Mị Hương

Chương 8: Xuân cung đồ



Tiểu quỷ này thật độc ác! Hai chân Tạ Đằng kẹp mông của Diêu Mật, tay ôm ngang hông nàng, trên người còn bị nàng đè lên, không có cách nào tránh được. Hắn cũng không hoảng, phần eo hơi dùng sức, lúc ấm trà xẹt qua liền ngửa ra sau, quai hàm vừa nhấc, hé miệng ra, vững vàng ngậm ấm trà trong miệng.

Diêu Mật đập không thành công, ấm trà còn bị hắn ngậm chặt không lấy lại được, cả người lại bị ôm không thể nhúc nhích, nhất thời gấp đến độ trên lưng ướt sủng mồ hôi.

Ấm trà Tạ Đằng ngậm trong miệng nhỏ xuống từng giọt từng giọt trà còn sót lại, vị chát thấm vào cổ họng, trong thời gian ngắn đã hơi thanh tỉnh, hắn thầm mắng một tiếng: Đêm nay bị tiểu đầu bếp này mê đảo đến ba lần, suýt chút nữa còn bị đập vỡ đầu, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh anh hùng uy mãnh cả một đời sẽ bị hủy hết. Hôm nay chỉ có thể chế ngự tiểu đầu bếp, khiến nàng ngoan ngoãn vâng lời, không để nàng đi nói lung tung, mới giữ được tên tuổi chiến tướng của mình.

Ánh nến nhẹ nhàng lay động, Tạ Đằng ngậm trà nhìn Diêu Mật, thấy sắc mặt của nàng như hoa đào, hai mắt long lanh ật nước, môi bĩu ra như nụ hoa, chợt giật mình trong lòng, dáng vẻ này của tiểu đầu bếp thật sự, thật sự, thật sự rất mê người. Nàng nói vì trốn việc cưới xin nên mới tiến vào phủ tướng quân, lẽ nào chưa bao giờ mảy may tồn tại một chút xíu tâm tư nào, không muốn câu dẫn ta sao? Tình cảnh này chính là một thời cơ câu dẫn rất tuyệt vời cho nàng! Nàng sao lại ngốc như vậy, sao vẫn cùng ta giành giật ấm trà? Phải nên nhanh chóng buông tay, thổi một ngụm mê hương, vén quần lên mới đúng!

Ngu ngốc! Ngu ngốc! Câu dẫn người mà cũng không hiểu. Tạ Đằng thầm mắng Diêu Mật. Cả người hắn bị kích thích nóng lên, còn phải đợi như thế nào nữa mới được đây, bỗng dưng hắn cảm thấy giá trị của mình như đang giảm xuống, hắn trước giờ là một người kiêu ngạo, chỉ có nữ nhân mới luôn câu dẫn hắn, từ khi nào hắn lại chủ động đi câu dẫn nữ nhân?

Tạ Đằng nếu đã nổi lên tâm tư, rất nhanh xuân tình liền nhộn nhạo, hắn không kiên nhẫn giật giật thắt lưng, ngay tức khắc liền dừng lại, hai tay đè chặt hông của Diêu Mật, ngón tay xoa nắn mông của nàng, hơi chút bực bội, động mau, sau lại nằm yên thế hả? Nhìn đi, ta cũng đã động rồi đấy!

Sao lại ôm chặt ta không buông, đến tột cùng là muốn như thế nào? Diêu Mật sốt ruột muốn chết, nàng đã ra ngoài một lúc lâu như vậy, nếu bị người khác phát hiện thì phải nói thế nào bây giờ? Nàng đã hạ quyết tâm phải gả cho Tạ lão tướng quân, bây giờ lại cùng cháu trai của người ta chất đè lên thư án, nếu Tạ lão tướng quân biết được sẽ còn lấy nàng nữa sao?

Diêu Mật quýnh lên, không khỏi vặn vẹo giãy giụa, muốn thoát khỏi tay Tạ Đằng nhảy xuống. Không nghĩ nàng vừa lắc người, Tạ Đằng liền “Ưm” một tiếng, phối hợp giật giật, tay ôm trên hông nàng càng ép chặt hơn một chút.

Diêu Mật nghe một tiếng bằng giọng mũi kia của Tạ Đằng, lập tức bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, làm gì, làm gì? Người này muốn làm gì?

Kết quả là Tạ Đoạt Thạch nhảy lên nóc nhà, giở một miếng ngói nhìn trộm vào trong, chỉ thấy Diêu Mật cưỡi trên người Tạ Đằng, Tạ Đằng thì mút ấm trà trong tay Diêu Mật, vừa mút vừa nhìn Diêu Mật với ánh mắt rất gợi tình, mặt Diêu Mật đỏ rực, đôi mắt lóng lánh ật nước, phong thái quyến rũ độc nhất vô nhị đưa mắt nhìn Tạ Đằng, thân người uốn tới uốn lui, làm loạn trên người Tạ Đằng. Nếu hai người không phải đang mặc quần áo thì chẳng khác gì một bộ Đêm hạ Xuân cung đồ.

Vui một mình không bằng mọi người đều vui, vẻ mặt của Tạ Đoạt Thạch cười tươi hớn hở ngoắc tay gọi Tạ Thắng và Tạ Nam cùng nhảy lên nóc nhà. Nơi lỗ nhỏ ngoài cửa sổ sao có thể rõ ràng như trên đây? Chỉ có giở miếng ngói trên nóc nhà, từ phía trên nhìn xuống, mới toàn diện, mới rõ ràng, mới đã mắt! (==)

Tạ Thắng cùng Tạ Nam thấy Tạ Đoạt Thạch vẫy tay, vội xiết chặt đai lưng, tung người một cái đã nhảy lên nóc nhà, Tạ Đoạt Thạch nhanh chóng vạch ra một lớp ngói rồi trộm nhìn vào trong, không khỏi cảm thán: Quả nhiên trên nóc nhà so với cửa sổ càng kích thích hơn!

Tạ Nam lần thứ hai giơ ngón tay cái với Tạ Đoạt Thạch, đúng là gừng càng già càng cay, dưới sự chỉ dẫn của ông nội, chuyện gì mà không rõ ràng chứ?

Tạ Đoạt Thạch kiêu ngạo ngửa đầu, đó là tất nhiên, nhớ năm xưa, ta vì ái mộ bà nội các ngươi mà đêm hôm khuya khoắc đi nhìn trộm nàng, phi thẳng lên nóc nhà, kết quả là thấy được… ừm… bà nội các ngươi đang tắm. Sau khi xem xong thì càng kiên quyết muốn rước nàng vào cửa. Sau này bà nội các ngươi hỏi ta, sao lại yêu bà đến như vậy? Lúc đó ta đáp, được xem qua thân thể của nàng thì sao có thể không yêu? Sau đó, sau đó… Tạ Đoạt Thạch nhớ lại chuyện xưa, ngồi trên nóc nhà nhìn cách đó không xa, thấy đèn lồng sáng rực càng lúc càng gần, không khỏi dặn dò Tạ Thắng và Tạ Nam: “Đi, xuống dưới mai phục, xem Mỹ Tuyết và các bà ấy đến bắt gian!”

Lúc này, Phạm Tinh đang ra sức ngắt nhéo tay của Sử Tú Nhi, nàng hơi luống cuống, các nàng vốn là lúc đầu muốn mượn tướng mạo giống Tạ Vân cỉa Diêu Mật để khiến Tạ Đoạt Thạch chú ý, không ngờ sự tình chuyển biến, Diêu Mật dường như đã câu được Tạ Đằng. Nhưng nếu như Tạ Đằng dễ dàng câu dẫn như vậy, sao đến bây giờ vẫn chưa thành thân? Huống hồ Diêu Mật chỉ mới dính được Tạ Đằng mà đám người CỐ Mỹ Tuyết đã đến bắt gian, chỉ sợ nơi này có bẫy.

Phạm Tình mà nghĩ được như vậy thì tất nhiên Sử Tú Nhi đã nghĩ đến. Tính ra, Tạ Vân là cô cô của Tạ Đằng, Tạ Đằg thấy tướng mạo của Diêu Mật giống cô cô mà đã kéo tới thư phòng cả đêm như vậy dường như có chỗ không hợp lí. Các nàng tuy là những thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, hôn sự đang chờ trước mặt, thất bại một chút cũng không sao, nhưng ngay cả biểu ca mất nết Cố Đông Du kia cũng không coi trọng các nàng, Tạ Đằng tốt đẹp như vậy mà lại để ý Diêu Mật sao?

Sử Tú Nhi căn cắn môi, thì thầm vài câu vào tai Phạm Tinh.

“Như vậy mà cũng được sao?” Phạm Tinh hốt hoảng.

“Bất kể là thế nào, cũng không thể để cho Cố Mỹ Tuyết bắt được yếu điểm.” Sử Tú Nhi vỗ nhẹ vai Phạm Tinh, khuyên nàng không nên sợ hãi, có việc gì cứ để mọi người gánh vác.

Phạm Tinh gật đầu, tay nắm chặt thành quả đấm lấy thêm can đảm.

Tạ Đoạt Thạch ở đầu kia lắng nghe nhưng không nghe ra được Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đang nói những gì, lập tức chọc chọc Tạ Thắng bảo: “Đi, xuống sau lưng hai tiểu đầu bếp kia nghe lén xem các nàng đang bàn bạc chuyện gì. Nghe cho rõ để chúng ta phối hợp tốt một chút. Đến tóm gọn mẻ lưới, cho đại ca ngươi nạp luôn hai nha đầu kia.”

Tạ Thắng chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại có Tạ Đoạt Thạch chỉ đạo, càng thêm hưng phấn, nhanh chóng “vèo” một tiếng vọt đến đầu kia, dán tan vào tường nghe lén Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nói chuyện.

Sử Tú Nhi nói được vài câu thì cảm giác được tai mình hơi nhột, nhịn không được quay đầu nhìn quanh, nàng vẫn như cũ không thấy được cái gì, đành lắc đầu than thở: Tối nay mình bị sao vậy nhỉ? Lúc nào cũng cảm thấy có người đang theo dõi phía sau, nhưng rõ ràng là đâu có ai!

Thân thủ Tạ Thắng cực nhanh, nghe xong đã lập tức trở về bên người Tạ Đoạt Thạch, thấp giọng báo cáo: “Hai tiểu đầu bếp kia tính chuyện đến gõ cửa thư phòng, muốn liều mạng lôi tiểu đầu bếp bên trong đi.”

“Chuyện này sao có thể được? Tạ Đằng và tiểu đầu bếp đang thân mật ngọt ngào, há lại để người khác phá đám?” Tạ Đoạt Thạch cáu kỉnh, ra lệnh cho Tạ Thắng và Tạ Nam: “Đi, đánh ngất hai tiểu đầu bếp muốn làm kẻ xấu phá hoại chuyện tốt của người khác kia trước rồi nói sau.”

Trên chiến trường, khi Tạ Đoạt Thạch ra lệnh, Tạ Thắng và Tạ Nam bất kể mọi thứ, luôn luôn vâng lệnh mà đánh ngã quân địch, bây giờ để đánh ngã hai tiểu đầu bếp kia, không phải chỉ tốn một ít thời gian thôi sao? Huống hồ, hai người bọn họ là những thiếu niên mười mấy tuổi đầy nhiệt huyết, vừa rồi trên nóc nhà thấy tiểu đầu bếp đè ép Tạ Đằng, cảnh tưởng Tạ Đằng mút ấm trà trong tay tiểu đầu bếp kích thích nóng bỏng đã nhanh chóng khiến cho hai người máu nóng sôi trào, chỉ cảm thấy nếu đêm nay không làm chút chuyện gì thì sẽ không ngủ yên. Nghe được lời của Tạ Đoạt Thạch, hai người liền lách một cái đã không thấy tăm hơi.

Lúc Sử Tú Nhi đang cùng Phạm Tinh bàn bạc nên làm thế nào để gõ cửa thư phòng Tạ Đằng thì đột nhiên cảm thấy bên tai ngứa nhè nhẹ, nàng không quay đầu, chỉ giơ tay lên vuốt ve lỗ tai, đang định nói tiếp, đột nhiên thấy sau lưng Phạm Tinh lóe lên một bóng người, không đợi nàng sợ hãi kêu lên, Phạm Tinh đã mềm oặt ngã xuống đất.

Tạ Thắng ở sau lưng Sử Tú Nhi hà hơi, thấy nàng muốn kêu lên, hắn lập tức đưa tay phải ra áp sát lại che miệng của nàng, tay trái trói chặt hai tay của nàng ra phía sau, nhỏ giọng nói: “Im lặng, mở miệng sẽ bị đánh.”

Ta không kêu, không kêu. Sử Tú Nhi ra sức gật đầu.

Tạ Thắng nhỏ hơn Tạ Đằng một tuổi, xưa nay thích nhất là so đo hơn thua với Tạ Đằng, phàm là những gì Tạ Đằng thích, hắn nhất định phải tìm cách có cho bằng được, Tạ Đằng không thành thân không nạp người vào phòng, hắn cũng không cần biết Tạ Đằng là vì chưa có người trong lòng mới làm như vậy mà cũng nín nhịn không để ý đến một thiếu nữ nào. Đêm nay thấy Tạ Đằng và tiểu đầu bếp xằng bậy trong phòng, hắn mới nhận ra, kì thậy ba tiểu đầu bếp mới tới cũng không tệ. Diêu Mật kia tuy đẹp hơn, nhưng Sử Tú Nhi này rất biết cách ăn nói, cũng quá mê người rồi! Hắn suy nghĩ trong lòng, bèn không giống như Tạ Nam ra tay quyết đoán mà chỉ che miệng của Sử Tú Nhi lại, muốn khuyên nhỏ vài câu vài câu, không đánh ngất.

Mắt thấy Phạm Tình chưa kịp thấy người ra tay mà đã không một tiếng động té xuống đất, người nọ dường như biến mất không thấy tăm hơi, trong lòng Sử Tú Nhi chỉ có một suy nghĩ: Không xong rồi, phủ tướng quân có trộm!

Tạ Thắng thấy Sử Tú Nhi ngọ nguậy gật đầu, môi cọ trong bàn tay của hắn, làn môi mềm mại như cánh hoa khiến hắn hơi buông lỏng tay.

Sử Tú Nhi cảm giác tay che miệng mình buông lỏng, không chút nghĩ ngợi mà há miệng cắn.

Tạ Thắng lập tức phản ứng, bàn tay co chặt, lần thứ hai che kín miệng của tiểu đầu bếp. Không ngờ vì ra tay quá nhanh, tay bị trượt, ngón tay lập tức lọt vào trong khuôn miệng đang mở ra của Sử Tú Nhi, chỉ cảm thấy nóng ấm và ướt ẩm, nhưng ngay sau đó, cảm giác đau nhức liền truyền tới, không khỏi kêu lên một tiếng, lập tức dùng tay trái bắt lấy cằm của Sử Tú Nhi, không cho nàng tiếp tục cắn.

Tạ Nam sau khi dễ dàng đánh ngất Phạm Tinh thì vòng ra phía sau Tạ Thắng, đã thấy Tạ Thắng ôm tiểu đầu bếp, tay khẽ động một cái, ngón tay liền lọt vào trong miệng của nàng, sau đó hình như vì bị nàng cắn mà khẽ rên lên, tay trái lại bóp cằm của tiểu đầu bếp mà vẫn không đánh ngất nàng, không khỏi kinh ngạc, nhị ca đây là…? Oa ha ha ha, tối nay thật tốt, đại ca nhìn trúng một tiểu đầu bếp, nhị ca cũng như vậy nhìn trúng một tiểu đầu bếp. Được, phải báo cho ông nội mới được!

Tạ Đoạt Thạch thấy đám người Cố Mỹ Tuyết đang đến gần, trong lòng thầm tính toán thời điểm các nàng đi tới cửa thư phòng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tạ Nam trở lại, cười hỏi: “Nhị ca con đâu rồi?”

Tạ Nam cười hắc hắc, kề sát bên tai Tạ Đoạt Thạch nói mấy câu. Tạ Đoạt Thạch thiếu chút nữa thì bật cười, nhỏ giọng trêu chọc: “Nhị ca con cũng ôm một tiểu đầu bếp à? Tốt lắm. Chỉ trong vòng một đêm mà đã có được mấy đứa cháu dâu. Đúng rồi, Nạm Nhi, không phải vẫn còn một tiểu đầu bếp sao? Con cũng vơ người ta luôn đi. Đừng để thua hai ca ca của con, không tốt đâu.”

Sắc mặt Tạ Nam nóng lên, trả lời: “Con còn nhỏ mà!”

“Này mà nhỏ cái gì? Con không phải đã tròn mười sáu tuổi rồi sao? Nhớ lại khi xưa, ta cũng mười sáu tuổi thôi mà đã cùng bà nội của con sinh em bé.” Tạ Đoạt Thạch lầm bầm vài tiếng, đã thấy Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết bước tới, đoàn người “Ầm” một tiếng đã phá cửa thư phòng, tất cả ào vào trong, không nén được trào phúng: “Các bà ấy mạnh mẽ quá nhỉ!” Nói xong liền dặn dò Tạ Nam: “Đi, đi theo vào, chớ để cho tiểu đầu bếp chịu thiệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.