Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 478



Một bộ quần áo phấn xanh, không có nhiều trang sức, mái tóc như mây, mày cong cong như lá liễu, một đôi mắt tràn đầy linh khí, mũi khéo léo động lòng người, môi anh đào mềm mại giờ phút này đang hơi nhếch lên. Da vô cùng mịn màng, trong suốt trắng nõn. Bàn về dung mạo đã là tuyệt sắc, nhưng hấp dẫn hơn người là cả người nàng tản mát ra linh khí, giống như tinh linh không cẩn thận rơi xuống phàm trần, không ăn khói lửa nhân gian, óng ánh trong suốt, linh động thoát tục.

"Nàng…" Tiếng nói dần dần nhỏ lại, Lý Tuấn Trì nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, mất hồn ngây ngốc tại chỗ.

Bị nam nhân chăm chú nhìn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn đột nhiên đỏ ửng, vội vung tay một cái, tránh thoát Lý Tuấn Trì, sẳng giọng: "Làm gì vậy? Ta lại nhắc lại một lần, ta không có giành tú cầu của ngươi!"

"Cho dù quá trình như thế nào, kết quả là, tú cầu đến trong tay tiểu thư nàng!" Lý Tuấn Trì nhìn Lăng Tuyết Mạn, bên môi chậm rãi lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.

"Đúng vậy a, vị tiểu thư này, hôm nay khuyển tử ném tú cầu chọn dâu, tiểu thư lấy được tú cầu, theo như ước hẹn, tiểu thư chính là cô nương có duyên cùng khuyển tử, chỉ cần kế tiếp tiểu thư có thể tiếp được câu đối của khuyển tử, chính là nàng dâu của Lý gia ta rồi!" Lý Thừa Bỉnh tươi cười rạng rỡ nói.

"Ai…" Lăng Tuyết Mạn lập tức nóng nảy, mới muốn nói ai thèm đối thơ với hắn, lại bị Lý Tuấn Trì cắt đứt, khẽ cười nói: "Không cần!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Thật à?" Lăng Tuyết Mạn lập tức cao hứng lại, vội hỏi.

Lý Thừa Bỉnh cau mày không hiểu, "Tuấn Trì, con…"

"Nguyệt Lão cất công an bày lần này, con rất hài lòng, phu nhân của con chính là nàng, không cần đối ngẫu văn thơ rồi!" Lý Tuấn Trì cười nho nhã, trong mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, nổi lên một tia sáng không dễ dàng phát giác, muốn chạy trốn? Muốn không đối ngẫu văn thơ? Hắn tìm nhiều năm, cuối cùng tìm được một cô gái mới nhìn liền vừa lòng, làm sao có thể bỏ qua?

Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi! Không chỉ có các thiếu nữ xôn xao, ngay cả nam nhân bên ngoài cũng rối rít kích động tuôn ra phía trước, mong nhìn được cô gái làm cho Lý Tam công tử phá bỏ quy củ là tuyệt sắc cỡ nào!

Mạc Nhã Phi nóng nảy quát lên, "Mạn Mạn, tẩu đừng hồ đồ a!" Nói xong, dùng lực chen đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn vẫn gấp, vội cau mày nói: "Ai là phu nhân của ngươi? Lần này ném tú cầu không tính, ngươi ném lại là được rồi!"

"Vậy sao được? Nguyệt lão đã nối tơ hồng, nàng để cho ta làm trái với mệnh số trời định sao?" Lý Tuấn Trì chậm rãi nhếch môi, liếc mắt nhìn Mạc Nhã Phi chen giữa hai người, cụp mắt xuống, dịu dàng hỏi: "Nàng tên là Mạn Mạn sao? Nhà ở nơi nào?"

"Mạn Mạn! Mau trở lại!" Lâm Mộng Thanh nóng nảy, cũng bận rộn vạch đám người ra chen tới trước, trong lòng vừa chửi thầm, nha đầu chết tiệt kia vừa tới liền gây ra phiền toái! Nếu Lăng Tuyết Mạn tái giá, mấy người bọn hắn cũng phải xách đầu đi chôn rồi!

Lăng Tuyết Mạn không để ý trả lời Lâm Mộng Thanh, vội vàng trình bày, "Lý công tử, nguyệt lão mới vừa rồi ngủ gật, không cẩn thận nối nhầm tơ! Ta không thể gả cho ngươi, ta đã… đã cưới rồi!"

"A? Cưới rồi vậy nàng xuất hiện tại nơi này làm cái gì? Nhà chồng nàng ở nơi nào?" Lý Tuấn Trì hiển nhiên không tin, quan sát Lăng Tuyết Mạn mấy lần, nhìn bộ dạng nàng không qua mười bảy mười tám tuổi, lại ngẩng đầu, nhìn về phía một nam một nữ đã chen tới được, hỏi thẳng: "Vị này là phu quân nàng sao?"

Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, rụt rụt khóe miệng, lắc đầu, "Không, là em rể!"

Lâm Mộng Thanh cùng Mạc Nhã Phi kéo Lăng Tuyết Mạn qua, Lâm Mộng Thanh nghiêm mặt nói: "Vị công tử này, ngươi ném tú cầu lại đi, nàng thật không thể gả cho ngươi!"

"Đúng đúng đúng, ngươi ném lại đi!" Lăng Tuyết Mạn nhô đầu ra, phụ họa.

Lý Thừa Bỉnh nghe đến đó, mặt mũi bị tổn thương, sắc mặt trầm xuống, nói: "Nếu lập gia đình rồi, lại tới xem náo nhiệt làm gì?"

"Ta… Ta là tới xem biểu diễn đấy!" Lăng Tuyết Mạn cà lăm một chút, sức mạnh tràn đầy ưỡn ngực đáp.

Lý Tuấn Trì nhíu mày, lớn tiếng nói với mọi người: "Ta đã từng nói, hôm nay tú cầu ném đi, nhân duyên trời định, hai bên dứt khoát! Dân chúng đồng hương đều có thể làm chứng!" Nói xong, tiến tới gần một bước, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, nói rõ ràng từng chữ từng câu: "Mạn Mạn cô nương, nếu nàng không thể nói ra phu gia là người phương nào, nếu nàng không cầm ra hôn thư chứng minh, nàng đừng nghĩ chối bỏ! Tri phủ đại nhân vẫn chờ tự mình ký hôn thư của ta và nàng!"

Lời này vừa nói ra, Lăng Tuyết Mạn nhất thời bị nghẹn, nói nhỏ đến không thể nghe thấy: "Ngươi… Ta… phu gia ta phải…"

"Càn rỡ!" Đột nhiên, một giọng nói mười phần uy nghiêm lạnh lùng tràn ngập tức giận vang lên trong không trung!

Mọi người cả kinh, cơ hồ lập tức quay đầu, sau đó trợn mắt há hốc mồm!

Chỉ thấy hai nhóm áo đen ăn mặc trang phục hộ vệ, bên hông đeo bội kiếm, trầm mặt chạy bộ đến, xua người dân bên ngoài, giữ lại một lối đi ở giữa! Mà trong lối đi kia, xuất hiện một bóng dáng! Một bộ trường bào màu xanh nhạt, tóc cài ngọc quan, mang đai lưng gấm, ánh sáng nhá nhem chiếu rọi ở trên khuôn mặt tuấn dật hoàn mỹ như điêu khắc, giống như minh thần giáng thế! Cách ba trượng, bốn mắt nhìn nhau, Mạc Kỳ Hàn khẽ nheo mắt lại, ánh mắt thâm thúy u ám, lạnh lùng như băng.

"Hắn… Hắn hắn hắn… Hắn sao tới rồi hả?" Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ, môi đỏ mọng run rẩy không ngừng, giờ phút này, gặp lại nơi đất khách, nàng cảm thấy không vui mừng, mà là trăm phần trăm kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy, vội vàng bắt được tay Mạc Nhã Phi, vẻ mặt đưa đám nói:"Nhã Phi, muội mau đánh ta ngất xỉu đi!"

"Không còn kịp rồi!" Mạc Nhã Phi chỉ hướng phía trước, gương mặt kinh hãi.

Lâm Mộng Thanh hít vài hớp khí lạnh, vội quay lưng, đôi tay che mặt, tâm muốn chết cũng đều có rồi! Lăng Tuyết Mạn nhìn theo hướng ngón tay Mạc Nhã Phi, liền thấy Mạc Kỳ Hàn đang vững vàng bước đến, từng bước từng bước đi tới! Mà phía sau hắn một bước, Vô Cực Vô Giới Vô Giới đi nhanh theo sát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.