Mị Hương

Chương 53: Phản đối



Thấy Tạ Đằng ân cần, cơn giận của Diêu Mật đã vơi đi phân nửa, không thèm để ý đến Diêu lão gia và Cố phu nhân đang ngồi bên, ngắt lời Tạ Đằng: “Bên người tướng quân có mỹ tỳ hầu hạ, cưới vợ làm gì? Thành thân làm gì?”

Diêu Mật nói xong, Cố phu nhân tiếp lời: “Nói đến mỹ tỳ, ta cũng muốn hỏi một tiếng, tướng quân định an bài Linh Chi như thế nào?” Linh Chi là công thần của quốc gia, hoàng đế đã chính miệng để Linh Chi hầu hạ bên người Tạ Đằng, ý tứ của bọn họ hiển nhiên quá rõ ràng. Tạ Đằng sớm muộn gì cũng nạp Linh Chi làm thiếp, nhưng con gái chưa xuất giá lại đụng phải chuyện này, trong lòng làm sao mà vui vẻ?

Nghe Cố phu nhân hỏi, Tạ Đằng ngẩng ra, lại lén liếc Diêu Mật, thấy nàng mím môi, liền nói: “Linh Chi chỉ là một a hoàn, Tiểu Mật không thích cô ấy, thì để nàng hầu hạ ông nội. Đợi cô ấy tìm được ý trung nhân, đưa của hồi môn là xong chuyện.”

Diêu Mật muốn nói thêm, lại thấy Diêu lão gia và Cố phu nhân nhìn nàng, liền dừng lại, chỉ trừng mắt với Tạ Đằng.

Tạ Đằng lúc này cuối cùng cũng hiểu, thì ra Diêu Mật không nói tiếng nào bỏ chạy về Cố phủ là vì chuyện Linh Chi, chỉ là Diêu lão gia và Cố phu nhân đang ngồi đó, không tiện giải thích, bởi vậy đứng lên nói: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, con và Diêu Mật bên nhau thì ít cách xa thì nhiều, khó khăn lắm mới gặp lại nhau, nàng lại chạy về Cố phủ. Bây giờ có một số chuyện muốn cùng nàng giải thích, mong nhạc phụ và nhạc mẫu tránh đi một chút.”

Thấy Diêu lão gia và Cố phu nhân không nói hai lời liền đi ra ngoài, Diêu Mật hơi chưa tỉnh hồn lại, còn chưa bái đường thành thân mà, cha mẹ sao lại để mình ở một mình với Tạ Đằng vậy?

Đến khi tiếng bước chân của Diêu lao gia và Cố phu nhân đã đi xa, Tạ Đằng vội vàng áp sát lại gần Diêu Mật, đưa tay muốn nắm lấy tay của nàng.

Diêu Mật sớm đã rụt tay ra phía sau, chu miệng nói: “Động đi, động đi là ta thổi!”

“Được rồi, ta không động!” Tạ Đằng thấy vẻ mặt hờn dỗi của Diêu Mật, môi chu lên như nụ hoa, hồng nhuận mê người, đã sớm có ý nghĩ xấu xa, nhưng lại sợ Diêu Mật thổi mê hương, chỉ dám nhỏ tiếng gọi: “Tiểu Mật, Tiểu Mật, Mật,…”

“Cấm kêu, buồn nôn!” Diêu Mật thấy giọng điệu này của Tạ Đằng, trong lòng muốn cười, lại nhịn được, hai cặp mắt long lanh nước liếc hắn, hừ hừ nói: “Ngươi không thích Linh Chi, sao lại giấu nàng trong tủ quần áo?”

“Ta sợ nàng hiểu lầm!” Tạ Đằng kể lại tường tận chuyện đêm trước, lại thấp giọng nói thêm: “Linh Chi vốn là a hoàn của tiểu cô cô ta, lần này chịu cực khổ, nên không nỡ trách nàng ta. Bây giờ nàng ta lại có hành vi như vậy, cũng không tiện giữ lại bên người. Nhưng cha mẹ của nàng ta đã qua đời, trong kinh thành không có thân thích, nếu để nàng ta rời phủ, cũng không còn chỗ khác để đi. Hơn nữa nàng ta vừa lập công, mới đến phủ tướng quân hai ngày, nếu bất ngờ đưa nàng ta đến nơi khác, chỉ sợ nàng ta nghĩ quẩn…”

Nghe đến đây, toàn bộ lửa giận trong lòng Diêu Mật đều tiêu tan, nàng nhỏ giọng nói: “Tuy nói nàng ta là một bên tình nguyện, nhưng nếu chàng biết an phận, không đi trêu chọc nàng ta, sao mà ra tới nông nỗi này chứ?”

“Ta bị oan mà!” Tạ Đằng thấy nét mặt của Diêu Mật đã hơi hòa hoãn, tỉnh bơ di chuyển ghế tựa, nói với vẻ oan ức: “Đều tại ta lớn lên tướng mạo bất phàm, bất động không lên tiếng, cũng có ong bướm đến ngắt mật.”

“Phì!” Diêu Mật không nhịn cười được, chọc chọc tay vào ngực Tạ Đằng, nói: “Sao lại dùng từ bậy bạ như vậy? Nhìn chàng này, có đi học cũng không giỏi được.”

“Ta đọc rất nhiều sách, nhưng phần lớn là binh thư, du ký chỉ có một ít.” Tạ Đằng nhân cơ hội bắt lấy tay Diêu Mật, thấy Diêu Mật dùng dằng, liền ôm trọn tay nàng, dùng ngón tay trái vuốt ve lòng bàn tay của nàng. Hai người ngồi gần, ngửi thấy hơi thở lẫn nhau, Tạ Đằng ngửi được một mùi hương lạ lùng, đáy lòng như bị mèo cào, nhất thời cúi xuống, ngậm một ngón tay của Diêu Mật, nhẹ nhàng cắn liếm, thân hình càng lúc càng sát lại gần.

“Buông ra!” Diêu Mật sợ bị người khác nhìn thấy, ra sức kéo tay lại, thấy kéo mãi không được, đành phải hạ thấp giọng nói: “Ta muốn thổi khí!”

“Nàng thổi đi!” Tạ Đằng thả tay Diêu Mật, đưa mặt lại gần uy hiếp: “Nàng thổi ta bất tỉnh, nàng có thể tùy ý chà đạp.”

“Ta thổi thật đấy!” Diêu Mật làm ra vẻ hung ác, nhưng lại không thổi ra, Tạ Đằng giang tay, ôm Diêu Mật ngồi trên đầu gối mình, nhuyễn ngọc ôn hương đang ở trong lòng, nào có khả năng suy nghĩ gì được nữa? Cúi đầu định hành sự, lại nghe thấy tiếng bước chân, Cố phu nhân ở bên ngoài nói vào: “Tiểu Mật, Sử lão gia và Phạm lão gia vừa đến kinh thành, chân trước chân sau vào Cố phủ, Tú Nhi và Phạm Tinh đã vội ra đón. Chúng ta không thể thất lễ, đi nghênh thôi!”

Nghe thấy tiếng động, Tạ Đằng đành buông Diêu Mật ra, nhất thời không cam lòng, lại lén mút một ngụm hương thơm mát trên môi nàng mới chịu thả, cười nói: “Nếu Sử lão gia và Phạm lão gia đã đến, ta phải hồi phủ báo cho A Thắng và A Nam, để bọn họ nhanh chóng tới Cố phủ cầu hôn. Bọn họ từ lúc vợ chạy trốn, ăn không ngon ngủ không yên, rất tội nghiệp!”

Sử Tú Nhi về Cố phủ, luôn luôn cảm thấy bất an, rất sợ hôn sự có biến, đến khi Diêu lão gia lên kinh, Tạ Đằng lập tức vội vội vàng vàng chạy tới đề nghị kết thông gia, các nàng càng sốt ruột. Lúc này nghe được cha mình đã lên kinh thì vô cùng vui mừng. Sử Tú Nhi nhanh chóng thay xong quần áo, cùng Phạm Tinh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Sớm đã nhận được tin của cha ta, nói là ông lên kinh thành, không ngờ lại nhanh hơn hai ngày so với dự đoán.”

Phạm Tinh đáp: “Cha ta mùa thu đã lên kinh, nói là sợ sông kết băng không thuyền đi được, nên cưỡi ngựa, tốn nhiều thời gian hơn, lúc này mới tới.”

Hai người nói chuyện, hiểu lòng nhìn nhau. Cha mình đã lên kinh, Tạ Thắng và Tạ Nam sẽ nhanh chóng đến cầu hôn. Tảng đá lớn trong lòng có thể buông xuống.

Tạ Thắng và Tạ Nam nghe tin Sử lão gia và Phạm lão gia đã đến kinh thành, quả nhiên vội vàng giục ngựa tới Cố phủ.

Đến chiều, mọi người trong kinh thành nghe được, ba huynh đệ Tạ gia nhờ quan mai mối, chọn ngày lành tháng tốt sẽ đến Cố phủ cầu hôn tỷ muội Diêu Mật. Vì phủ tướng quân không có nữ quyến, đích thân ba huynh đệ Tạ gia sẽ đến Cố phủ, cùng nhạc phụ và nhạc mẫu tương lai bàn bạc sính lễ.

Lúc tin tức truyền đến Tô phủ, mẹ kế của Tô Ngọc Thanh Trầm thị bị dọa giật, kêu người đưa tin tới hỏi: “Đây là thật?”

“Sao có thể là giả?” Người đưa tin liếc nhìn Trầm thị, nói: “Tô Ngọc Thanh mặc dù không phải con ruột của ngươi, cũng không nên để nàng chịu thiệt. Ngươi phải ra mặt giúp nàng.”

Trầm thị mẹ kế Tô Ngọc Thanh, xuất thân danh môn, năm xưa bị chồng chưa cưới từ hôn, khó tìm được mối hôn sự tốt, bất đắc dĩ phải gả vào Tô gia làm vợ kế, sau khi phụ thân của Tô Ngọc Thanh chết ngoài chiến trường, quan hệ giữa bà và Tô Ngọc Thanh càng lúc càng nhạt. Lần này nghe tin Tô Ngọc Thanh không chết, lại lập công theo đạo quân trở về, vội vàng sai người đến nghênh Tô Ngọc Thanh về Tô phủ. Ai ngờ lại nghe được tin, rằng nàng và biểu muội Lý Phượng cùng vào phủ tướng quân làm a hoàn, hình như có thể lên làm phu nhân tướng quân. Bởi vậy chịu khó chờ đợi, nghĩ Tô Ngọc Thanh đến lúc đó còn phải về Tô phủ đợi gả. Không ngờ lại chờ được tin huynh đệ Tạ Đằng đến Cố phủ cầu hôn.

Tuy rằng Sử Tú Nhi hiến thân trước khi Tạ Thắng đi chinh chiến, nhưng với thân thế của nàng, nhiều lắm chỉ làm thiếp. Tô Ngọc Thanh thì khác, phụ thân nàng có chiến công, bây giờ mặc dù không còn, nhưng Tô gia có người khác làm quan, gia tộc cũng có thế lực. Vả lại, Tô Ngọc Thanh vì nước lập công, luận công tốt, luận gia thế không thể chê, luận tình cảm chung sống càng khỏi phải nói, đáng ra Tạ Thắng phải cưới Tô Ngọc Thanh làm thê, Sử Tú Nhi làm thiếp, mà không phải ngược lại.

Trầm thị ở đây nghiến răng, sớm có a hoàn đến bẩm, rằng đại tẩu Tô thị của Lý Phượng tới. Bà vội vàng sai người ra mời vào.

Tô thị xuất thân bình thường, nhưng có cậu làm người hầu ở Tuyên vương phủ, tin tức linh thông. Vừa tiến vào đã nói: “ Nha đầu Tiểu Phượng này, uổng phí một chuyến đến nước Đại Kim, lại không có đầu óc, để mặc Tam tướng quân đến Cố phủ cầu hôn. Ta suýt chết vì tức!”

Các bà đang trò chuyện, có người đến báo Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng đến, không khỏi nhìn nhau, hai nha đầu này cũng chưa tới mức ngu xuẩn, biết chạy về nhà mẹ cầu cứu.

Linh Chi theo Tô Ngọc Thanh các nàng về Tô phủ, thấy Trầm thị và Tô thị, liền theo Tô Ngọc Thanh hành lễ. Trầm thị vừa nghe Linh Chi cùng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng kết nghĩa tỷ muội, liền kéo Linh Chi lại nói: “Nếu đã như vậy, cũng nên gọi ta một tiếng mẫu thân mới phải.”

Linh Chi chưa về nhà mẹ đẻ, đang muốn mượn thế Tô gia, nghe vậy hiển nhiên gọi mẫu thân, lại theo Lý Phượng gọi Tô thị là đại tẩu. Trầm thị và Tô thị đều có quà cho nàng. Linh Chi nhận một lễ này, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng cũng bỏ qua điểm không hài lòng trước kia về mẹ kế và chỉ dâu, ngồi xuống nói chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chạng vạng tối, vài vị quý nữ đến Tuyên vương phủ, thấy Đức Hưng quận chúa, đều có lời muốn nói.

“Dựa vào cái gì? Các ả dựa vào cái gì?” Một vị quý nữ tức đến méo miệng, hung dữ nói: “Chỉ dựa vào lần các ả hiến thân trước khi tướng quân ra trận, mà đã muốn làm phu nhân tướng quân. Không mai không mối, lại động phòng hiến thân là quan hệ bất chính. Cho các ả làm quý thiếp đã là cho lắm mặt mũi, còn muốn làm tướng quân phu nhân sao? Điều này khiến cho rất nhiều tiểu thư không tìm được chồng ở kinh thành sao mà chịu cho nổi? Lần này bầu không khí bình yên đã bị phá vỡ. Nếu lấy cái loại nữ nhân không mai không mối đã leo lên giường người ta, nước Đại Ngụy có còn để ý đến cái gì là liêm sỉ không?”

Mấy vị quý nữ này cũng như nhau từng tơ tưởng Tạ Đằng, từng chạy đến phủ tướng quân đưa tình, lúc này đều đố kị điên cuồng, không có cách nào kiềm chế. Các nàng là quý nữ, có chỗ nào không so được với mấy ả Diêu Mật? Vậy mà không thể tìm được một đấng lang quân như ý, trơ mắt nhìn huynh đệ Tạ gia rơi vào tay người khác. Tạ Đằng lần này chiến thắng trở về, tất nhiên phải cưới một quý nữ xứng tầm, các ả Diêu Mật ấy nhiều nhất được được làm cáo mệnh quý thiếp thôi. Không thể ngờ, nhanh như vậy đã nghe tin đồn, Tạ Đằng muốn chính thức cưới Diêu Mật vào cửa làm phu nhân tướng quân. Nào có thể được?

Trong lòng Đức Hưng quận chúa cũng cho rằng, tuy tỷ muội Diêu Mật hiến thân, có cáo mệnh, nhưng cùng lắm chỉ đáng làm vợ lẽ, không có cửa làm chính thất. Bây giờ nghe được tin, cũng vô cùng khó chịu, đúng vậy, Diêu Mật dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?

Một quý nữ nói: “Ta đã dặn quản gia phân phó, tất cả cửa hàng tơ lụa ở kinh thành không được bán tơ lụa cho người Cố phủ. Có gan thì đi kiện chúng ta đi? Xem còn muốn làm phu nhân tướng quân nữa không? Một tấm vải mới cũng không mua được, Cố phủ sao mà lo nổi việc cưới xin?”

Một vị quý nữ khác nói: “Ta cũng xin mẫu thân ra lệnh, tất cả các cửa hàng châu ngọc không được bán lấy nửa món đồ cho người Cố phủ. Trừ phi Diêu tiểu thư xuất giá không cần nữ trang, không thì, ả chỉ còn nước khóc.”

“Gần cuối năm, các phủ đều thu mua những thứ này, ta đã nhờ tỷ tỷ ra lệnh, phàm là người Cố phủ tới cửa, có ra giá cao tới đâu cũng không được bán. Cũng thông báo cho mấy nhà quen biết, nhà ai dám bán, chính là đối nghịch với nhà ta. Ta muốn cho Cố phủ cơm tất niên cũng không ăn được.”

“Tưởng bò lên giường là được làm phu nhân tướng quân? Nằm mơ đi! Ta phải để ả biết rõ, muốn làm phu nhân tướng quân, phải có thân có thế rồi nghĩ tới.”

Đức Hưng quận chúa im lặng: Diêu Mật, lần này ngươi đắc tội với phần đông quý nữ kinh thành, nếu chịu thiếp thì còn có đường sống, nếu khăng khăng muốn làm chính thê, tương lai ngươi chỉ có nước khóc thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.