứ không phải Bạch Đằng. Hoài Minh chân quân xoa xoa mặt, nếu là sư đệ chính trực lạnh lùng thì ông yên tâm rồi.
Sau khi Tô Tú về, nghe sư phụ và hai sư huynh hỏi chuyện, nàng thành thật khai báo: “Ta và sư thúc chơi cờ, không ngờ vô ý ngủ quên mất.”
Thì ra là thế, hai người chỉ chơi cờ suốt đêm mà thôi. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mọi người đều yên lòng, dù tối nay Tô Tú lại tới Nam Sơn cũng không hỏi nhiều, dù nàng đi cả đêm không về đến bảy tám ngày, ở trong mắt các sư huynh cũng là sư muội chăm chỉ học tập, cố gắng tiếp thu tài chơi cờ của Huyền Bồng chân quân, rất đáng cổ vũ, không thể quấy rầy.
Chỉ có Phong Tụng trưởng lão thích tìm Huyền Bồng chân quân chơi cờ, cả đời đeo đuổi ước muốn thắng y một ván mới biết hai người này chơi cờ kỳ lạ như thể nào.
“Năm quân tạo thành một đường là sao? Có kiểu chơi cờ như vậy nữa à?”
Huyền Bồng chân quân: “Ông thử xem.”
Phong Tụng trưởng lão khinh thường bảo: “Thử thì thử”
Sau khi thua Huyền Bồng mấy ván liền, mặt Phong Tụng trưởng lão bắt đầu đơ ra. Lúc Tô Tú tới thì thấy Huyền Bồng chân quân đang ngồi ngay ngắn nhã nhặn, lắng lặng đợi Phong Tụng trưởng lão đắn đo nghĩ ngợi xem nên đi nước nào, Huyền Bồng chân quân vô tình nhắc nhở: “Ông về đi.” Phong Tụng trưởng lão giật mình: “Chưa đánh xong mài”
Huyền Bồng chân quân khẽ ngước cằm, không cho phép cự tuyệt: “Đến lúc đổi người rồi.”
Phong Tụng trưởng lão không phục lắm, bèn ngồi dịch sang bên cạnh xem Tô Tú và Huyền Bồng chơi cờ,
trong lúc đó không kìm được mà lải nhải mấy câu, Tô Tú nghe thì hơi đè đặt, Huyền Bồng chân quân bèn nói: “Xem cờ đừng nói gì cả”
Thế là yên tĩnh.
Phong Tụng trưởng lão càng xem càng hụt hãng, mấy lần ngẩng đầu nhìn Huyền Bồng chân quân muốn nói lại thôi.
Ý gì đây?
Tô Tú chỉ vào bàn cờ, “Có phải ngài cổ ý chọc tức Phong Tụng trưởng lão không?”
Huyền Bồng chân quân lẳng lặng nhìn nàng với tâm thế thong dong bình tĩnh.
Tô Tú đã ở cạnh y một thời gian, ít nhiều hiểu tính y, thấy y im lặng không nói thì biết ngay là y cố ý, cười mãi hồi lâu.
Huyền Bồng chân quân khẽ gõ quân cờ xuống bàn cờ: “Tập trung.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Vâng vâng.” Tô Tú cười, đưa một tay chống trán, mới đầu nàng còn sợ Huyền Bồng chân quân chê nàng phiền, giờ thì không sợ nữa, nàng ở bên y lúc nào cũng như nói không hết chuyện, bất giác thông báo: “Sư thúc, hai ngày nữa ta phải xuống núi rèn luyện với Nhị sư huynh, ở trấn nào đó phía Nam bị yêu khí cắn nuốt nghiêm trọng, nên lần rèn luyện này cũng xem như chúng ta đại diện môn phái nhận nhiệm vụ trừ linh, phải làm thật tốt mới không khiến môn phái mất mặt”
Huyền Bồng chân quân nói: “Với tình trạng của ngươi thì không nên ra ngoài rèn luyện, cũng không nên sử dụng bất cứ phép thuật nào cần đến linh lực.”
Tô Tú nghe vậy thì tròn mắt hỏi: “Thế thì ta có khác gì kẻ tàn phế?”
Huyền Bồng chân quân nhíu mày, không tỏ ý tán thành hay không mà nhìn nàng nói: “Không phải ý đó.”
Nàng cụp mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, cân nhắc: “Chỉ cần tránh làm tổn thương thần hồn là được, đến lúc đó ta sẽ mang theo nhiều pháp khí hộ thân, cũng không phải chỉ đi một mình, hơn
nữa...”
Nói nửa chừng thì sực nhớ đến cốt truyện nguyên tác, tim đánh thịch một cái.
Theo nguyên tác, Nhị sư huynh vì lo cho tình trạng sức khỏe của nàng và chuyện dây dưa với Bạch Đằng nên đã đi cùng, sau đó vì nữ chính mà đánh nhau với Bạch Đằng rồi bị thương, cũng bởi vậy mà bị Bạch Đẳng ghi hận, còn làm gãy kiếm huynh ấy.
Tô Tú không khỏi nhíu mày âu sầu, cẩn tắc vô ưu, tốt hơn hết là không cho Nhị sư huynh đi.
“Tóm lại ta sẽ tự lo cho mình” Tô Tú lảng khỏi chủ đề này.
Huyền Bồng chân quân phát hiện tâm trạng nàng không ồn, nhưng không ép hỏi mà để mặc nàng nói sang chuyện vui.
Lần này Tô Tú không ngủ lại lầu các mà về Bắc Sơn sớm, bỏ lại Huyền Bồng chân quân một mình đối mặt với ván cờ đã phân thắng bại rất lâu.
Mấy ngày sau đó, Tô Tú đều không tới Nam Sơn.
Nàng vội vàng tìm pháp khí cho bản thân, cũng như thuyết phục Nhị sư huynh đừng đi cùng nàng.
Hôm xuống núi, Nhị sử huynh nói: “Để muội đi một mình sao được.”
Tô Tú kiên nhãn đảm bảo: “Nhị sư huynh, ta không phải là trẻ con, biết tự lo cho. mình mà.”
Nhị sư huynh nhíu mày hỏi: “Vậy muội mang nhiều pháp khí thế làm gì? Chẳng phải vì không nắm chắc nên mới muốn mang nhiều thứ hộ thân sao?”
Tô Tú mặt không đổi sắc đáp: “Đây gọi là phòng ngừa, vả lại lần rèn luyện này đâu chỉ có mỗi ta..." Chưa kịp dứt lời đã thấy mấy đệ tử Nam Sơn đi tới, dẫn đầu đúng là Bạch Đằng lâu ngày chưa gặp.
Gã sầm mặt, cố làm bộ không trông thấy Tô Tú, nhưng vẫn kìm lòng không đặng mà liếc trộm nàng qua khóe mắt lúc lướt ngang, bấy giờ mới phát hiện Tô Tú. hoàn toàn không nhìn thấy mình mà đang huyên thuyên với Nhị sư huynh thì thầm buồn bực.
Nhị sư huynh trợn mắt nhìn theo bóng Bạch Đằng xuống núi: “Chính bởi không chỉ có mình muội nên ta mới không yên tâm đấy.”
Tô Tú nói: “Nhị sư huynh, vốn huynh cũng bận không ít việc, lại đang trong thời kỳ tu luyện thăng cấp, không thể mắc sai lầm.”
Nhị sư huynh đang định đáp lời thì lại nghe Tô Tú nói: “Hơn nữa ta đã hẹn với sư thúc, ngài ấy sẽ đi cùng ta, vừa hay dạo gần đây sư thúc đang muốn ra ngoài.”
“... Thật à?” Nhị sư huynh chần chờ hỏi: “Huyền Bồng chân quân cũng đi?”
Tô Tú gật đầu chắc nịch: “Vâng! Mấy hôm trước bọn muội đã hẹn nhau lúc chơi cờ.”
Nhị sư huynh tin.
Chàng lải nhải vài câu dặn Tô Tú cẩn thận rồi mới để nàng một mình xuống núi. Tô Tú âm thầm thở phào, bất kể thế nào đều phải ngăn hai sư huynh và sư phụ có “mối thù sâu nặng" với nam chính mới được, không thể giẫm lên vết xe đổ của nguyên tác, khiến bọn họ chết trong tay mình hoặc Bạch Đằng được.
Nàng bộn bề trong lòng nên không gấp gáp xuống núi, chẳng cưỡi kiếm mà đi tà tà tới. Đến chân núi đã gần một canh giờ, chợt thấy Bạch Đằng đứng dưới chân núi nhíu mày lườm nàng, bực dọc hỏi: “Sao ngươi xuống núi chậm thế hả?”
Tô Tú vừa trông thấy gã thì ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là: Đừng nói gã cố ý chờ mình ở đây để đánh một trận chứ?
“Liên quan gì đến ngươi.” Tô Tú lập tức lướt qua gã đi về phía trước.
Bạch Đằng cười khẩy, vòng ra trước ngăn nàng lại: “Tô Tú, vì ta lo lắng thần hồn của ngươi còn chưa lành, ra ngoài gặp yêu ma bị thương nên mới cố ý đứng đây chờ.
ngươi.
Tô Tú ngước lên nhìn gã, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng không hề có sự mừng rỡ và mong chờ như ngày xưa. Bạch Đằng bị ánh mắt xa lạ này nhìn đến tim run lên, rất không thoải mái.
“Ngươi làm chuyện phiền phức khiến người khác buồn nôn mà còn muốn ta khen ngươi sao?” Tô Tú cao giọng hỏi.
Chuyện khiến người khác buồn nôn... Bạch Đằng bỗng chốc tức trào máukhông kìm nổi, nghiến răng nói: “Tô Tú, trước kia lúc ngươi làm chuyện như vậy ta”.
Tô Tú cướp lời gã: “Người cũng nói thế mà.”
Lửa giận vừa dâng lên của Bạch Đằng chợt tắt ngúm, gã nghẹn họng rồi lại tức tối nói với Tô Tú như thể hết cách với nàng: “...Không giống ngươi nghĩ đâu!”
Tô Tú muốn đi lại bị gã cản, nàng nhíu đôi mày đẹp, nhìn gã với vẻ không vui. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bạch Đằng nói một câu mơ hồ: “Trước kia ta chê ngươi phiền không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Tô Tú lẳng lặng nhìn gã.
Cái kiểu trầm tĩnh như vậy bất giác khiến Bạch Đằng nhớ tới sư phụ, nhất thời bỗng thấy hoảng loạn.
Lúc gã toan mở lời tiếp tục giải thích thì lại nghe Tô Tú mỉa mai: “Ngươi định bảo trước kia đối xử với ta như vậy vì sư phụ ta là kẻ thù giết cha ngươi nên ngươi không thể nào thích đồ đệ của kẻ thù giết cha mình chứ gì”
Bạch Đằng lập tức khiếp sợ, nhìn nàng với ánh mắt không dám tin, đôi tay đang ghìm nàng lại bỗng mất hết sức, từ từ buông thõng.
Đây là lý do tẩy trắng nam chính trong nguyên tác.
Vì sư phụ của nữ chính nguyên tác là kẻ thù giết cha gã nên dù Bạch Đằng đem lòng yêu nữ chính thì cũng phải nín nhịn, tỏ vẻ cực kỳ chán ghét nữ chính, một lòng muốn báo thù, ai ngờ sau khi gã giết nữ chính thì mới biết được chân tướng.
Hóa ra cha gã đã đánh lén Hoài Minh chân quân nên bị sư đệ của Hoài Minh chân quân là Huyền Bồng giết chết.
Gã chẳng những giết người mình yêu mà còn bái kẻ thù thực sự làm sư phụ.
Song Tô Tú không hề cảm thấy Bạch Đằng đáng thương, dẫu sao người bị Bạch Đằng hành hạ cả thể
xác lẫn tỉnh thần đến chết từ đầu đến cuổi truyện chính là “nàng”.
“Ngươi...” Bạch Đằng nhất thời câm nín, không nói lên lời, “Sao ngươi lại...”
Tô Tú nói: “Ngươi đã nghĩ thế, vậy mà lúc ta không thích ngươi nữa, cũng thôi quấn lấy ngươi thì lại chủ động dây dưa mãi, cái này không gọi là làm phiển người khác mà là thiếu liêm sỉ”
“Tô Tú!” Bạch Đằng đỏ bừng mặt quát lên một tiếng, “Sao. ngươi lại biết được những chuyện này!”
Tô Tú muốn đi về phía trước thì bị Bạch Đằng ngăn lại, pháp khí hộ thân trên người nàng khởi động, tia sáng vàng quết ngang xung quanh khiến Bạch Đằng phải lui bước, lúc gã giương mắt nhìn Tô Tú thì khóe mắt đã vẫn đỏ, trông hơi mất lý trí.
Bạch Đằng trầm giọng nói: “Nếu hôm nay ngươi không nói rõ thì đừng hòng đi.”
Tô Tú lại chẳng hề hoang mang, trái ngược với vẻ nôn nóng tức giận của Bạch Đằng, nàng chớp chớp mắt cười nói: “Được thôi, thế thì cứ đứng đây đi, đợi sư huynh và sư phụ phát hiện động tĩnh của pháp bảo hộ thân của ta ở chân núi sẽ chạy tới, sau đó báo chuyện. này cho toàn bộ phái Liệt Dương hay, đến lúc đó thì chuyện ngươi vào phái Liệt Dương với ý đồ xấu xa, trước giờ vẫn luôn giấu giếm thực lực hòng cướp bí kíp, thần khí và giết trưởng lão phái Liệt Dương sẽ vỡ lở..."
Từng chữ của nàng đều khiến sắc mặt Bạch Đằng u ám hơn. Gã nhìn Tô Tú xa lạ trước mắt mà lòng dạ ngổn ngang, dù người con gái này đã biết được bí mật quan trọng nhất của gã, vậy mà gã lại chẳng đành lòng ra tay giết người diệt khẩu.
Bạch Đằng xốc lại tinh thần, giơ tay chỉ vào Tô Tú nói: “Nếu chúng ta đã cùng nhau ra ngoài rèn luyện thì dọc đường sẽ còn rất nhiều thời gian”
Vừa dứt lời, gã đã tạo một trận pháp vây bủa Tô Tú, nhưng vừa lập thành thì đã bị tia sáng vàng bắn tới đập vỡ vụn. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cả hai người đều sửng sốt, Tô Tú như linh tính gì, ngoảnh lại nhìn mới thấy người mặc đồ trắng như tiên đứng trong núi chậm rãi rụt tay về, mặt mày bình tính nhìn hai người ở chân núi.
Mặt Tô Tú và Bạch Đằng đều. biến sắc, bấy giờ hai người đều ăn ý mà hiện vẻ chột dạ vì làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Hai người đồng loạt lên tiếng, Bạch Đằng nhìn sang Tô Tú, bị Tô Tú lườm cho một cái.
Huyền Bồng chân quân thấy bầu không khí giữa hai người họ giống như kiểu “có một bí mật nhỏ chỉ hai người biết thì từ từ nhíu mày.