Trên vách núi cạnh phần rừng vừa bị phá hủy, bốn người Lăng Tiêu Trữ đang giằng co với đám tử sĩ Diệp gia. Vẫn khuôn mặt cương nghị, khí chất sắc bén như vị tướng nơi sa trường, Lăng Tiêu Trữ nhàn nhạt nhìn lướt qua những kẻ trước mắt. Thoạt nhìn sẽ tưởng hắn không để những kẻ này vào mắt, nhưng chỉ vú Trương cùng hai ám vệ đứng gần hắn mới có thể cảm nhận được sát khí và áp lực tỏa ra từ hắn.
Đứng đằng sau Lăng Tiêu Trữ, vú Trương thoáng ngửi được một mùi hương ngòn ngọt. Đột nhiên, thân hình rắn rỏi của Lăng Tiêu Trữ khẽ động. Hắn cướp lại tiểu Diệp trong tay Vũ Thanh rồi nhanh như cắt kéo lấy vú Trương nhảy xuống vực. Động tác của Lăng Tiêu Trữ nhanh nhẹn, liền mạch như nước chảy mây trôi khiến đám người xung quanh không kịp định thần.
Bảy tử sĩ của Diệp gia vừa định lao theo thì bất chợt đổ ập người xuống. Vũ Thanh cùng Vũ Lâu giật mình hoảng hốt bước vội về phía vực sâu nhưng trước mắt chúng, trời đất đột nhiên quay cuồng. Không thể tự giữ thăng bằng, cả hai cùng ngã xuống đất. Cổ họng nóng lên, bỏng rát. Một ngụm máu đỏ phun ra từ cuống họng của chín kẻ nằm trên mặt đất. Trong lòng Vũ Thanh cùng Vũ Lâu là sự không cam lòng. Bọn chúng mất ba năm để tiếp cận Minh Hiểu, vậy mà còn chưa kịp giết con gái của ả thì đã mất mạng. Rốt cuộc bọn chúng sơ hở ở đâu?
Cả thân hình lao xuống vực thẳm, vú Trương có chút không kịp thích ứng. Nhưng chỉ vài giây, bà liền ra tay cướp lấy tiểu thư đang ở trong lòng Lăng Tiêu Trữ. Như nhìn thấu suy nghĩ của bà, Lăng Tiêu Trữ nhanh chóng buông tay bà. Ngay lập tức, vú Trương cảm giác được sau gáy đau nhói, ý thức của bà liền mất đi.
Lăng Tiêu Trữ vác vú Trương lên vai, vận khí làm cho cơ thể linh hoạt, nhẹ nhàng hơn. Sau đó hắn giẫm mạnh lên gờ đá nhô ra trên vách núi, thân thể bay lên một đoạn. Hắn lại giẫm lên một cành cây chìa ra ngoài rồi mượn lực đàn hồi nhảy lên trên. Cứ liên tục nhảy từ nơi này sang nơi khác, hắn nhanh chóng thoát khỏi tầm ngắm của vách núi vừa rồi. Hiển nhiên hắn biết rằng nếu không chớp lấy cơ hội thì lát nữa quân đội của Diệp gia sẽ đích thân tiễn hắn đến Diêm Vương điện báo danh.
Nhìn từ xa, Lăng Tiêu Trữ như một con khỉ đang nhảy nhót trên vách núi. Hình ảnh này cực kì kích thích ánh mắt người xem bởi hắn chỉ dùng chân để leo lên, không hề dùng đến đồ bảo hộ. Vách núi lại dốc, chỉ cần một chút sơ sẩy thôi cũng đủ thịt nát xương tan. Thế mà kẻ kia vẫn mang trên mặt vẻ nhàn nhã như đi tản bộ trong vườn nhà. Đấy là còn chưa kể trên vai hắn đang vác theo một người phụ nữ trung niên và trong lòng là một em bé. O_0
--- ------ ------ ------ ------
“Ông bác này, có thể giúp tôi chút không? Vợ tôi bị ngất, tôi đang muốn về thành phố gấp mà chẳng thấy xe nào cả, tôi lại vừa bị rơi mất điện thoại nữa. Bác yên tâm, chỉ cần đưa tôi về thành phố là được, tôi sẽ trả tiền bác.”
Đường Hạ cùng vợ đang trên đường về nhà thì bị chặn xe lại. Trước mặt ông lúc này là một người đàn ông trung niên chất phác, khỏe mạnh đang ôm một đứa bé trong tay. Trên vai ông ta là một người phụ nữ trung niên bất tỉnh có vẻ đang bệnh.
“Có thể, bác lên xe đi, để tôi giúp một tay.” - Nói rồi ông ra hiệu cho vợ lên ghế phụ lái, chính bản thân thì phụ giúp người đàn ông kia đưa vợ lên xe.
“Cảm ơn bác quá, haha.”
“Không có gì, bác đấy là đi du lịch sao?”
“Già rồi nên muốn đi hít thở một chút, ai ngờ leo được nửa đường thì đánh rơi mất bản đồ, vậy là lạc đường.”
--- ------ ------ ------ ---------
“Đã làm phiền bác rồi.” - Tươi cười nói với Đường Hạ, người đàn ông trung niên nhanh chóng nhét vào tay ông một tờ chi phiếu một vạn tệ. Sau đó ông cùng với người vợ của mình đưa cô cháu gái đi mất.
Vừa đi khuất khỏi tầm mắt của Đường Hạ, người đàn ông trung niên kia liền thay đổi nét mặt. Đưa tay ra sau vuốt nhẹ lưng, chỉ trong nháy mắt gương mặt của Lăng Tiêu Trữ liền hiện ra. Người phụ nữ bên cạnh nãy giờ trầm mặc không lên tiếng chính là vú Trương.
“Đi thôi, người của lão gia đợi ở gần đây.” - Bình tĩnh ra lệnh cho vú Trương đi theo, Lăng Tiêu Trữ ôm cô bé con nhanh nhẹn rẽ vào một con hẻm nhỏ. Vú Trương mím môi, không dám chậm trễ liền nối bước theo sau.
--- ------ ------ ------ ------
“Lão gia, Vũ Thanh, Vũ Lâu cùng bảy tử sĩ được phái đi để giết Diệp Nhị tiểu thư đều đã chết. Có cần tăng cường kiểm tra khu du lịch trong thung lũng..”
“Không cần,“ - Trầm giọng cắt đứt lời thông báo của Diệp Yểm - người lãnh đạo của đội quân số 3, đội quân chuyên về tìm kiếm và điều tra - Diệp Phi Vũ nheo mắt lại - “có lẽ hai lão hồ ly kia đã sớm có chuẩn bị, hiện giờ hẳn Minh Hiểu cùng con bé kia đã về đến Minh gia rồi.”
“Lão gia, nếu bây giờ trở mặt với Minh gia, chỉ e là rất bất lợi.”
“Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, lão chắc chắn đã cho rằng việc phá hủy phần rừng đó là do gián điệp trà trộn vào quân đội làm. Trước hết cứ để hai mẹ con ả ở lại Minh gia, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch đi là vừa.”
“Vâng.”
Căn phòng lộng lẫy giờ chỉ còn lại mình Diệp Phi Vũ. Nghiêng người lấy ra từ trong hộc bàn một bức tranh, ông trìu mến ngắm nhìn nó như thể nhìn người yêu vậy.
“Lan nhi..em đừng buồn....rất nhanh thôi.......Minh Hiểu sẽ xuống đó hầu hạ em.”
Giọng nói dịu dàng ấm áp vang lên khiến người khác không tự chủ được mà đắm chìm trong tình ý ngọt ngào. Nhưng chỉ có ai nhìn vào đôi mắt Diệp Phi Vũ bây giờ mới biết, thế nào gọi là sát khí đủ để giết chết người. Đôi mắt phượng thâm thúy giờ đây đỏ ngầu, y như con thú dữ có thể nổi điên bất cứ lúc nào, sẵn sàng cắn chết kẻ nào ở trước mặt nó.
--- ------ ------ ------ --------
Ba ngày sau, đại sảnh Minh gia.
“Cha, để xảy ra việc lần này là do con suy nghĩ không chu toàn. Khiến cho mọi người phải sợ hãi, con thực sự rất áy náy.”
“Không sao, cũng không hoàn toàn trách cậu được. Dù sao người bình thường không thể không mắc lỗi, quan trọng là sửa chữa như thế nào.”
“Vâng, cha dạy phải, con rể xin ghi nhớ.”
“Dạo này công việc ở Diệp gia khá vất vả, để cậu phải bỏ công chiếu cố thêm cho hai mẹ con Minh Hiểu khó tránh khỏi làm cậu tốn sức. Trước mắt cứ để hai mẹ con nó ở lại đây chơi, coi như an ủi tuổi già của ta. Dù sao ta cũng sắp gần đất xa trời, coi như là tận hưởng cuộc sống này lần cuối.”
“Cha quá lời rồi, cha khỏe mạnh an khang, sao có thể nói là gần đất xa trời?”
Khách khí vài câu, Diệp Phi Vũ liền cúi chào ra về. Nhìn theo bóng lưng của hắn, Minh Duệ nhíu mày. Diệp Phi Vũ người này, hẳn là đã thay đổi rồi. Có lẽ phải nói chuyện với Minh Hiểu một chút vậy.
--- ------ ------ ------ ----
“Cha, con gái tự biết hoàn cảnh của mình, cha đừng lo.”
“Con bé còn nhỏ, để nó ở lại đây một năm rồi đưa về cũng không muộn.”
“Vâng.”
Mệt mỏi nhìn cô con gái bướng bỉnh dần đi khuất, Minh Duệ nhắm mắt lại. Thôi, quyết định là ở con bé, ông không thể cứ luôn ở bên nó mãi. Có lẽ phải để nó biết đau thì mới chịu quay đầu.
--- ------ ------ ------ ------
“Lão gia, sở nghiên cứu đã báo tin, thứ vũ khí mới kia đã được chế tạo thành công. Có điều tính ôn định cũng khả năng sát thương của nó còn phải được kiểm định thêm rồi mới có thể đưa vào sản xuất hàng loạt.”
“Được, cứ thế tiến hành đi. Phía Phượng gia cùng Lâm gia thế nào rồi?”
“Bọn họ muốn có nhiều lợi ích hơn nữa, dù sao nếu thành công thì thế cân bằng giữa các gia tộc sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó tình hình sẽ rất hỗn loạn.”
“Cứ để họ ra điều kiện đi, dù sao chỉ cần hạ được Minh gia là đủ. Tài sản cùng tri thức tích lũy mấy trăm năm của Minh gia không hề ít, không phải sợ mất phần.”
“Vâng. Bên Nguyên soái cùng Tổng thống cũng vừa hồi âm, lần bầu cử này người của Minh gia sẽ bị loại hết.”
“Không có kẻ nào tài giỏi?”
“Đều thường thường, không quá nổi trội hơn những ứng viên khác.”
“Vậy chuẩn bị đi, đừng để lão hồ ly kia nghi ngờ.”