"Nàng đứng lên ngồi một chút đi, ta gọi người chuẩn bị bữa cơm cho nàng." Trong giọng nói lạnh nhạt của Mạc Kỳ Diễn nghe không ra cảm xúc, nói xong, liền xoay người đi ra khỏi linh đường.
Chỉ một câu này, Lăng Tuyết Mạn lại cảm động tột đỉnh, cái mũi đau xót, chỉ chút nữa là rơi lệ, vội vàng dùng tay lau lau mắt, đứng lên, lại phát hiện chân cẳng đều đã tê rần!
Thấy thế, Mạc Kỳ Lâm theo bản năng vươn tay muốn kéo Lăng Tuyết Mạn đứng lên, vươn đến giữa không trung, lại thấy không ổn, thu tay, nhìn nha hoàn hai bên, lạnh lùng nói: "Không có mắt sao? Còn không đỡ vương phi đứng lên?"
Hai nha hoàn sợ hãi không thôi, vội cúi người nói: "Vâng, Ngũ Vương gia!"
Lăng Tuyết Mạn rốt cục ngồi xuống ghế, xoa xoa chân cẳng như nhũn ra, ban đầu bi thương là giả vờ, hiện tại chính là bi thương không dứt!
Ánh mắt liếc đến đứa nhỏ vẫn quỳ thẳng tắp trên mặt đất, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy không đành lòng, dung mạo Mạc Ly Hiên cùng Mạc Kỳ Diễn có tám phần giống nhau, mới chín tuổi, đã là thiếu niên cực xinh đẹp, giờ phút này một mặt vẻ mặt nghiêm túc, an tĩnh nhìn quan tài Mạc Kỳ Hàn, không nói một lời.
"Ngươi ngồi một chút đi." Lăng Tuyết Mạn đợi đùi hết tê, đứng dậy đi đến bên người Mạc Ly Hiên, ngồi xổm xuống, thân thiết nói.
Ai ngờ, Mạc Ly Hiên lại kinh ngạc nhìn nàng, mở to hai mắt, trong mắt đen bóng ảnh ngược ra bóng dáng của nàng. nguồn TruyenFull.vn
Lăng Tuyết Mạn nhất thời phản ứng không kịp, nhìn bốn anh em đứng phía bên kia, lắp bắp nói: "Đứa nhỏ này bị câm điếc sao?"
Lăng Tuyết Mạn bất đắc dĩ hỏi như vậy, là vì từ khi nhìn đến Mạc Ly Hiên quỳ gối nơi này, nàng không nghe được nó nói câu nào.
Nhưng lời của nàng, lại làm bốn huynh đệ kia kinh ngạc, trong đó Thất Vương gia Mạc Kỳ Dục nhỏ tuổi nhất, miệng há to có thể nhét hai quả trứng, ba người khác coi như lạnh nhạt, sau khi kinh ngạc, liền nhẹ lắc đầu.
Nhưng Mạc Kỳ Dục giật mình xong lại nhảy ra một câu nói, "Ngũ Ca, não nàng ta không bình thường phải không?"
"Thất đệ!"
Mạc Kỳ Lâm nói xong, vội nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, nàng cơ hồ là cắn răng nghiến lợi trừng mắt Mạc Kỳ Dục nói: "Ngươi mới không bình thường!"
"Haiz, tính ra nàng bây giờ là người của Tứ ca ta, nàng cũng không thể vô lễ như vậy đi?" Mạc Kỳ Dục năm nay mười tám tuổi, đúng là tuổi dễ dàng xúc động, không chút khách khí nói.
"Thất đệ!" Mạc Kỳ Lâm hơi trầm mặt, "Di thể của Tứ Hoàng huynh chưa lạnh, Tứ Hoàng tẩu mới gả đến đây, đương nhiên không hiểu quy củ, đệ bớt tranh cãi đi!"
Trong mắt Lăng Tuyết Mạn hiện lên một chút đắc ý, nhưng nàng không ngu ngốc, cũng hiểu được chuyển biến tốt hãy thu, gặp bậc thềm hãy đi xuống, cho nên rất lễ phép nói: "Tạ Ngũ Vương gia lượng thứ!"
Mạc Kỳ Lâm gật đầu, nhàn nhạt nhắc nhở: "Tứ Hoàng tẩu, Ly Hiên chính là con Nhị Hoàng huynh, hiện tại làm con nuôi cho Tứ ca, tẩu nguyên bản phải là tứ thẩm của nó, hiện tại là mẫu thân của nó!"
Mẫu thân?
Khóe mắt Lăng Tuyết Mạn co lại mãnh liệt, ta có con trai? A… A… còn là một đứa con trai lớn như vậy! Được rồi, nàng nhận biết, Lăng Tuyết Mạn xấu hổ vươn bàn tay đến trước mặt Mạc Ly Hiên, ôn hòa nói: "Ly Hiên, đứng lên nghỉ ngơi một chút đi, dùng cơm xong lại quỳ!"
"Cảm ơn mẫu thân!" Khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường của Mạc Ly Hiên nổi lên một tia cảm động, vịn tay Lăng Tuyết Mạn đứng lên.
Mạc Kỳ Dục giận dữ nghiêng mặt, cái mũi không ngừng hừ nhẹ, liếc Lăng Tuyết Mạn một cái.
Mà Lăng Tuyết Mạn lôi kéo Mạc Ly Hiên ngồi xuống, mới có thời gian thưởng thức soái ca một chút, nhìn từng người, nam nhân đứng ở trên cùng chưa bao giờ nói câu nào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không chút thay đổi, đáy mắt hiện lên một tia buồn bực cùng khinh thường, Lăng Tuyết Mạn giật mình, trực giác nói cho nàng biết, nam nhân này đối cái chết của Tứ Vương gia không có bao nhiêu bi thống!
Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, sau đó dời ánh mắt, chuyển sang mặt ba người kia.
Khuôn mặt Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm tuấn mỹ mang theo kiên cường cùng lạnh lùng, cũng có vài phần cso ngạo, Lục Vương gia Mạc Kỳ Sâm ôn nhuận lịch sự tao nhã, khiêm tốn, ách, Thất Vương gia này…
Lăng Tuyết Mạn kỳ thực rất muốn cười, nhưng trường hợp này, chỉ có chịu đựng, bất quá chính là thiếu niên thôi, tuy rằng khí chất ấm áp như mặt trời, bất quá bụng dạ không cần phải hẹp hòi như vậy đi? Nàng cũng không tức giận, tên nam nhân này còn mang bộ dáng đầy căm phẫn!
Bật cười, tay phải nắm nhẹ, miệng ho nhẹ một chút, để cho mình không cần cười ra tiếng, song khi nàng ngồi nghiêm chỉnh, tròng mắt lại quay tròn loạn chuyển, không nghĩ là khi chuyển tới trên mặt Mạc Kỳ Lâm, bị kinh hãi nhảy dựng lên!
Mạc Kỳ Lâm theo dõi Lăng Tuyết Mạn, thu hết vẻ mặt hoạt bát kia vào đáy mắt, trong con ngươi màu nâu sẫm hiện lên một tia nghiền ngẫm cùng tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt quá mức chăm chú, chính hắn cũng không phát giác.
Lăng Tuyết Mạn nhìn thấy, vẻ mặt kinh sợ, Mạc Kỳ Lâm thế này mới thu lại tâm trí thất thần, vội xấu hổ xoay mặt, cực kỳ không được tự nhiên.
Lăng Tuyết Mạn không dám nhìn lung tung, tim lại thình thịch không ngừng.
Rốt cục, Mạc Kỳ Diễn trở lại, đi theo phía sau có bốn nha hoàn, bưng bữa tối ngon miệng vào nhà ăn nhỏ sau linh đường.
"Tứ Vương phi, nàng đi dùng bữa đi, nơi này có huynh đệ chúng ta coi chừng."
Lăng Tuyết Mạn chân thành mỉm cười, "Cảm ơn ngài!"
Mạc Kỳ Diễn hơi, lắc đầu, "Tứ Vương phi nói quá lời, nhanh đi."
"Vậy, ta có thể mang theo Ly Hiên cùng đi chứ? Nó vẫn là đứa nhỏ…"
"Có thể."
"Được."
Sau khi đối đáp đơn giản, Lăng Tuyết Mạn không hề cố kỵ dắt tay Mạc Ly Hiên đi nhà ăn, đi vài bước, bỗng chợt nhớ, liền quay đầu lại nói: "Các ngài muốn ăn cùng hay không?"
Mấy người ngẩn ra, giật mình, vài giây sau, Mạc Kỳ Diễn nói nhỏ: "Không cần, chờ các người dùng xong, chúng ta sẽ thay phiên dùng bữa."
"Được"
Lăng Tuyết Mạn gật đầu, tiếp tục đi.
Trên bàn cơm, Lăng Tuyết Mạn ăn như cọp, còn Mạc Ly Hiên tao nhã, đến nửa điểm thanh âm cũng không phát ra, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết Mạn, lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng cũng không nói một câu.
Thấy vậy, Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Ta là quá đói thôi, ngộ nhỡ nửa đêm đói bụng sẽ không có mà ăn, bất đắc dĩ ta phải ăn nhiều một chút."
"Mẫu thân, chừng nào ngài đói bụng, có thể phân phó phòng ăn chuẩn bị bữa cơm. À, mẫu thân mới gả vào phủ, sợ là bọn người hầu không quá kính trọng, như vậy đi, Ly Hiên đã thừa kế tước vị của phụ vương, là chủ tử mới của Tứ Vương phủ này, về sau Ly Hiên sẽ chăm sóc mẫu thân được không?" Mạc Ly Hiên thành thật nói, giọng nói và vẻ mặt hoàn toàn không giống như một đứa nhỏ chín tuổi, mà như là một nam nhân trưởng thành.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, chất phác nói: "Ly Hiên, con, con nói thật sao?"
Mẹ ruột của nó mất sớm, lại là thân phận thiếp thất, ở trong Vương phủ tuy có phụ vương Mạc Kỳ Diễn chiếu cố, nhưng dù sao phụ vương thường xuyên không ở phủ, cho nên chuyện bị chính thất khi dễ là thường xảy ra, hiện tại Hoàng gia gia lại đem nó làm con nuôi cho Tứ Hoàng thúc, năm nay tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là thân vương rồi, vốn đối với Lăng Tuyết Mạn không có cảm giác gì, nhưng mới vừa rồi nàng thân thiết quan tâm nó, làm nócảm nhận được tình thương của người mẹ đã mất từ lâu, cho nên, nó muốn nhận trách nhiệm bảo vệ chăm sóc nàng!
Trên hàng mi của Lăng Tuyết Mạn dính đầy hơi nước, đồng tử trở nên mờ mịt, run run vươn tay, xoa khuôn mặt Mạc Ly Hiên, giọng nghẹn ngào, "Ly Hiên, về sau chúng ta sẽ chăm sóc cho nhau, quan tâm lẫn nhau."
Kiếp trước nàng sống hai mươi hai năm, chưa bao giờ có người nói muốn chăm sóc nàng như vậy, sống lại một đời, đứa nhỏ chín tuổi đối xử tốt với nàng như vậy, để cho nàng như với được một cây cột trụ ở nơi thời không xa lạ này.
Mạc Ly Hiên toét miệng mỉm cười, "Vâng."
"Đúng rồi, Ly Hiên, sắc mặt tương đối lạnh là Vương gia nào vậy? Ta không có nghe hắn nói chuyện nhiều." Lăng Tuyết Mạn hạ giọng hỏi.
Mạc Ly Hiên nghĩ nghĩ, nói: "Mẫu thân, ngài đang hỏi Tam Hoàng thúc sao?"
"Tam Vương gia? Ừ, có vẻ chính là hắn."
"Tam Hoàng thúc rất nghiêm túc lạnh lùng, con ít gần gũi với thúc ấy, nghe phụ vương của con nói, Tam Hoàng thúc không phải là con trai ruột của Hoàng gia gia, mà là con trai độc nhất của Lăng Vương, là huynh đệ của Hoàng gia gia. Sau khi Lăng Vương mất, Hoàng gia gia nhận Tam Hoàng thúc làm con nuôi, theo tuổi xếp thứ ba."
"Thì ra là như vậy. Vậy tại sao không nhìn thấy Đại Vương gia?"
"Mẫu thân, ngài không nên tùy tiện nhắc tới đại bá, Hoàng gia gia không thích người khác nhắc tới, bởi vì đại bá vốn là thái tử, ba năm trước đột nhiên bệnh qua đời, Hoàng gia gia thương tâm quá độ, từng bị bệnh liệt giường một tháng, hiện thời Tứ Hoàng thúc lại mất… Đại bá cùng tứ thúc đều do Hoàng nãi nãi sinh ra, hoàng nãi nãi chỉ có hai người con trai này, hiện tại một người cũng không còn…"
Mạc Ly Hiên nói đến đây, khóc nức nở, Lăng Tuyết Mạn không khỏi thương tâm theo, Hoàng Hậu thoạt nhìn dịu dàng hiền thục, lại liên tục mất hai người con, ai cũng không thể thừa nhận thống khổ như vậy!
Hai người thương tâm một chút, sau đó đi ra ngoài tiếp tục túc trực bên linh cữu.
Nhưng mà, sau nửa canh giờ, có thái giám trong cung vội vàng tới, vẻ mặt lo lắng hoảng loạn, "Nô tài tham kiến năm vị Vương gia!"
"Công công miễn lễ! Công công tới đây có việc gì?" Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt hỏi.
"Hoàng Thượng bi thương quá độ ngất đi, ngự y đến chẩn bệnh, giờ đã tỉnh, Hoàng Thượng thương Tứ Vương gia, bảo năm vị Vương gia đến thái miếu cầu phúc cho Tứ Vương gia trước mặt tổ tông!"
"Vậy tối nay túc trực bên linh cữu…"
"Hoàng Thượng lệnh cho tiểu Vương gia cùng Tứ Vương phi túc trực bên linh cữu!"
"Được, ta lập tức đi!"
Mạc Kỳ Diễn cẩn thận dặn dò xong, liền dẫn bốn người khác rời đi.
Trong linh đường, chỉ còn lại hạ nhân Tứ Vương phủ quỳ ở phía sau, phía trước là Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên.
Đêm, như một cái lưới lớn, cắn nuốt hết thảy ánh sáng, Tứ Vương phủ dưới màn đêm, nơi nơi treo đèn lồng màu trắng, yên tĩnh đến nỗi có chút quỷ dị.
Thời tiết đột nhiên trở nên âm trầm, gió nổi lên, nhánh cây xào xạc, Cúc Thủy Viên tràn đầy hơi thở tử vong, tăng thêm một phần đáng sợ.
"Rầm -"
Một tiếng sấm nổ vang trời, làm Lăng Tuyết Mạn giật nảy người, thân mình mềm nhũn ngã ngồi trên nệm, mặt trắng bệch, theo bản năng nhìn quan tài, liền "A!" kêu to một tiếng, sau đó không ngừng run rẩy thân mình.
"Mẫu thân!"
Mạc Ly Hiên hô, nắm nhẹ cánh tay Lăng Tuyết Mạn, an ủi: "Mẫu thân không phải sợ, hôm nay là đêm thất tịch, trời mưa sét đánh là bình thường, ngài không nên kêu la, để khỏi quấy nhiễu phụ vương!"
"Ta… Ta, Ly Hiên, ta sợ, đêm hôm khuya khoắt này, ở chỗ này có người chết, lại có sét đánh, ta…"
Miệng Lăng Tuyết Mạn bị tay Mạc Ly Hiên vội vàng bịt lấy, hạ giọng dặn dò: "Mẫu thân, nói năng cẩn thận! Đây không phải là nhà dân chúng bình thường, đây là hoàng gia, ngài nói sai một câu, sẽ gặp đại họa ngập đầu!"