Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 13



Mạc Kỳ Hàn như đoán được ý tứ của Lăng Tuyết Mạn, môi mỏng bĩu một cái, trầm giọng nói: "Có thể giải huyệt câm của ngươi. Nhưng ngươi đừng nghĩ đến kêu to hoặc là chống cự, bằng không ta giết chết ngươi!"

Lăng Tuyết Mạn vội nháy mắt, ý bảo nàng hiểu được, nhất định nghe lời hắn.

Vì thế Mạc Kỳ Hàn vươn ngón tay điểm vài cái, thân thể của Lăng Tuyết Mạn liền tự do. nàng cũng không ngu xuẩn, biết kêu to căn bản không có tác dụng, chỉ sợ nàng hô lên một chữ, nam nhân sẽ bóp chết nàng.

Mà nàng trước hết là xác nhận sự việc!

"Khụ khụ, ngươi rốt cuộc là loại người nào? Vì sao có thể thần không biết quỷ không hay ẩn vào trong phòng ta? Hai nha hoàn của ta ở gian ngoài đâu? Ngươi giết các nàng sao?" Lăng Tuyết Mạn cố trấn định hỏi.

"Vấn đề của ngươi tuy nhiều nhưng ta không trả lời ngươi bất kỳ câu hỏi nào. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết nha hoàn của ngươi không chết, chỉ bị ta làm cho hôn mê đi!" Mạc Kỳ Hàn vừa nhàn nhạt nói vừa chậm rãi vuốt ve Lăng Tuyết Mạn, đáy mắt dần dần sâu thẳm.

Lăng Tuyết Mạn bị Mạc Kỳ Hàn vỗ về chơi đùa trong tay, hai gò má xấu hổ đỏ hồng, theo bản năng trốn tránh, lại bắt lấy tay hắn đẩy ra, nói năng lộn xộn: "Ngươi… ngươi đừng đừng đụng ta, cầu ngươi…"

"Sao ngươi vẫn chưa có thói quen gần gũi ta?" Mạc Kỳ Hàn tươi cười tà tứ, bàn tay to lại dùng sức ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, cùng thân thể hắn gắt gao kề nhau không có một khe hở. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lăng Tuyết Mạn cảm giác không chỉ có gò má nàng nóng, bên tai, cổ, thậm chí toàn thân đều quẫn nóng lên. Hắn dán nàng như vậy, có thể nghe được tiếng tim hắn đập mạnh mẽ cùng với tim bản thân mình sắp nhảy ra cổ họng!

Bởi vì khẩn trương, ngượng ngùng mà lòng bàn tay toát ra tầng tầng mồ hôi. Lăng Tuyết Mạn tận lực nghiêng mặt đi không đụng tới mặt hắn, hai tay để ở trên ngực của hắn, lắp bắp nói: "Ai muốn có thói quen gần gũi ngươi? Ngươi không có lương tâm, nhiều lần đến khi dễ một quả phụ như ta!"

"Nha đầu, ta có lương tri mới lại tới tìm ngươi. Ta tạm thời không muốn một mĩ nhân như hoa như ngọc chết trong buồn tẻ như vậy. Khinh bạc ngươi chính là chuyện tốt ta làm cho ngươi. Ngươi cũng chưa hồi báo ta cái gì, sao muốn ta rời đi?" Mạc Kỳ Hàn nói nhẹ thư mây, đáy mắt lại tràn đầy ý cười. Chẳng biết tại sao ngày thường hắn căn bản không cười, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy bộ dáng tiểu nha đầu Vương phi này khẩn trương sợ hãi lại cố tự trấn định liền không nhịn được muốn cười.

Trêu đùa nàng làm tâm tình hắn khoái trá!

"Ngươi… ngươi… ngươi tại sao không chết đi?" Lăng Tuyết Mạn giận đỏ mặt đỏ tai, ngực thở hổn hển, chân trái thình lình dùng sức hướng dưới háng Mạc Kỳ Hàn đạp tới!

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, tại thời khắc mấu chốt, bàn tay to nắm lấy chân Lăng Tuyết Mạn, ngữ khí đột nhiên trở nên âm hàn: "Lăng Tuyết Mạn, cảnh cáo ngươi tốt nhất đừng làm chuyện khiến ngươi hối hận! Muốn tập kích ta? Ngươi không biết tự lượng sức mình!"

"Ngươi… ngươi buông ta ra! Chẳng lẽ ta phải giống con cừu nhỏ khuất phục đại dâm tặc ngươi sao?" Lăng Tuyết Mạn kích động gầm nhẹ, dùng sức tháo tay Mạc Kỳ Hàn, vùng vẫy lung tung. Nàng dù không có đủ bản lĩnh nhưng cũng không thiếu ngông nghênh!

Mạc Kỳ Hàn bất động nhìn Lăng Tuyết Mạn tốn công vô dụng, tâm tư có chút phức tạp theo dõi nha đầu quật cường này. Nàng là mật thám nằm vùng Lăng Bắc Nguyên phái đến sao? Nếu như vậy thì chỉ có thể giết nàng! Nếu như điều tra rõ không phải… Mạc Kỳ Hàn nghe được bản thân mình thở dài một hơi. Hắn thật không nỡ giết chết tiểu nha đầu thú vị như thế này!

"Nha đầu ngươi đây là dựa vào chổ hiểm chống lại ta! Ngươi không sợ ta chưa kịp khinh bạc ngươi đã chết đi rồi sao?" Mạc Kỳ Hàn khàn khàn nhắc nhở.

Nghe vậy Lăng Tuyết Mạn nhanh dừng động tác, ngẩng đầu thất kinh hỏi: "Đúng rồi lúc nãy ngươi bảo ngày mai là ngày chết của ta là ý gì?"

"Ha ha, rốt cục quan tâm tới sống chết của bản thân rồi hả?" Mạc Kỳ Hàn trêu tức, nheo mắt lại, "Muốn biết, trước lấy lòng ta! Nếu tâm tình ta tốt, có thể cứu ngươi, còn nếu ngươi làm không được, thì tối nay là lần cuối cùng ta nhấm nháp ngươi, về sau hai ta vĩnh biệt!"

"Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hèn hạ vô sỉ!" Lăng Tuyết Mạn lại kích động, hai tay hung hăng đánh đấm ngực Mạc Kỳ Hàn. Nàng bây giờ bị đè hai chân, thân mình bị ôm, chỉ có hai tay còn có thể cử động.

Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, một chút cũng không so đo, nhưng nói: "Tùy ngươi! Cứ cho là ta như vậy, nhưng ta chỉ cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn lấy lòng ta hay không? Nếu không muốn, ta sẽ chiếm đoạt ngươi sau đó rời đi. Ngươi cứ chờ đến sáng đi cùng hồn phách phu quân của ngươi đi!"

"Ngươi, ngươi khốn kiếp!" Lăng Tuyết Mạn dừng tay, thở hổn hển chất vấn: "Ngươi rốt cuộc có ý gì? Ai muốn giết ta? Chẳng lẽ lão già Hoàng Thượng kia lại thay đổi chủ ý muốn ta chôn cùng sao?"

"Sao?" Mắt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, nói: "Ngươi dám bất kính với Hoàng Thượng như vậy? Chỉ bằng một câu này của ngươi, bản công tử quyết định không phát thiện tâm. Ngươi chờ chết đi!"

Dứt lời muốn đứng dậy rời đi, không muốn đụng đến nàng.

Tim Lăng Tuyết Mạn đập mạnh vài giây, cắn môi. Tuy khuất nhục nhưng ý niệm muốn sống đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc nàng, cuối cùng quyết định nói nhỏ: "Ta không trách móc hoàng thượng, ngươi khoan hãy đi…"

Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn đã mặc áo đến một nửa, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi có thể trách móc bản công tử trước đây bắt buộc ngươi, nhưng tuyệt không cho phép ngươi có nửa điểm bất kính với hoàng thượng. Đây cũng là giới hạn của ta. Ngươi nhớ kỹ chưa?"

"Ừ." Lăng Tuyết Mạn cúi gằm gật đầu. Nàng thật không phải là trinh tiết liệt nữ gì, nói trắng ra là chính là rất sợ chết. Nhưng chết không bằng sống, có ai lại nguyện ý chết đâu?

Mạc Kỳ Hàn hài lòng khẽ vuốt cằm, một lần nữa cởi toàn bộ quần áo ra.

Chỉ tiếc trời quá tối, Lăng Tuyết Mạn cái gì cũng nhìn không thấy, nếu không chỉ cần nhìn thấy quần áo quý báu của tên dâm tặc kia thì cũng có thể đoán được tám chín phần!

Nằm xuống, cánh tay vươn qua, cười nói: "Lại đây gối lên khuỷu tay ta."

"Ta… chúng ta có thể bỏ qua cái loại hành vi ghê tởm này mà nói chuyện một chút hay không?" Lăng Tuyết Mạn lúng ta lúng túng nói nhỏ.

"Ghê tởm?" Mạc Kỳ Hàn nhăn mi không vui nói: "Sao lại ghê tởm? Ta tự tin công phu cũng không kém, đối với ngươi cũng không thô bạo, ngươi không hài lòng chỗ nào?"

"Ta… ta muốn là cùng nam nhân mình thích làm loại thân mật này, nhưng với ngươi, ta lại hoàn toàn không biết gì cả, hoàn toàn xa lạ. Ta làm sao có thể…" Lăng Tuyết Mạn cắn môi không nói tiếp, cũng không nhìn bộ mặt mơ hồ của Mạc Kỳ Hàn, không cam lòng mà khổ sở.

Mạc Kỳ Hàn híp con ngươi, giật mình trong chốc lát, khẽ thở dài nhướng mày nói: "Là bản thân ngươi gối tới đây? Hay là muốn ta bắt ngươi lại đây? Cùng một câu nói ta không thích nói hai lần!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.