Mị Hương

Chương 52: Con rể



Tạ Thắng ngây ngẩn cả người, xuất chinh hơn nửa năm, ngày đêm lo lắng, khó khăn lắm mới trở về, tối hôm qua chỉ vừa nhìn thoáng qua, sáng nay đã không thấy bóng người, nói là vợ mình đi chùa dâng hương, bây giờ thì tốt rồi, dự tiệc về, vợ mình đã chạy mất. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?

“Đại ca, vợ của đệ luôn thuần lương, sao lại đột nhiên chạy mất thế này?” Tạ Nam nóng ruột, nghĩ đến Phạm Tinh chỉ nghe lệnh của Diêu Mật, không khỏi chỉ trích Tạ Đằng: “Có phải là đại ca đắc tội với đại tẩu, đại tẩu tức giận dắt theo vợ đệ chạy luôn rồi không?”

Tạ Đằng vừa nghe Tạ Nam nói, lập tức trừng mắt, cái gì cái gì? Vợ nhà chú mà thuần lương á? Đang ám chỉ Tiểu Mật nhà ta không thuần lương sao?

Vừa nói chuyện, mọi người vào phủ.

Quản gia nghe nói ông cháu Tạ Đoạt Thạch đã trở về, vội vàng ra đón, ông muốn bẩm báo chuyện của tỷ muội Diêu Mật, nhưng Tạ Đoạt Thạch không nghe mà chỉ vào Tạ Đằng: “Ta già rồi, mặc kệ là chuyện gì. Sau này mà có việc, cứ bẩm báo cho A Đằng biết là được.” Nói rồi sải bước đi vào trong, vợ của người nào thì người nấy tự đi tìm về, ta không dính vào.

Thấy Tạ Đoạt Thạch không phản ứng, quản gia đành hướng theo chiều gió, bẩm báo với Tạ Đằng: “Tướng quân, ba vị phu nhân đã hồi Cố phủ rồi.”

“Đã biết!” Tạ Đằng trừng mắt với quản gia, liếc thấy Linh Chi bưng trà đi tới, một tay nhận trà một tay phất lên nói: “Trời cũng tối rồi, các ngươi lui xuống đi! Để quản gia hầu hạ là được.”

Đây là có lời muốn hỏi quản gia. Linh Chi nhìn có chút hả hê, nét mặt cũng không biểu hiện gì, chỉ cúi đầu đáp một tiếng, cùng với Tô Ngọc Thanh, Lý Phượng lui xuống.

Tướng quân đi đánh giặc đẫm máu bên ngoài, chiến thắng trở về, nhẽ ra nên thăm hỏi trấn an, ba vị phu nhân lại không nói một tiếng mà bỏ về Cố phủ, chỉ sợ tướng quân tức giận. Quản gia suy xét ngôn từ, cật lực che giấu giúp đám người Diêu Mật.

Từ lúc huynh đệ Tạ Đằng xuất chinh, quản gia và bọn Diêu Mật ở chung hơn nửa năm, thật lòng kính nể bọn người Diêu Mật, rất sợ các nàng đi lần này thì họ sẽ đánh mất luôn tâm của đám người Tạ Đằng, nên nói: “Tướng quân, quả thật hơn nửa năm nay phu nhân rất cực khổ. Lúc tướng quân xuất chinh, quân tư thiếu hụt, vẫn là do phu nhân nghĩ ra cách, cầu xin hoàng hậu, giúp Đoan quận vương gom góp quân tư. Lấy đồ trong phủ tướng quân tiên phong đi đổi bạc quyên góp cho quân tư. Sau khi các binh sĩ trong gia phủ nghe nói nghĩa cử của phu nhân, cũng vội vàng mang bạc đến gom góp cho quân tư. Mọi người chung sức, nên góp tiền sung quân tư rất nhanh. Tính ra thì, ba vị phu nhân chính là công thần đó!”

Cái Tạ Đằng muốn nghe không phải là những thứ này, hắn hỏi: “Sao các nàng ấy lại muốn bỏ đi?”

Hóa ra ông nói nãy giờ là vô ích à? Một ngụm máu lão của Quản gia suýt nữa phun ra ngoài, khó khăn lắm mới định thần lại, thầm ném cho Tạ Đằng một cái liếc mắt, lầm bầm nói: “Tướng quân vẫn chưa biết?”

“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, nghẹn chết người đấy!” Tạ Đằng đập bàn.

Tướng quân ơi, người muốn nạp Linh Chi, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, nhưng thê luôn luôn là thê, thiếp chỉ mãi là thiếp, không thể ái thiếp diệt thê được! Thiếp có công giúp nước, thê cũng có công giúp nước, lại có tình. Sao có thể để mặc cho phu nhân bỏ đi như vậy? Quản gia nói thầm, miệng ông nói: “Phu nhân vẫn chưa chính thức bái đường thành thân với tướng quân, đương nhiên muốn bỏ đi, vẫn không nên tính toán với phu nhân tướng quân. Các nàng về Cố phủ là chuyện đương nhiên. Tướng quân nên nhanh chóng tới Cố phủ cầu hôn đặt sính lễ rồi cưới người về phủ tướng quân mới là.”

Đám người Diêu Mật ở phủ tướng quân ở hơn nửa năm, đột nhiên về Cố phủ, đúng là có chút không quen, lăn lộn khó ngủ, đến khi trời sắp sáng mới ngủ được. Ngày hôm sau thức dậy hơi muộn, đang muốn đi gặp Phạm lão phu nhân, thì sớm có người đến báo hỉ, nói rằng Diêu lão gia đã đến kinh thành.

Diêu Mật vừa nghe cha nhà mình đến, không khỏi kinh hỉ, vội vàng chuẩn bị, cùng với đám người Cố phu nhân ra ngoài nghênh đón.

Diêu lão gia sớm nhận được tin, nói rằng Diêu Mật vào phủ tướng quân, liền chuẩn bị lên kinh, chỉ là thói đời không công bằng, vì đang đánh giặc nên mới tới chậm. Đến khi nghe đám người Tạ Đằng đánh thắng, triều đình lại phái binh mã khác tiêu diệt vài tên sơn tặc, lúc này mới hơi yên tâm, dẫn người tiếp tục lên kinh thành.

Nhất thời mọi người gặp nhau, đương nhiên là có nhiều chuyện muốn nói. Diêu Mật hỏi mọi người trong gia đình có mạnh khỏe không, nghe đệ đệ muội muội hiểu chuyện hơn rất nhiều, hiện giờ có tổ phụ tổ mẫu cùng mọi người giúp đỡ, mọi sự ổn định, nàng cũng yên lòng.

Đang vui vẻ thì có người mang đến một thiếp giấy, cười nói là do phủ tướng quân đưa tới.

Là con rể tướng quân tới! Diêu lão gia nghe, mừng đến mức chà xát hai tay, sao cũng không ngờ được nữ nhi nhà mình lại may mắn đến như thế,có thể tóm được một con rể tướng quân cơ đấy.

Cố phủ sớm có người ra đón Tạ Đằng vào, tuy đám người Cố Đình là trưởng bối, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi tiếp khách, lại để cho Diêu lão gia đi qua gặp mặt. Mặc dù Diêu lão gia đi xe mệt nhọc, nhưng vừa nghe Tạ Đằng muốn gặp ông, mệt nhọc trong người hoàn toàn biến mất, vội vàng rửa mặt thay y phục, chỉnh lại cho sạch sẽ, lúc này mới đi ra ngoài.

Phút chốc, lại có người đến mời Cố phu nhân đi ra ngoài, nói rằng Tạ Đằng có việc muốn thương nghị với bà. Mọi người cười nói: “Hẳn là thấy vợ chồng các người đều ở đây, chắc là tới cầu hôn rồi! Bây giờ muốn thương nghị mấy chuyện sính lễ đây mà, mau đi đi!”

Cố phu nhân thầm đắc ý, tối hôm qua nữ nhi nhà mình mới hồi phủ, hôm nay tướng quân đã không chờ được phải đến cầu hôn, vừa lúc lão gia nhà mình lên kinh, thật là có mặt mũi!

Không biết Tạ Đằng nói với Diêu lão gia và Cố phu nhân cái gì, lúc sai lại có người đến mời Diêu Mật đi ra ngoài.

Lúc này Diêu lão gia rất kích động, ngửa mặt lên trời mà cười, ông sống đến từng tuổi này, cuối cùng ông cũng gặp được tướng quân. Lúc trước ở quê, ông có nghe một vài chiến tích của lão tướng quân và tướng quân, hôm nay thấy tướng quân sờ sờ trước mắt, nhiệt huyết sôi trào!

Cố phu nhân thấy thần sắc Diêu lão gia, nhìn ông kiểu hận rèn sắt không thành, làm sao vậy chứ? Lão gia nhà mình sao lại có thể nhìn con rể một cách nịnh nọt như vậy. Ta không thể khoanh tay ngồi nhìn được.

Diêu lão gia nói với Tạ Đằng mấy câu, nâng chung trà lên uống một hớp để bình tĩnh lại một chút, thấy sắc mặt Cố phu nhân lạnh nhạt, không khỏi nháy mắt ra hiệu với bà, đây là tướng quân, là tướng quân đó, triều Đại Ngụy là dựa vào hắn mới chiến thắng được, mọi người mới có ngày lành, chào đón hắn nhiệt tình một chút đi!

Cố phu nhân làm bộ không thấy ánh mắt của Diêu lão gia, lòng thầm nói: Người không biết, còn tưởng rằng ông mới là người đi cầu thân! Đúng là lo sợ quá mức. Đó là con rể của ông đấy, ông run quá mức nên chả có tí uy phong nào của nhạc phụ cả!

Ta run quá uy phong không ra nổi. Trong lòng Diêu lão gia trả lời, vừa liên tục nháy mắt, Tiểu Mật cũng… , mau cho tướng quân đường đường chính chính cưới con đi. Không nên làm cao làm giá nữa, cẩn thận kẻo tướng quân đổi ý đấy. Vả lại Tiểu Mật đã hiến thân rồi, hiện giờ lại vờ kiêu kì, coi chừng chuyện lớn không thành.

Tạ Đằng thấy vợ chồng bọn họ nháy mắt với nhau, chỉ cười nói: “Không biết nhạc phụ nhạc mẫu đối với chuyện sính lễ, có yêu cầu gì không?”

Nói đến sính lễ, Cố phu nhân lại bất an, phủ tướng quân là bậc nhân gia nào chứ, bọn họ muốn cưới vợ, sính lễ đương nhiên là đầy đủ. Nhưng Diêu gia phải cho Diêu Mật của hồi môn nào đây? Lúc trước bà vốn cho rằng Diêu Mật sẽ gả vào Cố phủ, nên chuẩn bị đồ cưới với Cố phủ. Nếu bây giờ gả vào phủ tướng quân, những đồ cưới này, thật là ít ỏi.

Diêu lão gia cũng nghĩ đến điểm này, trong lòng suy nghĩ, phu nhân bảo ta mang theo đồ cưới của Tiểu Mật lên kinh, ta đã mang đến. Nhưng hôm nay lúc ở bên trong xe ngựa vén rèm nhìn chung quanh, thấy kinh thành này phồn hoa không gì sánh được, nam nữ già trẻ, quần áo và những vật mang theo, đều rạng rỡ xinh đẹp. Lại nhìn đồ cưới của Tiểu Mật một cái, dường như không phóng khoáng lắm. Gia thế không xứng với người ta, đến đồ cưới cũng keo kiệt, sợ rằng Tiểu Mật bị người ta chê cười.

Cố phu nhân vẫn chưa lên tiếng trả lời, đã có nha hoàn bên ngoài bẩm: “Bái kiến tiểu thư!” Nhất thời biết là Diêu Mật tới, vội vàng cất giọng nói: “Tiểu Mật à, vào rồi nói.” Ở phủ tướng quân người ta nửa năm, lại đã hiến thân, quả thực không cần tị hiềm như những cô nương chưa kết hôn khác. Có lời muốn nói trước mắt mọi người, như vậy cũng tốt.

Diêu Mật nghe giọng nói của Cố phu nhân, vội vàng vén mành mà vào, nhất thời chống lại ánh mắt sáng quắc của Tạ Đằng, không khỏi dời đầu nhìn đi chỗ khác, chỉ đi qua hành lễ với Diêu lão gia và Cố phu nhân.

Diêu lão gia thấy Diêu Mật không nói với Tạ Đằng lời nào, có chút gấp gáp, cướp lời nói: “Tiểu Mật à, bái kiến tướng quân đi!” Vừa nói vừa đứng lên, tự tay đưa ấm trà qua châm trà cho Tạ Đằng, vừa nói: ” Tiểu Mật nhà ta không hiểu chuyện, tướng quân đừng chấp nhặt với nó.”

Mồ hôi nhỏ từng giọt, cha à, cha là nhạc phụ mà? Đầu Diêu Mật đầy gạch đen, liếc mắt nhìn Tạ Đằng, ngươi dám ngồi bất động, dám hưởng thụ trà của cha ta?

Ta không dám! Tạ Đằng đối lại ánh mắt của Diêu Mật, sớm cười đứng lên, bưng chén trà của Diêu lão gia, đặt vào tay Diêu Mật nói: “Tiểu Mật, uống trà đi!”

Diêu lão gia thấy sắc mặt Diêu Mật, lại sợ Tạ Đằng phản cảm, nhưng thấy Tạ Đằng bưng trà đưa cho Diêu Mật, lại thấy bộ dáng cao ngạo của Diêu Mật nhất thời ngạc nhiên, lập tức lại mừng như điên. Aha, tướng quân giống ta, sợ vợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.