Diệp Khiết Băng cười nhạt nhìn bản thân bị xiềng xích vây quanh, toàn thân nhếch nhác trông đến là thảm hại.
A~~~
Hình như từ lúc sinh ra cô đã khuyết thiếu dây thần kinh điều khiển tình cảm thì phải. Không vui, không buồn, không chán, không sợ.
Chỉ có khi chịu kích thích cực lớn như lần rơi vào Từ đường mới có thể khiến cho cô hiểu được một chút về sự “hoảng sợ“. Nhưng chỉ là một chút thôi, rồi nó lại biến mất, tựa như chưa từng diễn ra.
Nhắm mắt hồi tưởng lại dáng vẻ dữ tợn vừa rồi của mẹ, cô chậm rãi nghiêng đầu.
Ai lại nghĩ đến chuyện cha của cô hóa ra chán ghét hai mẹ con cô đến vậy chứ? Mẹ cô lại luôn kiêu ngạo không thèm để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, vì vậy mà vô tình giúp cho cha kiếm được một cái cớ để đuổi hai mẹ con cô ra ngoài lần nữa.
Hừm, ỷ thế hiếp người, điêu ngoa vô lí, con hư tại mẹ, mất mặt Diệp gia, bại hoại gia phong, à, còn gì nữa nhỉ? Già mồm cãi láo? Chậc, cô không hề đụng chạm gì đến cô chị gái xinh đẹp như búp bê Tây phương đó đâu nha. Thậm chí còn chưa kịp nhìn kĩ xem chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ăn một bạt tai rồi. =_=
Sau đó cô nhìn thấy vẻ mặt giận dữ ngút trời của cha. Ông không ngừng buộc tội cô mà chẳng cần để ý đến lời giải thích của cô. Mà, nói vậy cũng hơi quá, thực chất cô chỉ nói hai câu - một câu là chào hỏi còn một câu là:
“Con không biết cha đang nói đến chuyện gì?”
Và sau đó cô bị mắng.
Cô cũng không nói gì, vì thực ra cô cảm nhận được cảm xúc ân hận tự trách của một người cha đối với con gái từ ông. Tất nhiên cảm xúc đó không phải dành cho cô mà là người chị gái búp bê kia. Có lẽ ông ấy hối hận vì đã đến muộn, hoặc cũng có thể là do không kịp ngăn cản con gái mình làm điều dại dột chăng? Cô còn cảm thấy được niềm hân hoan vui sướng của cha xen lẫn trong giọng nói của ông. Mặc dù ông đã cố kìm nén lại, nhưng chừng đó cũng đủ để cô hiểu một cách sâu sắc rằng: những việc trước mắt có liên quan đến ông, hoặc chí ít, thì nó cũng đã được ông đồng ý.
Vì thế, cô lựa chọn việc im lặng. Cô không muốn làm điều vô ích.
Còn có một lí do nữa...
Dù rất mơ hồ nhưng cô nhìn được từ trong mắt của người cha này sự bài xích cùng khinh miệt. Ngay từ lần đầu gặp mặt, điều thu hút sự chú ý của cô nhất trên người ông ta là đôi mắt lạnh nhạt nhưng có những cảm xúc tiêu cực ẩn sâu trong đáy mắt. Những cảm xúc đó được ông ta kiềm chế rất tốt, nhưng mỗi lần nhìn về phía mẹ, cô luôn thoáng cảm nhận được sự dao động mãnh liệt tự sâu trong lòng ông.
Có lẽ, là mẹ cô yêu sai người đi.
Mở mắt ra, cô nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mắt. Nơi đó 10 phút trước có một người phụ nữ diễm lệ cao quý với mái tóc đỏ rực và đôi mắt màu trong xanh như ngọc phỉ thúy. Bà ấy mặc một bộ đầm màu đen kiểu gothic dài qua đầu gối với một đôi giày cao gót màu đen. Thoạt nhìn trông bà ấy chẳng khác nào một quý phu nhân sang trọng với cá tính mạnh mẽ bí ẩn.
Nhưng...
Chiếc roi dài trên tay bà cùng khuôn mặt vặn vẹo vì dữ tợn đã thay đổi hoàn toàn không khí của căn phòng. Và không khí giữa hai mẹ con.
Từng tiếng xé gió vun vút cùng tiếng ma sát với da thịt vang lên như quật vào tâm trí người nghe...
...khứa vào trái tim của những người đứng ngoài cửa.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
“Phu nhân, mau mở cửa ra đi! Nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh!”
Vút!
“Thế nào? Bây giờ đến một đứa con hư hỏng mất nết cũng quan trọng hơn ta à?”
“Phu nhân, chúng tôi chỉ là lo lắng cho sức khỏe của tiểu thư và phu nhân. Xin người hãy bớt tức giận. Lão gia nói trẻ nhỏ cần được dạy dỗ cẩn thận...”
“Cút đi!!!”
Chát!
“Đồ bỏ đi, phiền phức!”
Chát!
“Mày chỉ là một con nhãi không hơn không kém, nếu không có tao thì mày cũng chẳng tồn tại được trên cõi đời này đâu.”
Vụt!
“Biết vậy tao đã bỏ mày từ lúc được chẩn đoán là thai nữ rồi.”
Bốp!
“Đồ ăn hại!”
Chát!
Ừm, đại khái là như vậy, nhỉ? Nhẹ nhàng nghiêng người sang phải, cơn đau nhói từ những vết thương trên người làm đầu óc cô choáng váng, xây xẩm cả mặt mày. Yên lặng hít sâu thở đều chờ cho cơn đau chậm rãi trôi đi, Diệp Khiết Băng nhẹ nhàng lắc đầu cười bất đắc dĩ.
A~~
Có vẻ cô bị mọi người ghét quá nhỉ?
Mà, cô mất bao nhiêu công sức mới có thể khiến cho cảm xúc của mẹ ổn định được một chút, vậy mà giờ lại thành muối bỏ bể mất rồi.
Ầy, buồn ghê.
Cơ thể cô vốn dĩ đã yếu hơn người bình thường rất nhiều, tuy là ý chỉ cùng khả năng nhẫn nại của cô vượt trội hơn hẳn, nhưng chung quy cũng có giới hạn.
Trước mất đi ý thức, cô nghe được tiếng mở cửa nhẹ nhàng, tiếng bước chân rón rén...
Và cô ngửi thấy mùi hoa nhài dịu nhẹ.
--- ------ ------ ------ ----
“Vú Trương, có chuyện gì vậy ạ?”
“Nhị tiểu thư cứ ngồi yên, chỉ là dây dẫn năng lượng có chút trục trặc nhỏ, một lát nữa sẽ nối lại được thôi.”
“Vậy ạ? Nhưng hình như bên ngoài khá ồn?”
Vú Trương ngây người nhìn Diệp Khiết Băng. Cái này, tai của tiểu thư có phải hơi thính quá mức rồi không? Ngay cả người học võ như bà mà cũng phải cẩn thận lắng nghe mới có thể thấy được tiếng động, tiểu thư còn ngồi cách cửa khá xa, làm thế nào mà nghe thành “ồn” được?
“Vú Trương?” - Nghiêng đầu quan sát sắc mặt vú Trương theo thói quen, Diệp Khiết Băng nhẹ nhàng hỏi lại.
“À, chắc là không có việc gì đâu ạ. Có lẽ là mấy cảnh binh cãi nhau thôi ấy mà. Để lát nữa tôi nhắc nhở bọn họ.”
“Ừm, nếu là cảnh binh thì cứ bỏ qua, dù sao làm việc ngoài trời cả ngày, có chút mệt mỏi cũng là bình thường.”
“Vâng.”
“Vú Trương, cháu muốn ra ngoài đi dạo.”
“Nhưng Nhị tiểu thư...vết thương của cô...”
Thấy vẻ mặt ái ngại cùng ánh mắt lo lắng của vú Trương, Diệp Khiết Băng nhẹ nhàng mỉm cười:
“Cháu ra ngoài tản bộ cho khỏe, hít thở không khí trong lành sẽ thư giãn hơn mà. Hơn nữa cũng chỉ là đi bộ mà thôi, cũng không phải vận động gì nhiều.”
Im lặng nghĩ ngợi một lúc, dường như đang cân nhắc xem có nên nghe lời cô tiểu thư nhỏ nói không, vú Trương bất đắc dĩ nhận ra rằng bản thân chẳng có một lí do nào để phản đối việc tiểu thư ra ngoài đi dạo hóng gió cả. Không chỉ vì tiểu thư vốn dĩ hiểu chuyện hơn hẳn những đứa trẻ khác, mà còn là bởi những việc mà tiểu thư làm luôn an toàn và phù hợp. Tiểu thư chưa bao giờ để mọi người phải lo lắng (trừ lần bị hại đi vào cấm lâm ra).
“Vậy, chỉ ra ngoài một chút thôi nhé, trời sắp tối rồi.”
“Vâng.” - Một nụ cười nhẹ nhàng nở rộ trên môi Diệp Khiết Băng, cô bình tĩnh cụp mắt xuông, che đi sự thất vọng cùng buồn bã trong lòng. Đã nửa ngày rồi không thấy mẹ đâu cả, nhìn vào mắt của vú Trương thì cô hiểu là khi cô ngất đi mẹ cũng không tới xem.
Ôi, có phải mẹ ghét cô rồi không?
Chẳng lẽ mẹ chỉ thích con trai thôi à?
Vậy nếu cô là con trai...
“Nhị tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” - Cười nhẹ nhìn vú Trương mang theo những áo khoác, khăn choàng, Diệp Khiết Băng không khỏi vui vẻ. Mặc dù có gió thì cũng không lạnh lắm, nhưng vú Trương lúc nào cũng lo lắng cho cô.
--- ------ ------ ------ ----
“Tiểu thư, cô muốn học nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ không cần nghỉ ngơi sao?” - Nhíu mày nhìn cô bé mặc váy hồng với mái tóc vàng óng như ánh mặt trời và đôi mắt xanh đẹp như biển cả trước mặt, Lance không khỏi đau lòng. Tiểu thư vì những lời khen đối với con nhóc kia mà phải tự nghiêm khắc với bản thân như vậy ư? Tài sản, địa vị, những lời khen, rồi sự chú ý của người khác vốn phải là của tiểu thư mới phải. Càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét Diệp Khiết Băng, Lance quyết định nếu sau này cô ta còn có thể trở về Diệp gia một lần nữa, hắn nhất định sẽ khiến cho cô ta phải an phận.
“À, không cần thiết, thay vì hưởng thụ chi bằng sớm rèn luyện một chút. Như vậy mới có thể đạt được kết quả tốt.”
“Vâng...Hi vọng tiểu thư chú ý sức khỏe của mình...” - Lance ngập ngừng nói. Hắn đã mấy lần bắt gặp tiểu thư ôm đầu, vẻ mặt rất đau khổ làm hắn cũng đau đớn theo. Là một ám vệ được bồi dưỡng từ máu thịt và xác chết, chính sự ân cần quan tâm từ tiểu thư đã sưởi ấm trái tim hắn, đã xoa dịu tâm hồn cằn cỗi của hắn. Vì vậy, hắn đã thề với lòng mình sẽ luôn ở bên bảo vệ tiểu thư, tất cả những kẻ có thể gây nguy hại cho cô đều phải chết.
“Lance, không cần lo lắng cho ta. Ngược lại là anh kìa, tôi đã dặn phải gọi tôi là Đại tiểu thư mà. Anh mà chỉ gọi “tiểu thư” không thôi thì người khác sẽ nghĩ anh không để tiểu Băng vào mắt đâu.”
“Trong mắt tôi, chỉ có cô mới xứng làm tiểu thư Diệp gia, vốn dĩ tất cả những gì của Diệp gia đều thuộc về cô.”
“Ha ha, Lance, anh nói gì vậy? Tôi mới chỉ hơn ba tuổi mà thôi.”
--- ------ ------ ------ ------ -----
“Nhị tiểu thư, cô đừng đi nữa, trời sắp tối rồi.” - Vú trương đau đầu nhìn cô bé con đang phăm phăm đi về phía trước.
“Vú Trương, mẹ cháu thích hoa mẫu đơn thật ạ?” - Lựa chọn việc tạm thời bỏ qua lời nhắc nhở cố ý của bà bảo mẫu, Diệp Khiết Băng nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm xung quanh khu vườn nhỏ. Đằng sau biệt viện này là một khu vườn trồng khá nhiều hoa, cô từng nghe vú Trương kể khu vườn này vốn được chăm sóc thủ công, nhưng vì mẹ cô sợ sẽ xảy ra sơ suất khiến hoa không được đẹp nên đã chuyển sang trồng bằng công nghệ. Lúc đó cô nghĩ rằng đó có lẽ là vì mẹ lười mà thôi.
“Vâng, phu nhân thích hoa mẫu đơn màu đỏ và tím.”
“Tím? Màu mắt của ai vậy ạ?” - Nhẹ nhàng hỏi lại vú Trương, Diệp Khiết Băng ngay lập tức bị thu hút bởi một bông hoa mẫu đơn đỏ tươi, rực rỡ giữa bạt ngàn những bông hoa với đủ các giống loài: hoa thược dược, hoa cúc vạn thọ, hoa chuông, hoa loa kèn, hoa chua me đất, hoa hiên, hoa oải hương, hoa phong lữ...
“Sao ạ?” - Vú Trương thực sự không thể theo kịp suy nghĩ của vị Nhị tiểu thư này.
“Không có gì đâu ạ, vú trương, bà thấy bông hoa kia thế nào?”
Nhìn theo phía tay Khiết Băng chỉ, vú Trương kinh ngạc phát hiện ra một bông hoa có màu đỏ tươi như máu. Mẫu đơn trong vườn vốn đã đổi hết sang màu trắng, vàng và hồng rồi, tại sao lại có một bông hoa màu đỏ?
Diệp Khiết Băng dường như cũng cảm thấy không khí cùng cảnh vật xung quanh có chút bất thường, liền dừng bước, nghiêng đâu chăm chú quan sát xung quanh thêm một lần. Không khí nơi này, có chút quái lạ, dường như đang cất giấu một thứ gì đó.
“Nhị tiểu thư, chúng ta mau về thôi, trời đã lạnh rồi.” - Vú Trương tuy không có khả năng cảm nhận như Diệp Khiết Băng nhưng bà có võ công cùng chân khí và trực giác được tôi luyện quá quá trình tu dưỡng ở Minh gia, vì vậy mà bà cũng có thể thấy được sự khác thường nơi đây.
“Vậy...”
Chưa kịp nói hết câu, Diệp Khiết Băng chợt ngưng bặt. Một tiếng kêu như xé vang lên, đột ngột đến mức như làm cho không gian vặn vẹo.
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ”
Sững sờ, bàng hoàng, cô không còn kịp nghĩ ngợi liền chạy về nới có tiếng kêu...
Đó...
...là tiếng kêu của mẹ.
--- ------ ------ ------ -----
“Lão gia, mọi người đã di chuyển về phía hầm an toàn.”
“Được, phía trên thế nào?”
“Đã bố trí phạm nhân cùng tử tù làm thế thân, Lăng dược sĩ đã thay đổi cấu trúc xương cùng với hơi thở nguyên tố trong nhà chính và trên người họ sao cho phù hợp rồi ạ.”
“Vậy sao.” - Im lặng trong chốc lát, Minh Duệ nhanh chóng đưa ra quyết định. - “Mau chóng vào hầm ẩn nấp đi, đợi đến khi khí tức (hơi thở) nguyên tố của ta biến mất hoàn toàn thì để cho Hi Ân thi triển ma pháp Không gian đưa các người đi.”
“Vâng.”
Chắp hai tay sau lưng nhìn về phía ngoại ô, Minh Duệ lặng lẽ ngửa đầu không để một giọt nước mắt nào rơi xuống. Ông biết những chuyện đêm nay đều có phần của Minh Hiểu - cô con gái duy nhất của ông. Chỉ có điều, tuy rằng ông có thể sẵn sàng đưa con bé trở về dù phải trả bằng bất cứ giá nào, nhưng làm như vậy sẽ vẫn là làm hại nó. Vì thế, ông phải để con bé triệt để chấm dứt thứ tình cảm si mê nhất thời này. Nếu con bé sợ tổn thương vì phải buông tay, ông đành phải khiến nó hiểu được cái gì mới gọi là đau khổ. Chỉ như vậy mới có thể giữ được sức mạnh ma pháp của con bé, kéo dài tuổi thọ của nó.
Minh Cẩn cùng Minh Thành lẳng lặng đợi Minh Duệ hổi phục tinh thần. Kế tiếp sẽ là một trận chiến rất dài, rất mệt mỏi.
--- ------ ------ ------ ------
Vú Trương dùng cả Mộc nguyên tố và Thổ nguyên tố để giữ chân Diệp Khiết Băng lại, đồng thời cũng che giấu đi “sự tồn tại” của họ ở nơi ẩn nấp.
“Cút... đi... đi... chết... ch.. chết.. đi... Diệp... Phi... V... Vũ... Hận...” - Tiếng hét đau đớn cùng căm hận pha chút điên cuồng của mẹ vang vọng trong không gian.
....
Xen lẫn với tiếng gầm gừ của lũ súc vật...
...
... và cả tiếng kêu gào những kẻ đã mất trí bởi thứ thuốc kích dục kia...
...
... những giọt máu đỏ tươi...
...
... ánh sáng bạc phếch từ vầng trăng lạnh lùng vằng vặc trên cao...
...
... tất cả đã kết thúc rồi...
...
Bởi vì...
...
... người mẹ xinh đẹp cao quý của cô đã đi rồi...
...
... bà ấy nằm kia...
...
... trong vũng máu đỏ...
...
... thê lương hiu quạnh mà mĩ lệ khôn cùng...
...
... bà ấy...
...
... CHẾT RỒI...
...
... CHẾT THẬT RỒI...
...
... CHẾT KHÔNG NHẮM MẮT...
...
Diệp Khiết Băng mở to đôi mắt vô hồn, thần thờ nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lá đã không còn sinh khí kia.
Mấy ngày trước đôi mắt ấy đẫm nước mắt chứa đầy khổ sở cùng hối hận. Mấy tiếng trước đôi mắt đó còn tức giận nhìn vào mặt cô. Còn có... mấy phút trước, đôi mắt ấy long lên đầy đau đớn cùng căm hận.
Tại sao không để cho cô ra đó?
Rõ ràng,
chỉ cách có mười bước thôi,
là cô có thể ôm lấy bà ấy rồi.
Đôi mắt cô không thể nhắm lại, tựa như có thứ gì đó níu kéo tầm mắt cô. Chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh kia, cô không thể hiểu tại sao mình còn có thể bình tĩnh được như vậy. Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra đời, cô cảm thấy hận sự vô cảm của bản thân. Bên tai cô là lời khuyên nhủ gấp gáp nhỏ nhẹ của vú Trương, song, cô cảm nhận rõ ràng sự đau đớn ẩn trong sự nhỏ nhẹ đến bất thường ấy:
“Nhị tiểu thư, cô phải bình tĩnh lại...”
Thật buồn cười, cô đang vô cùng bình tĩnh đây. Bình tĩnh đến mức dường như tiếng những con côn trùng chui rúc trong kẽ lá cũng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Ngay cả trong khi lũ con người kia đang hò hét.
Ngay trước biệt thự đã bốc lửa, khói bụi mù mịt.
“Nhị tiểu thư, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng thoát khỏi sự truy lùng của những tên kia...” - Dùng hết khả năng tự chủ cùng đau đớn nơi cánh tay để kiềm chế cảm giác muốn tàn sát tất cả những kẻ trước mắt, vú Trương chậm rãi nhả ra từng chữ như muốn rót vào tai Diệp Khiết Băng tất cả sự bình tĩnh mà bà có.
“Bọn họ là người của ai thế ạ?” - Nhẹ nhàng, lễ phép. Giọng điệu của cô cứ như chẳng hề việc sự việc bất thường nào đã xảy ra cả. Sự bình thản đó khiến vú Trương sững sờ.
“Vú Trương?” - Đợi một lúc không thấy câu trả lời, Diệp Khiết Băng quay đầu lại nhìn.
“À, vâng, bọn họ là người của Diệp gia và Âu Dương gia. Không, cũng chỉ là những kẻ từ một nơi nào đó bị bọn họ dàn dựng rồi bắt tới đây thôi...”
Cha ghét mẹ đến thế sao? Cô nhẹ nhàng cụp mắt xuống, hàng mi dài như cánh bướm che đi thần sắc trong đôi đồng tử màu tím xen lẫn vài đốm sáng màu xanh biển. Nghe thấy tiếng ồn ào đã xa dần, cẩn thận cảm nhận không khí xung quanh, cho đến khi đã chắc chắn rằng những kẻ kia không còn ở gần đây nữa, Diệp Khiết Băng mới nhanh nhẹn đứng dậy.
Vú Trương đang lo sợ Nhị tiểu thư sẽ mất bình tĩnh mà làm ra chuyện gì đó thì liền thấy cô đứng dậy. Bà hoảng hốt đưa tay giữ cô lại, đồng thời tăng thêm chú văn lên các nguyên tố xung quanh nhằm tránh bị bại lộ.
Diệp Khiết Băng nhàn nhạt mở miệng:
“Xung quanh tạm thời không có người, nếu muốn chạy thì đây là một cơ hội tốt.”
“Vâng.” - Thấp thỏm nhìn gương mặt bầu bĩnh xinh xắn nhưng lại có biểu cảm bình tĩnh đến mức đáng sợ kia, vú Trương không dám lơ là, chỉ sợ cô sẽ đột ngột chạy ra khỏi tầm mắt của bà. Không dám nhìn về thi thể của phu nhân, bà nhanh nhẹn đưa Nhị tiểu thư rời khỏi nơi ẩn nấp chạy về khu rừng lúc trước.
--- ------ ------ ------ ---------
“NHỊ TIỂU THƯ!!! MAU CHẠY ĐI!!!” - Thu hết chút sức lực cuối cùng, vú Trương gào lên với một bóng dáng nhỏ nhắn chạy đằng trước. Sau đó, bà đưa tay nhấn nhẹ vào thắt lưng bên phải...
BÙNG!!!
Cả một khoảng rừng rộng lớn trong chốc lát chỉ còn trơ trọi lại một mảnh đất trống. Tổng cộng ba mươi bảy kẻ trong đội dự bị của Diệp gia trong nháy mắt đã thành cát bụi.
Những kẻ may mắn đứng ngoài phạm vi công kích của Thổ sa hạt liền nhanh chóng chia làm các nhóm rồi tản ra các hướng còn lại của khu rừng để tìm kiếm tung tích Nhị tiểu thư Diệp gia - Diệp Khiết Băng.