Liễu Thiếu Bạch quần áo trắng không nhiễm một hạt bụi, rảo bước tiến lên, bình tĩnh quỳ xuống hành lễ, "Liễu Thiếu Bạch tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Thiếu Bạch hãy bình thân!" Mạc Ngự Minh ngồi xuống nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
"Tạ Hoàng Thượng!"
Buông bát trà xuống, Mạc Ngự Minh bình tĩnh hỏi: "Ngũ Vương gia nói ngươi cầu kiến trẫm là có chứng cớ chứng minh nơi bố cáo phát ra sao?"
Liễu Thiếu Bạch mỉm cười, chắp tay nói: "Thưa Hoàng Thượng, việc này nhắc tới cũng thật trùng hợp, buổi trưa hôm trước, thần theo một người bằng hữu muốn đi ra ngoài thành Trúc Lâm cưỡi ngựa giải sầu. Dọc đường đi có một tòa miếu đổ nát, ngựa của thần đột nhiên không đi, hí mãi, bởi vì ngựa này là do thần từ Đại Mạc mang về một năm trước, rất có linh tính, thần nghi hoặc, liền cùng bằng hữu xuống ngựa đi vào ngôi miếu đổ nát, ai ngờ trong miếu nhưng lại có năm thi thể nam nhân, thoạt nhìn là bị đâm một kiếm vào cổ họng nên mất mạng. Bằng hữu của thần sợ choáng váng, chúng thần liền quyết định trở về Kinh, đến Triệu phủ báo án. Ai ngờ mới bước ra cửa miếu, lại đụng phải một thiếu niên đi tới, hỏi mới biết thiếu niên kia là cùng một phe với năm người chết, ngày thường sống cùng một chỗ. Hắn bởi vì có việc đi ra ngoài mới thoát được một kiếp. Vài ngày trước có người lấy bạc mướn bọn họ dán đầy bố cáo ở kinh thành, nội dung chính là về Tứ Vương phi, nào biết đối phương lòng dạ độc ác, nghe thấy Hoàng Thượng cho điều tra tin đồn liền hạ độc thủ!"
"Cái gì?" Mạc Ngự Minh nhíu mày nhìn Mạc Kỳ Lâm, "Việc này là thật sao?"
"Thưa phụ hoàng, Triệu phủ đã báo cho nhi thần, năm thi thể kia đã chở về phủ nha, nghiệm thi tra xét thân phận, xác định là những kẻ ngày thường lang thang hư hỏng trong kinh thành, tên thiếu niên còn sống sót nhi thần đã an trí, xin chỉ thị phụ hoàng có gọi đến hay không!" Mạc Kỳ Lâm trả lời.
"Việc này giao do ngươi nhanh chóng thẩm vấn rõ ràng, rốt cuộc là loại người nào đứng ở phía sau tất cả những việc này, quan trọng là Hiên nhi làm sao có thể tỉnh lại! Một khi có đầu mối, tức khắc bẩm báo cho trẫm!"
"Nhi thần tuân chỉ!"
Màn đêm rốt cục yên tĩnh. Không khí toàn bộ Hoàng thành bởi vì tiểu Vương gia Mạc Ly Hiên hôn mê mà trở nên quỷ dị, cũng bởi vậy trong ngoài cung Long Dương tăng gần mười lần đại nội thị vệ canh gác nghiêm ngặt, đến một con chim cũng khó bay vào. (bốc phét)
Trên tháp Phượng Minh cao nhất Hoàng cung truyền đến một trận nói chuyện.
"Ta nói, Hàn tiểu tử a, đoạn đường này con thúc giục sư phụ đến bộ xương già này cũng phải tan tác, trước thở một ngụm lại nói tiếp được không?"
"Không được! Trì hoãn nữa, ngộ nhỡ Hiên nhi mất mạng thì làm sao bây giờ? Còn có Vương phi của con cũng phải sớm ra khỏi thiên lao, nếu không phải thân thể nàng sẽ chịu không nổi."
"A, Hàn tiểu tử, không phải con ái mộ cái gì Ngô Đồng à, tại sao lại đổi rồi?"
"Sư phụ nói nhiều quá!"
"Ách, hẳn là Vương gia sư huynh di tình biệt luyến rồi!" (di tình biệt luyến tức là ban đầu yêu người này sau đó yêu người khác)
"Mộng Thanh, đệ muốn chết sao!" Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.vn"Không dám, đệ câm miệng! Câm miệng!"
Con ngươi đen tối của Mạc Kỳ Hàn theo dõi thủ vệ bên ngoài cung Long Dương, trầm giọng nói: "Ra tay đi!"
Nói xong, lấy khăn che mặt, hắn triển khai khinh công phi thân xuống, tùy tay ném một đồng tiền, trong đêm tối phát ra tiếng vang thanh thúy, thủ vệ cả kinh, lập tức vội vàng tìm theo tiếng vang.
Mà Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân thừa dịp có lỗ hổng này, dùng khinh công tuyệt đỉnh bay về phía cung Long Dương, tốc độ rất nhanh, chỉ nháy mắt đã tiến vào đại điện. Thiên Cơ lão nhân vung ống tay áo màu đen lên, thái giám cung nữ trong điện liền ngã xuống đất, ngất đi.
Lặng yên không một tiếng động tiếp cận giường rồng, phát giác bên giường có hai người: Mạc Kỳ Diễn cùng Thần quý phi!
Lâm Mộng Thanh dùng ánh mắt xin ý kiến Thiên Cơ lão nhân, chưa kịp làm gì đã thấy từ ngón tay của lão búng ra hai đồng tiền hướng Mạc Kỳ Diễn cùng Thần quý phi, thủ pháp cao siêu làm Mạc Kỳ Diễn mang một thân võ công cũng không phát hiện, cùng Thần quý phi ngã xuống giường!
"Ngốc cái gì, nhặt đồng tiền đi a!" Thiên Cơ lão nhân mắt liếc Lâm Mộng Thanh đang ngây ra, vừa nói vừa chậm rì rì đi đến giường rồng.
Lâm Mộng Thanh buồn bực nói: "Sư phụ, không phải ngài nói tay ngài bị thương sao, không phải nói xương cốt bị chặt đứt sao?"
"Hừ hừ, đó là sư phụ nói mớ!" Thiên Cơ lão nhân lại liếc mắt, đắc ý nhướng mày, ở trước mặt nhị đồ đệ, cuối cùng lão có thể có uy nghiêm của người làm sư phụ, nếu đổi lại là đại đồ đệ, lão chỉ có thể thầm mắng mình năm đó là tự tạo nghiệt không thể sống a!
"Haiz!" Thiên Cơ lão nhân lắc đầu lẩm bẩm: "Cho dù nó có phẩm chất luyện võ thiên tài thì thế nào? Cho dù tiểu tử kia không làm đồ đệ của ta thì như thế nào? Chỉ vì ta muốn nó làm đồ đệ ta, haiz! Tự làm tự chịu a, dưỡng bệnh rồi lại truyền võ công cho nó."
"Sư phụ nhắc tới mới nhớ, lại trễ một chút, nếu tiểu Vương gia này cứu không được, coi chừng sư huynh phá hủy Lê Sơn Quan!" Lâm Mộng Thanh đau đầu nhắc nhở.
"Xem bệnh quan trọng hơn."
Thiên Cơ lão nhân vội gật đầu, bắt mạch cho Mạc Ly Hiên.
Mạc Kỳ Hàn ở trong hoàng cung đi dạo một vòng, làm thủ vệ đuổi theo thở hổn hển, nhưng ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy, vì thế bừng tỉnh đại ngộ, vội chạy về cung Long Dương. Đến lúc này ước chừng nửa giờ mà Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân đã dễ dàng trở lại tháp Phượng Minh.
Mạc Kỳ Hàn trở về, nhìn đến Thiên Cơ lão nhân than khóc thảm thiết, cả kinh hỏi vội: "Sư phụ, Hiên nhi thế nào?"
"Không được tốt lắm, đã chết." Thiên Cơ lão nhân trả lời một câu, lại cúi đầu.
"Cái gì?" Mạc Kỳ Hàn dại ra nhìn Thiên Cơ lão nhân nửa ngày, lại dời ánh mắt về phía Lâm Mộng Thanh, "Sư đệ, Hiên nhi có phải đã chết không?"
"Ách, chết hay chưa đệ cũng không rõ, đệ chỉ phụ trách canh chừng thôi." Lâm Mộng Thanh nhìn trái nhìn phải nhưng không dám nhìn Mạc Kỳ Hàn.
Mạc Kỳ Hàn đen mặt, "Đáng chết!"
"Ách, sư huynh không được trách đệ!" Lâm Mộng Thanh cuống quít che mặt, chỉ Thiên Cơ lão nhân, "Huynh hỏi sư phụ đi!"
Thiên Cơ lão nhân đang đau thương, nghe vậy nhảy dựng lên, lui ra xa, "hì hì" cười mỉa nói: "Hàn tiểu tử, sư phụ nói giỡn với con một chút thôi, sư phụ là người phương nào a? Danh hiệu Tuyết Sơn thần y cũng không phải là giả, cháu con không có việc gì, năm canh giờ sau sẽ tỉnh."
"Vâng" Mạc Kỳ Hàn cảm thấy vui mừng, bước đến gần, "Sư phụ, Hiên nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Trúng độc!"
Thiên Cơ lão nhân trợn trắng con mắt nói.
"Trúng độc? Sao lại thế này!"