Nghĩ đến đây, Liễu Thiếu Bạch vội quay đầu nhìn Liễu Ngô Đồng, phát hiện ánh mắt Liễu Ngô Đồng dại ra, liền huơ tay ở trước mắt nàng vài cái, nhẹ giọng nói: "Tiểu muội đừng như vậy, là tự muội lựa chọn, không thể oán người khác."
"Đại ca, muội không oán, chỉ là trong lòng muội rất khổ sở. Muội thực xin lỗi Hàn ca ca. Muội phụ một mảnh thâm tình của chàng ấy! Muội thật đáng chết." Liễu Ngô Đồng nhào vào trong lòng Liễu Thiếu Bạch, lệ như mưa.
Cùng lúc đó, ở Tứ Vương phủ, trong mật thất ở Hương Đàn Cư, Vô Cực đứng ở một bên, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn âm lạnh, con ngươi sắc bén xem bố cáo trong tay, không khí rét lạnh dị thường.
Bỗng dưng tờ bố cáo ở trong tay tan nát thành mảnh nhỏ rơi trên mặt đất.
Mặt đẹp như tượng tạc, môi mỏng vừa nhấc thành một độ cong mê hồn, nói: "Vương phi giờ này ở nơi nào?"
"Thưa chủ tử, Vương phi đã cùng tiểu Vương gia đi Lăng phủ" Vô Cực bị khí thế cường đại lạnh như băng này làm kinh sợ, cúi đầu thấp hơn.
"Gọi người theo dõi kỹ Vương phi cùng Lăng Bắc Nguyên, có bất luận cái gì lập tức trở về báo!" Mạc Kỳ Hàn rùng mình nói.
"Vâng, chủ tử!"
Con ngươi đen tối của Mạc Kỳ Hàn híp lại, đè nén lửa giận, "Vương phi làm gì ở trên đường lâu như vậy. Nàng có biết chuyện bố cáo đáng chết này không?"
"Thưa chủ tử, theo tin tức Tư Khuynh truyền đến, bọn họ ở trên đường đi đến Lăng phủ thì gặp Thất Vương gia. Tiểu Vương gia đi thỉnh an Thất Vương gia, Vương phi liền vụng trộm xuống xe, đụng phải Liễu đại công tử cùng Liễu tiểu thư của phủ thái phó!"
Vô Cực ngừng lại, vụng trộm nhìn phản ứng của Mạc Kỳ Hàn. Nhưng chỉ thấy trên mặt bình tĩnh không có cảm xúc gì, liền nói tiếp: "Vương phi cùng Liễu đại công tử tranh chấp. Về sau Thất Vương gia tới, Vương phi lại nhìn trúng quạt lưu ly giá trị vạn lượng của Thất Vương gia, tranh đoạt làm trễ nãi chút thời gian. Chuyện bố cáo Vương phi đã biết. Thất Vương gia hiện tiến cung đi gặp hoàng thượng. Theo ý tứ của Thất Vương gia, ngài sẽ ở trước mặt Hoàng Thượng nỗ lực bảo vệ Vương phi bình an."
"Tiểu Thất không phải ghét Tuyết Mạn sao?" Mạc Kỳ Hàn trầm con ngươi, suy tư nói: "Tuyết Mạn thực đoạt quạt lưu ly của Tiểu Thất sao? Nữ nhân phá sản này vừa ra tay chính là một vạn hai. Phủ của bổn vương ngày nào đó cũng bị nàng làm cho bại hết! Vô Cực nhớ kỹ, bảo Tư Khuynh đến phòng kế toán lấy ngân phiếu một vạn lượng đưa cho Thất Vương gia."
"Nô tài nhớ kỹ!" Vô Cực xấu hổ, trước đây chủ tử nhà hắn còn nói về sau muốn một cước đá bay Vương phi, xem tình huống này sợ là đá không nổi rồi!
Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi lại nói: "Vương phi nhìn bố cáo xong có phản ứng gì?"
"Hồi chủ tử, Tư Khuynh nói…" Vô Cực chần chờ, bất giác lại liếc Mạc Kỳ Hàn. Mạc Kỳ Hàn khẽ trừng mắt, "Nói cái gì?"
Vô Cực run lên, cúi đầu thấp hơn "Tư Khuynh nói Vương phi rất thích đùa giỡn cùng Liễu đại công tử, đùa rất là vui vẻ, còn làm bằng hữu cùng Liễu tiểu thư, mời nàng đến Tứ Vương phủ!"
"Đáng chết!"
Mạc Kỳ Hàn đập tay lên bàn bàn, sắc mặt âm trầm hơn "Liễu Thiếu Bạch không phải thích chăn heo sao? Khi nào thích đùa giỡn cùng nữ nhân rồi? Nữ nhân đáng chết, ra cửa một chuyến liền không an phận!"
"Chủ tử!" Vô Cực giật mình kêu.
Mạc Kỳ Hàn lạnh mắt liếc lại, trong mắt nhiều hơn một phần tâm tình khó tả, ngữ khí chậm lại "Ngô Đồng nói như thế nào? Nàng biết thân phận Tuyết Mạn thì có phản ứng gì?"
"Hồi chủ tử, Tư Khuynh chỉ nói Liễu tiểu thư đáp ứng Vương phi, không nói gì thêm."
Mạc Kỳ Hàn trầm mặc, tim đập mạnh nhìn góc phòng, sóng lòng sôi sục không thôi.
Thật lâu sau. tIếng nói hơi khàn khàn vang lên "Vô Cực, ngươi đi ra kêu Vô Ngân vào. Bổn vương có mệnh lệnh cho hắn."
"Vâng, chủ tử!"
Sau đó, một thân ảnh màu lam đứng ở trước mặt, cực kì cung kính "Nô tài khấu kiến chủ tử!"
Mạc Kỳ Hàn dựa lưng vào ghế, híp con ngươi trầm giọng nói: "Lập tức đi tra bố cáo từ đâu phát ra. Bổn vương muốn biết người phương nào có gan dám đụng tới Vương phi của bổn vương! Mặt khác truyền tin cho Tư Khuynh, bảo hắn cổ động tiểu Vương gia đi tìm Nhị Vương gia, nhờ Nhị Vương gia ở trước mặt hoàng thượng nỗ lực bảo vệ Vương phi!"
"Vâng! Nô tài ghi nhớ!"
"Lui ra đi!"
"Vâng! Nô tài cáo lui!"
Mạc Kỳ Hàn hoàn toàn nhắm mắt lại, môi mỏng thì thầm hai cái tên Ngô Đồng, Tuyết Mạn, Ngô Đồng, Tuyết Mạn. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.vnLăng Phủ.
"Hạ quan khấu kiến tiểu Vương gia! Khấu kiến Tứ Vương phi!"
Lăng Bắc Nguyên mang theo toàn bộ người trong phủ quỳ gối hành lễ ở cổng chính.
"Lăng đại nhân xin đứng lên! Không cần đa lễ!" Mạc Ly Hiên tao nhã nói, trên khuôn mặt hơi non nớt đầy tươi cười.
Lăng Tuyết Mạn trợn trừng mắt. Tiểu gia hỏa này quả thật là xuất thân tôn quý a, giơ tay nhấc chân rõ ràng có khí thế hơn nàng!
Sau một phen khách sáo, Lăng Bắc Nguyên mời đám người Mạc Ly Hiên vào đại sảnh, sau đó gọi nha hoàn dâng trà.
Lăng Bắc Nguyên nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong lòng tất nhiên là khó chịu hết sức. Một đứa con gái mới lấy chồng đã thành quả phụ, đến viên phòng cũng không kịp, cả đời cứ như vậy xong rồi sao?
Khóe mắt chua xót, bỗng nhiên nghĩ đến hiện tại tin đồn truyền khắp kinh thành, Lăng Bắc Nguyên bước ra, hướng Mạc Ly Hiên quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, chắp tay nói: "Tiểu Vương gia, hạ quan có việc muốn nhờ!"
Mọi người trong phòng, bao gồm Lăng Tuyết Mạn, quản gia cùng Mạc Ly Hiên đều ngẩn người!
"Lăng đại nhân, ngài có chuyện gì muốn cầu ta, đứng lên trước rồi hãy nói."
Mạc Ly Hiên buông chén trà trong tay, đỡ Lăng Bắc Nguyên, nhưng bị Lăng Bắc Nguyên giữ lại, thần sắc có chút bối rối, nói: "Tiểu Vương gia, chắc ngài trên đường đến đây đã biết, hiện nay tin đồn không biết từ đâu phát ra nói Tuyết Mạn khắc chết Tứ Vương gia, còn có thể khắc tiểu Vương gia. Hạ quan lo lắng Hoàng Thượng sẽ hỏi tội Tuyết Mạn. Hạ quan nghe nói tiểu Vương gia xem Tuyết Mạn như thân mẫu, khẩn trương cầu tiểu Vương gia cứu Tuyết Mạn. Nàng mới mười sáu tuổi, tuổi nhỏ như thế làm quả phụ, đã thật đáng thương!"
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy rung động. Ban đầu nghĩ rằng Lăng Bắc Nguyên tham hư vinh, hy sinh con gái để bản thân mình giành vinh hoa phú quý. Nhưng bây giờ, ít nhất trong lòng ông ấy vẫn thương con gái của ông.
Mạc Ly Hiên quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Tuyết Mạn, lại quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Lăng đại nhân yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ mẫu thân. Nếu Hoàng gia gia giáng tội, chỉ cần ta bình an, sẽ nói lên đó là tin đồn nhảm, như vậy Hoàng gia gia sẽ không hỏi tội mẫu thân. Huống chi ta nghe nói trước khi phụ vương ta cùng mẫu thân thành hôn, Lễ bộ đã xem tuổi hết sức hợp. Ta tin mẫu thân không phải mạng khắc phu."
"Hạ quan tạ ơn tiểu Vương gia!"
Lăng Bắc Nguyên cảm kích dập đầu. Lăng Tuyết Mạn bước tới trước nâng Lăng Bắc Nguyên dậy, thư thái mỉm cười: "Phụ thân, Tuyết Mạn đỡ ngài đứng lên!"
"Được!"
Khóe mắt Lăng Bắc Nguyên ẩm ướt, đứng dậy nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nhưng không cách nào nói ra một câu tri kỷ.
Đám người đại phu nhân đứng yên ở phía dưới, thở cũng không dám thở mạnh, sợ Lăng Tuyết Mạn lần này mang họa đến cả nhà Lăng gia, chỉ có mẹ đẻ Lăng Tuyết Mạn, Nhị phu nhân Phương Ngọc Lan vụng trộm lau nước mắt. Những người khác đều dùng ánh mắt oán độc trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, hận sao nàng không lập tức chết đi.
Không khí cứng ngắc. Lăng Tuyết Mạn cảm nhận được ánh mắt không thiện chí, hờ hững quay mặt làm bộ như không biết. Mạng nàng bây giờ khó bảo toàn, cho nên nàng không nghĩ gây phiền toái.
Nhưng Mạc Ly Hiên cũng không cho phép có người đối xử với Lăng Tuyết Mạn như vậy. Bởi vì nó cũng từng là con của thiếp thất, cũng từng bị dòng chính thất trong Vương phủ khi dễ, nó hiện tại có tước vị, có thân phận. Nó thay Lăng Tuyết Mạn nuốt cục tức không trôi này!
Tâm tư vừa chuyển, Mạc Ly Hiên cười vô tà, nói: "Lăng đại nhân, lần này ta theo mẫu thân làm lễ lại mặt, chuẩn bị một ít lễ mọn cho Lăng đại nhân, kính xin Lăng đại nhân không chê."
"Đâu có, đâu có, tiểu Vương gia nói quá lời! Hạ quan không dám!" Lăng Bắc Nguyên vội khom người nói.
Mạc Ly Hiên lại cười, ánh mắt đảo qua người Lăng gia đứng bên dưới, thanh thúy hô: "Quản gia đem lễ vật trình lên!"
"Vâng, tiểu Vương gia!"
Quản gia lên tiếng, vung tay lên, hai thị vệ Tứ Vương phủ liền mang lên một đống quà lớn. Quản gia hai tay dâng danh mục quà tặng, Mạc Ly Hiên tiếp nhận, đưa cho Lăng Bắc Nguyên nói: "Lăng đại nhân, lễ vật gồm ba phần, một phần là mẫu thân hiếu kính Lăng đại nhân, một phần là hiếu kính Nhị phu nhân, cảm tạ công ơn Lăng đại nhân cùng Nhị phu nhân nhiều năm nuôi dưỡng, một phần còn lại nhờ Nhị phu nhân làm chủ, thưởng cho các phòng của Lăng gia."
Lời vừa nói ra, cả sảnh không tiếng động. Rõ ràng là coi Nhị phu nhân Phương Ngọc Lan như chủ mẫu Lăng gia! Nâng cao mẫu thân của Lăng Tuyết Mạn, vứt đại phu nhân dưới chân!
Lăng Tuyết Mạn nháy mắt nhìn Mạc Ly Hiên một cái, nhìn về phía Phương Ngọc Lan cười thân thiết, không còn lời nào để nói.
Phương Ngọc Lan khiếp sợ phịch một tiếng quỳ xuống lắp bắp: "Tiểu Vương gia, thiếp không dám nhận, xin… xin tiểu Vương gia thu hồi."
"Nhị phu nhân!"
Mạc Ly Hiên lên tiếng ngắt lời, vẫn tươi cười đầy mặt, đứng dậy đi đến trước mặt, hai tay đỡ lấy Phương Ngọc Lan, nói: "Ly Hiên ba tuổi để tang mẫu, hiện nay có mẫu thân, lòng tràn đầy vui mừng. Phu nhân là mẹ đẻ của mẫu thân, là người Ly Hiên kính trọng. Xin phu nhân mau mau đứng lên!"
Cố ý bỏ quên chữ "nhị", Mạc Ly Hiên mở miệng là "phu nhân", lời nói lại cực kì cung kính, làm sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, nhất là đại phu nhân không nói ra được, lại không dám thốt một tiếng.
Lăng Bắc Nguyên cũng giật mình nhìn danh mục quà tặng trong tay, lại nhìn Mạc Ly Hiên, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên mặt Lăng Tuyết Mạn.
Lễ vật này đủ long trọng nha! Đổi thành ngân lượng ít nhất trên một vạn hai! Điều này đủ để nói rõ Lăng Tuyết Mạn ở Tứ Vương phủ có địa vị cao như thế nào!
Ban đầu nghĩ rắng Tứ Vương gia đã chết, tiểu Vương gia làm chủ, Lăng Tuyết Mạn sẽ không có địa vị gì. Ai ngờ đúng như đồn đãi, tiểu Vương gia lại coi trọng Lăng Tuyết Mạn như vậy!
Lăng Bắc Nguyên kích động, bước qua lôi kéo Nhị phu nhân quỳ xuống trước mặt Mạc Ly Hiên nói: "Hai vợ chồng thần cảm tạ tiểu Vương gia chiếu cố Tuyết Mạn!"