Mị Hương

Chương 73: Thổ lộ



Dù đã qua giờ Dậu, ánh nắng mặt trời rất gay gắt. Diêu Mật hơi hốt hoảng vội vàng chạy vào trong vườn, thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đang ngồi trong lương đình mới thở phào yên tâm, bước lên bậc tam cấp, vào lương đình nói: “Hôm nay người đông mắt loạn, e rằng có kẻ muốn hãm hãi tỷ muội ta, phải cẩn thận.”

Sử Tú Nhi cười đáp: “Chúng ta đang bàn việc này chứ đâu! Những người khác thì thôi, nhưng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng lần trước bị thiệt trong tay chúng ta, mất hết mặt mũi, lần này cùng nhau đến, chỉ sợ không đơn giản.”

Diêu Mật kể chuyện nhận được giấy cho các nàng, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe xong thì kinh ngạc, thủ đoạn hạ cấp này cũng sử dụng sao? Bởi vậy nói: “Nếu tờ giấy này là giả, người đến thư phòng chắc chắn không phải là tướng quân, không biết là tên thối tha nào đây? Rốt cuộc là ai muốn hại muội? Nếu tra được, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.”

Diêu Mật bây giờ đã bình tĩnh lại, nói: “Đây là phủ của chúng ta, là địa bàn của chúng ta, đi, đến thư phòng!”

Nếu có kẻ muốn hại nàng, lúc này ở thư phòng tất nhiên là một người đàn ông khác. Đến khi nàng bước vào thư phòng, người đàn ông kia sẽ hành động. Sau đó, Tạ Đằng xuất hiện, bắt gian tại trận mình và người đàn ông kia? Diêu Mật vừa suy nghĩ vừa tức giận, nghiến răng: “Ta muốn nhìn xem, cái gọi là quý nữ, ngoài những thủ đoạn này, còn có thủ đoạn nào nữa hay không?”

Lại nói đến Tiểu Đao cầm tờ giấy lật tới lật lui, tìm mãi không ra được gì, liền rảo bước tới thư phòng, mở hé cửa sổ ra, nhìn thấy Đoan quận vương xiêm y lộn xộn, sắc mặt đỏ rực, tay phe phẩy quạt, bước đi thong thả ở bên trong thì ngẩn ra, không đi vào mà xoay người rời đi.

Tạ Đằng cũng nhận được một tờ giấy, hắn nhanh chóng đi qua hai góc vườn, nhắm thư phòng mà tiến, được nửa đường thì gặp Tiểu Đao.

Tiểu Đao không hành lễ, vội đưa tờ giấy trong tay ra, nói: “Phu nhân nhận được tờ giấy, trong lòng nghi ngờ, ta đến thư phòng đại phu nhân nhìn xem, là Đoan quận vương ở bên trong.”

Tạ Đằng đọc tờ giấy xong, sắc mặt trầm xuống: “Được lắm, dám tính kế ta và Tiểu Mật. Không biết sống chết!”

Tiểu Đao nhắc nhở: “Và quận vương gia nữa.”

Tạ Đằng gật đầu: “Dám tính kế chúng ta, ngoài thái hậu và quý nữ thì còn ai vào đây? Lần này phải khiến bọn họ biết mùi lợi hại.”

“Tướng quân, cuối cùng ngài cũng đứng ra giúp phu nhân rồi sao?” Tiểu Đao cười hì hì nói: “Đám a hoàn bàn tán, rằng lần trước tướng quân không vì phu nhân xuất đầu lộ diện, phu nhân mới từ hôn đó.”

Cùng lúc đó, Linh Chi lặng lẽ hỏi Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng: “Sao?”

Tô Ngọc Thanh nói vào tai Linh Chi: “Ta nói chuyện chúng ta bị thiệt cho Văn tiểu thư nghe, Văn tiểu thư liền đảm nhận, nói rằng cái gói đó của nàng sẽ khiến các ả Diêu Mật rơi xuống nước. Phải làm cho các ả hiểu, không phải ai cũng có thể làm phu nhân tướng quân.”

Văn tiểu thư trong miệng các nàng là chất nữ của đương kim thái hậu. Văn thái hậu chết liên tiếp hai nhi tử, lúc đó chiến tranh liên miên, triều đình khó không vẩn đục, phải bồi dưỡng hoàng thúc lên ngôi hoàng đế. Nay đã ký hòa ước với Đại Kim quốc, triều đình dần dần trong sạch, thế lực củ Huệ Tông hoàng đế cũng từ từ lớn mạnh. Bà tuy danh thái hậu, nhưng thật ra chỉ là đại tẩu của Huệ Tông hoàng đế, không tránh được việc bồi dưỡng người nhà mẹ đẻ. Bởi vì nguyên nhân các loại, Huệ Tông hoàng đế cực kì dung túng người Văn gia. Trong kinh thành Văn tiểu thư này là một nhân vật còn kiêu ngạo hơn cả công chúa quận chúa. Trước đây uy hiếp tỷ muội Diêu Mật, Văn tiểu thư là một trong những người dẫn đầu kích động.

Nghe Tô Ngọc Thanh nói xong, Linh Chi thở phào, nói ra thì, các nàng muốn cho đám Diêu Mật một trận ra hồn, nhưng không có ai làm chỗ dựa, một khi lộ ra, sau này sẽ bị hôn phu chỉ trích, vào cửa không yên ổn. Bây giờ có Văn tiểu thư ra tay, khi đó các nàng chỉ cần đẩy nhẹ một cái là phủi sạch mọi quan hệ.

Lý Phượng yên lặng nói: “Nghe nói có một thời Văn tiểu thư thường xuyện tới tướng quân phủ, tướng quân chưa từng để ý nàng, nên ghi hận trong lòng. Khi mấy ả Diêu Mật hiến thân, tướng quân ra trận, nàng vài lần muốn làm khó Diêu Mật, lại bị Đoan quận vương ngăn cản, bởi vậy hận lây cả Đoan quận vương.”

Các nàng nói chuyện xong thì đi vào vườn.

Lại nói đến tỷ muội Diêu Mật tới thư phòng, vừa đẩy cửa bước vào thì thấy trong phòng không một bóng người, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, chỉ là đùa, không phải có người muốn hãm hại các nàng? Vừa suy đoán thì một a hoàn chạy tới, vẻ mặt vô cùng kinh hoảng, thưa: “Phu nhân, phu nhân, có người vừa ở trong vườn rơi xuống nước.”

“Rơi xuống nước?” DIêu Mật cả kinh, lần trước nhập trạch có người rơi xuống nước. lần này thọ thần lại có người rơi xuống nước, thật quá kì lạ.

Vẻ mặt a hoàn tái nhợt: “Hai vị Tô tiểu thư và một vị Lý tiểu thư đang yên lành đi dạo, đột nhiên mặt mày đỏ sẫm, cả người run rẩy, chạy tới hồ sen nhảy ùm xuống nước. Trong chớp mắt Văn tiểu thư cũng chạy tới nhảy ‘bõm’ vào hồ sen. Kinh động đến rất nhiều người.”

Cũng ngay lúc đó, Đoan quận vương đang ngâm mình trong thùng tắm, nói với Tạ Đằng: “Trong rượu hạ hỏa long tán?”

Tạ Đằng gật đầu: “Hảo long tán này đúng như tên – khô nóng. Vừa ngửi toàn thân đã phát sốt, chứ đừng nói là uống vào. Đã uống – thần trí mơ hồ, thấy nước liền nhảy, chỉ có ngâm trong nước, khí nóng toàn thân mới tản ra, thần trí mới thanh tĩnh.”

Đoan quận vương cảm giác được người mình dần dần không nóng nửa, lầm bầm: “Văn tiểu thư ngày càng lớn lối, không giáo huấn nàng ta là không được.”

Tạ Đằng ngoài cười nhưng trong không cười: “Gậy ông tắc đập lưng ông.”

“Anh hạ thủ?” Đoan quận vương cười nói: “Dám xuống tay với chúng ta, rất nhanh nàng ta sẽ hối hận không kịp.”

Tạ Đằng cười, nghe thấy tiếng bước chân thì cất giọng hỏi: “Thế nào rồi?”

Tiểu Đao dừng ở ngoài cửa, bẩm: “Như tướng quân ra lệnh, đã có người châm chén trà khác cho Văn tiểu thư. Văn tiểu thư vừa uống, quả nhiên không khống chế được, chạy tới nhảy hồ sen.” Hắn nói xong, dừng một chút hạ thấp giọng rồi tiếp tục: “Khi Văn tiểu thư nhảy xuống hồ sen, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, Linh Chi đã nhảy xuống trước. Nhìn qua cũng là trúng độc hỏa long tán.”

“Xem ra chuyện này có liên quan tới Linh Chi.” Đoan quận vương tiếp lời: “Tiểu Đao, nàng là hôn thê của ngươi, người có ngầm giải quyết riêng không?”

Tiểu Đao tránh không đáp, chỉ nói: “Ta không nhảy xuống hồ cứu nàng. Đều là các bà tử biết bơi nhảy xuống mang các nàng lên. Ngâm lâu như vậy, các nàng đã uống không ít nước.”

Đám người Tạ Đoạt Thạch nghe có người ở trong vườn rơi xuống nước thì vội vàng chạy tới, thấy mấy bà tử vớt người lên, liền lệnh cho các bà khiêng vào sương phòng, lại sai người mời đại phu tới xem bệnh. Nữ quyến Tô phủ và Lý phủ không thuận theo, kêu ca khóc lóc: “Lão tướng quân, cô nương nhà ta mang tấm lòng son tới chúc thọ lão tướng quân, đang yên lành lại nhảy xuống ao, e rằng có người ám toán các nàng, mong lão tướng quân tra xét, lấy lại công bằng cho các nàng.”

Người Văn phủ càng không thuận theo, đã sớm sai người đi báo cho Văn phu nhân, còn nói rằng muốn bẩm lên thái hầu, để thái hậu chủ trì công đạo. Lai lời ra tiếng vào rằng tỷ muội Diêu Mật trước đây bị Văn tiểu thư xa lánh, lúc này cố ý báo thù, khiến nàng rơi xuống nước mất mặt, rắp tâm hiểm ác đáng sợ vân vân và mây mây.

Đang la hét ầm ĩ thì Tạ Đằng và Đoan quận vương xuất hiện. Tạ Đằng vỗ tay một cái nói: “Sự tình ra sao sẽ nhanh chóng được phơi bày, các ngươi không cần gây ầm ĩ.” Nói xong lại vỗ tay cái nữa. “Người đâu, mời Hồng Diệp và Tiểu Đao ra đây.”

Khi đám Hồng Diệp đã tới trước mặt, Tạ Đằng lại lệnh: “Tô tiểu thư và Văn tiểu thư các nàng cũng mời ra.”

Người của Văn phủ: “Tướng quân, các nàng vừa rơi xuống nước…”

“Trời nắng to, vừa xuống nước đã kéo lên, lúc này đã đổi xiêm y, uống canh gừng, không chết được đâu.” Tạ Đằng lạnh lùng liếc qua đám người Văn phủ, thấy bà tử chịu không nổi ánh mắt uy áp của hắn mà cúi đầu, lúc này mới ra lệnh: “Mời các nàng ra!”

Thoáng chốc a hoàn đã đỡ đám Văn tiểu thư tới sảnh, để các nàng ngồi ghế tựa. Tạ Đằng phất tay, bảo Hồng Diệp trình bày trước.

Lá gan của Hồng Diệp cực lớn, ở trước mặt mọi người kể ra từng việc một từ nàng sao mà gặp phải Linh Chi, sao mà Linh Chi sai nàng bưng trà cho tỷ muội Diêu Mật uống, rồi sao mà tỷ muội Diêu Mật không uống, nàng phải bưng trà trở lại trù phòng, cuối cùng ba chén trà ấy vào hết trong bụng tỷ muội Linh Chi. Còn bổ sung thêm: “Tô tiểu thư các nàng uống trà xong thì vào vườn đi dạo, sau đó nhảy xuống hồ sen.”

Mọi người vừa nghe đã hiểu ra, tỷ muội Tô Ngọc Thanh muốn hãm hại Diêu Mật, kết quả là tự bê đá đập chân mình.

Hồng Diệp nói xong, Tiểu Đao liền đứng dậy móc từ trong ngực ra ba tờ giấy, bày ra trước mặt mọi người: “Có người mô phòng bút tích của tướng quân và phu nhân, đầu tiên là hẹn Đoan quận vương tới thư phòng, sau đó hẹn phu nhân. Người cuối cùng bị hẹn là tướng quân. May mà phu nhân nhạy bén, đưa giấy cho ta xem, ta nói đây không phải là bút tích của tướng quân, phu nhân liền không tới thư phòng nữa. Lúc tướng quân tới thư phòng, quận vương đã tới trước, uống một chén rượu, rượu kia bị hạ hỏa long tán, thần trí của ngài lập tức không rõ, gặp người liền ôm, bảo trên người nóng không chịu được.”

Tiểu Đao nói xong thì lạnh lùng liếc nhìn đám người Văn phủ, tiếp tục: “Văn tiểu thư giỏi mô phỏng chữ viết của người khác. Hôm nay a hoàn của Văn tiểu thư đã lét lút vào thư phòng phu nhân.” Phần sau – không cần nhiều lời đã rõ ràng.

Đám Linh Chi trắng bệch mặt mày, nửa câu phản bác cũng nói không nên lời. Văn tiểu thư khiếp sợ, lúc này cũng nói không thông.

Tạ Đằng đợi Tiểu Đao nói xong thì quét mắt qua Văn tiểu thư, lạnh lùng lên tiếng: “Văn tiểu thư dù mô phỏng bút tích giống đến thế nào chăng nữa, chỉ cần có bút phong (nét riêng) của mình bên trong, gọi người giám định là được.” Nói xong giọng trở nên uy nghiêm, trầm nặng: “Văn tiểu thư, lần này nếu không nhìn nét mặt phụ mẫu cô thì không chỉ đơn giản là cho cô uống một chén rượu hạ hảo long tán. Nếu có lần sau, TUYỆT KHÔNG DUNG THA.” Vừa dứt lời liền giơ ghế đập mạnh xuống trước mặt Văn tiểu thư, trong nháy mắt chiếc ghế vỡ tan tành, có vài mảnh nhỏ bay lên người Văn tiểu thư, nàng ta sợ đến nhắm tịt hai mắt.

Mắt thấy sắc mặt đám người Văn tiểu thư trắng bệch, quý nữ trong đại sảnh cũng cúi thấp đầu, Diêu Mật chỉ hơi nhướng mày, bóp tay Sử Tú Nhi nói: “Tướng quân nhà ta thật uy phong!”

Tạ Đằng nói xong, quay đầu nhìn Diêu Mật, sắc mặt trở nên ôn hòa,mở miệng ngay trước mặt mọi người: “Từ lúc ta xuất chinh, Tiểu Mật góp quân tư, ở phủ tướng quân quản gia sự nửa năm, không oán không hận. Đến khi ta về, nàng chưa từng hưởng nửa phần vinh quang, mà lại bị quý nữ uy hiếp. Đến lúc này, đám người Văn tiểu thư vẫn không buông tha nàng, trách làm sao nàng không chấp nhận lời cầu hôn của ta.”

Sử Tú Nhi nghe xong, rỉ vào tai Diêu Mật: “Tướng quân nhà muội rốt cuộc cũng hiểu.”

“Ta cũng hiểu!” Tạ Thắng tới bên Sử Tú Nhi, giật nhẹ tay áo nàng, thấy nàng khinh khỉnh, cũng không chịu buông ra, khẽ cất giọng: “Ai khi dễ nàng đi? Nếu có, ta cũng đập nàng ta cái ghế.”

Tạ Nam cũng đi tới cầm tay Phạm Tinh, hỏi: “Nàng chịu oan ức sao?”

“Hết ức rồi!” Phạm Tinh ngọt ngào trong lòng, miệng lại oán giận. “Chàng cũng không ra mặt giúp ta.”

Diêu Mật ngẩn ngơ, trong lòng bách vị tạp trần, hóa ra Tạ Đằng đã hiểu tình cảnh của nàng.

Tạ Đằng nhìn Diêu Mật, kéo tay nàng, bày tỏ ngay trước mặt mọi người: “Tiểu Mật, gả cho ta nhé! Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, sẽ không để ai bắt nạt nàng! Nếu lại có người bắt nạt nàng, ta sẽ bắt tất cả bọn họ uống hỏa long tán.”

Một đám nam tân khách đột nhiên ồn ào nói: “Diêu phu nhân, gả cho tướng quân thôi! Ta sẽ giúp phu nhân trông thật kĩ tướng quân, không cho hắn rước tam rước tứ.”

“Diêu phu nhân, gật đầu đi chứ! Có cô nương nào muốn tiếp cận tướng quân, ta sẽ báo cho phu nhân hay, sẽ bắt nàng ta uống hỏa long tán!”

“Diêu phu nhân, gả nào! Không lấy chồng không được đâu! Tướng quân nói, hắn một ngày không lấy được phu nhân, là một ngày chúng ta không được đón dâu! Vì chúng ta, phu nhân phải đồng ý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.