Mị Hương

Chương 28: Tin đồn



Sau khi Tạ Đằng rời đi, Diêu Mật nhào về phía Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, khẽ kêu lên: “Mau, mau nhéo ta, xem có phải ta đang nằm mơ hay không? Nếu không, sao Tạ Đằng có thể tốt bụng giúp đỡ chúng ta vậy chứ?”

Ta nhéo ta nhéo! Sử Tú Nhi và Phạm Tinh bạnh hai má Diêu Mât, dậm chân thét to: “Trời ơi, chúng ta sắp thành công rồi! Sau khi tướng quân nói với lão tướng quân, chuyện lớn của chúng ta sẽ thành!!!!”

Phạm Tinh cắn khăn tay nói: “Chúng ta nên truyền tin cho mẫu thân chúng ta rồi phải không?”

“Không vội, đợi chuyện này chính thức xác định, chúng ta đi nói cũng chưa muộn.” Diêu Mật đẩy tay Sử Tú Nhi ra, sờ hai má nói: “Lúc đó chúng ta sợ mẫu thân không đồng ý, đã lừa các bà là đến phủ tướng quân câu dẫn ba huyh đệ Tạ Đằng, nửa câu cũng không nhắc đến lão tướng quân. Nếu các bà biết, chỉ sợ đánh động tới Tạ Đằng.”

Phạm Tinh lau mồ hôi, mẹ ta mới ba mươi sáu tuổi, để bà làm mẹ vợ của Lão tướng quân, không biết bà có bị dọa ngất hay không?

Vấn đề này cực kì nghiêm trọng đấy nhé! Sử Tú Nhi vẫy tay, chớp mắt đã suy nghĩ: Đúng vây, lão tướng quân đúng là “thành thục ổn trọng”, nhưng muốn mẹ ta nhận ông làm con rể, chuyện này hơi bị khó khăn.

Nghĩ nát óc cũng không biết cách làm sao để ăn nói với mẹ của mình, Diêu Mật cảm thấy hơi nhức đầu, xoa huyệt thái dương nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, chúng ta không nên o lắng thêm nữa! Không chừng chúng ta với mẹ chưa tới hai lời, đã vui vẻ cho chúng ta đi gả chồng nữa ấy?”

Tạ Đằng làm xong đại sự, trong lòng sảng khoái, thong thả bước đến thư phòng, lật vài cuốn sách ra xem, nhưng không có chữ nào lọt vô đầu, đang định tìm một quyển nào quý hiếm, đã thấy Tạ Đoạt Thạch cười híp mắt đi vào, vẫy tay bảo Tiểu Đao đang tính đến hầu hạ lui ra ngoài, móc từ trong ngực ra một quyển sách thật dày, đặt vào tay hắn, hắng giọng nói: “Quyển sách trân quý nhất của Vương triều Đại Ngụy nằm ở chỗ này, mấy ngày nay con cứ từ từ nghiên cứu cho thật kĩ.”

“Sách gì mà quý đến thế?” Tạ Đằng nghi ngờ, ông nộ xưa nay không phải là vô cùng thích đọc sách, vậy mà cất bản quý hiếm có một không hai sao?

Tạ Đoạt Thạch nguấy nguấy lỗ tai, nói: “Là bản quý nhất ông nội con và cha con cất giữ nhiều năm nay đấy! Con phải nghiên cứu thật tốt vào, nếu có lòng học hỏi, cầm giấy bút ghi chép thì càng tốt!”

Tạ Đằng mở quyển sách ra, sắc mặt lập tức cổ quái, đây là, khụ, đập vào mắt trang đầu tiên, là một pho tượng Phật hoan hỉ, lật sang trang thứ hai, là một bức tranh xuân cung đồ.

Tạ Đoạt Thạch thấy hắn lật sách nhìn thì giải thích: “Tranh này là do bậc thầy thi họa nước ta vẽ, giấy cũng là loại giấy thượng đẳng, dòng giải thích bên dưới, cũng là do một vị thiên tài năm xưa đã viết, rất sống động! Con lật thêm mười trang nữa, chính là một trăm chiêu lấy lòng con gái, xem thật kĩ vào, cháu ngoan!”

Tạ Đằng cảm thấy hưng phấn, thoáng chốc miệng khát lưỡi khô, lập tức cầm ấm trà lên rót một chén, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, bất thình lình đứng lên đi tới trước ngăn tủ, kéo ngăn tủ lấy ra một miệng ấm trà bị vỡ, bỏ vào trong chén trà, đưa tới miệng hít một hơi, ừm, uống vào, quả nhiên mùi vị có khác!

Tạ Đằng không biết rằng, lúc này, đã có vài gia đinh trong phủ nghe được lời đồn, nói rằng ba a hoàn mới tới phủ tướng quân, một người trong đó bởi vì dung mạo giống Tạ Vân, được Tạ Đoạt Thạch hết mực sủng ái, dự định vào ngày sinh nhật của mình, sẽ chính thức nhận ba a hoàn này là nghĩa nữ, vì các nàng mà chọn một cửa hôn sự thật tốt.

Đến ngày thứ hai, lời đồn này nhanh chóng truyền ra, tới buổi chiều, lời đồn đã đến tai người Cố phủ. Lúc mọi người Cố phủ nghe được lời đồn này, cũng là lúc họ nhận được ba tấm thiếp mời phủ tướng quân đưa tới.

Sau khi triều Đại Ngụy kết thúc mười lăm năm chiến tranh, có được thái bình hôm nay, công lao của Tạ gia là không thể không nhắc tới. Bây giờ, mọi người nhà họ Tạ trong kinh thành, chính là nhân vật có địa vị cao quý nhất. Trước kia mọi người không tìm được cơ hộ nịnh bợ người Tạ gia, bây giờ khó khăn lắm mới sắp tới sinh nhật của Tạ Đoạt Thạch, làm sao mà bằng lòng bỏ qua chứ? Người nhận được tấm thiếp mời tất nhiên là vui vẻ, người không nhận được thiếp mời, cũng tìm trăm phương ngàn kế để có được tấm thiếp mời, lấy việc có thể tới phủ tướng quân chúc thọ làm quang vinh.

Cố gia mặc dù cũng xem như là thế gia đại tộc, như sau đời Cố Đình, lại không có nhiều người làm quan trong triều, hai đời liên tiếp như vậy, đã có chút suy vong. Bây giờ lại có thể nhận được thiếp mời của phủ tướng quân, tâm tình của người Cố gia, không từ nào có thể diễn tả được.

Cố phu nhân nghe tin bát quái, vừa mừng vừa sợ: Lão phu nhân thật muốn nhận Tiểu Mât làm nghĩa nữ sao? Ây, vậy Tiểu Mật vẫn chưa câu được tướng quân? So với làm nghĩa nữ của lão tướng quân mà nói, làm tướng quân phu nhân rất có sức hấp dẫn, cũng có tiền đồ hơn nhiều.

Sử di nương và Phạm di cũng vừa mừng vừa sợ: Con gái ta tuy rằng không dụ dỗ được huynh đệ Tạ gia, nhưng được Tạ lão tướng quân nhận làm nghĩa nữ, việc cưới xin cũng không cần phải lo lắng nữa.

Nhưng chuyện tỷ muội Diêu Mật tiến vào phủ tướng quân, dù sao cũng là gạt người Cố gia, trước khi xác định được Tạ Đoạt Thạch có muốn nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ hay không, tốt nhất là không để truyền ra ngoài, Cố phu nhân âm thầm cùng Sử di nương và Phạm di trao đổi tin tức: “Người phủ tướng quân là như thế nào? Hiện giờ gia đình quyền quý trong kinh thành muốn nhận thiếp mời của họ cũng không phải là chuyện dễ dàng, nói chi là Cố phủ ta. Nhưng hôm nay Cố phủ lại nhận được ba tấm thiếp mời, còn nói có thể dẫn thêm nhiều nữ quyến, điều này nói lên cái gì?”

Cố Đình nhận được thiếp mời, vô cùng bất ngờ chuyện chọn rể, lập tức mở ra xem, lần này được phủ tướng quân nể mặt, bất kể là nguyên nhân gì, đều phải tận dụng thật tốt. Những người khác không mang theo cũng không sao, nhưng hai cháu trai Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn phải cùng đi để tạo quan hệ.

Cố Đông Du và Cố Đông Cần nghe bát quái xong, sau đó lại thấy người phủ tướng quân mang thiếp mời tới, vô cùng mừng rỡ, ây, tuy là sinh nhật lão tướng quân, còn vì nghĩa nữ kén rể. Nếu có thể trở thành phu quân của nghĩa nữ phủ tướng quân, được tướng quân Tạ Đằng gọi một tiếng dượng, tiền đồ của mình, còn gì phải lo lắng?

Lại nói về Cố phu nhân cùng Sử di nương và Phạm di bà bạc một hồi lâu, cuối cùng cũng đi đến thư phòng cầu kiến Cố Đình, nói chuyện tỷ muội Diêu Mật mượn danh nghĩa đến biệt viện Tây Sơn học nghệ, thật ra là tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn. Cố Đình nghe các bà nói xong, lập tức quở mắng: “Hồ đồ, thật hồ đồ!” Hết chê hồ đồ lại khen may mắng, hỏi: “Theo các ngươi đoán, nghĩa nữ Tạ lão tướng quân muốn nhận, có phải là tỷ muội Tiểu Mật không?”

Sử di nương lên tiếng: “Theo lời đồn bên ngoài, chính là ba a hoàn mười ngày trước tiến vào phủ tướng quân, vả lại còn có một người dung mạo giống Tạ Vân. Lại nói, ba người bọn nó mười ngày trước cũng tới phủ tướng quân, dung mạo Tiểu Mật quả thật rất giống Tạ Vân, nhiều điểm tương đồng như vậy, lại…”

Cố Đình gật đầu nói: “Đừng làm ầm ra ngoài, sáng mai đến phủ tướng quân xem thử rồi bàn sau. Lão tướng quân muốn nhận con gái nuôi, tất nhiên là muốn tra lai lịch của tỷ muội Tiểu Mật. Chỉ sợ thiếp mời này là cố ý đưa tới.” Ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu Tiểu Mật các nàng thành nghĩa nữ của Tạ lão tướng quân, sẽ tự có người trong bữa tiệc đến cầu hôn. Các ngươi nghĩ thế nào?”

Cố phu nhân ngầm hiểu, cười nói: “Ta và đại tẩu cẫn luôn bàn về hôn sự của Tiểu Mật và Đông Du, nếu đại tẩu tán thành, Tiểu Mật gả về Cố phủ đương nhiên là thỏa đáng nhất.”

Đám người Cố phu nhân dẫn nữ nhi lên kinh, tất nhiên là vì hôn sự của con gái mà tới, đúng là có đánh chủ ý lên người Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn, hiện giờ nếu bởi vì con gái được Tạ Đoạt Thạch nhận làm nghĩa nữ, mà không nhắc đến chuyện ban đầu, quả thật có chút không nên. Cố phu nhân suy nghĩ, Cố Đông Du mặc dù không xuất chúng hơn người, nhưng cũng là cháu, cũng hiểu rõ nó, Diêu Mật gả cho nó, cũng không tính là chịu thiệt, vả lại những lời này của lão phụ (cha), rõ ràng là muốn nàng đồng ý hôn sự, để Cố phủ mượn tay Diêu Mật, leo lên làm thông gia với phủ tướng quân.

Phạm di suy nghĩ giống Có phu nhân, cũng không muốn muốt lời.

Trái lại Sử di nương lại mừng thầm, Cố gia chỉ có hai cậu ấm chưa lập gia thất, trước đây còn sợ Sử Tú Nhi không có nơi có chốn, tranh không được Cố Đông Du, lại tranh không được Cố Đông Cẩn, không ngờ hôm nay, Sử Tú Nhi lại có cơ hội trèo cao, chuyện thật không thể tưởng.

Cố gia không còn như trước đây, nhưng Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn tự cho mình trẻ trung tuấn tú, mặc dù không dám vọng tưởng tới công chúa quận chúa, nhưng nghĩa nữ phủ tướng quân, lại có thể với được. Chỉ cần tra ra lai lịch nghĩa nữ phủ tướng quân, ra tay trước, vẫn có hy vọng. hai người nói đến việc này, nhìn nhau nói: “Muốn tra ra lai lịch của ba a hoàn kia, tất nhiên phải tìm Cố Trọng Hoa.”

Cố Trọng Hoa trong miệng bọn họ, chính là anh ruột Cố Mỹ Tuyết.

Cố thị nguyên là đại gia tộc, trong kinh thành có mấy đến chi, phu quân của Mạnh Uyển Cầm, tên là Cố Tử Sơn, luận về bối tự trong tộc, Cố Tử Sơn phải gọi Cố Đình một tiếng bá phụ.

Chuyện năm đó Cố Đình dính dáng đến bè đảng phân tranh bị bãi quan, cùng với Cố Tử Sơn có quan hệ, hai phòng suýt nữa trở mặt với nhau.

Lúc trước Mạnh Uyển Cầm bám lấy phủ tướng quân, tự thỉnh cầu đến phủ tướng quân làm chưởng quản, Cố gia có nữ quyến muốn khôi phục quan hệ với Mạnh Uyển Cầm, lập tức bị Cố Đình ngăn cản. Nhưng con trai Cố Tử Sơn Cố Trọng Hoa tính tình lại rất ham chơi, vô cùng hợp rơ với Cố Đông Du, hai người có lén lút qua lại.

Rất nhanh, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn đã hẹn Cố Trọng Hoa gặp mặt ở tửu lâu. Ba người ngồi xuống hàn huyên mấy câu, lúc này mới chuyển vào đề tài chính.

Cố Trọng Hoa mấy ngày trước làm việc ở bên ngoài, cũng chưa chạy đến phủ tướng quân, mặc dù nghe được phủ tướng quân có ba a hoàn mới tới, cũng không để ý nhiều, nay nghe Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn hỏi, liền cười nói: “Ta loáng thoáng nghe Mạnh Trung đề cập tới, nói rằng ba a hoàn kia nguyên là thiên kim tiểu thư, vì trốn việc cưới xin mà đến phủ tướng quân làm a hoàn. Một người họ Diêu, một người họ Sử, và một người họ Phạm, còn những thứ khác, ta cũng không rõ.”

“Cái gì?” Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn nhìn nhau ngạc nhiên, đừng trùng hợp nhiều như vậy chứ?

“Đi, đến biệt viện Tây Sơn nghe ngóng một chút.” Cố Đông Du đứng lên nói: “Ba nha đầu kia nếu không ở biệt viện Tây Sơn, ắt hẳn là đang ở trong phủ tướng quân.”

Cố Đông Cẩn hồi phục tinh thần, gật đầu nói: “Dung mạo Diêu Mật quả thực giống với Tạ tiểu thư.”

Cố Trọng Hoa bị lời của bọn họ làm cho hồ đồ, hỏi: “Chuyện rốt cuộc là thế nào?”

Cố Đông Du nói Đơn giản, than thở: “Hiện giờ không biết có phải ba a hoàn kia là Diêu Mậ các nàng hay không đây?”

Cố Trọng Hoa nở nụ cười: “Tưởng chuyện gì, ta lập tức đến phủ tướng quân gặp mẹ ta, hỏi ra liền rõ.”

“Vậy chúng ta chờ tin tốt của ngươi.” Cố Đông Du mừng rỡ, chụp bả vai Cố Trọng Hoa nói: “Thực không dám dấu giếm, cô cô dẫn Diêu Mật lên kinh, vốn là muốn định hôn với ta, nhưng lúc đó ta lại nói lời đắc tội nàng, vốn định nàng hết giận sẽ xin lỗi, không nghĩ rằng trong cơn tức giận, nàng lại chạy đến phủ tướng quân làm a hoàn.”

Cố Đông Cẩn cũng nói: “Mẫu thân ta đã cùng dì bàn bạc về hôn sự, chỉ đợi chọn ngày đính hôn với Phạm Tinh, không nghĩ rằng nàng đột nhiên lại nói đi đến biệt viện Tây Sơn học nghệ, việc này liền gác lại.”

Cố Trọng Hoa nghe lời của bọn họ, nghĩ kế nói: “Nếu đã vậy, các ngươi phải nhân lúc Tạ lão tướng quân chưa nhận các nàng ấy làm nghĩa nữ, tranh thủ cơ hội bày tỏ, tự định chung thân. Nếu đợi đến khi Tạ lão tướng quân nhận các nàng ấy làm nghĩa nữ, e rằng các nàng ấy sẽ nghi ngờ lòng thành của các ngươi.”

“Đúng vây!” Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn đồng thời gật đầu, đều có chủ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.