Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 167



"Ta sao phải hối cải, loại sự tình này không nói rõ, thì phải ám chỉ thế nào? Ngộ nhỡ ta ám chỉ, hắn hiểu sai ý ta, vậy thù không phải báo không được sao?" Lăng Tuyết Mạn nói rất là ủy khuất.

"Nàng…" Mạc Kỳ Hàn bực mình, cúi đầu cắn môi Lăng Tuyết Mạn một ngụm.

"A… Đau quá, chàng cắn ta làm chi?" Lăng Tuyết Mạn vội đưa tay che miệng, tức giận lên án.

Mạc Kỳ Hàn tức, cuối cùng không khỏi bật cười "Nha đầu, sao nàng có thể nghĩ ra chiêu hiểm như vậy, Tam Vương gia một năm không đến phòng Tam Vương phi, sợ là địa vị chánh phi của tam Vương phi trong mắt người ngoài là hoàn toàn thất sủng, nhóm trắc phi hẳn là vui mừng đây! Ha ha, nhà mẹ đẻ Tam Vương phi cũng sẽ lo lắng!"

"Ách! Ta mặc kệ! Ta chính là muốn chọc giận chết nàng ta, ai bảo nàng cười nhạo ta. Hừ! ta không có nam nhân, vậy ta làm cho nàng có nam nhân cũng như không có!" Lăng Tuyết Mạn thở phì phò.

Mạc Kỳ Hàn ngưng cười, con ngươi thâm thúy nhìn một chỗ, Tam Vương phi Quách Tố Khanh! Thật to gan! Cho dù là ái nữ của trưởng công chúa Lệ Khanh thì như thế nào. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Tình nhân chàng đang suy nghĩ gì tại sao không nói chuyện?" Lăng Tuyết Mạn lắc lắc cánh tay hắn hỏi.

"Không có gì, Mạn Mạn, chiêu này của nàng rất hay. Nhưng về sau không thể ở trước mặt nam nhân nói lời nam nữ, biết không?" Mạc Kỳ Hàn trịnh trọng nói.

Lăng Tuyết Mạn lè lưỡi, "Biết rồi, nam nhân dài dòng!"

"Hừ." Mạc Kỳ Hàn nheo mắt lại, vừa nói xong, nhịn không được làm hắn nhớ tới ở bên trong ngự hoa viên, nha đầu kia nói một câu, "Vô Giới ca ca, ngươi cũng dài dòng như bà già!"

"Mạn Mạn, không cho nàng kêu Vô Giới ca ca! Không được kêu thân thiết như vậy! Không được thêu túi hương cho nam nhân khác!" Mạc Kỳ Hàn bá đạo tuyên bố, cho dù Vô Giới chính là hắn, nhưng kêu không phải tên của hắn, trong lòng hắn không thoải mái!

"Ách." Lăng Tuyết Mạn co rúm, nuốt nước miếng, cười mỉa nói: "Tình nhân, việc chàng không cho làm thật nhiều a. Nhưng Vô Giới ca ca là ân nhân cứu mạng của ta, đêm nay nếu không phải nhờ hắn, ta đại khái bị cắt thành cái bánh thịt, chàng cũng không thấy được ta, chàng hẳn là phải cảm tạ hắn."

"Còn nói sao! Nàng cùng Liễu Ngô Đồng chạy đến lương đình làm cái gì? Nàng ta thần trí mơ hồ, có gọi nàng cũng đừng đi qua. Lúc đó nàng nên đi gọi người Liễu gia. Suýt nữa! Lại là suýt nữa! Nếu không phải là ta thấy có người cứu nàng, ta đã phải bại lộ thân phận nhảy ra nhặt cái mạng nhỏ cho nàng!" Mạc Kỳ Hàn nói tới đây liền tức giận không ít, gầm nhẹ.

Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, lúc này mới phản ứng được, "Chàng… chàng đêm nay đã ở hoàng cung sao? Chàng không phải nói chàng không đến sao? Chàng nấp ở nơi nào a?"

"Vô nghĩa, ta không theo tới có thể yên tâm sao? Nếu không gặp chuyện không may thì cao hứng cùng nam nhân khác, nàng muốn làm bản công tử tức chết a!" Mạc Kỳ Hàn nắm chặt nắm tay đấm xuống giường, chỉ kém không thể kéo thân mình Lăng Tuyết Mạn qua mà hung hăng đánh nàng một trận.

Lăng Tuyết Mạn bị tiếng đấm trên giường làm run run một chút, lắp bắp: "Không… không có, ta… ta lúc ấy không nghĩ tới nhiều như vậy, ta nghĩ… nghĩ Ngô Đồng là bạn của ta, ta lo lắng nàng…"

"Cái gì? Bạn? Bảo nàng không được qua lại với người Liễu gia, một câu nàng cũng không có nghe. Giờ thì tốt rồi, nếu vì chuyện kia mà chôn cùng Liễu Ngô Đồng, xem nàng có hối hận không." Mạc Kỳ Hàn lần này thực không nhịn được, đánh vào tay Lăng Tuyết Mạn một cái, tiếp theo gầm nhẹ: "Liễu Ngô Đồng không đáng để cho nàng thiện lương, không cho phép nàng gặp lại nàng ta, không cho phép nàng xen vào chết sống của nàng ta nữa. Nếu nàng không nghe, ta sẽ giết Liễu Ngô Đồng cho nàng xem!"

"A, không được! Chàng không được giết người lung tung. Ngô Đồng không phạm pháp, chàng không được giết nàng ấy!" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, nóng nảy nói.

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng trừng nàng, "Thu thiện lương của nàng lại. Nàng còn bảo vệ nàng ta, nàng không nghe lời, ta nhất định làm như vậy!"

"Được rồi, được rồi, ta nghe lời, ta nghe lời chàng không lui tới với Ngô Đồng được không?" Lăng Tuyết Mạn thỏa hiệp, nam nhân này nói được thì làm được.

Mạc Kỳ Hàn thở phào một hơi, hắn có thể thua trận Ngô Đồng nhưng không thể thua Lăng Tuyết Mạn. Ngô Đồng rời hắn, hắn chỉ là thương tâm nhưng không muốn vãn hồi. Nhưng nếu là Lăng Tuyết Mạn rời hắn, hắn sẽ đau lòng chết mất, sẽ dùng hết thủ đoạn tìm về nàng, chẳng sợ cưỡng bức buộc nàng bên cạnh.

Tay to nắm giữ bên eo Lăng Tuyết Mạn buông ra, cầm bàn tay bị hắn đánh lúc nãy, nhẹ xoa, hỏi: "Đau không?"

"Đương nhiên đau, chàng đánh ác như vậy." Lăng Tuyết Mạn chu môi đỏ mọng, ủy khuất nói.

"Đau là được rồi. Không đau đầu óc nàng không nhớ được!" Mạc Kỳ Hàn ngoài miệng quở trách, động tác trên tay lại càng thêm ôn nhu, sợ khiến nàng đau hơn.

Lăng Tuyết Mạn như con mèo nhỏ, dùng mặt cọ xát mặt Mạc Kỳ Hàn, làm nũng, "Tình nhân, thật xin lỗi, làm cho chàng lại lo lắng."

"Biết ta lo lắng thì ít đi gây chuyện cho ta, hiểu chưa?" Mạc Kỳ Hàn trừng mắt nói.

"Ừ, ta cam đoan không có lần sau!"

Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu cười, bỗng dưng nhớ lại một sự kiện liền nghi ngờ hỏi: "Tình nhân, chàng quen biết Tứ Vương gia phu quân của ta sao? Ngày hôm nay ta mới biết một việc, thì ra Ngô Đồng cùng Tứ Vương gia là một đôi uyên ương số khổ a! Tứ Vương gia đã chết, Ngô Đồng thương tâm tuyệt vọng quên không được Tứ Vương gia, đêm nay nàng ấy đại khái cũng là bởi vì nghĩ đến Tứ Vương gia, mới không khống chế được. Ta chiếm vị trí Tứ Vương phi, Ngô Đồng có lẽ vì vậy mới tức giận ta! Nhưng ta cũng thật oan uổng, cũng không phải ta muốn gả cho Tứ Vương gia, haiz- "

"Nàng biết cái gì thì cũng đừng nói nữa, chuyện Liễu Ngô Đồng hết thảy đều không liên quan đến nàng." Mạc Kỳ Hàn có chút bực, lửa nóng bừng bừng nói: "Đừng đem chuyện gì cũng đều đặt trên thân mình, nàng không có đoạt địa vị Tứ Vương phi của nàng ta, nếu phu quân của nàng sống lại, hắn cũng sẽ nói như vậy!"

"Đã biết." Lăng Tuyết Mạn nghe ra Mạc Kỳ Hàn tức giận, vội vàng gật đầu.

"Ngủ đi!"

Mạc Kỳ Hàn ném ra hai chữ, vuốt chăn, đem đầu Lăng Tuyết Mạn đặt lên ngực hắn, hai tay ôm lại, nhắm hai mắt lại, yên lặng cầu nguyện ngày sau nha đầu này chớ cùng hắn tính nợ cũ thì tốt rồi.

Lăng Tuyết Mạn bị áp ở trong bóng tối, rầu rĩ nói thầm: "Người nào đó nói tức giận liền tức giận, chàng không để ý ta, ta cũng không để ý chàng, hừ, tự ta chơi với bản thân mình!"

Mạc Kỳ Hàn lờ đi, nhắm mắt, bộ dáng lại rất bình tĩnh.

Nhưng rất nhanh, hắn lạnh nhạt không nổi, bởi vì một cái tay nhỏ bé mềm nhẵn mò tới hạ thân của hắn, bắt được "huynh đệ" của hắn, sau đó đung đưa loạn xạ như món đồ chơi, làm "huynh đệ" của hắn cực nhanh nóng lên, nhanh chóng trở nên cứng rắn.

"Nha đầu đáng chết! Dám đùa giỡn bản công tử!"

Hắn gầm nhẹ một tiếng, xoay người đè lên, hắn muốn cho nàng nếm thật tốt hậu quả thay đổi hắn từ quân tử thành dâm tặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.