Phạm di trả lời: “Đột Hoa vương gia bất ngờ đến bái phỏng, tướng quân và Tiểu Mật đang phụng bồi. Tam tướng quân thừa dịp bảo ta sang đây nói cho mọi người biết, e là trong vườn có thích khách, không được đi một mình, nhanh chóng tìm lão tướng quân, ở chung một chỗ với lão tướng quân mới an toàn.”
“Hả, vậy đi mau.” Đức Hưng quận chúa cũng sợ, kéo Phạm Tinh đi liền lập tức.
Ba người qua khúc ngoặt, thấy lão tướng quân và Nghiêm phó tướng đang chơi cờ trong lương đình thì lập tức thở phào, vội vàng chạy vào lương đình. Phạm di lên tiếng: “Lão tướng quân, người còn có lòng đánh cờ sao? Thích khách đã vào tới nơi rồi.”
Lát sau, Đoan quận vương và La nhị gia cũng tìm thấy chỗ này, Nghe Phạm di nói Diêu Mật và Sử Tú Nhi đi theo Tạ Đằng và Tạ Thắng thì yên lòng. Hỏi Tạ Đoạt Thạch: “Lão tướng quân, có phải đám thích khách ấy rất tàn nhẫn, không đoạt được mạng của ba người Linh Chi nhất quyết không bỏ qua?”
Tạ Đoạt Thạch hạ một con cờ, đáp: “Người Đại Kim quốc cho rằng tỷ muội Linh Chi là gian tế do A Đằng phái đến, đối với gian tế, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua.”
“Mục đích lộ liễu như vậy mà không sợ chúng ta bắt giữ Đột Hoa vương gia và sứ giả sao?” La Hãn cau mày: “Hai nước vừa kí hòa ước, bọn họ lại dám làn càn như vậy.”
Tạ Đoạt Thạch ngẩng đầu đáp: “Hiện giờ cả hai nước đều không đủ lực tái chiến, tất nhiên sẽ không tùy tiện bội ước. Người nước Đại Kim cũng vì biết điểm này nên mới phái người giết tỷ muội Linh Chi. Nếu giết trọng thần, hoàng thượng nhất định không bỏ qua. Nhưng giết ba a hoàn nho nhỏ, hoàng thượng sẽ nhắm mắt làm ngơ. Nhưng có tướng quân ở đây, người nước Đại Kim không ra tay được đâu.”
Ở nơi khác, Sử di nương kéo bà tử mua bã đậu lại hỏi: “Ma ma, còn dư chút bã đậu nào không? Nếu dư thì bỏ nốt chỗ đó vào chén trà của Đột Hoa vương gia đi.”
“Lão phu nhân, gan lão nô nào lớn như vậy! Chuyện này, chuyện này mà bị phát hiện, họa lớn đó.” Bà tử sợ sệt nói, chọc ghẹo mấy a hoàn mà bị phát hiện thì còn Sử di nương và chúng Diêu phu nhân ra mặt bảo vệ, nhưng mà chọc phải Đột Hoa vương gia nước láng giềng mà bị phát hiện, ngay cả Diêu phu nhân còn không xong nữa chứ nói gì đến bà!
“Đồ nhát gan.” Sử di nương quát khẽ: “Đưa trà cho ta, ta tự bưng lên cho Đột Hoa vương gia.” Nói xong thấy bà tử rời đi thì gọi lại dặn thêm: “Bưng cho mình hắn một chén quá lộ liễu, bà ra ngoài vườn lấy thêm vài cái chén khác, còn chén có bã đậu thì làm kí hiệu, sao cũng phải khiến cho vương gia nọ uống một chén.”
Sử di nương nhìn bà tử: “Mọi việc đã có ta, bà không cần phải sợ.” Mười năm chiến tranh, mấy am em bên nhà mẹ đẻ của bà và cháu chắt đều bỏ mạng ngoài sa trường. Mặc dù không phải do Đột Hoa vương gia giết, nhưng thấy người Đại Kim tới phải ton hót nịnh bợ, thật không có đạo lí. Hơn nữa, đây là do hắn tự dâng mình tới cửa, không trách ai được. Mà có sinh nghi thì đã sao? Con rể Tạ Thắng của bà đâu phải là cái bị thịt sống tổ tốn cơm?
“Vườn này của phu nhân thật tao nhã.” Đột Hoa vương gia vào vườn liền nhìn quanh khen ngợi, đến khi nhìn thấy hoa mẫu đơn càng khen không dứt miệng, nói nào là thiên triều phồn thịnh, ngay cả một đóa hoa bé nhỏ cũng có linh khí.
Tạ Đằng không lạnh không nhạt nói: “Vương gia nếu thích loại hoa này, sau này sẽ tặng ngài vài chậu.”
Đột Hoa vương gia cười ha hả: “Thịnh tình khó chối từ, tạ ơn tướng quân.”
Thấy Đột Hoa vương gia dạo gần hết nữa khu vườn, hai chân Diêu Mật đi nãy giờ đã mềm nhũn, nhưng nàng là chủ, không thể không tương bồi, trong bụng thầm phẫn nộ, man di nhà ngươi mà hiểu hoa cái gì hả? Sao không biết ngồi yên dùm cái? Nàng đang ngầm rủa xả, lại thấy Đột Hoa vương gia dừng bước, đứng trước một gốc mẫu đơn, quay đầu cười nói: “Cứ nghe người Đại Ngụy từ nam đến nữ, từ trẻ đến già, ai ai cũng tài hoa đầy mình, nhất là thơ hay chữ tốt. Đặc biệt là phu nhân tướng quân có tài viết sách, lấy tướng quân làm nam chính, sách viết ra bán chạy nhất bảng, chắc hẳn là tài nữ. Tiểu vương nhìn hoa mẫu đơn có hứng ngâm thơ, muốn làm một bài, chẳng hay phu nhân có bằng lòng cùng làm với tiểu vương?”
Tạ Nam nửa đùa nửa thật: “Ơ hay, có người muốn giết Tô Ngọc Thanh, không phải vừa đúng tâm nguyện của nhị tẩu sao?”
“Ta ghét Tô Ngọc Thanh là một chuyện, có người muốn giết nàng ta lại là chuyện khác.” Sử Tú Nhi lầm bầm: “Dù sao thì, chúng ta không phải như trong tưởng tượng của các ngươi.”
Tạ Nam cười: “Nhị tẩu đừng nóng giận, nhị tẩu như thế nào, nhị ca sẽ biết.”
“Hứ!” Sử Tú Nhi hếch cằm lên trời đi lên phía trước.
Lại nói đến tỷ muội Linh Chi khăng khăng muốn tìm Tạ Đằng, không chịu hồi phủ tướng quân, Tiểu Đao đành bó tay nói với Trần Vĩ và Trần Minh: “Ta lén theo sau thôi.”
Trần Vĩ và Trần Minh gật đầu, giữ khoảng cách không xa không gần đi theo ba người Linh Chi tới hồ sen. Mấy ngày nay bọn hắn theo dõi Đột Hoa vương gia, thấy Đột Hoa vương gia đột nhiên đến phủ tướng quân bái phỏng, thoắt cái lại chạy sang Diêu phủ, chúng tỏ Đột Hoa vương gia đã nghe tin huynh đệ Tạ Đằng dẫn ba người Linh Chi tới Diêu phủ dự tiệc, nên cố ý tới chơi. Bây giờ không chừng hai gã cao thủ kia đang mai phục ở góc nào của Diêu phủ rồi!
Tiểu Đao thấy Trần Vĩ và Trần Minh cảnh giác nhìn bốn phía, cũng không dám coi thường, nói: “Lão tướng quân và tướng quân đều ở đây, hai gã thích khách ấy lại cả gan hành động vào ban ngày, thùa dịp tóm gọn một mẻ, đỡ phải trông chừng cả ngày.”
Trần Minh lên tiếng: “Lần trước tướng quân thắng trận, tất cả đều nhờ tỷ muội Linh Chi có thông tin. Cũng khiến cho lúc kí hòa ước, Đại Kim không cò kè mặc cả. E rằng bọn họ hận đám Linh Chi thấu xương, thà hi sinh hai cao thủ cũng phải cướp được tính mạng của đám Linh Chi.”