Mị Hương

Chương 5: Mê đảo



***Em trai của Tạ Đằng là Tạ Nạm chứ không phải là Tạ Nam, hôm trước kiểm tra lại bản QT mới phát hiện ra :(, so sorry vì sự nhầm lẫn này T T…. Dù sao Diêu Mật đã quen với nếp sống của một tiểu thư, đột nhiên biến trở thành đầu bếp, ngủ trong phòng dành cho hạ nhân, còn phải chen chúc ba người trên một giường nên nàng có chút không quen, trằn trọc một lúc lâu mới đi vào giấc ngủ.

Nhưng tới nửa đêm nàng đã tỉnh dậy vì nóng, đưa tay tìm quạt thì không sờ được, đành phải bò dậy, mang giầy, mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ để tìm chiếc quạt gió, tìm thật lâu vẫn không thấy gì, không khỏi thở dài, bê thau đồng lên, đẩy cửa ra ngoài.

Trong phủ tướng quân có một cái giếng nằm gần phòng bếp, Diêu Mật đi chưa được nửa vòng đã đến bên giếng. Sau khi quay lên non nửa thùng nước, nàng giặt ước khăn, sau đó lau mặt và sau cổ thì cả người mới đỡ nóng đi một chút. Nhất thời, nàng lén lút nhìn xung quanh, thấy nửa đêm yên tĩnh thì lá gan lập tức to lên, Diêu Mật tháo giầy đi chân trần đứng bên thành giếng, vén ống quần, sau đó xối nước từ trong thùng lên bắp chân, trong nháy mắt một cảm giác mát lạnh truyền đến, nàng cảm thấy cực kì thoải mái dễ chịu.

Diêu Mật rửa chân xong, đặt thau đồng xuống mặt đất, co một chân lên lắc lắc cho khô nước, tính đi giầy vào thì đột nhiên cảm giác được có người ở phía sau đang lén lút nhìn nàng, nàng tóc gáy dựng đứng, xoay người, không ngờ lại chẳng thấy gì.

Diêu Mật bị dọa sợ, lập tức trong miệng lầm rầm niệm Phật, chân tay luống cuống mang lại giầy, tay trái siết chặt cái khăn, tay phải ôm thau đồng trước ngực, xoay người tính bỏ chạy.

Diêu Mật vừa chạy được hai bước chợt nghe “Rầm” một tiếng, thau đồng ôm chặt trước ngực hình như đụng phải vật gì, Diêu Mật không chút suy nghĩ trở thau đập loạn xạ về phía trước, trong miệng hét lên: “Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!”

Diêu Mật ném thau đồng vào khoảng không, trong lòng càng lúc càng hoảng, bỗng dưng trợt chân té xuống đất, một phần vì hoảng sợ nên ngất đi.

Diêu Mật vừa bất tỉnh, ba bóng người liền xuất hiện, ba cặp mắt lóe sáng lên, một người dùng mũi chân hơi đá vào cằm Diêu Mật, tặc lưỡi, nói: “Tiểu Đao nói với ta ba nữ đầu bếp mới tới có một người giống tiểu cô cô, ta lại không tin, không ngờ mặt mũi của nha đầu này đúng là có mấy phần tương tự với tiểu cô cô.”

Một âm thanh khác vang lên: “Đúng là hơi giống!” Nói xong liền xoay người nhìn về phía người còn lại nãy giờ vẫn trầm mặc chưa lên tiếng, nói: “Đại ca, huynh xem…”

Người được gọi là đại ca kia chính là Tạ Đằng, hắn nâng cằm Diêu Mật lên nhìn, thản nhiên trả lời: “Nếu đã giống tiểu cô cô thì không thể mặc nàng lưu lạc, Thắng đệ, trong phòng đệ vẫn chưa có người nào, đệ nạp nha đầu này đi!”

“Đại ca, trong phòng huynh cũng chưa có ai mà, sao huynh không nạp nàng ấy!” Tạ Thắng nhìn Diêu Mật, lúc đầu hắn cũng hơi động tâm, nhưng vừa thấy Tạ Đằng không để ý đến nàng lập tức không phục, ta cũng không động tâm, ta nào có xúc động?

Tạ Nạm nghe Tạ Đằng và Tạ Thắng nói chuyện, lập tức lùi chân, cười hì hì nói: “Nha đầu này đúng là may mắn, đại ca và nhị ca đều muốn tranh nàng!”

“Nào phải của hiếm gì mà thèm?” Tạ Đằng và Tạ Thắng trăm miệng một lời, sau đó xoay người bỏ đi. Tạ Đằng vừa đi được mấy bước liền quay đầu dặn dò Tạ Nạm: “Nền đất lạnh, cẩn thận nàng đổ bệnh, ngươi đưa nàng về phòng đi!”

Đã hơn nửa đêm, sao ta lại đưa nàng về phòng? Tạ Nạm đang định phản đối thì nghe Tạ Đằng nói thêm: “Đưa nàng đến thư phòng ấy, nơi đó không có người!”

“Huynh tự mình làm đi. Đây không phải trên chiến trường, ta mắc chi phải nghe lời huynh.” Tạ Nạm nói xong lập tức bỏ chạy nhanh như chớp.

Tạ Thắng nhìn Tạ Nạm bỏ chạy, hắn cũng lén lén trốn đi.

Tạ Đằng thở dài một hơi, chậm chạp quay lại chỗ Diêu Mật, ngồi chồm hổm xuống tính xốc Diêu Mật lên, đột nhiên không cẩn thận bị một luồng mị hương phả vào mặt, may mà hắn phản ứng nhanh chóng lập tức nín thở, nhưng vẫn bị hít vào không ít, trong tức thời chân tay tê dại, hai mắt hoa lên.

Khi Diêu Mật tỉnh dậy thì cảm thấy có người ngồi xổm bên cạnh mình, hơi thở của đàn ông đập vào mặt, tức thì hô hấp vừa gấp lại vừa nóng, không chút suy nghĩ hé miệng ra thở một hơi. Vừa tiện tay quờ quạng, cầm thau đồng trong tay, giơ lên đập rồi đập.

Tạ Đằng dù sao cũng là đại tướng chém giết trên chiến trường, tay chân dù tê dại nhưng chỉ hơi nghiêng người một chút đã tránh được thau đồng của Diêu Mật, khẽ quát: “Ngươi là người phương nào? Trà trộn vào phủ tướng quân là có mục đích gì?” Vừa mở miệng đã thổi ra mê hương, chắc chắn không phải là nữ đầu bếp thông thường.

Tạ Đằng vừa quát lập tức thở ra một hơi mạnh, một tay dùng sức chế trụ cổ tay của Diêu Mật, tay còn lại đã bóp lấy cổ của nàng.

Diêu Mật tuy chỉ gặp Tạ Đằng một lần nhưng lại có ấn tượng rất sâu, vừa mới mơ màng dưới ánh trăng đã lập tức phát hiện ra người trước mặt là Tạ Đằng, liền kinh ngạc, ai ngờ lại bị Tạ Đằng bóp cổ, nàng vửa hoảng vừa sợ, thân hình lại mềm nhũn, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.

Tạ Đằng nhíu mày nhìn Diêu Mật mềm oặt té xuống đất, vừa nghĩ đến âm mưu dùng mê hương của nàng, cảm thấy hơi tức giận, tay duỗi một cái xốc ngang nách của nàng bế nàng lên, đi vài bước đã đến trước cửa thư phòng.

Vào thư phòng, Tạ Đằng ném Diêu Mật lên một chiếc ghế, thắp đèn, sau đó cầm một ấm trà, mở nắp, hắt nước trà lên mặt Diêu Mật, nhìn nàng từ từ mở mắt ra, lúc này mới lạnh lùng hỏi: “Nói, là ai phái ngươi tới? Có mục đích gì?”

Diêu Mật đưa tay lau sạch nước trà trên mặt, sững sờ nhìn Tạ Đằng, sau một lúc mới hiểu có lẽ là Tạ Đằng hiểu lầm, nàng lặp lại chuyện họ nói với Mạnh Trung cho Tạ Đằng nghe.

“Không nói thật, đừng tách ta ra tay ác độc.” Sắc mặt của Tạ Đằng hung ác nặng nề liếc nhìn Diêu Mật, lại duỗi tay đặt trên cổ của nàng, tay hơi dùng sức, lập tức nghe thấy tiếng “ôi ôi” của Diêu Mật, nhìn thật giống với vẻ mặt khi cười của Tạ Vân, không kìm lòng được buông tay, cúi người nói: “Tuy ngươi không nói, ta vẫn có biện pháp tra ra được. Không phải ngươi còn có hai đồng bọn sao?”

Tạ Đằng buông tay, lúc này Diêu Mật mới thở nổi, ai ngờ lại ngửi được hơi thở của hắn, lập tức thở dồn dập, đỏ mặt nói: “Ta không nói láo, không tin ngươi cứ tra.”

“Còn muốn ngụy biện?” Tạ Đằng cười lạnh một tiếng, nói: “Một cô gái bình thường sao có thể giấu mê hương ở trong miệng, thổi một cái liền khiến người ta mê đảo?”

“Ta không có giấu mê hương, chỉ là…” Diêu Mật thấy Tạ Đằng trừng mắt nhìn nàng, cũng hung hăng trừng mắt lại. Nếu chịu thua trước mặt hắn thì sau này khi cưới Tạ lão tướng quân, sao có thể có uy phong của một bậc trưởng bối?

“Chỉ là thế nào? Nói!” Tạ Đằng thấy cánh môi của Diêu Mật khẽ run, biết là nàng đang sợ sệt, vậy mà đôi mắt hạnh nhân xoe tròn vẫn trừng lại hắn, nhìn có chút hơi buồn cười, sát khí trong lòng cũng giảm xuống mấy phần, thấp giọng nói: “Nếu ngươi thành thật, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Diêu Mật ho khan một tiếng, dùng tay gắng sức đầy tay của Tạ Đằng ra, cười khổ nói: “Ta chẳng qua chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, Tạ tướng quân hà tất như lâm phải đại địch?”

Tạ Đằng “hừ” một tiếng, nới lỏng tay ra.

Lúc này Diêu Mật mới nói: “Ta là cháu ngoại của Cố Đình, bởi vì không giải quyết được chuyện cưới xin nên mẫu thân của ta mang ta đến kinh thành, muốn gả ta cho một vị biểu ca, ta không muốn gả cho biểu ca, nhưng thấy mình sắp tròn mười lăm tuổi mà vẫn chưa tìm được phu quân nên đành phải nghĩ cách gạt đám người Cố gia, lặng lẽ tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp để né tránh chuyện hôn nhân. Tuyệt không phải là gian tế trà trộn vào phủ tướng quân.”

Nàng vừa nói vừa cắn môi: “Về chuyện giấu mê hương trong miệng, tướng quân đã hiểu lầm rồi. Từ lúc đến tuổi cập kê đến nay, mỗi khi có nam tử trẻ tuổi đến gần, hô hấp của ta lập tức rối loạn, vừa gấp lại vừa nóng, khí trong miệng thở ra lại giống với mê hương. Vừa nãy ta ngã xuống đất, tướng quân đến gần, dưới tình thế cấp bách, tướng quân thở mạnh nên ta…”

“Trong miệng vừa thở ra một hơi lền mê đảo người khác?” Tạ Đằng dùng ánh mắt giống như đang xem kịch nhìn Diêu Mật, chậm rãi nói: “Không bằng ngươi nói mình là hồ ly tinh đi, ta càng dễ dàng tin ngươi hơn.”

“Tạ tướng quân không tin thì cứ thử một lần.” Diêu Mật bất đắc dĩ lắm mới nói bí mật của mình cho người khác, lại thấy Tạ Đằng không tin, không khỏi tức giận.

Tạ Đằng cười lạnh một tiếng, tiến lên phía trước nắm lấy cằm của Diêu Mật, buộc nàng hé miệng, sau đó nhìn vào bên trong, đột nhiên đưa ngón trỏ của tay phải ra vói vào trong miệng Diêu Mật, thăm dò khắp mọi nơi, sau đó dừng lại mơn trớn chiếc lưỡi phấn hồng của nàng, chắc chắn rằng trong miệng nàng không giấu thứ gì mới rút tay lại.

Tạ Đằng vừa co tay lại, Diêu Mật khép miệng nuốt nước miếng, trong phút chốc hô hắp lại dồn dập, khẽ cúi đầu, thở dốc nói: “Tướng quân đã kiểm tra xong chưa?”

Hai ngón tay phải của Tạ Đằng dính nước miếng của Diêu Mật, ẩm ướt dinh dính, mi mắt liền giật giật, lại thấy Diêu Mật rủ đầu, cằm của nàng cọ xát trong lòng bàn tay trái của hắn, nàng vừa mới mở miệng nói, một luồng khí nóng hổi phất vào tay của hắn, một mùi thơm kì lạ lan tỏa khắp nơi. Hắn hơi rụt tay trái về, tay phải chà chà trên quần áo, một cảm giác kì lạ bắt đầu bùng lên trong lòng, giọng nói trầm lại: “Không phải ngươi nói thổi một hơi liền mê đảo người khác sao? Lại đây thử xem.”

Diêu Mật nghe thấy lời của Tạ Đằng, từ từ đứng lên, bước nửa bước tiến gần tới Tạ Đằng, nheo mắt lại hít một hơi thật sâu, mặt đỏ lên, đột nhiên thổi một hơi vào mặt của Tạ Đằng.

Tạ Đằng đã kiểm tra trong miệng của Diêu Mật, đúng là không có giấu vật gì, nghĩ rằng nàng chắc đã ngậm một viên mê hương. Ban nãy thổi hắn đã dùng hết viên dược kia rồi. Nếu lần này thôi ra không có tác dụng gì, hắn sẽ đắc thắng nhìn Diêu Mật, coi nàng còn chối đường nào. Nên khi hắn thấy nàng tiến lại gần, hé miệng thổi, hắn cũng không tránh đi, đang tính giễu cợt nàng. Đột nhiên hắn lại ngửi thấy mùi hương kì lạ kia, đầu óc choáng váng, khuôn mặt tuấn tú nóng lên, tay chân tê dại. Hắn cố cưỡng lại, xoay người, ngã ngồi trên chiếc ghế Diêu Mật ngồi khi nãy.

Diêu Mật nuốt nước bọt, đầu lưỡi bị Tạ Đằng bắt lấy vẫn còn hơi đau, sau đó cúi người về phía trước, nhắm đến chiếc mũi cao thẳng của Tạ Đằng ác độc thở một hơi. Thấy khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đằng đỏ lên, môi hắn giật giật nhưng không phát ra tiếng, nàng mới đứng thẳng dậy, lẩm bẩm nói: ” Bất kính với trưởng bối sẽ bị trời phạt.”

Trưởng bối? Nàng nghĩ bản thân trông giống tiểu cô thì có thể xem là trưởng bối của hắn sao? Tạ Đằng thính tai, nghe được lời Diêu Mật lẩm nhẩm một mình, không khỏi bất ngờ.

Diêu Mật vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt tóc, sờ phải lá trà, đành lấy tay áo lau đi. Nàng quay lại cầm ấm trà trên bàn lắc lắc, thấy trong đó vẫn còn ít trà thì liền đổ ra một cốc rồi hắt thẳng mặt Tạ Đằng. Sau đó nàng vội vàng lùi lại vài bước, thấy Tạ Đằng giật giật, lập tức nói: “Tạ tướng quân, ngài tin ta rồi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.